Quán Cà Phê XY

Chương 14



Buổi họp thường lệ hằng tuần.

A mặc dù chỉ là một trợ lý bé týtẹo, nhưng thân là trợ lý của một vị lãnh đạo chức vụ không nhỏ nên cậucũng phải tham gia họp. Vấn đề nghiêm trọng là ở chỗ, cái cuộc họp vừakhô khan vừa nhàm chám này lúc nào cũng được xếp lịch vào buổi sáng, đãhọp là họp một lèo hết nguyên buổi, hơn nữa cậu lại chẳng cần phải phátbiểu gì, bởi thế lần nào cũng nghe được một lúc là A bắt đầu thần tríbay bổng tận chín tầng mây, sau đó bắt đầu thấy buồn ngủ. Có lần khôngnhịn được, cậu rút điện thoại ra chơi một lúc, B thì không nói gì, nhưng vị lãnh đạo hiếm khi thấy mặt ở phía đối diện lại nhìn chằm chằm, nhìnđến mức cậu phải ngoan ngoãn nhét điện thoại vào lại túi. Sau này mớibiết, vị lãnh đạo đó mặt mày vốn dữ tợn, nhìn ai cũng thế cả.

Người đang phát biểu lúc này là trưởng phòng Vương của bộ phận Thị trường,phát biểu vô cùng hào hứng, nhiệt huyết, mưa xuân bay rào rào. A nghelại thấy chán muốn chết, thuận tay lấy bút ra vẽ một chút: Một chiếc bàn họp hình tròn, vị trưởng phòng đang phát biểu, nước bọt như mưa bắn tứtung, còn những người xung quanh thì giương ô che… Cứ vẽ như thế mộtlúc, đột nhiên thấy xung quanh im lặng bất thường, A ngẩng lên: Gì thếnày, sao ai cũng nhìn mình thế?

B ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng:“Trợ lý Lục, mau đưa bảng số liệu hôm qua cậu đã chuẩn bị cho trưởngphòng Vương đi, không phải đã quên rồi đấy chứ?”.

A hiểu ra, gật gật đầu, lục tìm trong tập tài liệu: Hôm qua chuẩn bị… không sai, chính là tài liệu đang cầm trên tay đây. Là tờ giấy cậu vừa mới vẽ ở phíasau!

Lòng lạnh buốt, A ném cái nhìn căm tức sang chỗ B. B chỉcho là cậu không nghe rõ, lại nói lần nữa: “Chính là bảng số liệu phânloại bạn đọc tiểu thuyết theo độ tuổi ấy, tìm thấy rồi thì mau đem quađi”.

A hạ quyết tâm, lấy tình thần “thà chết không sờn” chuyểntập tài liệu cho trưởng phòng Vương. Mắt thấy vị trưởng phòng lật giởtập giấy xong, mặt xanh lè lườm mình một cái đầy tức giận, A cho rằng từ nay về sau nếu có nhìn thấy trưởng phòng Vương thì phải chọn đường vòng mà tránh rồi.

Tới phiên B phát biểu. A nhìn người bên cạnh nóinăng chậm rãi từ tốn nhưng lưu loát, trơn tru, lại nghĩ đêm mấy hômtrước B ôm lấy mình, trong lòng cảm khái không thôi. Chẳng ngờ dạng đànông đồng tính trí thức, giỏi giang thế này cũng có quá khứ đau khổ,không biết anh ta rốt cuộc đã gặp phải việc gì. Có khi là yêu thầm mộtbạn nam bình thường suốt mười năm, đến lúc tỏ tình thì người đó lạikhông chấp nhận được, cuối cùng còn tuyệt giao không thèm nhìn mặt? Haycũng có thể đã được sánh đôi với bạn trai trước, lại vì gia đình kịchliệt phản đối mà mỗi người một ngả? Nghĩ thế nào cũng thấy thật đau khổ.

Càng tưởng tượng, ánh mắt A nhìn B lại càng nhiều thương tiếc, hơn nữa cònkhông nhận ra hành động của mình rõ ràng đến mức nào. Cũng may nhữngngười khác đều đang cúi đầu đọc tài liệu, nếu không, cái bộ dạng “đauthương đến chết” kia của A đã dọa sợ không ít người. B lúc phát biểu rất chuyên tâm nên chẳng chú ý, nhưng tới khi nói xong thì cũng nhận ra Anhìn mình với ánh mắt rất kỳ quái. Anh viết một mảnh giấy đưa sang choA: “Sao thế?”.

A: “Không có gì, anh đẹp trai quá nên ngắm thôi”.

B: “Cám ơn”.

A: “Kể chuyện trước đây của anh tý đi, tôi tò mò”.

B: “Đang trong giờ họp”.

A: “Anh viết ra giấy cũng được mà”.

B chẳng thèm để ý đến cậu, trưng ra dáng vẻ “đang làm việc, miễn làmphiền”. A nhìn mà tức chết, lập tức dùng ngón tay chọc chọc vào chânanh. B bị cậu làm phiền đến không chịu nổi, liền thò tay xuống mặt bàngiữ chặt lấy bàn tay không yên phận kia. A giật mình, cố giằng tay ra, B nhíu mày, quay sang nói nhỏ: “Đừng làm loạn nữa”. Không biết tại sao,trái tim A bị câu nói này làm cho mềm nhũn, ngoan ngoãn ngồi im. Cứ thế, hai người cầm tay nhau đến hết cả buổi họp.

Vừa tan họp A liền đi theo B về văn phòng: “Lần sau anh đừng làm thế nữa!”.

B ngồi trên ghế trong văn phòng, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Ai bảocậu cứ nghịch ngợm linh tinh. Cũng đâu phải trẻ mẫu giáo, sao lại khôngngồi yên được thế!”.

A: “Anh không thấy hai thằng con trai nắm tay nhau rất kỳ quái sao?”.

B ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cậu có phần bi ai: “Cậu… cậu có phải là khinh bỉ tôi…”.

Tim A nhảy lên một cái: Hỏng rồi, hình như làm tổn thương trái tim mong manh của anh ta rồi.

A: “Không phải, tôi…”.

B: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm thế. Hôm nay tâm trạng không tốt lắm. Lúc sáng vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà bảo bà chuẩn bị tái hônrồi”.

A kinh ngạc nhìn B: “Cha mẹ anh…”.

B thần sắc ảmđạm: “Đúng thế, từ lúc tôi còn nhỏ bọn họ đã… Tôi vẫn luôn cảm thấy cólẽ là tại tôi không đủ đáng yêu nên cha mẹ mới không thích mình…”.

A: “…”.

B: “Quả nhiên, đến cả cậu cũng không thích tôi nữa. Tôi ấy mà, chẳng qua chỉ là một con người vứt đi mà thôi”.

A vội lắc đầu: “Không phải, không phải, anh nhầm rồi. Tôi muốn nói, nếunhư anh có gì khó chịu trong lòng thì cứ đến tìm tôi là được”.

Không biết có phải là ảo giác của A không, nhưng cậu cứ cảm thấy từ lúc B mởrộng lòng mình với cậu, dường như anh ta càng lúc càng yếu đuối rồi.Hoặc có thể anh ta thật ra vốn yếu đuối, chỉ là trước nay vẫn cố gắnggượng ra vẻ vui cười mà thôi?

A nghĩ đến đây, lòng không khỏithấy thương xót. Thế là cậu liền chạy về chỗ ngồi của mình, cầm lấy mộtnắm bút cùng một tập giấy trắng đến phòng làm việc của B. B nhìn cậu đầy khó hiểu.

A: “Anh không cần để ý đến tôi, cứ làm việc của mình đi”.

B thấy cậu có vẻ là muốn vẽ tranh, cũng nghe lời đi làm việc của mình. Kết quả, đến tận giờ nghỉ trưa A vẫn còn đang vẽ.

B: “Cậu xong chưa, hết giờ làm rồi”.

A: “Anh đi ăn cơm trước đi, lấy giúp tôi một phần với”.

B: “Tôi gọi đồ ăn cho cậu vậy. Buổi trưa tôi phải ra ngoài ăn cơm với mấytác giả, buổi tối còn phải tăng ca. Cậu về nhớ khóa cửa lại nhé”.

A gật gật đầu, B cũng kệ cậu ở đấy, tự mình rời đi.

B bàn bạc với mấy nhà văn về việc xuất bản sách xong xuôi thì cũng đã đến giờ tan làm, anh ăn bữa tối qua loa rồi về văn phòng chuẩn bị tăng ca.Vừa ngồi xuống thì nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy vẽ hình một ngườibé bé kiểu hoạt hình, tay cầm bóng bay, miệng cười toe toét.

B bật cười: “Lục Dương thật là…”.

B mở tập tài liệu định cất bức tranh đó vào, nhưng vừa mở ra đã thấy mộtbức tranh khác vẽ hình người bé bé đang đánh đàn dương cầm, cũng đangcười toe. B ngây ra, quay đầu nhìn máy tính kế bên, quả nhiên, trên bànphím cũng dán một bức tranh, vẫn là hình người bé bé đang cười đó, lầnnày là đang gặm bắp ngô.

Cạnh những quyển sách anh hay xem ởtrên giá, bàn trà vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy, ngăn kéo đựng đủ thứđồ linh tinh vụn vặt, còn cả dưới đáy chậu hoa đặt ở góc phòng,… Toàn bộ văn phòng B đã bị những hình người be bé cười toe toét kia nhét đầy, ởđâu cũng có thể nhìn thấy. Chắc A tưởng rằng anh không vui nên mới vẽmấy hình người bé tẹo cười vui vẻ này để dỗ anh. Ở tất cả các góc mà mắt anh nhìn đến, đều có từng nét vẽ thấm đượm tình cảm nồng ấm của cậu.

B chưa từng có cảm giác này, trái tim vừa cảm động vừa như đầy tràn, lạigiống như có thứ gì đó đang tuôn trào trong cơ thể, làm anh muốn nắmchặt lấy nó. B hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm lý, sau đó gọiđiện thoại cho A.

B: “Cậu đang ở đâu?”.

A: “Ở nhà. Sao thế?”.

Cụp. B dập điện thoại luôn. A nhìn di động chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Nợ tiền cước rồi?”.

Mười lăm phút sau, A nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Mở ra, không ngờ lại là B.

A: “Í, sao anh đến…”.

Còn chưa nói hết câu đã bị B ôm chặt vào lòng.

A: “… Sao thế? Tâm trạng lại không tốt nữa hả?”.

B không đáp lời.

A: “Haizzz, con người anh sao mà phiền phức thế, đã nói rồi, làm người thì phải hướng về phía trước, không thể để quá khứ cuốn chặt lấy mìnhđược”.

B: “Tâm trạng tôi không tốt”.

Giọng B nghe rấtrầu rĩ. Có điều những thứ có thể nói đều đã nói, những việc có thể làmđều đã làm, A còn đang nghĩ xem có cách gì để an ủi anh ta không thì Bđột nhiên thả cậu ra.

A: “Sao thế?”.

B: “Cậu sẽ an ủi tôi chứ?”.

A: “…Ừ”.

B cười. A chưa từng thấy B cười như vậy, chỉ thấy khuôn mặt toát lên vẻdịu dàng khôn tả, nhất thời khiến người ta không thể dứt mắt ra được. Bđẩy A vào bức tường trong phòng, đóng cửa lại. A nhìn khuôn mặt B đangphóng to dần trước mắt mình, đột nhiên nghe thấy giọng khàn khàn của anh vang lên:

“Vậy, chúng ta làm tình đi”.

Khoảnh khắc B hôn cậu, trong đầu A chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Lần an ủi này, lỗ nặng rồi!