Quần Áo Xốc Xếch

Chương 50: Làm quỷ hiểu chuyện còn hơn làm người hồ đồ



Mộ Vân xuất hiện khiến cuộc sống của Niệm An và Lão Mộ nhất định bị ảnh hưởng.Ví dụ như trên bàn ăn Mộ Vân sẽ ra sức gắp thức ăn cho Lão Mộ, đồng thời sẽ tán gẫu chuyện ngày trước của bọn họ, nhớ lại những lúc hai người còn bên cạnh nhau từng ly từng tý.Niệm An chuyên tâm lắng nghe, lúc nghe còn cảm thấy buồn cười, bởi vì Lão Mộ từng rất biết cách trêu chọc người khác, sẽ gây chuyện với đàn em như thủ lĩnh của một đám trẻ.Nhưng nghe nhiều cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, đặc biệt là cảm thấy rất khó chịu.Cô có cảm giác bị hai người cô lập.Niệm An cố gắng chen vào, ví dụ như sau:

“Ừ, đúng rồi, chị cũng cảm thấy thú vị.Nhưng giờ thì sao, Mộ Vân, bây giờ em làm gì?”

Mộ Vân nghe thấy vậy, suy nghĩ một chút: “Đúng vậy cái gì, bây giờ tôi cảm thấy rất vô vị.Đúng rồi, đại ca, anh còn nhớ không…” Bla Bla…lại bắt đầu nhớ lại chuyện cũ.

Niệm An cố gắng đưa mắt với Lão Mộ, để anh nói chút chuyện khiến cô có thể nghe hiểu, nhưng căn bản Lão Mộ không để ý tới.Đây là chuyện Niệm An không thể nào chịu được, cái gì gọi là có em gái sẽ không có vợ, chính là đây chứ sao! Đúng, em gái của anh vất vả lắm mới tới đây một chuyến, cho nên anh mới tìm Mộ Tình tới nhà để chào đón em gái mình, những chuyện này Niệm An có thể hiểu.Nhưng mấy ngày nay muốn liên kết tình cảm như thế cũng là đủ rồi chứ, chẳng lẽ tiếp theo không phải là nên giới thiệu cô với em gái của anh hay sao?

Hai anh em ở bên kia diễn vở kịch huynh muội tình thâm là cái thể loại chuyện gì?

Niệm An cảm thấy khó nuốt nổi cơm, vì vậy ăn được vài thìa liền ‘xin phép’ hai anh em nhà kia, ra ngoài tìm bạn.

Cô và Chân Chân hẹn gặp nhau ở một quán trà, xem ra Chân Chân gầy đi không ít, dáng vẻ cũng chín chắn hơn nhiều.Thấy Niệm An, cô ấy mỉm cười hỏi: “Cậu và chồng cậu không phải dính vào nhau sao, sao lại có thời gian rảnh tìm mình?”

Niệm An quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: “Gần đây không gặp cậu, thấy cậu thay đổi không ít.Đúng rồi, lần trước cậu cùng anh làm ở bộ giao thông kia thế nào rồi?”

Phục vụ hỏi Chân Chân muốn uống trà gì, cô không thèm giở thực đơn liền nói: “Cho chúng tôi hai ly trà hoa cúc, thanh nhiệt hạ hoả.” Nói xong nhìn Niệm An, “Mình và anh ta không có gì!”

Niệm An nở nụ cười: “Nói ra đi, để mình cân bằng lại.”

Chân Chân khinh thường cô ra mặt: “Thì ra là cậu chạy tới đây là muốn mình chữa bệnh cho được, được lắm, chị đây không vào địa ngục thì ai vào.” Cô uống một ngụm nước lạnh bắt đầu tường thuật chuyện của mình cùng anh chàng giao thông kia.

Kể từ lúc Niệm An và Chân Chân tới chỗ anh chàng giao thông kia nhờ giúp đỡ, sau đó hai người cùng nhóm lại lửa tình.Hai người đó cùng đã quá quen với đối phương, hơn nữa bởi vì lần thứ hai bên nhau, cho nên cực kỳ quý trọng.Cho nên sau khi chung sống hòa hợp, Chân Chân chỉ muốn sống cùng anh như vậy cả đời.Cuối cùng có một ngày cô vô tình nhận điện thoại của anh chàng kia, là em họ của anh ta gọi tới, mà cô em họ này mở miệng đã thốt lên một câu: “Anh họ, anh đang ở đâu, em rất nhớ anh.”

Anh trai em gái gì mà lại nói ‘em rất nhớ anh’? Cái này không phải là quá thân mật hay sao? Nhưng Chân Chân nghĩ có anh chị em họ gần nên mới có thể thân mật như thế, vì vậy cô nói đùa hỏi anh chàng giao thông về lai lịch của ‘cô em họ’ kia.

Thực không biết là anh chàng giao thông này quá thành thật hay là ngu ngốc, bị hỏi như vậy vậy mà lại nói thẳng, nói em họ của anh ta gần tới mức đại bác bắn chẳng tới.Nhưng cha mẹ anh ta từ nhỏ đã xem cô ta như con dâu, cho nên anh ta vẫn giữ liên lạc với cô ta.

Chân Chân nghe thấy như vậy lập tức hỏi thẳng người đàn ông kia, rốt cuộc là anh ta muốn ‘cô em họ’ kia hay là cô.Người đàn ông kia do dự, vì vậy mà hai người chia tay.

Sau khi nói xong, Chân Chân uống một ngụm trà hoa cúc to, cuối cùng lại bị phỏng: “Đầu năm nay có bao nhiêu người mượn cái danh em họ để mập mờ dây dưa, mình nghĩ cùng lắm sau này lại đi tìm một ông anh họ nào đó.”

Niệm An cũng uống một ngụm trà thanh nhiệt, vô thức nói: “Có thể không đơn thuần là em họ.” Nói xong, cô lấy tiền mặt từ trong túi ra đặt lên bàn, “Chân Chân, mình có chuyện về trước, tối nay tìm cậu nữa.”

Cô hùng hùng hổ hổ chạy về nhà.Lúc đến tầng trệt hỏi trước bảo vệ, được biết Lão Mộ cùng Mộ Vân cũng không ra ngoài, vậy lúc cô không có ở đây, hai anh em bọn họ vẫn trong trạng thái như vậy? Bọn họ ăn cơm xong vẫn tiếp tục nói chuyện hay làm gì khác? Trí tưởng tượng phong phú của Niệm An bắt đầu hoạt động, quả thật có thể tái hiện lại bộ phim truyền hình tình cảm lưu luyến rồi.Mà Niệm An là biên kịch cũng cảm thấy hơi rùng mình.

Cô giống như kẻ trộm mở cửa không chút tiếng động, sau đó cởi giày, chân trần rón rén đi vào phòng khách.Ti vi đang bật, nhưng trên ghế salon không có ai, trên khay trà còn có hai ly rượu.Rượu này đúng là khiến người ta nghĩ lung tung, nhất là một nam một nữ sau khi uống xong nhất định sẽ xảy ra chuyện.Niệm An không chút do dự đi vào phòng trẻ.Đang định mở cửa, cô đã dự cảm tình huống xấu nhất, tiếp theo rất có thể nhìn thấy hai người áo quần xốc xếch.

Cánh cửa mở ra, cô liền đứng ở ngoài cửa nhìn về phía giường.

Mộ Vân ngồi trên giường, có vẻ đã say; Lão Mộ ngồi bên giường, một tay bị Mộ Vân kéo, không thể động đậy.Khi anh thấy Thẩm Niệm An, anh cố gắng rút tay ra khỏi Mộ Vân, kết quả cô gái kia lập tức tỉnh lại, chợt mở mắt, ấm ức gọi: “Anh, đừng đi!”

Mẹ nó, đây chính là một phim Hàn Quốc hay tuyệt.

Niệm An cố gắng kiềm chế tâm tình khó chịu, liếc mắt ý bảo Lão Mộ ra ngoài.

Cô ngồi trên ghế sa lon đợi chừng hai ba phút mới thấy Lão Mộ ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng, động tác còn rất cẩn thận.

“Sao vậy?” Lão Mộ hỏi như thế.

Niệm An mở miệng hỏi: “Mộ Vân thật sự là em gái anh sao? Em xem qua chứng minh thư của Mộ Vân, cô ấy sinh năm 90, hiện giờ mới hai mươi mốt tuổi, không khác Mộ Tình là bao, cô ấy thật sự là em ruột anh sao?”

Sắc mặt Lão Mộ hơi thay đổi, anh không trả lời mà hỏi lại: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Bởi vì tâm tình kích động, Niệm An không kiềm chế được mà cao giọng: “Bởi anh không nói thật cho em biết, em cảm thấy quan hệ của anh và Mộ Vân không hề đơn giản!”

Lão Mộ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nói nhỏ một chút, con bé có thể nghe thấy.” Nói xong, anh kéo Niệm An vào phòng ngủ, đóng kín cửa.

Ngồi bên giường, Niệm An đã nghĩ qua vô số tình huống: “Nói thẳng cho em biết đi, đừng để em đoán lung tung.”

Lão Mộ đưa tay sờ sờ đầu cô: “Ngốc à, đừng suy nghĩ nhiều.Một tuần nữa Mộ Vân về với ông bà rồi, mấy ngày nữa mong em bỏ qua cho.Có chuyện gì, đợi sau khi con bé đi rồi anh sẽ nói cho em biết.”

Lão Mộ càng không chịu nói, Niệm An càng muốn biết.Một khi hoài nghi đã nảy sinh thì sẽ lớn lên rất mau, hoàn toàn không khống chế được, lúc này hoặc là bất chấp tất cả để tìm ra đáp án, hoặc là quyết đoán chặt cây, nhưng sau đó nhất định sẽ tổn thương chính bản thân mình.Cho nên Niệm An lựa chọn cách đầu tiên.

Cô hẹn Từ Na ra ngoài.

Xem ra tinh thần Từ Na sảng khoái, dường như có chuyện tốt xảy ra, điều này khiến cho Niệm An linh cảm được sắp tới sẽ nghe được vài điều không lọt tai.

Từ trước tới nay cô không có thói quen vòng vo, vì vậy trực tiếp hỏi: “Xin lỗi vì hôm nay đột nhiên hẹn cô ra ngoài, tôi chính là muốn hỏi cô.Cô biết Mộ Vân đúng không, cô biết bao nhiêu về cô ấy? Là chị dâu của cô ấy, tôi muốn tìm hiểu về cô ấy một chút, sau này sống chung hòa thuận một chút.”

Từ Na nghe xong những lời này cười hết sức thoải mái: “Hòa thuận? Cô đừng đùa, cô và cô ấy không có khả năng hòa thuận.”

“Tại sao lại nói như vậy?” Niệm An hỏi.

Từ Na nhíu mày: "Cô thật sự muốn biết? Tôi sợ sau khi nói xong cô sẽ không thoải mái.”

Niệm An giễu cợt: “Làm quỷ mà hiểu chuyện còn hơn làm người mà hồ đồ, không phải sao?”

“Được!” Từ Na vỗ tay một cái, “Cô đã muốn biết như vậy, vậy tôi nói cho cô biết.Mộ Vân là em gái Mộ Hữu Thành, nhưng hai người bọn họ vốn không phải ruột thịt, không cùng cha, lại càng không cùng mẹ.”

Cái kết quả này trong phạm vi tưởng tượng của Thẩm Niệm An, nhưng cô càng muốn được giải thích thêm.

Từ Na vốn không định giấu giếm, ngược lại cô ta còn rất hứng thú xem Niệm An sẽ phản ứng như thế nào khi biết rõ chân tướng sự việc, nhất định sẽ đặc sắc như cô ta dự đoán.Vì vậy cô ta nói một hơi: “Mộ Vân và Mộ Hữu Thành được một đôi vợ chồng già nhận nuôi, có thể nói Mộ Vân đi theo Mộ Hữu Thành từ nhỏ, coi anh ấy là cha là bạn, vô cùng phụ thuộc.Mấy năm trước Mộ Hữu Thành vẫn để cô ấy bên cạnh, sau đó cô ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống tình cảm của anh ấy cho nên anh ấy mới bất đắc dĩ đưa cô ấy trở về nhà.Số cô cũng thật may mắn, lần này đột nhiên cô ấy lại tới đây, nhất định đã nghe phong thanh được gì đó.”

Thấy Từ Na nói xong mỉm cười, Niệm An đột nhiên nói một câu: “Phong thanh kia nhất định là do cô nói rồi? Còn lúc trước cô nói mối tình đầu là có ý gì?”

Từ Na hứng thú nghiêng người tựa vào bàn: “Cô còn nhớ sao, lúc đó tôi nói chính là điều này, Mộ Hữu Thành là mối tình đầu của Mộ Vân, kéo dài mấy chục năm, uy lực không nhỏ.”

Quả nhiên là Từ Na giở trò, mình cô ta không làm gì được, cho nên mới tìm một nhân vật lợi hại hơn mình để đối phó với Niệm An.Bởi vì cô ta không có được cho nên cũng không muốn Niệm An đắc ý, đúng vậy không?

Mặc dù hiện giờ Niệm An rất muốn cầm cốc nước hất vào mặt Từ Na nhưng cũng không thể giải quyết được vấn đề này.Vì vậy cô nhịn, thậm chí còn mỉm cười bình tĩnh: “Đại ân của cô không lời nào cảm ơn hết được.”

Nghe được đáp án như vậy, Niệm An đã biết mình nên phải làm thế nào.Trực tiếp trả Lão Mộ cho Mộ Vân? Không thể nào, cô cũng không phải thánh mẫu.Vậy chỉ còn cách ép Mộ Vân đi mà thôi.

Phương hướng giải quyết vấn đề đã tính xong, cô nhất thời bùng lên ý chí chiến đấu.Tối đó về đến nhà, chuyện thứ nhất cô làm chính là, trên bàn cơm chủ động gia nhập vào câu chuyện của hai người, không nói những chuyện nhảm nhí, nói đến độ Mộ Vân không thể nào đáp trả lại cô.

Bước thứ hai, ngay trước mặt Mộ Vân, cô ngọt ngào kéo cánh tay Lão Mộ cười nói: “Ông xã, anh có cảm thấy phòng ngủ của chúng ta thiếu cái gì đó không?”

Lão Mộ không hiểu: “Em cảm thấy tủ quần áo của chúng ta không đủ lớn sao?”

Niệm An nũng nịu lướt mắt nhìn anh nói: “Cái đó sau này nói, em muốn nói là ảnh cưới của chúng ta.Kết hôn gấp rút, chúng ta cũng chưa chụp ảnh cưới, cuộc sống chỉ có một lần, cứ bỏ qua như vậy thật đáng tiếc.Em đã hỏi trợ lý Trần rồi, cô ấy nói thứ bảy này anh có thời gian rảnh rỗi, em cũng đã liên hệ với thợ chụp ảnh rồi, thứ bảy này chúng ta qua đó chụp ảnh cưới.” Nói xong, cô vô cùng ân cần nhìn Mộ Vân trước mặt: “Tiểu Vân đến làm phù dâu cho anh chị nhé.Đúng rồi, chị còn mời cả A Trạch làm phù rể.Cậu ta vẫn cảm thấy áy náy vì đã xúc phạm đến em, mấy ngày nay còn gào thét muốn xin lỗi em.Chẳng qua chị cảm thấy chuyện này cũng khá không bình thường, cậu ta lo lắng quá mức, cho nên chị mới…” Cô giữ lại nửa câu không nói, cuối cùng cười ha ha thay vào.

Thấy trên mặt Mộ Vân có chút biến hóa nhỏ, Niệm An thầm suy nghĩ: cô gái nhỏ, để chị dâu này nói cho em biết cái gì gọi là trời sinh một đôi, đẹp đôi tự nhiên!

Dĩ nhiên ngoài vấn đề Mộ Vân thì Niệm An cũng không quên một người.Cô lại đến bệnh viện thăm bệnh nhân, nhưng lúc này phòng 307 ban đầu hắn ở đã trống không, nghe y tá phụ trách căn phòng này nói: “Hắn lại đổi phòng bệnh rồi.”

“Đổi chỗ tốt hơn?” Niệm An hơi mỉa mai hỏi.

Y tá kia lắc đầu cười một tiếng, ngón tay chỉ sát vách: “Đến đó, hai ngày nay không hiểu tại sao, tinh thần hắn đột nhiên thất thường.”

Niệm An không tin, mấy ngày trước gặp trông hắn vẫn còn ra dáng du côn không sợ trời không sợ đất, làm sao có thể lập tức hóa…điên? Cô đến phòng bệnh tâm thần hỏi thăm, bởi vì người bị bệnh tâm thần có chút đặc biệt, cô chỉ có thể ở bên ngoài phòng bệnh, mở một cánh cửa sổ ra để nhìn.

Người đàn ông bên trong nhanh chóng nhào tới, lúc tới bên cửa sổ nhất thời dừng lại, chừng được hai ba giây, sau đó đột nhiên ngã quỵ xuống đất, hai hàng nước mắt rơi xuống: “Van xin cô, bảo hắn dừng tay lại, tôi thật sự chịu không nổi, mỗi tối đều thật kinh khủng…Tôi thật sự không điên, thật sự, xin cô nói với hắn, xin cô…Tôi biết rõ tôi có lỗi với cô, cùng có lỗi với bà mẹ già của tôi, tôi còn có lỗi....A, tôi nhìn thấy cái kia, thật quá kinh khủng! Xin các người mang nó đi, không nên quấn lấy tôi, cái gì tôi cũng không biết, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi…” Đột nhiên hắn hoảng sợ lăn lộn trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này Niệm An không biết đã xảy ra chuyện gì.Dường như hắn nhìn thấy gì đó, nhưng rõ ràng trong phòng không có gì cả, đây rốt cuộc là cái gì? Niệm An thấy bác sĩ đến, mà y tá theo sau nhanh chóng đi vào chích thuốc an thần cho hắn, để hắn hồi phục và bình tĩnh lại.

Niệm An nhìn thấy như vậy, người này thoạt nhìn giống như điên thật, nhưng ‘hắn’trong miệng hắn nhắc tới là Mộ Hữu Thành sao?