Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 20: Trò đùa dai



Lúc nói chuyện, tầmmắt Giản Trang di chuyển, đầu hơi quay một chút, nhất thời sau đầutruyền đến từng cơn đau âm ỷ, giống như có một lưỡi dao sắc bén hunghăng quét qua!

“Két…..” Giản Trang kêu lên một tiếng, ôm đầu càng chặt.

“ Đừng lộn xộn, hiện tại cô đang bị chấn thương sọ não nhẹ.” Nguyễn BắcThần đứng cạnh tủ môi mỏng hơi mở, miệng phun ra một câu.

“ Chấn thương sọ não?” Giản Trang ôm đầu, giọng điệu tăng thêm vài phần kinh ngạc.

Làm sao có thể bị chấn thương sọ não?

Giản Trang nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra sau khi tan tầm. Sau đónghĩ tới, lúc đi đến gần trạm xe, cô gặp phải vài thanh niên xã hội đen, miệng còn nói cái gì “ Lần sau nếu chồng cô mà quyến rũ nữ nhân của đại ca bọn chúng, sẽ trực tiếp thu thập cô và chồng cô!”

Nhớ khôngrõ lắm, sự việc đại khái vốn là như vậy. Sau đó cô bị một người trongđám người đó đẩy mạnh một cái, đầu bị thương nặng, hai mắt tối sầm trựctiếp hôn mê.

Mấy thanh niên xã hội đen đó tại sao lại nói cô phải trông nom chồng của cô cho tốt? Chẳng lẽ Nguyễn Hàn Thành trốn ra ngoài thông đồng với phụ nữ của đại ca xã hội đen ư? Không có khả năng, anhđường đường là sư trưởng quân khu, trong lòng đã có đối tượng là mốitình đầu, sao có thể rảnh rỗi đi trêu ghẹo phụ nữ của đại ca xã hội đenchứ!

Chỉ là………. Sau đó xảy ra chuyện gì? Hình như là cô ngã lăn trên đất, tỉnh lại tại sao ở trong bệnh viện?

Chẳng lẽ, có người đi đường giúp cô gọi 120 cấp cứu?

Nhìn Giản Trang ôm đầu ngồi trầm tư suy nghĩ trên giường, con ngươi quaytròn chuyển động, Nguyễn Bắc Thần ung dung dựa tủ đứng, mắt gắt gao nhìn Giản Trang chăm chú, tốt bụng nhắc nhở một câu: “ Cô không cần phải suy nghĩ, tôi nói cho cô biết, cô bị một người đàn ông vóc dáng cao lớn ômđến khoa cấp cứu, sau đó, anh ta ném ra một xấp tiền liền đi, không đểlại tên tuổi và phương thức liên lạc, có thể là người đi đường tốt bụnggiúp cô. Những điều này là do y tá trực nói cho tôi biết. Mặt khác, chỗnày là khoa cấp cứu, không phải là khoa tâm lý.”

Nguyễn Bắc Thầnbĩnh tĩnh nói xong, có thể là do anh hạ thấp giọng nói chuyện, khiến cho người nghe thấy giọng anh âm nhu, giọng điệu có chút giống như nóichuyện với người yêu, cảm giác vô cùng thân thiết.

Dĩ nhiên, nếunhư không phải là trong giọng nói của anh ẩn chứa lành lạnh thấu xương,chỉ nghe âm thanh của anh, sẽ khiến người ta không nhịn được nguyện ýtới thân cận.

“ Vậy tại sao anh lại ở chỗ này? Bác sĩ tâm lý, nên ngồi trong phòng tư vấn chứ?” Giản Trang có chút không thể nhìn thẳngvào ánh mắt của Nguyễn Bắc Thần, ánh mắt của anh bên trong âm hàn bênngoài lại lộ ra tàn ác, tầm mắt âm trầm lại sắc bén làm cho người ta sợhãi, con ngươi trong màu nâu tối tăm như đêm, mà con ngươi ngoài lạihiện ra một vòng xanh dương cực kì nhạt.

Tròng mắt song sắc rực rỡ, là đôi mắt đẹp nhất cô từng gặp.

Trong ba người anh em nhà họ Nguyễn, tròng mắt Nguyễn Hàn Thành đen nhánhthâm thúy, tròng mắt Nguyễn Thiếu Dật ý cười dạt dào, chỉ có tròng mắtNguyễn Bắc Thần khác với mọi người, rõ ràng là ánh mắt của đàn ông, lạitinh xảo đến cực điểm, có thể nói là đẹp đến lộng lẫy!

Nguyễn Bắc Thần cơ thể cao to, màu da trắng như tuyết, đường cong gương mặt tươngđối nhu hòa, hơn nữa lại có đôi mắt đẹp như vậy, quả thật ___ giống nhưlà phụ nữ.

Nếu như Nguyễn Bắc Thần mặc quần áo của phụ nữ, đầu đội tóc giả, đi trên đường, tuyệt đối sẽ có người xem anh thành phụ nữ!

Giản Trang thật không có cách nào nhìn thẳng Nguyễn Bắc Thần, một người đànông dáng dấp âm nhu như vậy, tuấn mỹ như vậy, cô sợ mình nhìn lâu, sẽkhông nhịn được khen anh “ Bộ dạng anh thật sự rất xinh đẹp!”.

Đúng vậy, mặc dù giờ phút này Nguyễn Bắc Thần mặc áo dài trắng thuần rộngthùng thình, ngũ quan xinh xắn và trên người tỏa ra khí chất ung dung,xác thực vẫn rất đẹp.

Tuy rằng Nguyễn Bắc Thần đẹp, nhưng dùngloại từ ‘xinh đẹp’ này khen ngợi đàn ông thực không thích hợp, khi đànông nghe được, lại biến thành sỉ nhục tự tôn của họ.

Vì tránh cho xảy ra loại chuyện không giải thích được này, đắc tội vì sự hiểu lầm,khi nói chuyện Giản Trang đều lảng tránh ánh mắt của Nguyễn Bắc Thần, “Anh làm sao biết, tôi phải vào viện?”

“ Đáp án rất đơn giản.” Âmthanh Nguyễn Bắc Thần trong trẻo lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì,bình tĩnh giống như chuyện đương nhiên, “ Bởi vì, tôi không chỉ là bácsĩ tâm lý, tôi còn là viện trưởng bệnh viện này, bệnh viện này là do tôi và mấy người khác kết hợp mở bệnh viện tư nhân, chẳng qua lợi dụng địavị gia đình, qua lại một chút quan hệ ở chính phủ, treo bảng hiệu bệnhviện ở thành phố mà thôi.”

“……..Hả?” Bệnh viện tư nhân? NguyễnBắc Thần còn là viện trưởng? Anh thoáng cái từ bác sĩ tâm lý thăng tiếnlên thành viện trưởng!?

“ Cô không tin? Tùy cô thích tin haykhông.” Thấy Giản Trang mở to mắt, mặt đầy sự kinh ngạc, khóe môi Nguyễn Bắc Thần khẽ động, nở nụ cười đùa cợt, đáy mắt lạnh lùng xa cách có một chút dao động, như là mặt hồ phẳng lặng đột nhiên nổi lên chút gợnsóng, khiến cho ánh mắt âm lãnh linh động rất nhiều, “ Trước khi gả vàonhà họ Nguyễn, cô không tìm hiểu một chút, xem là công việc cụ thể củaem rể là gì sao?”

“……………” Giản Trang im lặng không nói, tronglòng lại đang kháng nghị. Không phải trước khi gả cho nhà họ Nguyễn côchưa điều tra công việc của cậu ba nhà họ Nguyễn, lúc ấy cô bị ba Giảnkhống chế, năng lực có hạn, chỉ có thể tra được mặt ngoài, làm sao cóthể đào sâu điều tra ra Nguyễn Bắc Thần còn là viện trưởng được?

Không riêng gì Nguyễn Bắc Thần, ngay cả tài liệu về Nguyễn Thiếu Dật cũngchưa tra rõ ràng, chỉ tra ra được là tổng giám đốc của Hồng Thiên, nhưng sau khi vào làm việc ở công ty của Nguyễn Thiếu Dật mới biết, anh cònlà đại cổ đông trong công ty.

Ban đầu kết hôn là bị bức bách, rất nhiều chuyện không thể tra rõ.

Lúc đáy lòng Giản Trang nghĩ tới những điều này, Nguyễn Bắc Thần đứng trước giường bệnh đột nhiên giống như nhà ảo thuật, từ trong túi áo khoác lớn móc ra một quả táo, sau đó lại từ một túi áo khác lôi ra một con daogiải phẫu sắc bén, bắt đầu hứng trí bừng bừng gọt vỏ táo.

Daogiải phẫu trong tay Nguyễn Bắc Thần, giống như một ngón tay dài vậy,chuôi đao khéo léo, ngân quang lóng lánh, nhưng lưỡi dao lại sắc bén vôcùng, gọt vỏ táo, dao như bay, chỉ chốc lát sau liền gọt xong cả quảtáo.

Giản Trang nhìn Nguyễn Bắc Thần hết sức chuyên chú gọt táo,không khỏi ngạc nhiên,thán phục tay nghề gọt táo của anh, vỏ táo thậtdài dính liền, dài chừng một mét, không bị đứt chút nào.

“ Chocô.” Sau khi nhàn nhã thoải mái gọt xong quả táo, Nguyễn Bắc Thần dùngdao phẫu thuật trong tay bổ táo, chia ra một miếng, dao giải phẫu cắmlên miếng táo xinh xắn, đưa tới trước mặt Giản Trang, nghiêm túc nói, “Ăn đi.”

Thì ra nhân phẩm của Nguyễn Bắc Thần cũng không tệ lắm!Giản Trang giật mình nhìn khuôn mặt âm nhu của anh, trên mặt hiện lênbiểu tình vui sướng, “ Cảm ơn…………” Sao Nguyễn Bắc Thần biết cô đang rấtkhát nước nhỉ, từ ban nãy đến giờ một ngụm nước cũng không uống, môi đều khô nứt, quả táo này đối với cô mà nói chính là một cơn mưa đúng lúc!

Giản Trang khát khao vươn tay ra, nhưng chưa chạm tới miếng táo, tay cầm táo của Nguyễn Bắc Thần bỗng chốc rụt lại, tầm mắt âm lãnh lần nữa chuyểntới mặt Giản Trang, nhìn vẻ mặt giật mình ngây ngô của cô, khóe miệnganh nhất thời nhếch lên, như trò đùa dai bật cười, “ Không cho cô ăn!”