Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 21: Tức Cơ Hoàn



Tạ Nhất nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu cũng không có trả lời, chỉ là như suy tư gì. Tạ Nhất đành phải mê mang nói:

"Cái...... Cái gì đại nhân?"

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm một hồi lâu, lại đột nhiên lầm bầm lầu bầu nói:

"Không đúng... không đúng... không đúng... không có khả năng...... Có thể là người giống người mà thôi."

Những "siêu đặc cảnh áo đen" cũng không biết phát sinh sự tình gì, "Đầu Trâu ca" nói:

"Sếp, làm sao vậy?"

Người đàn ông trẻ tuổi khôi phục biểu tình, nói:

"Không có gì, chỉ là nhớ tới một cố nhân."

Hắn nói nâng nâng tay, "đàn em" nhanh đem cặp táp đưa qua. Người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong lấy ra một hộp danh thiếp kim loại nạm đá quý, mở nắp lấy một tấm danh thiếp đưa cho bọn họ, cười tủm tỉm nói:

"Thật ngượng ngùng, hôm nay ra cửa đã quên đổi tiền. Hiện tại trên người không có tiền lưu thông nơi này. Đây là danh thiếp của tôi, ngày mai quán mở cửa liền đem tiền đưa lại đây, các cậu thấy được không?"

Người trẻ tuổi kia nói chuyện thập phần thể diện, nhưng Tạ Nhất cảm thấy tình cảnh này hình như đã gặp qua. Lấy danh thiếp nhìn càng thấy giống.

Công ty cổ phần hữu hạn bảo hiểm XX. Giám đốc chi nhánh thứ sáu Tất Bắc.

Người này tám phần là làm cùng công ty với Nguyệt Lão lải nhải kia. Không nghĩ tới công ty bảo hiểm của bọn họ lớn như vậy, thế nhưng có rất nhiều chi nhánh.

Tạ Nhất nhìn danh thiếp, còn có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy người này rất có tiền. Hộp đựng danh thiếp bằng kim loại nạm đá quý, y như nhà giàu mới nổi, hẳn không phải không có tiền, có lẽ thật sự quên mang theo tiền. Chỉ là mấy ngày nay người nợ tiền có chút nhiều, hơn nữa đều kỳ kỳ quái quái, cho nên Tạ Nhất còn có chút do dự.

Nào biết Thương Khâu đứng ở một bên, duỗi tay lấy danh thiếp nhìn thoáng qua, nói:

"Không thành vấn đề."

Hắn nói như vậy, Tất Bắc cười nói:

"Tốt, rất mau mắn sảng khoái. Cậu là ông chủ nơi này đúng không? Anh bạn vậy là xong rồi, ngày mai tôi lại đến."

Tất Bắc nói rồi vẫy vẫy tay với đàn em. Hắn cùng nhóm siêu đặc cảnh áo đen đi ra cửa quán, tư thế tiền hô hậu ủng. Ngoài cửa, lập tức có chiếc xe limousine siêu sang màu đen chờ sẵn. Có người đeo bao tay màu trắng mở cửa siêu xe, mời Tất Bắc ngồi vào. Bộ dáng sang cả này có thể là cả đời Tạ Nhất cũng không thể trải nghiệm qua......

Tạ Nhất nhìn "đại gia" rời đi, trong lòng thập phần cảm thán, lại có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi Thương Khâu.

"Công ty bảo hiểm này, anh biết à? Nhìn giàu có như vậy, sao không có tiền trả."

Thương Khâu xem tấm danh thiếp, nheo nheo mắt, nói:

"Nhưng không chỉ là một mình tôi biết."

A Lương đi thu dọn cái bàn. Thương Khâu cùng Tạ Nhất về sau quầy. Hắn đem danh thiếp giao cho Tạ Nhất, nói:

"Đem cái này cất kỹ, sau này sẽ dùng."

Tạ Nhất nhanh tiếp nhận, cẩn thận cất kỹ, nói:

"Anh còn chưa nói, người kia rốt cuộc là người nào? Thoạt nhìn không tầm thường."

Thương Khâu cười cười, nói:

"Kỳ thật cậu hẳn là cũng nghe nói qua, cũng coi như là nhà nhà đều biết."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Minh tinh hả!?"

Thương Khâu lại cười cười, bất quá lắc lắc đầu, dùng giọng khàn khàn nói.

"Diêm Vương kêu ngươi canh ba chết, ai dám lưu người đến canh năm."

Tạ Nhất có chút da đầu phát lạnh, nuốt nước miếng, chần chờ nói:

"Diêm...... Diêm Vương?"

Tạ Nhất chỉ là tùy tiện hỏi. Rốt cuộc cũng không phải là người của giới kia, nhận thức hai mươi mấy năm, một chút liền đảo lộn tất cả, thật sự có chút khó có thể tiếp thu.<HunhHn786>

Thương Khâu lại gật gật đầu, khẳng định lời Tạ Nhất.

Tạ Nhất tức khắc có chút chóng mặt nhức đầu, cảm giác quán mình là cái miếu nhỏ thế nhưng đón đại Phật, mà đại Phật còn nợ tiền, càng khiến nhận thức của Tạ Nhất sụp đổ......

Thương Khâu tiếp tục nói:

"Xem ra Nhiếp Tiểu Thiến nói đúng. Quỷ môn quan không đóng lại, mười điện Diêm La đều ra xem xét tình huống, lần này sự tình sợ là không nhỏ."

Tạ Nhất vẫn có chút mơ mơ màng màng, nói:

"Vậy...... Cái công ty bảo hiểm kia..."

Diêm Vương thế nhưng mở công ty bảo hiểm, quả thực đủ bình dân. Công ty bảo hiểm này phỏng chừng kiếm đầy bồn đầy bát, quả có đầu óc kinh doanh.

Thương Khâu thực bình tĩnh nói:

"Âm phủ tổng cộng có mười điện Diêm La, vừa rồi hắn cũng nói "mười vị vua của Thập điện Diêm La", xem danh thiếp hẳn là điện thứ sáu, Biện Thành Vương họ Tất."

Tạ Nhất ngồi ngay ngắn nghe Thương Khâu phổ cập kiến thức. Trước kia cũng nghe qua truyền thuyết dân gian, nghe nói âm tào địa phủ không chỉ là một Diêm Vương. Trong đó điện thứ năm mới gọi là Diêm La Vương. Thực hay vị Diêm La Vương kia ở nơi mà bọn họ vừa mới đi "du lịch" về, Bắc Tống Bao Thanh Thiên Bao Chửng.

Chín điện còn lại cũng có các phong hào, chỉ bởi vì Diêm La Vương Bao Chửng danh tiếng vang dội nhất, cho nên rất nhiều người gọi Thập điện Diêm Vương là Diêm La Vương.

Điện thứ nhất Tần Quảng Vương họ Tương.

Điện thứ hai Sở Quảng Vương họ Lịch.

Điện thứ ba Tống Đế Vương họ Dư.

Điện thứ tư Ngũ Quan Vương họ Lữ.

Điện thứ năm Diêm La Vương họ Bao.

Điện thứ sáu Biện Thành Vương họ Tất.

Điện thứ bảy Thái Sơn Vương họ Đổng.

Điện thứ tám Đô Thị Vương họ Hoàng.

Điện thứ chín Bình Đẳng Vương họ Lục.

Điện thứ mười Chuyển Luân Vương họ Tiết.

Thương Khâu tiếp tục nói:

"Điện thứ sáu Biện Thành Vương quản lý vùng biển phương bắc của đại địa ngục, Khiếu Hoán (gọi hồn)."

Tạ Nhất nghe càng là mơ mơ màng màng kỳ kỳ quái quái, kinh ngạc nói:

"Gọi...... gọi...?"

Thương Khâu liền biết Tạ Nhất không hiểu, nhìn một cái, giải thích.

"Chính là thành Uổng Tử."

Tạ Nhất lập tức nói:

"Cái này tôi hiểu!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không dễ dàng."

Tạ Nhất:

"......"

Thấy giống như bị xem thường.

Bọn họ nói chuyện, liền nghe được âm thanh lớn ở cửa quán.

"Ầm!!"

Giống như muốn sập. Cửa bị người dùng một chân đá văng, không biết còn tưởng rằng là đến phá quán.

Một cô gái từ bên ngoài đi vào, dáng người có chút mập mạp, nhưng cũng không thể nói béo, một chân đạp cửa quán. Chuông gió treo trên cửa phát ra âm thanh "leng keng leng keng", thiếu chút nữa làm cửa kính bị vỡ nát.

Cô gái vừa tiến vào mùi rượu đã nồng nặc khó ngửi, thoạt nhìn là đã uống nhiều, vào cửa đã gào thét.

"Mười chai bia!! Nhanh lên!"

Cô gái nói, trực tiếp ngồi ở một cái bàn, vỗ vỗ mặt bàn tiếp tục nói:

"Bia!! Nhanh lên, bia!!"

Quán của Tạ Nhất không thiếu khách uống nhiều gây náo loạn, dù sao kinh doanh lâu như vậy, cái gì chưa thấy qua, cả Diêm Vương cũng gặp qua mà. Nhưng Tạ Nhất chưa thấy có người nào vừa vào cửa đã uống say còn gây chuyện.

Tạ Nhất nhanh phất phất tay, ý bảo A Lương đem bia cho vị khách kia, để cô ta uống xong rồi đi nhanh đi.

Quán ăn này vẫn luôn buôn bán đến bốn giờ sáng. Cô gái kia tiến vào tiếp tục uống, gọi mười chai, vừa uống vừa nghêu ngao.

Tới ba giờ khách lục tục ra về bớt, cô gái kia vẫn còn uống, uống còn khóc thét không ngừng.

Quán ăn gần một tiếng nữa mới đóng cửa, Tạ Nhất vào sau bếp chuẩn bị làm hai món đồ ăn. Bận bịu cả đêm, Thương Khâu cùng A Lương cũng cần ăn bữa khuya. Tạ Nhất làm bữa ăn khuya, xào chút rau gì đó. Đầu bếp còn đưa món nhắm mới ra, để cho bọn họ nếm thử.

Tạ Nhất bưng đồ ăn ra tới, liền nghe được cô gái khóc thét. Tiếng khóc khiếng các vị khách khác đều che lỗ tai. A Lương cũng là bất đắc dĩ, đã đi khuyên, nhưng không được, nhìn Tạ Nhất nói:

"Thương đại ca, hay anh đi khuyên nhủ thử xem?"

Tạ Nhất:

"......"

Thiếu chút nữa Tạ Nhất đã quên mình hiện là Thương Khâu. Trách không được vừa rồi đầu bếp nhìn Tạ Nhất xào rau bằng ánh mắt như phát hiện vùng đất mới.

Tạ Nhất cũng không có cách nào. Dù gì một tiếng nữa mới đóng cửa, không thể nhìn cô gái làm phiền khách khác. Vì thế Tạ Nhất căng da đầu đi qua, nói:

"Vị khách này, vui lòng... nói nhỏ một chút, đừng ảnh hưởng đến những người khác được không?"

Cô gái nghe Tạ Nhất nói, tức khắc ngẩng đầu, ánh mắt hung ác dọa Tạ Nhất nhảy dựng. Nào biết ngay sau đó cô ta đột nhiên giơ lên một chai bia, nhét vào lòng Tạ Nhất, nói:

"Tới! Uống! Uống!"

Tạ Nhất chạy không thoát, cô gái lôi kéo không cho đi, một hai bắt Tạ Nhất cùng mình uống rượu. A Lương ở một bên kinh ngạc nhìn, nói:

"Vẫn là Thương đại ca có duyên với phụ nữ. Ông chủ ngài không có nhân duyên với phụ nữ."

Thương Khâu:

"......"

Kỳ thật Tạ Nhất mới không có nhân duyên với phụ nữ. Tuy rằng Tạ Nhất hiện tại trong thân thể Thương Khâu, đích xác soái khí, bất quá âm khí quá mạnh. Phụ nữ hơn phân nửa âm khí cũng lớn, cho nên Tạ Nhất có danh xưng "người bạn của chị em phụ nữ".

Cô gái vừa thấy đã biết có khúc mắc trong lòng, muốn tìm người nói hết, vì thế nhìn vừa mắt Tạ Nhất liền bắt lấy. Cô gái khóc lóc kể khổ, nhưng bởi vì Tạ Nhất chịu nghe, giọng cô gái cũng nhỏ không ít.

Cô gái uống bia, nước mắt và nước mũi lã chã, một mặt nước mắt nước mũi lem nhem, ô ô khóc lóc nói:

"Anh không biết... Anh không biết... bạn trai tôi là tên lừa gạt, xấu xa!"

Cô gái hình như là gặp một người đàn ông xấu, vừa mới bị đá. Bởi vì thất tình, hơn nữa phi thường không cam lòng, cho nên mới đi nhậu nhẹt.

Cô gái tên Phùng Oanh. Bạn trai kia là đàn em cùng trường. Bọn họ yêu nhau cũng không quan tâm tuổi tác. Tuy rằng mọi người đều nói nữ lớn hơn nam ba tuổi là ôm gạch vàng, nhưng kỳ thật cũng có nhiều người sẽ để ý. Còn nữa Phùng Oanh cùng bạn trai môn không đăng hộ không đối. Nhà bạn trai Phùng Oánh đặc biệt nghèo, nghe nói anh ta trước kia còn bởi vì trộm cắp từng vào cục cảnh sát. Bất quá bởi vì tuổi còn nhỏ chỉ bị cảnh cáo. Vì như vậy khiến người nhà Phùng Oanh thực không xem trọng. Nhưng hai người vẫn ở bên nhau rất nhiều năm, cứ duy trì như vậy.

Bạn trai Phùng Oanh đối với Phùng Oanh quả thực ngoan ngoãn phục tùng, lại săn sóc. Phùng Oanh cũng bởi vì biết bạn trai điều kiện kinh tế không tốt, cho nên khi hai người hẹn hò trước nay đều là cô trả tiền, còn thường xuyên đưa tiền cho bạn trai. Khi mẹ bạn trai bệnh nằm viện, Phùng Oanh còn đem trang sức đưa cho bạn trai bán đóng viện phí.

Hai người vẫn luôn thực tốt. Sau đó bạn trai nói với Phùng Oanh là phải xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, như vậy mới có thể vào công ty nước ngoài, như vậy mới có tiền đồ.

Phùng Oanh khóc lóc nói:

"Anh ta nói thật dễ nghe, nói mình không xứng với tôi, chúng tôi không lo không được. Nếu anh ta có thể xuất ngoại học, về sau có tiền đồ liền tới hỏi cưới tôi, cùng tôi kết hôn!"

Bất quá trong nhà hắn điều kiện thật không tốt, không có biện pháp cho hắn xuất ngoại, rốt cuộc xuất ngoại chi tiêu cũng không nhỏ. Khi đó Phùng Oanh đã đi làm, công việc không tồi, để dành cũng không ít, một tháng có mấy vạn, áo cơm không lo.

Phùng Oanh vừa nghe, lập tức xiêu lòng muốn giúp bạn trai xuất ngoại. Chờ mấy năm, bạn trai có sự nghiệp, bọn họ liền có thể kết hôn, đến lúc đó người trong nhà cũng sẽ không phản đối rồi.

Phùng Oanh thấp giọng nói:

"Tôi... Tôi bán trang sức, lấy tiền tích cóp, tổng cộng mấy chục vạn, tất cả đều đưa cho hắn! Đưa hắn đi du học. Hắn thề son sắt, có tiền đồ nhất định sẽ trở về cùng tôi kết hôn, vĩnh viễn cũng sẽ không phụ tôi!"

Tạ Nhất nghe, giống như biết kết cục.

Tên này tuyệt đối là Trần Thế Mỹ!

Quả nhiên, Phùng Oanh khóc lóc nói:

"Hắn đi ra ngoài nhiều năm. Ban đầu còn liên lạc, sau đó liền qua loa lấy lệ là rất bận, không có thời gian. Bởi vì tôi cho hắn tiền, người trong nhà đã tức giận, gây một trận thật lớn. Tôi vì hắn trả giá rất nhiều! Kết quả thì sao, kết quả thì sao!!"

Tạ Nhất không biết khuyên như thế nào. Phùng Oanh lại uống, ngay sau đó đem chai nện lên bàn.

"Ầm!!"

"Kết quả! Kết quả hắn đích xác đã có thành tựu, nghe nói được một công ty nước ngoài tuyển dụng. Thiên kim tiểu thư cũng coi trọng hắn. Hắn thành công vào công ty lớn làm việc, còn cùng thiên kim tiểu thư đính hôn!!"

Quả nhiên là Trần Thế Mỹ...

Chuyện này Phùng Oanh cũng không biết. Bạn trai vẫn luôn lừa gạt cô, nói mình bận, không có thời gian trò chuyện, điện thoại cũng không gọi, cũng không có gửi email. Sau này Phùng Oanh đi làm ở trên đường, ngẫu nhiên gặp bạn trai, còn có "vị hôn thê".

Phùng Oanh căn bản không biết bạn trai thế nhưng đã về nước. Bọn họ quả thực là oan gia ngõ hẹp. Lúc ấy bạn trai đang cùng vị hôn thê đi dạo phố. Phùng Oanh đi ngang qua, thấy hai người kia tình chàng ý thiếp, ở trên phố liền hôn môi.

Trong nháy mắt Phùng Oanh phát điên, xông lên cùng bạn trai lý luận. Bạn trai vừa mới bắt đầu còn có chút không đủ tự tin, bất quá bởi vì có vị hôn thê ở bên cạnh, cũng muốn thể diện, liền có chết không nhận.

Phùng Oanh khóc thút thít, nói:

"Hắn rõ ràng lừa đảo từ đầu đến đuôi! Hắn căn bản không thừa nhận, không thừa nhận quen biết tôi. Vị hôn thê cũng nhục nhã tôi, nói tôi xấu như vậy, mập như vậy sao có thể là bạn gái hôn phu cô ta. Quả thực là người ngu nói càng!"

Phùng Oanh nói tới đây, khóc lợi hại hơn.

"Tôi thừa nhận mình mắt mù, tôi cho hắn tiền, để hắn xuất ngoại là tôi mắt mù, tôi tự mình làm, lỗi không phải do bất luận người nào. Tôi đã không nhận ra đồ khốn nạn! Nhưng hắn dựa vào cái gì mắng tôi! Dựa vào cái gì nhục nhã tôi!?"

Tạ Nhất nghe, thở dài.

Người đàn ông xấu xa kia cùng vị hôn thê nói làm tổn thương lòng tự trọng của Phùng Oanh, bởi vậy Phùng Oanh mới suy sút đi uống rượu.

Tạ Nhất cũng không biết an ủi như thế nào, có chút sốt ruột. Lúc này đột nhiên có người vỗ vỗ vai Tạ Nhất. Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn. Thương Khâu lặng yên không một tiếng động đi tới. Bước chân nhẹ như mèo, cũng không phát ra âm thanh.

Thương Khâu đưa cho Tạ Nhất một cái khăn giấy. Tạ Nhất lúc này mới tỉnh ngộ, nhanh đem khăn giấy đưa cho Phùng Oanh.

Phùng Oanh tuy rằng uống say khướt, khóc có chút thần chí không rõ, bất quá vẫn tiếp nhận, nói:

"Cảm ơn."

Tạ Nhất nhanh xua tay nói:

"Không có việc gì, không có việc gì. Người xấu như vậy, không đáng giá vì hắn khóc. Uống... Uống nhiều rượu đối với thân thể không tốt, vẫn là đừng uống nữa."

Tạ Nhất chưa từng an ủi phụ nữ, cảm giác mình có chút ăn nói vụng về.

Phùng Oanh lại nói:

"Cảm ơn anh, nói ra khá hơn nhiều."

Trong quán trừ Phùng Oanh, còn có mấy bàn rải rác. Bởi vì Phùng Oanh vừa rồi giọng không nhỏ, cho nên rất nhiều khách đều nghe được. Có một người ngồi ở góc nói:

"Ai nha, đàn ông xấu xa này nên moi tim móc phổi, xuống A Tì Địa Ngục!"

Một khách khác nói:

"Đúng đúng, gọi là gì... bắt ôm cột đồng trống rỗng và trói chân tay lại, đốt lửa ống đồng cho tim gan thiêu trụi!"

Tạ Nhất nghe có điểm da đầu phát lạnh.

Một vị khách bàn bên cạnh nghe xong, cũng tham dự thảo luận.

"Ai, kỳ thật cô gái muốn phản kích cũng dễ dàng. Tìm Triệu Phi Yến mua chút Tức Cơ Hoàn (Hương Cơ Hoàn). Đó chính là thuốc giảm béo, dưỡng nhan, còn có thể thơm ngào."

"Đúng vậy, Triệu Phi Yến không phải khiến Lưu Ngao mê mẫn điên đảo sao? Tôi nghe nói Triệu Phi Yến còn ở âm phủ xin bảo vệ bản quyền Tức Cơ Hoàn đó, đang chống hàng giả. Gần đây chiến dịch bảo vệ chất xám chống hàng giả ở âm phủ thực nghiêm, lên cả WeChat Business."

"Gì chứ, Tức Cơ Hoàn là đồ vật âm phủ, các ngươi nhìn xem này cô gái này chính là người sống, đừng ra chủ ý ngu đó!"

"Ầy, thời này mọi thứ rất đại chúng! Đầu năm nay mua bán rất thuận tiện a, âm tào địa phủ cũng toàn cầu hóa, miễn thuế miễn phí giao hàng, Tức Cơ Hoàn hình như đặt hàng hai ngày là có!"

Tạ Nhất:

"......"

Họ đều nói tiếng Trung, sao mình nghe mà không hiểu gì cả!

Phùng Oanh phát tiết xong rồi, tính tiền, liền chuẩn bị rời đi, thời điểm đi còn cảm ơn Tạ Nhất.

Tạ Nhất nhìn Phùng Oanh trả tiền cơm, tức khắc trong lòng có chút cảm khái. Vừa không là minh tệ, cũng không phải Phương Thiên Họa Kích, càng không phải hủ tro cốt, mà là tiền thực sự. Tạ Nhất thập phần vui mừng.

Tạ Nhất nhìn bóng dáng Phùng Oanh rời đi, vẫn cảm thấy Phùng Oanh thập phần đáng thương.

"Đây là cô gái khá tốt, sao gặp một người đàn ông xấu như vậy chứ?"

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nhàn nhạt nói:

"Thức ăn đã nguội."

Tạ Nhất vừa nghe, nhanh theo Thương Khâu đi ăn khuya, thập phần cảm kích nói:

"Các người còn chờ tôi, thật là anh em tốt!"

A Lương cười tủm tỉm nói:

"Thương đại ca khách sáo cái gì?"

Thương Khâu:

"......"

Ba người ngồi một bàn ăn bữa khuya.

Tạ Nhất uống hai ly bia, cảm giác cuộc sống này cũng không tệ lắm. Trừ gặp vài chuyện kỳ quái, khách hàng kỳ quái, còn có mình cùng Thương Khâu trao đổi thân thể kỳ quái. Bất quá trao đổi thân thể, nghĩ như thế nào cũng là Tạ Nhất kiếm lời. Thương Khâu rất soái a, đời này có thể làm một soái ca rất đáng giá.

Tạ Nhất lấy một con ốc biển trong món mới của đầu bếp, dùng tăm xỉa răng khều lập tức thịt liền ra tới.

Thịt ốc thấm gia vị, vào miệng giòn ngon, một hạt cát cũng không có, rất tươi mới cũng không khó nhai chút nào!

Tạ Nhất nếm liền biết bên trong còn bỏ thêm chút rượu, miệng đầy tinh khiết và thơm. Đừng thấy ốc nhỏ khó xử lý sạch cát nhưng ăn đặc biệt ngon.

Tạ Nhất nói:

"Thịt ốc này đặc biệt ăn ngon, ngâm mấy ngày vậy? Rất sạch."

A Lương cười nói:

"Không phải, kỳ thật không ngâm mấy ngày. Nghe chú đầu bếp nói là nhờ dùng cái bình ngâm dưa muối kia. Cũng không biết có phải tính chất tốt hay không, dù sao ăn đặc biệt thơm ngon."

Tạ Nhất đang ăn ngon lành, đem thịt ốc biển ném vào trong miệng, còn há to mồm uống bia, cảm giác sảng khoái. Bia lạnh trôi theo cổ giọng vẫn luôn sảng khoái đến trong bụng, phải nói đã ghiền.

Thương Khâu lại đột nhiên nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:

"Cái bình nào?"

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, A Lương cười nói:

"Chính là cái...... cái mà ngày đó cô gái để lại sau khi ăn không trả tiền. Màu đen, lớn như vầy, hình như gọi là hủ gì đó......"

"Phụt!!!"

Hắn nói còn chưa xong, Tạ Nhất phun ra ngụm bia, thiếu chút nữa phun ở trên mặt Thương Khâu. A Lương vẻ mặt mê mang nhìn hai người. Sắc mặt Tạ Nhất biến đổi lớn, vừa rồi còn vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, đột nhiên liền biến thành trắng bệch, còn phát xanh, cổ họng lăn lộn liền muốn phun.

Thương Khâu lại nhanh chóng đứng lên, trực tiếp vào sau bếp. Sau đó có âm thanh nước chảy, giống như đang súc miệng.

A Lương vẫn là vẻ mặt khó hiểu, gãi gãi cái ót, tiếp tục ăn ốc biển, còn nói:

"Ai, các người đều không ăn à? Có phải vì uống rượu quá nhanh nên sặc phải không?"

Thương Khâu đi súc miệng, Tạ Nhất còn đi phun ra. Hai người đi ra sắc mặt đều không phải đặc biệt tốt.

Giống hủ gì, kia rõ ràng chính là hủ tro cốt của Nhiếp Tiểu Thiến!

Bận việc một ngày, bốn giờ sáng quán ăn chính thức đóng cửa. Tạ Nhất phun ói đến thể xác và tinh thần mỏi mệt, đi theo Thương Khâu về nhà, chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai là thứ bảy, không cần dậy sớm.

Tới nhà hai người gặp Nhiếp Tiểu Thiến ở cửa. Nhiếp Tiểu Thiến là con cú đêm, dù sao cũng là cô hồn dã quỷ, ngày ngủ đêm ra. Nhìn thấy bọn họ trở về, còn tiến lên chào hỏi. Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc nói:

"Hai vị công tử, vì sao vẻ mặt tiều tụy vậy?"

Tạ Nhất tâm nói.

Bởi vì mới vừa ăn ốc biển ngâm trong hủ tro cốt, có thể không tiều tụy sao?

Tạ Nhất đi theo Thương Khâu vào nhà, hai người chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Tạ Nhất cầm áo chuẩn bị tiến vào phòng tắm. Thương Khâu đột nhiên bắt lấy tay Tạ Nhất, dọa Tạ Nhất giật mình, nói:

"Sao...... Làm sao vậy?"

Thương Khâu nhìn một cái, không có biểu hiện gì đặc biệt, nói:

"Bao tay, đừng quên ba điều giao ước."

Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới tắm rửa cũng không thể tháo bao tay. Lúc trước đáp ứng Thương Khâu rồi, nhanh chóng gật đầu nói:

"Đã biết... đã biết."

Vừa rồi trong nháy mắt, Tạ Nhất còn tưởng rằng Thương Khâu muốn cùng mình tắm rửa chứ......

Tạ Nhất vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhìn nhìn tay. Tắm rửa không tháo bao tay, đây cũng là lần đầu gặp. Bất quá nếu đã đáp ứng rồi, Tạ Nhất vẫn muốn tuân thủ.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Không cho xem phía dưới bao tay, tắm rửa cũng phải cởi quần áo, nhìn xem thân thể không sao chứ? Dù sao đều là đàn ông!

Tạ Nhất nghĩ như vậy, nhanh đem quần áo cởi ra, bất quá trong lòng có chút khẩn trương. Thật giống như không phải cởi quần áo của mình, mà là cởi của người khác. Cái trán ứa mồ hôi nóng, Tạ Nhất run run cởi quần áo, sau đó ngẩng đầu nhìn trong gương.

Lúc này thật sự quá trực quan, thị giác bị tác động mạnh mẽ. Tám khối cơ bụng, cơ ngực cũng không nhỏ. Quả thực là thoát y có khác. Rõ ràng khi mặc quần áo có vẻ rất cao gầy, thật là ảo diệu. Mấu chốt vẫn là nơi đó......

Ót Tạ Nhất phát lạnh.

Ăn cái gì mà lớn vậy, cũng quá khủng!

Tạ Nhất sờ cằm, nghĩ thầm.

Chờ đổi cơ thể trở về, mình có phải cũng nên đi phòng tập thể hình hay không? Bằng không cũng quá tổn thương lòng tự trọng đi.

Thương Khâu chờ Tạ Nhất tắm, cũng chuẩn bị đi tắm rửa.

"Cạch"

Cửa mở, Tạ Nhất từ bên trong đi ra, bất quá mặt đỏ bừng. Vì cái gì đỏ bừng, chính Tạ Nhất cũng không thể hiểu được. Có thể là thời điểm tắm rửa trong yên lặng tự thấy hỗ thẹn, cho nên mới mặt đỏ bừng?

Thương Khâu kỳ quái nhìn thoáng qua Tạ Nhất, còn giơ tay thử cái trán. Mu bàn tay Thương Khâu đáp ở trên trán, trong nháy mắt, Tạ Nhất thiếu chút nữa nhảy lên, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như gặp quỷ. Thương Khâu lại nói:

"Cậu sinh bệnh? Mặt thực đỏ."

"Không có... không có... nước có chút nóng."

Ngày hôm sau không cần đi làm, buổi chiều mới đến quán ăn. Hai người chuẩn bị đi ra ngoài dạo. Tạ Nhất quyết định đi siêu thị mua một ít thực phẩm để trong nhà, bằng không tất cả đều là mì gói, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.

Thương Khâu cũng không có cự tuyệt. Hắn vừa lúc thuận đường đi mua thức ăn cho mèo. Hai người liền đi bộ đến siêu thị gần nhà.<HunhHn786>

Thứ bảy siêu thị thực đông, còn có rất nhiều người phát tờ rơi quảng cáo ở cửa ra vào.

"Soái ca, tập thể hình không? Có bơi lội, tập thể hình, yoga! Soái ca, phòng tập mới khai trương, ở ngay bên cạnh siêu thị, thực tiện lợi, đăng ký đi!"

Tuy rằng năm nay thực lưu hành tập thể hình, Tạ Nhất cũng thực hâm mộ cơ bắp trên người Thương Khâu. Bất quá Tạ Nhất có tính lười, còn đặc biệt lười, ngẫm lại tập thể hình còn mệt, đi tập thể hình liền khó khăn. Tạ Nhất nhanh xin miễn, đi theo Thương Khâu tiến vào siêu thị.

Lúc này lại thấy được người quen, chính là cô gái đêm qua uống say tên Phùng Oanh. Trên tay Phùng Oanh cầm một tờ rơi của phòng tập thể hình.

Tạ Nhất cũng không có quá chú ý, cùng Thương Khâu vào siêu thị, mục đích là đi mua nhu yếu phẩm tiếp viện. Mục đích của Thương Khâu chỉ có mua thức ăn cho mèo. Thương Khâu chính là đúng chuẩn cuồng mèo.

Hôm nay siêu thị vừa lúc khuyến mãi, Thương Khâu mua một đống thức ăn cho mèo. Tạ Nhất nhìn mà líu lưỡi.

Hai người rời siêu thị, về nhà xong Tạ Nhất làm cơm trưa. Hai người ăn cơm, nghỉ ngơi đến 5 giờ chiều liền đi đến quán ăn bắt đầu làm việc.

Thương Khâu cầm theo hai bao thức ăn cùng đồ hộp cho mèo. Hai người cùng nhau đi xuống lầu, vẫn là bộ dáng cũ, đi tới hoa viên, từ phía dưới ghế dài lấy ra cái chậu đựng thức ăn. Tạ Nhất cũng coi như là ngựa quen đường cũ. Thời gian không có Thương Khâu, đều là Tạ Nhất cho mèo ăn. Tạ Nhất cũng hỗ trợ, đem đồ hộp mở ra.

Những con mèo con thực mau kêu "meo meo" liền chạy tới. Tất cả đều xúm lại, phe phẩy cái đuôi nhỏ ăn.

Thương Khâu nhìn những con mèo con, biểu tình tựa hồ có chút thả lỏng, nhẹ nhàng cười một chút.

Tạ Nhất cũng học Thương Khâu đi sờ những con mèo con. Bất quá mèo con vẫn cứ sợ hãi. Dù sao Tạ Nhất tuy rằng trong thân thể Thương Khâu, nhưng âm khí vẫn như cũ, nên mèo con tương đối sợ Tạ Nhất.

Tạ Nhất sờ hai lần đều bị mèo con tránh thoát đi. Thương Khâu thấy vẻ mặt thất bại kia lắc lắc đầu, duỗi tay qua bắt lấy tay Tạ Nhất, nắm tay Tạ Nhất nhẹ nhàng vuốt ve mèo con. Mèo con lúc này không có né tránh, còn cọ cọ lòng bàn tay Tạ Nhất. Tạ Nhất cười nói:

"Thật đáng yêu, còn biết làm nũng. Mèo con cũng rất thông minh, nó có thể phân biệt được hai chúng ta."

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Con người luôn tự cho là thông minh nhất..."

Hắn mới nói được tới đây đột nhiên liền dừng lại, đứng lên, quay đầu nhìn. Tạ Nhất cũng đứng lên, quay đầu nhìn. Thì ra có người đến đây, bất quá lại không nghe thấy tiếng bước chân. Người nọ cười tủm tỉm đi tới, một thân tây trang, tay còn chống gậy ba ton. Phía sau là một nhóm siêu đặc cảnh áo đen đi theo, khí thế mười phần.

Chính là vị ngày hôm qua nợ tiền ăn, Biện Thành Vương Tất Bắc. Hắn đi tới, cười tủm tỉm nói:

"Nói rất đúng, nói rất đúng. Bất quá người sống mới tự cho là thông minh nhất, người chết thì không như vậy."

Tất Bắc nói, nâng nâng tay, phía sau có người đem một cái vali màu đen đưa qua. Tất Bắc cầm lấy vali đưa cho bọn họ, cười tủm tỉm nói:

"Tiền ăn."

Tạ Nhất tiếp nhận cái vali, mở ra vừa thấy, thiếu chút nữa buông tay rơi trên mặt đất. Bên trong tràn đầy tiền. Những tờ tiền giấy bó lại thành từng xấp. Từng xấp tiền xếp ở bên nhau, sau đó bỏ vào túi rút chân không, phong kín thành từng cục như viên gạch, tràn đầy một cái vali.

Tạ Nhất chỉ thấy tình cảnh này trong những bộ phim về bài bạc, còn tưởng rằng mình đi nhầm phim trường.

Thương Khâu nhanh duỗi tay ra đỡ cái vali đen kia, để tiền bên trong không rơi ra. Tròng mắt Tạ Nhất sắp rớt ra, kinh ngạc nói:

"Tiền ăn? Nhiều như vậy? Đây cũng quá nhiều."

Tất Bắc cười tủm tỉm nói:

"Không nhiều lắm, không nhiều lắm. Món ăn ở quán các người, tôi rất thích, về sau sẽ thường tới. Tiền này giao cho các người trước, về sau trừ dần là được, đỡ cho mỗi lần tới còn phải mang tiền không thực dụng. Không phải tôi nói chứ, nơi này sao không thể dùng minh tệ. Minh tệ hiện tại đã là đồng tiền mạnh quốc tế. Anh bạn à, tích cóp đi, về sau sẽ dùng đến"

Tạ Nhất:

"......"

Sao nghe thật kỳ quái!

Tất Bắc lại tới ăn, dù sao đã trả tiền, Tạ Nhất tất nhiên hoan nghênh.

Mọi người đi vào quán ăn, bởi vì thời gian còn sớm, không có khách. Tất Bắc chọn một bàn ngồi xuống, lúc sau lục tục lại tới không ít khách.

Hiện tại là 18 giờ hơn, mới vừa mở cửa bán không bao lâu, cũng không phải đêm khuya, cho nên tới đều là người bình thường, không có khách kỳ quái.

"Leng keng"

Cửa lại bị mở ra, đi vào là một nam một nữ, hai người ăn mặc đều rất thời trang. Người nam còn trẻ khá đẹp trai, bất quá nhìn có chút ăn chơi. Người nữ lại giống người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, dáng người gầy, nhìn như hai lưng, trang điểm thực sắc sảo, mặc đều là hàng hiệu.

Hai người đi vào, người nữ có chút ghét bỏ nói gì đó, là ngoại ngữ, Tạ Nhất nghe không hiểu. Bất quá qua biểu tình có thể xem hiểu, cô ta thập phần ghét bỏ.

Người nam xem ra là bạn trai, nhanh lấy ra giấy ăn lau bàn ghế một lần, lúc này mới đỡ người nữ ngồi xuống.

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu có thói ở sạch cũng chưa ghét bỏ quán này.

Hai người ngồi xong, người nam liền nói:

"Nhìn cái gì, thực đơn đâu. Các người phục vụ vậy à, cẩn thận tôi đi khiếu nại các người!"

Tạ Nhất đem thực đơn đưa qua. Người nữ nhìn thấy Tạ Nhất mắt sáng ngời, nhìn vài lần. Tạ Nhất cảm thấy cô ta tựa hồ nháy mắt với mình. Người bạn trai vừa thấy, lập tức nói:

"Cút cút cút, đừng ở nơi này vướng bận!"

Tạ Nhất trợn mắt liền xoay người đi.

Hai người kia bắt đầu dùng ngoại ngữ nói chuyện, không phải là tiếng Anh. Tạ Nhất cũng nghe không rõ, chỉ cảm thấy bọn họ không nói lời hay, đều là vẻ mặt ghét bỏ.

Tạ Nhất đi trở về quầy nhìn hai người kia nói qua nói lại, cũng tò mò.

"Bọn họ rốt cuộc nói cái gì chứ?"

Thương Khâu ở bên cạnh chơi di động, đã không phải trò pacman, mà là nuôi mèo ảo CryptoKitties. Hắn tắm rửa cho mèo, vì thế nháy mắt biến thành trò bạo lực, di động vẫn luôn truyền ra tiếng "meo meo meo" chói tai. Ai không biết còn tưởng rằng là ngược đãi động vật. Tạ Nhất xem đến mí mắt giật giật.

Thương Khâu vừa tắm rửa cho boss, vừa nói:

"Là tiếng Pháp, bọn họ nói quán ăn này vừa nhỏ vừa dơ."

Tạ Nhất tức khắc thập phần tức giận, nói:

"Vừa nhỏ vừa dơ bọn họ còn tới!?"

Thương Khâu lại nói:

"Hẳn là đang đợi người."

Hắn nói, liền nghe được tiếng chuông gió treo ở cửa vang lên, cửa lại bị đẩy ra, một người đi vào.

"Phùng...... Phùng Oanh?!"

Tạ Nhất trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào cô gái đi vào.

Vì cái gì kinh ngạc?

Tạ Nhất đêm qua mới nghe Phùng Oanh khóc lóc thảm thiết, buổi sáng còn gặp được Phùng Oanh ở siêu thị. Tuy rằng chỉ thời gian ngắn ngủi, hiện giờ vừa thấy cô ấy, Tạ Nhất thiếu chút nữa nhận không ra, bởi vì biến hóa quá lớn.

Hôm nay Phùng Oanh mặc một bộ đầm body, cổ chữ V, ngực khoét sâu đầy gợi cảm. Móng tay sơn đỏ chót đính hạt cầu kỳ. Tay cầm một cái ví nhỏ màu đen. Chân đi giày cao gót sang trọng. Tóc dài mượt xõa trên vai. Gương mặt trang điểm thanh thoát, làn da trắng mịn trong suốt như men gốm sứ, son môi bóng căng mộng.

Cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là đường cong cơ thể... Dáng người như đồng hồ cát, phập phồng quyến rũ. Ngực ngạo nghễ không nói, còn có vòng eo A4, quả thực là đường cong chữ S.

Giày cao gót "lộc cộc" nhẹ nhàng, Phùng Oanh cười tươi từ bên ngoài đi vào, có thể nói là quanh thân hào quang rực rỡ. Tỉ lệ quay đầu nhìn là 200%, không ai không dùng ánh mắt kinh ngạc ngưỡng mộ nhìn cô.

Tạ Nhất tuy rằng cũng nhìn Phùng Oanh, bất quá vẫn là kinh ngạc nhiều hơn. Bởi vì bọn họ buổi sáng còn thấy được Phùng Oanh. Phùng Oanh cầm tờ rơi của phòng tập thể hình gần siêu thị, dáng người vẫn là có chút mập mạp, dù không tính béo, nhưng chỉ nửa ngày liền biến thành dáng nữ thần. Cái này cũng quá "kỳ ảo"!

Phùng Oanh đi vào, cười chào hỏi Tạ Nhất.

"Anh đẹp trai còn nhớ tôi không, ngày hôm qua thật là cảm ơn anh."

Phùng Oanh gầy xuống quả thực rất xinh đẹp, gương mặt có thể so cùng Tiểu Thiến. Mấu chốt là dáng người, quả thực là loại phái nam yêu thích nhất. Tuy rằng gầy nhưng chỗ nên có thịt thì có thịt.

Phùng Oanh hướng Tạ Nhất cười. Tạ Nhất ngượng ngùng, cũng ngây ngô cười nói:

"Không có việc gì... không có việc gì...."

Liền nghe được bên cạnh "khụ!" một tiếng, quay đầu nhìn lại đã thấy Thương Khâu ho khan. Nhìn hắn một cái, Tạ Nhất lại điều chỉnh biểu tình, ánh mắt thu hồi, cũng ho khan một tiếng.

"Phùng Oanh!?"

Người đàn ông vừa rồi như gà trống xù lông cũng kinh ngạc hô một tiếng. Hắn bật dậy đứng lên, ngốc ngốc nhìn Phùng Oanh, nói:

"Tiểu Oanh! Thật...... Thật là em sao?"

Tạ Nhất nheo mắt, cảm thấy sắp có một màn trình diễn cẩu huyết.

Phùng Oanh cùng Tạ Nhất chào hỏi xong, rồi quay đầu nhìn về phía người kia, sau đó đi qua.

Người đàn ông một trận kích động. Người phụ nữ bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn, nói một chuỗi tiếng Pháp.

Phùng Oanh đi qua, ngồi xuống, cười tủm tỉm nói:

"Ngại quá, tôi không phải tới cùng anh hợp lại. Loại đàn ông xấu xa giống anh, mắt mù mới giữ lại, nuôi heo ăn Tết sao? Bất quá các người thật ra là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi đó."

"Tiểu Oanh, em nghe anh nói!"

Phùng Oanh cười lạnh một tiếng, nói:

"Không cần, tôi không có thời gian nghe lời nói vô nghĩa. Hôm nay hẹn các người tới nơi này, trừ chúc phúc các người, còn vì nói cho anh một việc."

"Tiểu Oanh, em vẫn không tha thứ cho anh. Anh biết... anh cùng cô ta chẳng qua là gặp dịp thì chơi. Em biết đó, tình yêu của anh vẫn là em..."

Tạ Nhất nhịn không được nói:

"Thật là xấu xa, hắn có phải khi dễ vị hôn thê không tiếng Trung hay không?"

Phùng Oanh vẻ mặt không kiên nhẫn ngăn lại.

"Tôi chỉ muốn nói anh dù vừa mập vừa xấu không phải do anh sai. Nhưng nhân phẩm không tốt còn ra dọa người, chính là anh sai rồi."

Vừa nghe, người đàn ông tức khắc như nuốt phải con ruồi chết. Thì ra Phùng Oanh hôm nay tới không phải muốn hợp lại, mà là tới "báo thù".

Tạ Nhất còn nhớ rõ ngày hôm qua Phùng Oanh uống say, khóc lóc nói hắn cùng vị hôn thê nhục nhã mình. Bọn họ nói Phùng Oanh vừa mập vừa xấu.

Sắc mặt người đàn ông khó coi tới cực điểm. Phùng Oanh nói xong, cười tủm tỉm đứng lên phải đi.

"Xong rồi, chúc các người tân hôn vui sướng."

Cô nói xong, cất bước đi, giày cao gót phát ra âm thanh "lộc cộc" nghe ra thập phần hoan hỉ. Phùng Oanh mang theo tươi cười, hẳn là cảm thấy rất hả giận.

Người đàn ông lại nuốt không trôi khẩu khí này. Tuy rằng trong quán ăn lúc này người không nhiều lắm, nhưng bởi vì không gian không lớn, cho nên rất nhiều người đều nghe thấy chuyện bát quái. Hắn cảm thấy mất mặt quá độ. Lúc này vị hôn thê còn dùng tiếng Pháp nói vài câu, khẳng định là mắng hắn, sắc mặt hắn càng khó coi.

"Rầm!!"

Người đàn ông vỗ bàn đứng lên, bước đi, một phen túm chặt Phùng Oanh, nói:

"Từ từ! Em đừng đi! Em......"

Vẻ mặt hắn như muốn đánh nhau liền vọt qua. Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc có chút thiếu kiên nhẫn. Không biết tên xấu xa kia có thật sự động thủ hay không, Tạ Nhất chạy nhanh qua. Kết quả lúc này, đột nhiên có tiếng rống lớn.

"A a a a --!!!"

Rống lớn không hề báo trước, khiến các thực khách đều giật mình.

Hắn túm Phùng Oanh, cùng Phùng Oanh mặt đối mặt. Bất quá bởi vì góc nhìn cho nên Tạ Nhất nhìn không tới mặt Phùng Oanh, nhưng người đàn ông xem rõ ràng.

Hắn túm cánh tay Phùng Oanh, mới vừa đem người túm lại đây, một câu hoàn chỉnh cũng còn chưa nói xong, đã sợ tới mức tất cả âm thanh đều chắn ở cổ họng.

Phùng Oanh quay đầu lại, một chốc kia không hề là gương mặt kiều diễm làm người ta thần hồn điên đảo, mà là một mặt đầu lâu loang lổ.