Quân Có Bệnh Không

Chương 18



Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự được mời lên lầu.

Trong phòng trang hoàng lộng lẫy, minh châu làm đèn, mành châu rực rỡ, thị nữ kiều diễm dâng lên nước trà cùng điểm tâm, đầu lĩnh khom người nói: “Hai vị đại gia chờ trong chốc lát, tiểu nhân đi thông báo cho chủ nhân.” Nói xong liền đóng cửa lui xuống.

Sở Minh Duẫn tự mình rót một chén trà, đi đến bên cạnh Tô Thế Dự nhất tề cùng nhìn về ngoài cửa sổ, ngọn núi xa xa chìm trong bóng đêm, “Làm sao vậy?”

Tô Thế Dự ngoái đầu nhìn lại, mắt nhìn thị nữ đứng cúi đầu cách đó không xa, nghiêng đầu để sát vào bên tai Sở Minh Duẫn, nhẹ giọng nói: “Ta nhận ra đây là nơi nào.”

Sở Minh Duẫn tiện tay ôm vai y, kéo lại gần một chút, một đầu tóc đen dài trượt xuống bả vai, nhẹ quét bên tai Tô Thế Dự, nhìn từ xa không khác gì vành tai chạm tóc mai, “Hả?”

Tô Thế Dự hơi nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: “Cách thành Trường An mấy trăm dặm về phía Tây có mấy mộ phần hỗn loạn. Thảo nào không ai có thể phát hiện, bên trong sơn cốc này nguyên lai là một bãi tha ma.”

Sở Minh Duẫn nhìn mặt mày của y, giơ tay đem miệng chén trà để bên môi y, nói nhỏ: “Chủ nhân sòng bạc này vừa vặn cũng ở đây, phải báo cho người của bên Hình bộ đến sao?”

“Ngươi uống là được rồi.” Tô Thế Dự chặn tay hắn, nói: “Nghe ý của ngươi, là có biện pháp để thông báo?”

Sở Minh Duẫn giơ tay uống cạn nước trà trong chén, bỗng nhiên cười ra tiếng, “Rót trà cho ngươi cũng không chịu uống, còn nói không thù dai?” Hắn bất đắc dĩ cực kỳ mà thở dài, “Không phải đã nói cho ngươi biết đó chỉ là nói đùa thôi sao, ngươi sao còn thật giống bình dấm chua?”

Tô Thế Dự lặng lẽ kéo ra bàn tay hắn đang ôm mình, nhất thời không biết nên từ đâu nói tiếp.

Sở Minh Duẫn trở tay nắm chặt tay y, cười híp mắt nhìn chằm chằm y nói: “Yên tâm, dù cho có ngàn vạn Tô Thế Dự, tiểu bảo bối, ta hiểu rõ nhất cũng chỉ có ngươi nha.”

Tô Thế Dự che giấu tâm tình phức tạp trong lòng, ngữ khí bình thản phối hợp nói: “…Phải không?”

Sở Minh Duẫn làm bộ thở dài một cái, “Ngươi nếu không tin, vậy ta viết giấy bảo đảm cho ngươi có được không?” Quay đầu liền đối với thị nữ đang trợn mắt há mồm nói, “Ở đây có bút mực không?”

Mấy thị nữ vội vàng hoàn hồn gật đầu, bước chân lộn xộn đi ra ngoài cầm giấy và bút mực trở về, ở trên bàn trải ra, chờ Sở Minh Duẫn dặn dò.

Chỉ nghe Sở Minh Duẫn phân phó nói: “Y da mặt mỏng, các ngươi đều ra ngoài chờ đi, nếu là đầu lĩnh cùng chủ nhân các ngươi tới đây, nhớ thông báo trước một tiếng.”

Các thị nữ cúi đầu xác nhận, nối đuôi nhau mà ra, đi ở cuối cùng tuổi tác còn nhỏ, lúc xoay người đóng cửa không khỏi trộm liếc Tô Thế Dự một cái, chỉ trong khoảnh khắc đó mặt đã đỏ thấu.

Đợi đến khi xác nhận trong phòng không còn người nào nữa, Tô Thế Dự mới đạm thanh cười nói: “Sở đại nhân thực sự là tài trí hơn người.”

Sở Minh Duẫn thay y chặn lại đoạn giấy Tuyên Thành, “Ta làm sao lại cảm thấy ngươi cũng không phải đang khen ta?”

“Hiển nhiên, nếu như có kế hoạch không làm cho ngươi và ta không cảm thấy mất tự nhiên thì tốt hơn.”

Sở Minh Duẫn giương mắt nhìn y, mở tay ra, nghiêng đầu nói: “Đến nha, tùy tiện viết.”

Tô Thế Dự xoay người cầm bút chấm mực, vén tay áo bắt đầu viết.

Sở Minh Duẫn khẽ cười một tiếng, đứng ở một bên nhìn chốc lát, sau đó từ trong tay áo lấy ra một đoạn sáo nho nhỏ toàn thân màu ngọc bích xanh biếc đặt ở bên môi, chậm rãi thổi nhưng không hề gây ra tiếng vang, không lâu lắm ngoài cửa sổ chợt nổi lên thanh âm chim hót, một đoàn bóng đen bay vào trong phòng. Hắc Vũ điểu ở trên bả vai hắn vững vàng hạ xuống, dường như rất vui vẻ hướng về phía Sở Minh Duẫn kêu hai tiếng, lại xoay qua cái đầu tròn mổ mổ vỗ cánh.

Đợi mực trên giấy viết thư khô ráo, Sở Minh Duẫn đưa nó cuộn lên nhét vào ống trúc trên đùi Hắc Vũ điểu, hắn thấy Hắc Vũ điểu đập nhẹ cánh, đảo mắt liền bay vút phía xa, thuận miệng thở dài: “Chỉ mong cái tên bảo thủ Lục Sĩ kia đừng vừa nhìn thấy Tần Chiêu là người của ta, liền đem hắn đuổi ra ngoài.”

“Lục thượng thư lúc có chuyện quan trọng vẫn luôn biết chừng mực.” Dừng một chút, Tô Thế Dự hỏi: “Người ngươi truyền tin chính là…”

Sở Minh Duẫn giơ tay đánh gãy lời Tô Thế Dự nói, tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh đầu lĩnh ở ngoài cửa dò hỏi.

“Sư phụ của ta lưu lại bí thuật.” Hắn nói xong xoay người lên tiếng: “Vào đi.”

Cửa gỗ chạm trổ hoa văn từ ngoài đẩy ra, đầu lĩnh cùng một nam nhân trẻ tuổi tiến vào. Nhìn phương hướng bọn hắn cười cười, tự mình giới thiệu: “Tại hạ họ Mộ, là lão bản của Cực Nhạc lâu. Lâm công tử, hạnh ngộ.”

“Hạnh ngộ.” Sở Minh Duẫn gật gật đầu, tựa tiếu phi tiếu nói: “Mộ lão bản còn trẻ mà đã quản lý một sòng bạc quy mô lớn như vậy, thật đúng là lợi hại.”

Mộ lão bản cười cười, nhìn bọn họ nói: “Nơi này cũng không có người khác, có thể thỉnh hai vị tháo mặt nạ xuống nói chuyện?”

Sở Minh Duẫn còn do dự, Tô Thế Dự đã đem mặt nạ gỡ xuống, nhìn thẳng hắn khẽ cười, mở miệng nói: “Mộ lão bản, thứ cho ta có thể hỏi một câu?”

Mộ lão bản vừa thấy được khuôn mặt Tô Thế Dự liền ngây ngẩn cả người, đợi đến khi Sở Minh Duẫn cũng lấy mặt nạ xuống, ánh mắt của hắn ở trên khuôn mặt hai người hồi tưởng trong chốc lát, rũ mắt cười nói: “Không ngờ đến hai vị công tử có phong thái thiên nhân chi tư như vậy… Thất lễ.”

“Không ngại.” Sở Minh Duẫn nói.

“Không cần để ý, ” Tô Thế Dự nhìn hắn, nói: “Xin hỏi Mộ lão bản có từng gặp ta?”

“Chưa từng gặp.”

“Vậy sao, ” Tô Thế Dự ôn hòa cười cười, “Kia vì sao ta lại cảm thấy ngươi có chút quen biết?”

Mộ lão bản cười nói: “Trong thiên hạ người giống người có biết bao nhiêu, dung mạo ta thực bình thường, có lẽ là cùng vị bằng hữu nào đó của công tử vừa vặn tương tự đi.”

Tô Thế Dự thu hồi ánh mắt, hiểu rõ nói: “Tỉ mỉ nghĩ thì, quả thật là rất giống một người. Xem ra là ta nhận lầm, xin lỗi.”

Sở Minh Duẫn quét qua nhìn y một cái, hỏi Tô Thế Dự: “Giống ai?”

Tô Thế Dự thu lại con ngươi, chậm thanh cười nói: “Theo tuổi tác, người nọ hẳn phải gọi ta một tiếng huynh trưởng, công tử chắc chắn cũng nhận ra.”

Y vừa dứt tiếng, đồng tử Mộ lão bản mạnh mẽ co rút lại, biểu tình trên mặt vẫn duy trì bình thản không một gợn sóng, mở miệng chuyển hướng đề tài: “Ta xem hai vị công tử khí độ phong nhã, vậy ván cược này của chúng ta cũng không thể dung tục như lầu dưới, đổi phương pháp đánh cược khác thì như thế nào?”

“Phương pháp đánh cược là cái gì?” Sở Minh Duẫn hỏi.

Mộ lão bản cười cười, “Công tử chờ một chút, ta sẽ đi an bài.” Nói xong gọi thị nữ đều tiến vào cẩn thận hầu hạ, lệnh đầu lĩnh theo hắn rời đi.

Mới ra khỏi phòng, khuôn mặt Mộ lão bản trong nháy mắt trở nên khó coi, thấp giọng trách mắng: “Ngươi làm như thế nào vậy? Cư nhiên đem hai người kia mời tới cho ta?!”

Đầu lĩnh hoảng sợ nói: “Thuộc hạ chỉ là ấn theo quy củ từ trước đến giờ…”

“Quy củ?” Mộ lão bản lạnh lùng nhìn về phía hắn, “Ta khi nào định ra quy củ ngay cả ngươi cũng không nhìn rõ ràng?”

Đầu lĩnh hồi tưởng lại chính mình trong bóng tối trợ giúp Sở Minh Duẫn, tâm phát lạnh, hoảng hốt vội nói: “vậy trước tiên sai người ngăn cản bọn họ, người trong lâu động tác nhanh một chút, cũng kịp bỏ chạy…”

Mộ lão bản tay nắm thành quyền đập vào cột trụ hành lang, giận dữ cười, “Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự hai người đó đều ở đây, ngươi cho là chúng ta có thể toàn thân trở ra? Huống chi Tô Thế Dự quá nửa là đã nhận ra ta!”

“Sao, làm sao có khả năng… Thuộc hạ cảm thấy hắn là cố ý doạ ngài.”

“Tên kia chỉ cần nở nụ cười như vậy, liền mang ý nghĩa trong lòng y toàn bộ đã minh bạch, lại không muốn nói trắng ra cho ngươi, từ nhỏ đến lớn y đều là bộ dáng như thế, còn có thể giả bộ?”

“Kia thiếu chủ người xem…”

Mộ lão bản nhìn chằm chằm vào hư không ánh mắt từ từ tàn nhẫn, cắn răng nói: “Việc đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn là liều một phen.” Hắn bỗng nhiên quay người, lại nói: “Phái người đi thông báo Hồng Tụ Các bên kia, cái khác ai cũng đừng động tới, để cho Tĩnh Xu nhanh rời khỏi thành Trường An.”

Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự nhàn nhã rất nhanh uống xong một chén trà, Mộ lão bản dẫn người trở về, nhất thời đầy phòng làn gió thơm lượn lờ. Màu đỏ sa mạn che phủ da thịt trắng như tuyết, như ẩn như hiện, những vũ nữ kia ở phía sau hắn đứng thẳng thành một hàng ngang, mỗi người dáng dấp xinh đẹp, mặt mày tinh xảo.

Mộ lão bản nói: “Thỉnh Lâm công tử bịt kín mắt, để cho các nàng vây quanh ngươi vũ một khúc, trong đó có một người trong tay có đồ vật, nếu ngươi đoán ra là ai, thì ngươi thắng, thế nào?”

Sở Minh Duẫn thuận tay để lên bả vai Tô Thế Dự, mạn bất kinh tâm quan sát những cô nương kia, nở nụ cười: “Mộ lão bản, ta mới cùng tiểu bảo bối nhà ta viết giấy bảo đảm, ngươi lại cho ta hưởng diễm phúc này, chỉ sợ là muốn hại ta mấy ngày không được lên giường nha.”

Tô Thế Dự không né tránh, chỉ là lặng lẽ uống trà, vô ý tham dự cuộc nói chuyện này.

“Lâm công tử nếu thấy không thuận tiện, cũng có thể đi về trước, đợi phía ta nghĩ ra cái gì thú vị lại đến đánh cược.”

“Không có gì không tiện, Mộ lão bản làm sao lại vội vã đuổi người cơ chứ?” Sở Minh Duẫn cười nói, “Đến đây đi.”

Được Mộ lão bản nháy mắt ra hiệu, một vũ nữ đến gần nâng lên một mảnh lụa đỏ thẫm, Tô Thế Dự giơ tay ngăn cản lại, lễ phép cười nói: “Làm phiền cô nương, giao cho ta là được rồi.” Y tiếp nhận mảnh lụa qua loa sờ qua, mềm mại nhẵn nhụi, quả thật là mảnh tơ tằm bình thường, lập tức nhìn về phía Sở Minh Duẫn.

Sở Minh Duẫn đang nghiêng đầu mắt mang ý cười nhìn Tô Thế Dự, thấy y nhìn sang liền ung dung nhắm chặt mắt lại, một bộ dáng dấp mặc người đến hái. Mảnh lụa đỏ thẫm ở trước mắt quấn qua, thắt ở sau gáy, lực đạo động chạm ôn nhu, mơ hồ có chút mùi thơm nhàn nhạt theo ống tay áo xẹt qua bên gò má, Sở Minh Duẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi mà nghĩ, được Ngự Sử đại phu hầu hạ cảm giác quả thực cũng không tồi.

Tô Thế Dự lôi kéo Sở Minh Duẫn đứng giữa phòng, lúc này mới lui về vị trí cũ, bất động thanh sắc quan sát.

Mộ lão bản không khỏi quay đầu nhìn Tô Thế Dự liếc mắt một cái, nhưng không nghĩ lại cùng ánh mắt của y chạm vào nhau, vội vàng nở nụ cười, quay mặt lại vỗ tay nói: “Bắt đầu đi.”

Tiếng nhạc kiều diễm vang lên, khúc nhạc trăn trở triền miên, vũ nữ dáng người mềm mại giãn ra, nhẹ nhàng như lăng ba, yêu kiều thướt tha, hồng sa theo bước nhảy vung lên mơ mơ hồ hồ cùng màu đỏ thẫm đan xen, chỉ có một chút lam y nhàn nhã đứng ở đó, giống như là bị dịu dàng ôn hương xa xa ngăn cách, lại tựa như rất xa xem được không rõ ràng lắm.

Xác thực chỉ là vũ đạo, cũng không có sát khí, Tô Thế Dự trong bóng tối khó giải thích được, không tự chủ nhíu mày lại.

Tiếng nhạc dần dần cao thấp như thuỷ triều, thân ảnh vũ nữ đan xen càng nhanh hơn, thỉnh thoảng có bàn tay trắng nõn nhỏ dài chạm đến áo bào Sở Minh Duẫn, nhẹ nhàng vút qua, cơ hồ nhìn không rõ. Tràn đầy tầm mắt chính là hồng sa tuyết da, quang ảnh đan xen, dường như rơi vào động phủ yêu mỵ, câu dẫn người không biết cùng các nàng mơ một giấc mộng vui vẻ.

Một vũ nữ đột nhiên từ phía sau ngã xuống vài bước, hung hăng đụng vào tường. Giấc mộng vui vẻ chợt đổ vỡ, tiếng nhạc dừng hẳn.

Vừa mới dán chặt trên người Sở Minh Duẫn, đám vũ nữ đột nhiên văng ra xa một trượng, đều là một thân được huấn luyện nghiêm chỉnh thân thủ. Vũ nữ dựa vào tường không thể tin cúi đầu, nhìn thấy một thanh chiết phiến đàn hương cắm vào trong bụng nàng, vừa lên tiếng thì có huyết phun ra, huyết sắc nhiễm đầy vạt váy đỏ, tăng thêm mấy phần diễm sắc, trên tay nàng đoản đao leng keng một tiếng rơi xuống đất.

Sở Minh Duẫn giơ tay đem vải che mắt kéo xuống một nửa, chỉ lộ ra một đôi con ngươi, quay đầu nhìn lại. Hắn khóe mắt hẹp dài, bị mảnh lụa đỏ ánh lên như nhuộm màu son, toát ra nồng đậm ý cười:

“Ta đoán trúng, có thể thắng?”