Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 46: Không tưởng tượng được



Tạ Nhất và đồng nghiệp được đưa tới một phòng hợp rất rộng, trang trí xa hoa chờ.

"Cạch"

Người của Tập đoàn Đường gia đã tới. Đó là một trưởng phòng, cũng coi như là nhân viên cao cấp, khoảng 50 đến 60 tuổi, tóc có chút bạc, dáng người béo tròn. Có trợ lý kéo ra ghế dựa.

“Phịch”

Ông ta liền ngồi xuống. Tạ Nhất thiếu chút nữa nghĩ người kia làm gãy ghế  rồi.

Ông ta ném tư liệu lên bàn, thái độ thập phần không có thiện chí. Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp đều đổ mồ hôi, cảm thấy lần này có khả năng sẽ phi thường gian khổ. Bất quá đối phương là nhân viên cấp cao của tập đoàn Đường gia, hơn nữa đây là khách hàng quan trọng, Tạ Nhất cũng không dám nói cái gì.

Vị trưởng phòng nói như trâu bò rống.

“Ai là tổ trưởng?”

Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc cảm giác áp lực lớn hơn nữa, cười gượng nói:

“Hồ trưởng phòng, xin chào ngài, tôi là Tạ Nhất.”

Hồ trưởng phòng lạnh giọng nói:

“Hừ! Tôi quản cậu gọi là gì. Đây là ý tưởng gì!? Chúng tôi yêu cầu không cao, chính là muốn sáng tạo, nhất định phải sáng tạo, sáng tạo cậu hiểu không? Sáng tạo của các người là như thế này à? Sáng tạo! Sáng tạo!”

Tạ Nhất tức khắc muốn hôn mê. Bọn họ là công ty chuyên môn cung cấp thiết kế và ý tưởng sáng tạo, vẫn luôn sáng tạo, đương nhiên biết cái gì là sáng tạo.

Hồ trưởng phòng mở ra bản thảo.

“Phạch phạch phạch”

Lật bản thảo, ông ta nói:

“Các người nhìn đi, đây là cái gì?”

Tạ Nhất tâm nói.

Là bản thảo a!

Hồ trưởng phòng lại nói:

“Tôi trước đó nói muốn màu nền gì?!”

Tạ Nhất nhỏ nhẹ nói:

“Màu lam.”

Hồ trưởng phòng lập tức nói:

“Đúng vậy, là màu lam! Hiện tại thì sao, các người làm màu gì!?”

Mí mắt Tạ Nhất giật giật, lại nhìn bản thảo, xác nhận mình không phải bệnh mù màu, sau đó lại nhỏ nhẹ nói:

“Là… màu lam.”

"Rầm"

Hồ trưởng phòng lập tức vỗ bàn, nói:

“Nói bậy, đây là màu lam sao? Đây là màu xanh lục!”

Mấy đồng nghiệp Tạ Nhất ngồi bên cạnh cũng muốn nhảy dựng. Cả trợ lý của Hồ trưởng phòng cũng trợn mắt, vội vàng nói khẽ với ông ta mấy câu. Hồ trưởng ho khan một tiếng, lại vỗ vỗ bản thảo, nói:

“Tôi muốn chính là màu lam Tiffany! Lam Tiffany đó! Cậu biết cái gì là lam Tiffany không? Trên thế giới đó là màu lam sang quý nhất! Đẹp nhất! Mà các người thì sao, đây là lam gì? Dơ hề hề! Tươi mát một chút đi! Lam Tiffany, cậu hiểu chưa? Tươi mát một chút! Đây rõ ràng là xanh da trời!”

Tạ Nhất:

“……”

Trong lòng Tạ Nhất cũng không bình tĩnh.

Nhất định làm khó sao? Lam Pastel rõ ràng là màu lam tươi mát! Màu lam cấp độ này đã đủ tươi mát. Còn nói xanh da trời? Mà xanh da trời cũng thực tươi mát mà, lại không phải bầu trời siêu bụi mịn PM2.5!

Bất quá Tạ Nhất không dám nói ra, ai bảo đối phương là khách hàng chứ, đành phải cười làm lành nói:

“Chúng tôi phải đổi thành lam Tiffany?”

Hồ trưởng phòng nói:

“Tất nhiên phải thế! Nhanh sửa đi, đầu giờ chiều nay phải sửa xong! Nếu không các người cũng đừng làm cái dự án này, có rất nhiều người muốn làm cho chúng tôi.”

Thái dương Tạ Nhất ra mồ hôi.

Đầu giờ chiều nay? Căn bản không thể hoàn thành a. Đột nhiên muốn đổi bản thảo, sao có thể giữa trưa liền hoàn thành kịp. Hồ trưởng phòng khẳng định chính là làm khó!

Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:

“Cái này… màu lam Tiffany là màu sắc độc quyền, nếu dùng màu này chi phí…”

Hồ trưởng phòng lại vung tay lên, nói:

“Tôi mặc kệ.”

Trong lòng Tạ Nhất có bầy ngựa chạy qua.

Thật muốn nổi điên đến tát cho ông ta một cái. Cái gì kêu là mặc kệ, lúc này hống hách cái gì a!

Cuộc hợp thực mau liền kết thúc. Kết quả chính là Hồ trưởng phòng một hai phải đổi màu nền thành màu lam Tiffany, hơn nữa chiều nay phải hoàn thành cho ông ta xem. Nếu không xong thì không bàn nữa, hợp tác liền ngưng hẳn. Hơn nữa ông ta còn không cho bọn họ mượn văn phòng, bọn họ phải đi ra ngoài tìm chỗ làm việc.

Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp xách theo notebook ra ngoài, cảm giác sứt đầu mẻ trán. Chung quanh căn bản không có quán cà phê, chỉ có nhà hàng và cửa hàng tiện lợi, may mắn có chỗ để mọi người đi ăn trưa.

Mọi người chạy nhanh đến cửa hàng tiện lợi.

Tạ Nhất nhìn màn hình notebook, nói:

“Hồ trưởng phòng có phải cố ý làm khó hay không?”

Một đồng nghiệp mặt ủ mày ê nói:

“Tôi cũng cảm thấy vậy, dù sao khách hàng là cha ông chúng ta.”

Một đồng nghiệp khác hạ giọng, nói:

“Các anh không biết a?”

Tạ Nhất nói:

“Biết cái gì?”

Đồng nghiệp kia nói:

“Ây da, có ẩn tình các anh không biết đó. Hồ trưởng phòng này cùng nữ thần của công ty chúng ta có quan hệ mờ ám! Ngày hôm qua chính là cuối tuần, ở rạp chiếu phim, tôi đã nhìn thấy bọn họ, còn hôn môi. Tôi đã sớm nghe người ta nói, tổ của nữ thần không có thành tích cao như tổ chúng ta, nhưng muốn tiếp nhận dự án này. Giám đốc rất coi trọng hợp tác lần này, cho nên không đưa cho tổ bọn họ, phân cho tổ chúng ta. Vì tổ chúng ta thành tích cao nhất a! Tám phần là Hồ trưởng phòng muốn giao cho nữ thần. Anh nói xem, tiền nhiều như vậy, có thể không cho người nhà sao? Ông ta hiện tại cố ý khắc nghiệt chúng ta, chờ chúng ta làm không ra màu lam Tiffany, liền đem chúng ta đánh rớt, đổi thành tổ nữ thần.”

Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc tức giận đến đầu muốn bốc khói, nói:

“Vậy sớm đưa cho bọn họ đi, chúng ta không cần vất vả. Mất đi một tuần tâm huyết kết quả hiện tại là chơi chúng ta.”

Đồng nghiệp kia nói:

“Có biện pháp nào, chúng ta còn không phải là con cháu, khách hàng là thượng đế. Nói một chút không dễ nghe, có thể còn phải bị khiếu nại nữa, thành tích tháng này liền chết, nhanh làm đi.”

Tạ Nhất có chút tức giận bất bình, nghĩ thầm HunhHn786.

Vẫn là quán ăn đêm nhà mình tốt nhất. Ít nhất mình là ông chủ không cần nhìn sắc mặt người khác làm việc. Loại việc này làm không tốt còn phải bị người ta nhăn mặt, thật là quá phiền muộn.

“Tạ Nhất?”

Tạ Nhất đang cùng đồng nghiệp làm bản màu xanh Tiffany, liền nghe được có người kêu mình. Quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Thương Khâu cùng Tiểu Bạch.

Tòa nhà văn phòng tập đoàn Đường gia cách nhà bọn họ không gần, nơi này có thể gặp Thương Khâu cùng Tiểu Bạch cũng thật là quá lạ. Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu cùng Tiểu Bạch tức khắc tâm tình tốt không ít, nói:

“Các người sao ở chỗ này?”

Thương Khâu nói:

“Cùng Tiểu Bạch tới hiệu sách, nó muốn mua sách. Tôi từ ngoài cửa sổ đã nhìn thấy cậu.”

Bên cạnh cửa hàng tiện lợi này có hiệu sách. Tiểu Bạch thích đọc sách không phải bí mật gì, bất quá hiệu sách nơi nơi đều có, gần nhà cũng có hiệu sách, sao chạy đến nơi đây mua?

Tạ Nhất buồn bực nói:

“Các người không mua ở gần nhà? Chạy xa như vậy làm chi?”

Thương Khâu nhướng mày, có chút cao thâm khó đoán nói:

“Tiểu Bạch nói chỉ có hiệu sách chỗ bên này bán loại sách nó muốn đọc.”

Tạ Nhất thuận miệng nói:

“Sách gì?”

Thương Khâu cười một tiếng, giọng trầm thấp cười rộ lên thật sự dễ nghe.

“Cậu khẳng định không muốn biết.”

Hắn nói, Tiểu Bạch vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên từ bên ngoài chạy vào, hưng phấn nói:

“Thương Khâu, Thương Khâu! Đã mua được, mua được, thật sự có! Còn có chữ ký tác giả, quyển ABO này đặc biệt đẹp!”

Tạ Nhất:

“……”

Tạ Nhất buổi chiều còn phải đi làm nhiệm vụ ma quỷ. Thương Khâu cùng Tiểu Bạch ở cửa hàng tiện lợi mua cơm trưa ăn cùng Tạ Nhất. Ăn xong, bọn họ liền không quấy rầy, Thương Khâu lại mang theo Tiểu Bạch đi dạo chung quanh. Trước khi hai người rời đi, Tạ Nhất còn nghe bọn họ bàn luận trong chốc lát đi nơi nào ăn bánh ngọt uống trà.

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy Thương Khâu cùng Tiểu Bạch thật là hợp nhau, đều thích ăn đồ ngọt, thích ăn trứng lòng đào, tuy có thời điểm cũng vì đồ ăn mà “đánh nhau”.

Nghỉ trưa thực mau liền qua, Tạ Nhất cùng đồng nghiệp căn bản không thể hoàn thành bản thảo mới theo yêu cầu, mang theo bán thành phẩm đi trở về.

Hồ trưởng phòng không biết đi nơi nào ăn tiệc lớn, bên miệng còn treo ngụy trang, có thể nhìn ra là ăn bò bít tết.

“Phịch!”

Hồ trưởng phòng ngồi xuống, vỗ vỗ bàn, nói:

“Bản thảo mới đâu?”

Tạ Nhất nhanh đem bán thành phẩm cùng bản thảo ban đầu đưa qua. Nói thật, Tạ Nhất vẫn cảm thấy bản thảo ban đầu đẹp hơn, cũng không có vấn đề bản quyền, quan trọng chính là dùng ít chi phí.

Hồ trưởng phòng thấy bọn họ chưa có làm xong, lập tức liền có tinh thần, nói:

“Chuyện gì xảy ra!? Tôi muốn chính là bản mẫu mới, không phải bán thành phẩm! Các người cho là ra siêu thị mua bán thành phẩm về nấu ăn sao!? Về nhà còn muốn tôi tự mình xào nấu!”

Tạ Nhất thấp giọng nói:

“Tôi cảm thấy ông không có khả năng biết nấu ăn.”

Hồ trưởng phòng không nghe rõ Tạ Nhất nói cái gì, nhưng nghe thấy Tạ Nhất lẩm bẩm, liền nói:

“Cậu nói cái gì đó!? Đừng cho là tôi không nghe thấy cậu nhỏ giọng nói chuyện!”

Tạ Nhất cười gượng nói:

“Tôi nói... ngài có thể thư thả cho chúng tôi thêm một ngày hay không. Buổi sáng ngày mai chúng tôi đem bản mẫu lại đây.”

Hồ trưởng phòng cười lạnh nói:

“Buổi sáng ngày mai? Muốn các người đổi màu lam, đổi cái mới, bản thân các người không có lĩnh hội được ý của tôi. Như vậy khó sao? Không có hiệu suất, còn đòi hỏi ngày mai? Ai dám dùng sản phẩm do tổ các người đề ra?”

Tạ Nhất thật sự nổi giận, không chịu nổi, rất muốn vỗ bàn, đem bản mẫu ném vào mặt Hồ trưởng phòng. Liền ở ngay lúc này, cửa phòng Hội nghị mở ra, từ bên ngoài đi vào hai người.

“Làm cái gì đây, sao ồn như vậy?”

Hồ trưởng phòng vừa thấy hai người đến, tức khắc đứng lên, cười nói:

“Phó tổng, phó tổng ngài sao tới……”

Tạ Nhất ngẩng đầu.

Trùng hợp ghê, đây không phải Đường Nhất Bạch ngày hôm qua ở quán bar mượn rượu làm càn sao? Còn có vệ sĩ Đường Giảo!

Đường Nhất Bạch cũng thấy được Tạ Nhất, tựa hồ còn nhớ rõ, lập tức kinh hỉ nói:

“A, là cậu sao? Tôi còn chưa biết tên của cậu. Cậu tên là gì?”

Hồ trưởng phòng nhìn tình cảnh này, tức khắc cảm giác không tốt.

Phó tổng thế nhưng biết người của công ty này?

Tạ Nhất nói:

“Là… Tạ Nhất.”

Đường Nhất Bạch thoạt nhìn rất nhiệt tình, thời điểm không uống say rất ngay thẳng.

“Tôi là Đường Nhất Bạch.”

Tôi biết, danh tiếng quá lớn mà!

Đường Nhất Bạch nói:

“Ngày hôm qua thật là xin lỗi. Đường Giảo nói tôi làm dơ quần áo của cậu. Tôi bồi thường cho cậu một bộ mới. Cậu mặc size bao nhiêu?”

Tạ Nhất vội vàng xua tay, nói:

“Không cần, không cần, không cần.”

Quần áo kia mấy chục đồng một bộ, căn bản không cần bồi thường!

Đường Nhất Bạch nói:

“Sao cậu ở chỗ này? Bàn công việc sao? Các người là nhân viên công ty thiết kế sáng tạo? Tôi nghe nói hôm nay buổi sáng có cuộc họp, mãi cho đến hiện tại luôn sao? Cũng quá vất vả rồi.”

Đường Nhất Bạch tựa hồ quan tâm Tạ Nhất mười phần, đặc biệt thân thiện. Không chỉ đồng nghiệp thấy choáng váng, Hồ trưởng phòng cũng choáng váng, đầy đầu mồ hôi lạnh.

Tạ Nhất nói:

“A… nói chuyện hợp tác, bất quá gặp chút khó khăn.”

Nói rồi, Tạ Nhất nhìn thoáng qua Hồ trưởng phòng. Hồ trưởng phòng sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ào ào, liên tục nháy mắt ra hiệu với Tạ Nhất.

Đường Nhất Bạch kinh ngạc nói:

“Có khó khăn gì, cần hỗ trợ không?”

Hồ trưởng phòng càng là mồ hôi lạnh tuôn trào không ngừng, bộ dáng thiếu chút nữa đem tây trang ướt hết.

Đường Nhất Bạch nhìn về bản thảo trên bàn, cầm lấy lật ra xem bản màu, nói:

“Đây là bản mẫu? Tôi cảm thấy không tồi, đặc biệt là màu lam này. Màu lam Pastel sao? Thoạt nhìn rất tươi mát.”

Hắn nói, Hồ trưởng phòng lập tức cướp lời:

“Đúng đúng đúng, màu lam Pastel tươi mát! Tươi mát a! Tôi đang muốn thông qua phương án này, Phó tổng nói không sai!”

Tạ Nhất vừa nghe, cười nói:

“Hồ trưởng phòng? Không cần đổi thành lam Tiffany?”

Hồ trưởng phòng vội vàng thành khẩn nói:

“Không! Không không không! Như vậy tốt nhất. Tôi đã nói mà, màu lam này là tốt nhất, không cần mất công.”

Đường Nhất Bạch nhướng mày, nói:

“Thỏa thuận nói xong rồi, buổi chiều còn có việc gì không? Tôi mời cậu đi ăn, bồi thường cho ngày hôm qua.”

Tạ Nhất vốn định cự tuyệt, rốt cuộc cùng Đường Nhất Bạch không thân. Bất quá vừa rồi Đường Nhất Bạch có đại ân, hơn nữa Thương Khâu vừa lúc muốn điều tra Đường Nhất Bạch, Tạ Nhất nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói:

“Vẫn là tôi mời ngài đi.”

Đường Nhất Bạch cười nói:

“Ai, ai mời ai không giống nhau, đi thôi.”

Hồ trưởng phòng sợ tới mức cũng không chịu được, hậm hực nhìn Đường Nhất Bạch mang theo Tạ Nhất đi.

Mọi người rời phòng hợp đi ra, các đồng nghiệp còn nhỏ giọng nói với Tạ Nhất.

“Oa, Tạ Nhất, không hổ là tổ trưởng xuất giỏi, có một bàn chải dày. Cả Đường phó tổng cũng quen biết?”

(Cái này cũng phải tạ ơn Thường Khâu. Thời gian hắn thay Tạ Nhất đi làm quá xuất sắc)

Tạ Nhất kỳ thật không quá quen hắn. Các đồng nghiệp vừa mới phun được một ngụm khí, tâm tình đều đặc biệt tốt, vỗ vai Tạ Nhất, nói:

“Tổ trưởng cố lên! Tiếp tục cố gắng lấy thêm vài hợp đồng lớn!”

Đường Nhất Bạch dẫn theo Tạ Nhất đi xuống lầu. Đường Giảo đi sau lưng giống như thần hộ mệnh. Tạ Nhất nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Đường Giảo thân hình cao lớn, còn cao hơn Thương Khâu, cảm giác áp bách cũng lớn hơn nhiều. Thương Khâu ngày thường thực lãnh đạm, không muốn nhìn người khác. Mà Đường Giảo không phải vậy, Đường Giảo nhìn chằm chằm vào Tạ Nhất, như sợ Tạ Nhất đối với Đường Nhất Bạch gây bất lợi.

Tạ Nhất tức khắc mồ hôi lạnh chảy ra tới.

Đường Nhất Bạch nói:

“Làm sao vậy? Hắn có phải gây vướng bận hay không? Tôi nói hắn trở về.”

Đường Nhất Bạch nói với Đường Giảo.

“Anh về công ty chờ tôi.”

Đường Giảo lại nhíu nhíu mày, nói:

“Thiếu gia, ngài ngày hôm qua còn ở quán bar gây chuyện, tôi đi theo ngài mới an toàn.”

Đường Nhất Bạch nói:

“Tôi nào có gây chuyện, nếu không phải anh…”

Hắn nói tới đây liền ngậm miệng, còn liếc mắt nhìn Đường Giảo một cái, rồi dứt khoát quay đầu đi. Hắn dẫn Tạ Nhất đến một cửa hàng bánh ngọt đặc biệt sang trọng HunhHn786.

Hai người đi vào, muốn một vị trí gần cửa sổ. Ghế sô pha thực rộng, tuy rằng là chỗ dành cho hai người, bất quá bốn người ngồi cũng đủ.

Đường Nhất Bạch thực lịch sự mời Tạ Nhất ngồi trước, sau đó mới ngồi xuống, đem thực đơn đưa cho Tạ Nhất, cười nói:

“Thích ăn cái gì? Hồ trưởng phòng có phải làm khó dễ các người hay không, giữa trưa nhất định ăn không ngon?”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Ngài biết?”

Đường Nhất Bạch cười lạnh một tiếng, nói:

“Ông ta có đức hạnh gì? Tôi có thể không biết sao?”

Thì ra Đường Nhất Bạch đều biết, cho nên Đường Nhất Bạch là cố ý tới giải vây?

Đường Nhất Bạch nói:

“Hồ trưởng phòng này là người của em trai tôi ở công ty, như sâu mọt. Tôi sớm muộn gì cũng cắt chức ông ta.”

Tạ Nhất không biết những việc này, bất quá thoạt nhìn biện pháp rất nhiều. Tập đoàn Đường gia là công ty gia đình, hiện tại người có vị trí cao nhất là cha Đường Nhất Bạch, kế tiếp là Đường Nhất Bạch và một đứa em trai cùng cha khác mẹ mới 23 tuổi, còn đi học. Bất quá em trai Đường Nhất Bạch đã có chức vị ở công ty, thuộc hạ là một lũ sâu mọt.

Tạ Nhất nhìn menu, hơn phân nửa là bánh ngọt, còn có các loại sandwich. Tạ Nhất liền gọi hai loại bánh rẻ nhất.

Đường Nhất Bạch thấy Tạ Nhất không tự nhiên, lại gọi thêm vài món, cười nói:

“Đừng ngại, đây là xin lỗi ngày hôm qua tôi uống nhiều quá thật có lỗi.”

Đường Nhất Bạch xin lỗi. Đường Giảo đứng ở phía sau, cũng không có ngồi xuống, như là tận chức tận trách của vệ sĩ. Thái độ này căn bản nhìn không ra hắn là dị thú.

Tạ Nhất nói:

“Không có gì.”

Thực mau bánh liền được mang lên. Đường Nhất Bạch uống hồng trà, vẻ mặt nhàn nhã, bắt chéo chân, nói:

“Tôi cảm thấy ý tưởng không tồi, về sau nếu còn có cơ hội, tôi cũng sẽ cho các người làm.”

Tạ Nhất nói:

“Vậy cảm ơn Đường phó tổng trước.”

Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm nói:

“Đừng khách khí, đây là việc nên làm. Một mặt là vì trình độ nghiệp vụ của các cậu phù hợp. Mặt khác… Tôi muốn theo đuổi cậu.”

Tạ Nhất mới vừa uống miếng nước, thiếu chút nữa phun ra ngoài, trừng mắt vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch cười nói:

“Làm sao vậy? Tôi là song tính luyến, nam nữ đều có thể yêu.”

Tạ Nhất trong lòng trộm bồi thêm một câu.

Nghe ra rất tra!

Đường Nhất Bạch lại nói:

“Tôi thích loại hình như cậu. Thế nào? Cậu có bạn gái chưa? Hoặc là bạn trai?”

Đường Giảo đứng không nhúc nhích, bất quá mí mắt hơi nâng một chút. Ngay sau đó liền nghe được một giọng trầm thấp, không cao hứng cho lắm, có chút lạnh như băng.

“Cậu ấy không có bạn gái.”

Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Thương Khâu.

Thương Khâu mang theo Tiểu Bạch đi ăn đồ ngọt, phỏng chừng là chọn nơi nổi tiếng ăn bánh ngọt uống trà. Hai người ngồi ở cái bàn phía sau, bọn họ tiến vào không có chú ý.

Tạ Nhất tức khắc một đầu mồ hôi lạnh, nhìn Thương Khâu từ bàn bên kia đứng lên, chân dài đi tới. Tạ Nhất đột nhiên có một loại cảm giác bị bắt tại trận, có điểm chột dạ.

Tiểu Bạch vẫn cứ tiếp tục ăn bánh ngọt, cũng không nhìn hướng bên này. Thương Khâu đi tới, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Tạ Nhất.

Đường Nhất Bạch đánh giá Thương Khâu. Thương Khâu cũng đánh giá Đường Nhất Bạch. Giữa hai người phảng phất có tia lửa. Không, nói tia lửa không quá chuẩn xác, bởi vì lập tức liền bùng nổ…

Thương Khâu nhìn Đường Nhất Bạch, nhàn nhạt nói:

“Bất quá cậu không có hy vọng.”

Đường Nhất Bạch nhìn Thương Khâu, nói:

“Sao thế? Chẳng lẽ anh cũng đang theo đuổi Tạ Nhất, chúng ta là tình địch?”

Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc trên mặt liền nóng lên, vừa muốn giải thích mình cùng Thương Khâu cũng không phải quan hệ kia, kết quả liền nghe Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Không, chúng ta không phải tình địch… Bởi vì cậu không đủ tư cách.”

Đường Nhất Bạch:

“……”

Tạ Nhất:

“……”

Đường Nhất Bạch còn muốn cùng Thương Khâu tranh cãi. Liền thấy Thương Khâu từ trong túi móc ra một thứ, để ở trên bàn, đẩy sang cho Đường Nhất Bạch, nói:

“Nhận ra cô gái này không?”

Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn, là một ảnh chụp đẩy đến trước mặt. Hắn nhận ra, liếc mắt một cái liền nhận ra, gật đầu nói:

“Nhận ra, là thư ký Triệu Á, làm sao vậy?”

Đường Nhất Bạch nói, vội vàng quay sang Tạ Nhất giải thích.

“Tôi cùng thư ký này không có gì, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.”

Tạ Nhất:

“……”

Đây là cái quỷ gì a!

Thương Khâu ôm cánh tay dựa vào trên sô pha, nói:

“Cô gái này cùng cậu đi sinh nhật đúng không?”

Đường Nhất Bạch nhíu mày nói:

“Đúng vậy, chính là vài ngày trước. Sinh nhật Hồ trưởng phòng, nhất định phải mời mọi người đi quán bar chơi. Mọi người đều đi, tôi không đi mất hứng, cũng liền đi. Có gì sao?”

Thương Khâu nói:

“Không sao, theo tôi được biết Triệu Á mấy ngày rồi cũng chưa xuất hiện.”

Đường Nhất Bạch nói:

“Tôi biết, cô ấy xin nghỉ phép đông, tổng cộng nghỉ mười bốn ngày, tôi đã phê duyệt.”

Thương Khâu híp mắt nói:

“Phê duyệt khi nào?”

Đường Nhất Bạch nghĩ nghĩ, nói:

“Ngày hôm qua? Hình như là ngày hôm qua, ngày hôm qua vào buổi sáng.”

Tạ Nhất cảm thấy không thích hợp.

Quán bar của Phùng Tam đã có người chết. Thương Khâu nói là nữ. Hắn hiện tại đang nói chuyện này, còn đột nhiên lấy ra một ảnh chụp, phỏng chừng tám chín phần là người chết. Nhưng Đường Nhất Bạch lại nói người này sáng ngày hôm qua xin nghỉ đông? Lúc ấy không phải là đã chết rồi sao?

Tạ Nhất có chút kinh ngạc. Thương Khâu nói:

“Xin như thế nào? Giáp mặt?”

Đường Nhất Bạch nói:

“Không phải, thư điện tử.”

Thương Khâu nhíu nhíu mày, Tạ Nhất trong lòng càng xác định.

Đường Nhất Bạch kỳ quái nói:

“Từ từ, anh hỏi Triệu Á làm gì? Các người quen nhau? Sẽ không có quan hệ gì chứ?”

Thương Khâu không trả lời vấn đề bát quái, nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch, nói:

“Cô gái này đã chết.”

“Cái gì!?”

Đường Nhất Bạch thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói:

“Đã chết? Sao có thể, cô ấy còn xin nghỉ!”

Đường Giảo cũng nhíu nhíu mày, duỗi tay để ở trên vai Đường Nhất Bạch, nói:

“Thiếu gia, bình tĩnh một chút.”

Đường Nhất Bạch có chút không bình tĩnh, nói:

“Chết như thế nào? Khi nào? Thi thể ở nơi nào?”

Thương Khâu lại lắc đầu. Đường Nhất Bạch nói:

“Lắc đầu là có ý tứ gì?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Không biết chết như thế nào. Không thể xác định khi nào, ước chừng là ngày đó ở quán bar. Thi thể… đến nay chưa có tìm được.”

Nghe đến đó, Đường Nhất Bạch càng không bình tĩnh, lau mặt một phen, nói:

“Từ từ, chết như thế nào không biết, chết khi nào không xác định, thi thể cũng không tìm được. Vậy như thế nào biết đã chết, mà không phải mất tích?”

Thương Khâu không nói gì, nhưng cười lạnh một tiếng, thái độ thoạt nhìn thập phần không tốt. Tạ Nhất bất đắc dĩ mím môi.

Nói ra Đường Nhất Bạch có khả năng không tin, nhưng Thương Khâu khẳng định là cảm giác được!

Thương Khâu lại nói:

“Triệu Á chết ở phòng thuê trong quán bar. Đây là có thể khẳng định, nhưng trong phòng đó không có camera theo dõi, không thể nào tra được.”

Phùng Tam cho Thương Khâu xem ghi hình theo dõi hành lang. Thực vừa khéo, ngày đó camera theo dõi không hoạt động. Nói cách khác, có người phá rối, bọn họ lại không biết là ai phá rối.

Đường Nhất Bạch tức khắc có chút đau đầu, xoa xoa đầu.

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Đường tiên sinh, ngài nhớ một chút xem, ngày đó Triệu Á có gì khác thường, hoặc là khi nào mất tích?”

Đường Nhất Bạch tức khắc càng đau đầu, trên mặt xuất hiện biểu tình bực bội.

“Tôi… Tôi nghĩ không ra. Ngày đó… Ngày đó tôi uống nhiều, rất say, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không để ý Triệu Á.”

Thương Khâu híp mắt, nói:

“Uống nhiều?”

Đường Nhất Bạch thấy hắn không tin, có chút sốt ruột. Đường Giảo lại nói:

“Tôi vẫn luôn đi theo thiếu gia, thiếu gia đích xác uống nhiều lắm.”

Thương Khâu nói:

“Vậy còn anh, có gặp qua Triệu Á không?”

Đường Nhất Bạch biểu tình có chút mất tự nhiên, nhìn thoáng qua Đường Giảo. Ánh mắt kia bị Tạ Nhất phát hiện. Tạ Nhất thấy kỳ quái nhíu nhíu mày, không biết ánh mắt kia có ý gì.

Đường Giảo lại thực bình tĩnh nói:

“Thiếu gia uống say, tôi đưa thiếu gia đi tìm phòng ngủ. Cái này Phùng Tam gia chủ quán bar có thể làm chứng. Tôi cũng không có gặp Triệu Á.”

Tạ Nhất gãi gãi cái ót.

Nghe cũng hợp tình hợp lý!

Đường Nhất Bạch đem danh thiếp đặt lên bàn, nói:

“Phương thức liên lạc với tôi. Các người nếu có cái gì cần hỗ trợ, liền liên lạc. Tôi trở về cũng sẽ điều tra về Triệu Á.”

Tạ Nhất gật gật đầu, nhận danh thiếp.

Ngay lúc này, di động của Đường Nhất Bạch vang lên. Tạ Nhất mơ hồ nhìn thấy màn hình hiện chữ "nhà". Đường Nhất Bạch sắc mặt không tốt, tiếp điện thoại. Đối phương là nữ, giọng thực bén nhọn.

“Nhất Bạch, là dì đây, hôm nay về nhà ăn cơm không? Em trai con hôm nay từ trường học về nhà, ba ba nhớ con, về nhà ăn một bữa cơm họp mặt đi.”

Đường Nhất Bạch không kiên nhẫn nói:

“Không đi, đừng gọi cho tôi.”

Hắn nói liền cắt đứt điện thoại, tâm tình tựa hồ đặc biệt không tốt, nói:

“Hôm nào tôi lại mời cậu. Hôm nay tôi đi trước.”

Đường Nhất Bạch nói Đường Giảo đi tính tiền, tự mình mặc áo khoác liền đi ra ngoài.

Tạ Nhất nhìn danh thiếp trong tay, nói:

“Đại gia tộc cũng có nổi khổ của đại gia tộc.”

Thương Khâu nói:

“Đi thôi.”

Tạ Nhất cúi đầu nhìn nhìn bánh trên bàn.

Còn chưa có ăn đâu, bỏ như vậy quá lãng phí!

“Làm sao đây?”

Thương Khâu nhìn thoáng qua, dù sao cũng là đồ ngọt, vì thế giơ tay gọi phục vụ viên, thực ưu nhã nói:

“Đóng gói.”

Tiểu Bạch bên kia cũng đã ăn xong, đang dùng di động lên mạng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu kêu, hắn nhảy nhót đi theo.

Ba người lên xe, Thương Khâu đưa cho Tạ Nhất một địa chỉ, nói:

“Đi nơi này.”

Tạ Nhất vừa thấy tên chung cư, cảm thấy mình hình như là tài xế, bất quá vẫn gật gật đầu.

Cũng không phải quá xa, thực mau liền đến.

Chung cư này thoạt nhìn khá cao cấp, ở nơi này đều là thành phần trí thức. Bọn họ lái xe vào bãi, bởi vì là siêu xe, cho nên căn bản không có ai ngăn cản bọn họ, thuận lợi liền đi vào.

Thương Khâu xuống xe đầu tiên.

Muốn lên lầu đều phải có thẻ mới có thể tiến vào thang máy. Mỗi hộ gia đình đều có thẻ riêng.

Tạ Nhất khóa xe, buồn rầu nói:

“Vậy làm sao đây?”

Thương Khâu lại không có nói chuyện, chỉ là quan sát một chút. Ngay sau đó hắn bước đi, hướng tới một thang máy.

Bên cạnh thang máy đang có một bà cụ cầm giỏ rau quẹt thẻ mở cửa thang máy. Thương Khâu đi qua, mặt than nháy mắt biến thành hiền lành, hơn nữa mỉm cười, nói:

“Thực nặng đi, con giúp bà?”

Bà cụ cười nói:

“A nha, đứa nhỏ này thật tốt, có chút nặng, phiền cháu.”

Thương Khâu mỉm cười nói:

“Không có việc gì, cẩn thận, con giúp bà.”

Thương Khâu nói, chủ động giữ giỏ rau cho bà cụ mở cửa thang máy. Mời bà tiến vào trước, sau đó hắn nháy mắt ra hiệu cho Tạ Nhất cũng theo vào.

Tạ Nhất:

“……”

Tạ Nhất cảm thấy biểu tình hiện tại của mình nhất định đặc biệt ngốc. Bởi vì xem trợn tròn mắt.

Thương Khâu không chỉ là một người sâu sắc, hơn nữa là mười phần ấm áp!

Tạ Nhất lôi kéo Tiểu Bạch chạy theo vào thang máy. Thương Khâu còn thân thiện ôn nhu cùng bà cụ nói chuyện phiếm.

Sau khi bà cụ ra khỏi thang máy, cửa hợp lại, mặt Thương Khâu tức khắc liền trở nên lạnh nhạt. Tạ Nhất hoài nghi đứng ở bên cạnh mình không phải một Thương Khâu.

“Đinh”

Thang máy dừng ở một tầng lầu, Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Đi theo, đừng ngây người.”

Tạ Nhất chạy nhanh theo sau, tâm nói.

Tôi cũng không nghĩ ngây người a, là anh diễn quá sâu!

Ba người ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa một căn hộ. Thương Khâu từ trong túi lấy ra sổ ghi bù chú, sau đó xé một tờ dán ở trên khóa cửa cảm ứng.

“Tích”

Thế nhưng như quẹt thẻ, một chút cửa liền mở ra. Tạ Nhất xem càng trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:

“Vậy cũng được sao?”

Thương Khâu thong thả ung dung đẩy cửa đi vào. Tạ Nhất chạy nhanh theo, thấp giọng nói:

“Đây là nơi nào a? Chúng ta tiến vào như vậy có tốt hay không?”

Thương Khâu bình tĩnh nói:

“Không có gì không tốt, nhà Triệu Á.”

Tạ Nhất vừa nghe, thì ra là nhà cô gái kia.

Ba người đi vào đi, Thương Khâu kiểm tra một chút bốn phía. Đây là một căn hộ chung cư không tồi, thoạt nhìn rất cao cấp, bày biện đồ vật gọn gàng ngăn nắp, thu dọn thật sự sạch sẽ.

Thương Khâu mở tủ lạnh. Là loại tủ lạnh lớn với hai cửa mở song song, bên trong đều là đồ ăn, còn có một ít đồ ăn hạn sử dụng thực ngắn.

“Tủ lạnh nhiều đồ ăn như vậy, sẽ không đột nhiên đi xa nhà, trừ phi là ‘ bị ép ’.”

Hắn nói, đem cửa tủ lạnh đóng lại, rồi đi vào phòng ngủ.

Tạ Nhất cũng đi theo vào, tức khắc có chút ngượng ngùng. Nội y phơi khô vội vàng đặt ở trên giường, còn chưa có thu vào trong ngăn tủ.

Thương Khâu lại không có ngượng ngùng, phảng phất thấy được quần áo bình thường, trực tiếp đi vào, ánh mắt dừng ở tủ đầu giường, tùy tay cầm lấy một thứ. Tạ Nhất cũng đi qua, thăm dò nhìn, vừa thấy tức khắc mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

“A… thuốc dưỡng thai!?”

Tạ Nhất đều ngốc nói:

“Cho ai? Triệu Á mua cho mình sao!?”

Thương Khâu cũng nhíu nhíu mày. Tạ Nhất nói:

“Trời, Triệu Á không phải có thai chứ?! Nếu như bị người giết, vậy… đứa con…”

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh. Đây đã không phải vấn đề giết chết một cô gái, có người giết một sản phụ mang thai, Triệu Á đã chết khẳng định đứa bé cũng mất mạng.

Thương Khâu sắc mặt khó coi, lại ở chung quanh nhìn nhìn. Không có phát hiện gì đặc biệt, liền mang theo Tạ Nhất cùng Tiểu Bạch rời đi.

Thời điểm mọi người về đến nhà đã sắp trời tối. Tạ Nhất đi nấu cơm. Thương Khâu gọi điện cho Phùng Tam nói một chút tình huống của Triệu Á. Phùng Tam quen biết rộng rãi, Thương Khâu nhờ Phùng Tam đi hỏi thăm một chút xem thai nhi Triệu Á mang là của ai.

Phùng Tam nghe xong, kinh ngạc nói:

“Ý của chú em… chẳng lẽ là vì tình?”

Thương Khâu nói:

“Không biết, nhưng cảm thấy có quan hệ.”

Phùng Tam nói:

“Được, loại chuyện bát quái này khẳng định có người thích thu thập.”

Tạ Nhất thực mau đã làm cơm xong, mọi người liền cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì hôm nay chạy vài chỗ, Tạ Nhất liền gọi cho A Lương, nói mình không đến quán đêm nay, nói A Lương cùng Thanh Cốt trông quán. Thanh Cốt nghe nói còn rất là cao hứng. Tạ Nhất cũng nghe thấy âm thanh hắn vui vẻ nhảy nhót phía bên kia.

Tạ Nhất đi tắm rửa, thư giãn. Ngồi ở trong bồn tắm, ngâm nước ấm, tức khắc cảm giác thoải mái dễ chịu, một ngày mỏi mệt cũng tản ra. Tạ Nhất hưởng thụ nước ấm, nâng tay lên vò đầu tóc một phen, đem tóc tán xuống dưới vuốt về phía sau. Thời điểm nâng tay, Tạ Nhất đột nhiên sửng sốt, mở bàn tay nhìn nhìn, không khỏi “ồ” một tiếng.

“Rầm”

Tạ Nhất nhanh đứng lên.

“Tách!”

Đèn phòng tắm tắt đi, trong nháy mắt bốn phía tối tăm, trong phòng không còn ánh đèn, lại có một ánh sáng mờ mờ ảo ảo lúc ẩn lúc hiện. Tạ Nhất kinh ngạc nhìn bàn tay mình. Trong lòng bàn tay phải Tạ Nhất thế nhưng còn có ấn ký lông chim vàng phát sáng.

Đây không phải khế ước sinh tử sao?

Tạ Nhất có chút mê mang.

Đây không phải chỉ có trong truyện cổ tích. Mình sờ đèn dầu, sau đó Thương Khâu bị trở thành thần đèn. Cái thời không kia bị vặn vẹo tán loạn, cho nên mới xuất hiện loại chuyện không thể tưởng tượng. Mình hiện tại đã ra ngoài, bàn tay thế nhưng còn có ấn ký này?

Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt như ẩn như hiện, còn có một loại cảm giác ấm áp nói không nên lời. Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, vội vàng lau khô, mặc áo choàng dài, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, kêu:

“Thương Khâu! Thương Khâu! Thương Khâu nhìn xem……”

Tạ Nhất chạy vào phòng ngủ. Thương Khâu còn chưa có tắm rửa, ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, chéo chân, uống trà, một tay cầm di động, không biết đang xem cái gì. Hắn nửa nhíu mi, bộ dạng thoạt nhìn thực nghiêm túc đứng đắn. Tạ Nhất còn tưởng rằng hắn đang làm việc chính sự.

Có lẽ đang nghiên cứu vụ án của Triệu Á, không nên quấy rầy Thương Khâu!

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:

“Làm sao vậy?”

Tạ Nhất nói:

“A… anh đang làm gì? Tôi không quấy rầy anh chứ?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“À, không có gì, tùy tiện xem một chút.”

Hắn nói, đặt điện thoại lên trên bàn.

“Cậu tắm xong rồi? Giờ đến tôi.”

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Ấn ký sao vẫn còn?”

Vừa nói, Tạ Nhất duỗi tay cho Thương Khâu xem. Thương Khâu nhìn nhìn bàn tay, nheo mắt nói:

“Khế ước sinh tử…”

Tạ Nhất nói:

“Đúng vậy, sao vẫn còn?”

Thương Khâu tựa hồ cũng không biết sao lại như thế. Hắn tháo bao tay da màu đen, nhìn nhìn bàn tay phải của mình.

Tay hai người tay dán rất gần, ở dưới ánh đèn lại ẩn ẩn sáng lên, thế nhưng hình như là cộng minh, lại như là hấp dẫn lẫn nhau. Tạ Nhất cảm giác càng gần Thương Khâu cái loại cảm giác ấm áp càng thịnh vượng, làm trong lòng có một loại ảo giác rục rịch.

Thương Khâu đột nhiên thu tay, sắc mặt có chút thâm trầm, còn ho khan rất nhỏ một tiếng, nói:

“Tôi đi tắm rửa.”

Hắn nói quay đầu liền đi rồi. Tạ Nhất một trận mê mang.

Vừa mới không phải còn đang nói khế ước sinh tử sao? Sao đột nhiên liền đi tắm rửa, cho chút giải thích được chứ?!

Tạ Nhất bất đắc dĩ ngồi ở trên sô pha, muốn đem tóc lau khô, không cẩn thận chạm vào cái bàn, thiếu chút nữa đụng rơi di động của Thương Khâu.

Di động của Thương Khâu không có cài đặt khóa màn hình, va chạm liền mở ra. Tạ Nhất vội vàng tiếp được, nghĩ thầm hẳn là nên nhắc nhở Thương Khâu cài đặt khóa màn hình, nếu không hiện tại di động đều kết hợp với các loại thẻ ngân hàng để chi trả mau lẹ, bị trộm dùng liền thảm.

Tạ Nhất nghĩ như vậy, trong lúc vô tình liền thấy được thứ trên màn hình.

Giao diện màu xanh lục của app Tấn Giang!

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi.

Chẳng lẽ là bị Tiểu Bạch đồng hóa, Thương Khâu đang xem tiểu thuyết?!

Tạ Nhất có chút tò mò, liền liếc mắt một cái. Thương Khâu đang mở một tiểu thuyết gọi là "ABO hấp dẫn trí mạng".

Lại là ABO!

Tạ Nhất căm giận nghĩ.

Vừa nhìn tên tác giả, thế nhưng gọi là Hề. Tạ Nhất tức khắc có chút cảm giác không ổn, cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh. Vì thế ma xui quỷ khiến tiếp tục nhìn xuống nội dung tiểu thuyết.

Tiểu thuyết viết tới chương 5. Thương Khâu đang xem một trang. Không chỉ như vậy, Thương Khâu không chỉ là đơn giản xem tiểu thuyết, thế nhưng còn tặng phiếu 10.000 tiền.

10.000!

Điều đó thúc đẩy Tạ Nhất tò mò đi xem. Vì thế Tạ Nhất thấy được nội dung sau:

Tạ Nhất: Thầy… em hình như không thích hợp, em thật là khó chịu.

Thương Khâu: Bé ngoan, em muốn tôi làm như thế nào?

Tạ Nhất: Tùy… Tùy thầy muốn làm như thế nào cũng được.

Thương Khâu: Thật đúng là bé ngoan, lại đây mèo con của tôi.

Huấn luyện viên ưu nhã ngồi xuống, một thân quân phục màu đen càng tôn lên dáng người gợi cảm. Vươn bàn tay mang bao tay màu đen lên kéo cà vạt cùng cổ áo, bắt chéo chân, mở tay, lộ ra một nụ cười mê người nhìn Tạ Nhất ngoan ngoãn đi qua…

Tạ Nhất... Ngoan ngoãn... Mèo con!

Tạ Nhất nháy mắt cảm thấy đầu nổ tung, muốn điên rồi.

Quả nhiên là như thế này. Đây còn không phải là tiểu thuyết Tiểu Bạch viết sao? ABO, lại còn dùng mình cùng Thương Khâu làm vai chính. Nếu nhớ không lầm, Tiểu Bạch giả thiết mình là O! Còn có một đống chi tiết lộn xộn, thuốc ức chế, kỳ động dục, vân vân...

Tạ Nhất cũng không biết như thế nào, dù sao ma xui quỷ khiến xem xong rồi. Bên trong còn có một đoạn Tạ Nhất cảm thấy đặc biệt quen mắt HunhHn786.

Thương Khâu: Tạ Nhất là người của tôi. Cậu không phải tình địch, bởi vì cậu không có tư cách.

Tạ Nhất:

“……”

Hai câu này giống như đã từng quen biết. Sao cảm thấy như là Thương Khâu nói với Đường Nhất Bạch vậy?

Thương Khâu tắm rửa xong trở về, liền nhìn thấy Tạ Nhất cầm di động của mình xem, sắc mặt thập phần tuyệt vọng, nhưng trên má lại có điểm ửng hồng, biểu tình rối rắm tới cực điểm.

Tạ Nhất nhìn thấy hắn đi vào, lập tức hung hăng ngẩng đầu lên, nói:

“Đây là tiểu thuyết quỷ gì!?”

Thương Khâu nhún vai, nói:

“Tiểu Bạch hành văn tiến bộ rất nhanh.”

Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, tức khắc nghĩ.

Cũng đúng, lần trước trong "Hành trình cổ tích", Tiểu Bạch còn miêu tả là “trắng trắng, vểnh vểnh” lung tung, lúc này thế nhưng lưu loát.

Tạ Nhất nghĩ như vậy, còn có chút vui mừng. Nhưng nghĩ lại thấy không đúng.

Thiếu chút nữa bị Thương Khâu dẫn nhảy xuống mương rồi! Dù hành văn tiến bộ, cũng không thể dùng mình viết tiểu thuyết a, hơn nữa mình không làm O, phải làm A!

Tạ Nhất nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy mình nghĩ sai rồi.

Rõ ràng vẫn là rơi xuống mương…

Tạ Nhất tức giận muốn tìm Tiểu Bạch lý luận. Ít nhất cũng muốn sửa lại giả thiết. Bất quá lúc này di động của Tạ Nhất lại vang lên, là dãy số xa lạ. Tạ Nhất đem điện thoại tiếp, nói:

“A lô. Xin chào?”

Đối phương giọng rất thấp trầm, nghe thập phần quen tai.

Là Đường Giảo.

Đường Giảo nói:

“Tạ tiên sinh sao? Thương Khâu tiên sinh có ở bên cạnh ngài hay không?”

Tạ Nhất nói:

“A, anh ta có ở đây.”

Tạ Nhất đưa điện thoại cho Thương Khâu. Không biết sao Đường Giảo sao có được số mình.

Thương Khâu tiếp nhận điện thoại, nói:

“A lô.”

Giọng Đường Giảo khó được có chút dồn dập, nói:

“Thương Khâu tiên sinh, thiếu gia nhà tôi có chút không tốt.”

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:

“Sao thế?”

Đường Giảo nói:

“Hẳn là bị âm hồn quấn lên. Cụ thể sự tình, thỉnh Thương Khâu tiên sinh đến đây lại nói.”

Thương Khâu nói:

“Gửi địa chỉ qua đây, tôi lập tức sẽ qua đó.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Làm sao vậy?”

Thương Khâu nói:

“Tôi phải đi một chuyến. Đường Nhất Bạch hình như bị âm hồn quấn lên.”

Tạ Nhất càng kinh ngạc, nói:

“Đường Nhất Bạch bị âm hồn quấn lên? Là Triệu Á sao?”

Thương Khâu nói:

“Còn chưa biết, phải đến xem.”

Tạ Nhất không yên tâm Thương Khâu đi một mình. Tuy rằng Thương Khâu đích xác rất lợi hại.

“Anh từ từ, tôi cũng đi, tôi lái xe.”

Hai người nhanh chóng thay quần áo, để Tiểu Bạch ở nhà. Bất quá Tạ Nhất vẫn có chút không yên tâm. Thương Khâu nói:

“Tôi gọi điện thoại cho Phùng Tam lại đây.”

Tạ Nhất nói:

“Hả… tôi càng thấy không yên tâm.”

Thương Khâu:

“……”

Hai người hoả tốc ra cửa, lên xe, nhanh chóng hướng tới địa chỉ kia. Là biệt thự ở vùng ngoại thành khá xa không gần.

Hai người tới cửa biệt thự, thực nhanh có người mời bọn họ vào. Bên trong thập phần náo nhiệt. Buổi tối mà đèn đuốc sáng trưng, một đống bác sĩ, cảm thấy như mời cả bệnh viện tới. Mọi người đều vội vàng đến chóng mặt, làm các loại kiểm tra cho Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, không ngừng rên rỉ, đầy đầu mồ hôi lạnh, mồ hôi ào ào chảy xuống. Hắn vốn là cao gầy, bây giờ thoạt nhìn có chút yếu ớt.

Tạ Nhất nói:

“Hắn không phải là ngộ độc thức ăn chứ? Thoạt nhìn như đau bụng?”

Thương Khâu nhíu nhíu mày, đi qua, nắm tay Đường Nhất Bạch lên xem, lại nhìn nhìn sắc mặt của hắn.

Đường Nhất Bạch vô cùng đau đớn, khóe mắt đều là nước mắt. Đường Giảo vội vàng bắt lấy tay Đường Nhất Bạch, nói:

“Thiếu gia, một lát liền không có việc gì.”

Thương Khâu không có lập tức nói Đường Nhất Bạch có phải bị âm hồn cuốn lấy hay không, chỉ là nói:

“Cho mọi người đi ra ngoài.”

Đường Nhất Bạch hiện tại ý thức hỗn độn, Đường Giảo lập tức nói:

“Đều đi ra ngoài.”

Thoạt nhìn Đường Giảo địa vị cũng không thấp. Những bác sĩ cùng người hầu nhanh lui ra ngoài, trong lúc nhất thời phòng chỉ còn lại có bọn họ. Đường Giảo nói:

“Thương tiên sinh, thiếu gia rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Còn chưa xác định. Tôi phải biết Đường Nhất Bạch gần đây có cùng ai làm tình hay không.”

Tạ Nhất:

“……”

Đây là vấn đề gì? Cùng âm hồn có quan hệ sao?

Tạ Nhất đều ngốc. Đường Nhất Bạch không thể trả lời, đau đã không có ý thức, gắt gao bắt lấy tay Đường Giảo, trong miệng hỗn loạn rên rỉ. Đường Giảo không có lập tức nói chuyện. Thương Khâu lại bổ sung.

“Không phải cùng phụ nữ, mà là nhận...”

Tròng mắt Tạ Nhất loạn chuyển, tâm nói.

Thương Khâu rất là lợi hại, lượng tin tức càng lúc càng lớn!

Đường Giảo hơi chút chần chờ, sắc mặt ngưng trọng nói:

“Có.”

Thương Khâu nhíu mày nói:

“Cùng ai?”

Hắn nói, nhìn chăm chú Đường Giảo. Đường Giảo cũng nhìn chăm chú Thương Khâu. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình giống như biết một chuyện không tưởng tượng được.

Quả nhiên liền nghe Đường Giảo nói:

“Cùng tôi.”