Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 163: PN 4: Liêm Thần An - Liêm Vũ



Hôm nay là sinh nhật Liêm Thần An. Liêm Vũ từ sớm đã chuẩn bị quà, là một cái cà vạt Liêm Vũ tự mình đi chọn lựa. Đừng nhìn chỉ là một cái cà vạt, nhưng kỳ thật hắn bỏ rất nhiều tâm tư.

Trừ tặng quà, Liêm Vũ còn muốn cho Liêm Thần An một kinh hỉ. Tuy rằng Liêm Vũ chỉ là người máy, hoàn toàn không biết kinh hỉ, bất quá hắn muốn thử xem xem.

Kỳ thật kinh hỉ cũng rất đơn giản, chính là đặt mấy món ngon từ quán ăn đêm khuya của Tạ Nhất. Buổi tối sẽ bày một bàn tiệc chúc mừng Liêm tiên sinh.

Liêm Vũ là trợ lý của Liêm tiên sinh cho nên hoàn toàn nắm rõ lịch trình của Liêm tiên sinh. Liêm tiên sinh hôm nay không có nhiều việc, nhưng đã quên là ngày sinh nhật của mình.

Liêm Vũ bận việc một ngày. Thấy sắp đến buổi tối, Liêm Vũ tựa hồ có chút khẩn trương. Bởi vì là một người máy, kỳ thật hắn rất ít làm loại chuyện này, vẫn luôn là Liêm tiên sinh nói hắn làm gì, hắn liền làm cái đó.

Sắp đến giờ đưa thức ăn, Liêm Vũ thu dọn văn phòng một chút, nói:

"Tiên sinh muốn ăn bữa tối lúc nào. Nếu không còn gì, ngài......"

Hắn nói còn chưa xong, chuông điện thoại di động của Liêm Thần An liền vang lên. Liêm Thần An có chút mỏi mệt xoa xoa trán, sau đó tiếp điện thoại.

Liêm Vũ nghe được giọng phụ nữ. Người kia giọng có chút cao, cho nên hắn nhận ra được là nữ. Liêm Thần An cười có chút giả tạo, nói:

"Chào Khổng tiểu thư."

Hai người nói chuyện một hồi, Liêm Thần An nhìn nhìn đồng hồ, nhíu nhíu mày, nói:

"Hiện tại sao... Được, vậy trong chốc lát gặp."

Liêm Vũ không nghe rõ nội dung bọn họ cụ thể nói cái gì, nhưng Khổng tiểu thư tựa hồ mời Liêm Thần An ra ngoài. Thời gian này hiển nhiên là cùng nhau ăn bữa tối.

Liêm Thần An treo điện thoại, nói:

"Tiểu Vũ, lấy áo khoác."

"Dạ, tiên sinh."

Liêm Vũ nhanh đi lấy áo khoác lại đây. Liêm Thần An nhìn gương đem cà vạt sửa sang lại. Liêm Vũ cầm áo khoác tiến vào, trong lòng có chút quái quái, vì thế cúi đầu nói:

"Tiên sinh, Khổng tiểu thư... có phải đối với tiên sinh......"

Liêm Thần An sửng sốt, ngay sau đó cười quay đầu, nói:

"Hử? Thật là khó có được, Tiểu Vũ thế nhưng còn có thể nhìn ra mấy thứ này."

Chính xác Liêm Vũ là người máy. Tuy rằng trong đầu chỉ có dữ liệu, cho nên chuyện tình cảm cũng không phải hắn có thể lý giải.

Liêm Thần An nửa nói giỡn, mặc vào áo khoác, liền nói:

"Cậu đi lấy xe, thời gian có chút gấp."

"Dạ...... Tiên sinh."

Liêm Vũ không nói cái gì, trực tiếp ra khỏi văn phòng. Hắn đang đợi thang máy, vừa lúc gặp Tạ Nhất cùng Thương Khâu đưa thức ăn tới.

Tạ Nhất cười nói:

"Hả? Ngửi được mùi hương ra đây sao? Chờ không kịp?"

Liêm Vũ trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là cung kính nói:

"Thật ngượng ngùng Tạ tiên sinh. Tiên sinh có hẹn ra ngoài xã giao, cho nên mấy thứ này... có lẽ không dùng tới."

Tạ Nhất lắp bắp. Đừng nhìn Liêm Vũ trên mặt không có biến hóa, bất quá Liêm Vũ có sợi lông chim vàng, Tạ Nhất tựa hồ có thể cảm giác được tâm tình hắn dao động. Đặc biệt hiện tại Tạ Nhất đã khôi phục chân thân, linh lực chính là không thể khinh thường.

Mắt Liêm Vũ lóe ánh vàng kim nhè nhẹ, lộ ẩn nhẫn ở bên trong.

Tạ Nhất nhìn nhìn cửa văn phòng Liêm Thần An, lại nhìn nhìn Liêm Vũ, nói:

"Không có gì."

Liêm Vũ xin lỗi nói:

"Thật là ngượng ngùng, làm Tạ tiên sinh đi một chuyến mất công."

Tạ Nhất không có giận, ngược lại cười cười, nói:

"Không, không có gì, cũng không tính mất công."

Tạ Nhất thực sảng khoái cùng Thương Khâu xách theo mấy cái hộp lại vào thang máy. Liêm Vũ cũng đi theo bọn họ vào thang máy, bởi vì hắn muốn đi xuống tầng hầm lấy xe.

Thương Khâu đứng ở bên cạnh Tạ Nhất, cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Lại suy nghĩ ý đồ xấu, hả?"

Tạ Nhất lỗ tai bị thổi đến ngứa, rụt rụt cổ, cười nói:

"Cái gì ý đồ xấu, rõ ràng là ý kiến hay."

Tạ Nhất cười có chút thần bí. Tới tầng trệt, Tạ Nhất cùng Thương Khâu thực mau rời đi, Liêm Vũ tiếp tục xuống tầng hầm. Bất quá hắn vừa đến bãi đỗ xe, tức khắc cảm giác buồn ngủ, mí mắt thực nặng, giống như muốn dính lại, như thế nào cũng không mở ra được. Hắn thực sự chịu không nổi, ngã xuống ngủ rồi.

Liêm Vũ chìm vào giấc mộng......

Liêm Thần An sửa sang lại cà vạt. Liêm Vũ đi rất lâu chưa có gọi điện thoại. Bởi vì hắn là người tàn tật, chân cẳng không có tiện, trước kia Liêm Vũ lấy xe xong đều sẽ gọi điện thoại, sau đó hắn sẽ xuống lầu ngồi vào xe. Nhưng thời gian rất lâu, Liêm Vũ thế nhưng chưa gọi điện thoại.

Liêm Thần An di chuyển xe lăn, đột nhiên nhớ tới hôm nay có cái hợp đồng muốn mang về nhà. Hợp đồng ở trong ngăn kéo bàn làm việc của Liêm Vũ. Liêm Thần An chuyển xe lăn qua, mở ngăn kéo bàn làm việc Liêm Vũ. Vừa mở ra, hắn tức khắc có chút há hốc mồm. Bởi vì trong ngăn kéo thế nhưng có một cái hộp quà trang trí thực đẹp cũng thực cao cấp.

Liêm Thần An cầm cái hộp ra, đồng thời thấy một tấm thiệp viết.

Chúc Liêm tiên sinh sinh nhật vui vẻ.

Liêm Thần An trong đầu đột nhiên như nổ tung, vội vàng xem lịch để bàn.

Hôm nay là sinh nhật của chính mình?

Hắn căn bản không nhớ rõ, mà Liêm Vũ nhớ rõ.

Liêm Thần An trong lòng như sông cuộn biển gầm. Ở ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác thực mệt, vô cùng buồn ngủ, tựa hồ muốn ngủ. Cái hộp trong tay Liêm Thần An rơi xuống đất, lăn lộc cộc.

Liêm Thần An chìm vào giấc mộng...

Thương Khâu bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhất lén lút đi phá rối, nói:

"Kịch bản của em là vậy sao?"

Tạ Nhất xua xua tay, nói:

"Hơi, em chỉ muốn cho bọn họ đổi thân phận một chút. Không có gì, Tiểu Vũ quá nghe lời, Liêm tiên sinh vẫn luôn cao cao tại thượng, cho nên không thể hiểu được đối phương. Như vậy không phải tốt sao?"

Thương Khâu xoa xoa thái dương, nói:

"Đây...... Không phải là nội dung tiểu thuyết của Tiểu Bạch sao?"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Anh làm sao biết được?"

Thương Khâu bình tĩnh nói:

"Bởi vì thực cẩu huyết."

Tạ Nhất:

"......"

Đúng!

"Tiên sinh... Tiên sinh, Liêm tiên sinh?"

Liêm tiên sinh?

"Liêm tiên sinh, dậy đi, trong chốc lát còn có cuộc họp."

Liêm Vũ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác chính mình ngủ rồi. Đúng là ngủ rồi. Nhưng trước khi ngủ... hắn rõ ràng là ở bãi đỗ xe.

Không đúng. Bãi đỗ xe? Vì cái gì chính mình ở bãi đỗ xe?

Liêm Vũ mở to mắt. Hắn phát hiện chính mình ngồi ở trong văn phòng, trên ghế bành. Chung quanh sáng sủa sạch sẽ, rất quý phái. Liêm Vũ mặc bộ vest cao cấp, tóc vuốt hết về phía sau nhìn như là quý tộc Châu Âu.

Có người kêu hắn.

"Tiên sinh, trong chốc lát sẽ bắt đầu cuộc họp, đây là tài liệu."

Người nọ giọng trầm thấp khàn khàn, đem một phần văn bản đưa qua. Liêm Vũ theo bản năng duỗi tay tiếp nhận, nói:

"Đã biết."

Liêm Vũ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào không đúng.

Liêm Vũ ngẩng đầu lên nhìn "trợ lý" đưa tài liệu cho mình. Trợ lý này thật đặc biệt, ​​rất đẹp trai, có vẻ là một ông chú chững chạc và ổn định. Anh ta mặc một bộ vest đen cổ điển, rất lịch sự. Có thể nhận thấy khí chất của người thành đạt. Điều quan trọng nhất là... trợ lý ngồi ở trên xe lăn, là người tàn tật, tên Liêm Thần An.

Liêm Vũ cảm thấy quái lạ, nhưng không biết quái lại ở chỗ nào.

Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, Liêm Vũ đi đến phòng họp. Trợ lý Liêm Thần An di chuyển xe lăn theo ở phía sau. Những nhân viên đi ngang qua đều chào hỏi Liêm Vũ.

Liêm Vũ đi qua, những những nhân viên nhỏ lập tức ríu rít bàn luận.

"Ôi! Liêm tổng thật đẹp trai!"

"Còn phải nói sao? Chỉ là khó gần!"

"Đúng vậy, rất khó ở chung!"

"Nhưng Liêm tổng rất trẻ, nghe nói cũng chỉ 25 tuổi. Hơn nữa đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn mấy chị em phụ nữ chúng ta."

"Tôi khi 25 tuổi còn ăn dưa đó!"

"Theo tôi, trợ lý bên cạnh Liêm tổng càng thu hút hơn. HuhHn786 Tôi thích loại lớn tuổi chững chạc thành thục của anh ta."

"Chị nói Liêm Thần An! Không phải chứ, chị khẩu vị thật nặng. Liêm Thần An là người tàn tật!"

"Đúng vậy, nghe nói Liêm Thần An là Liêm tổng nhặt về. Hắn vẫn luôn đi theo Liêm tổng, trung thành và tận tâm, cho nên được làm trợ lý."

Liêm Vũ đi vào phòng họp. Đối tác đã tới. Liêm Vũ đi vào, trên mặt không có biểu tình gì đặc thù, cùng đối phương bắt tay nói:

"Khổng tiểu thư, xin chào!"

Khổng tiểu thư cười nói:

"Chào Liêm tiên sinh. Đã sớm nghe nói Liêm tiên sinh là thanh niên tuổi trẻ đầy triển vọng. Đúng là quá trẻ, bà cô già đây thấy thật ngưỡng mộ."

Liêm Vũ vẫn cứ mặt không biểu tình, nói:

"Khổng tiểu thư nói quá lời."

Liêm Vũ ngồi xuống. Khổng tiểu thư cũng ngồi xuống, mọi người liền chuẩn bị bắt đầu cuộc họp. Liêm Thần An ngồi ở phía sau Liêm Vũ, phụ trách ghi chép những điển quan trọng.

Khổng tiểu thư thái độ rất là ái muội nhìn Liêm Thần An, bất quá cũng không phải thực rõ ràng.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Khổng tiểu thư đưa ra lời mời Liêm Vũ ăn cơm, rất nhiệt tình. Chính là ở nhà hàng cao cấp bên cạnh công ty.

Liêm Vũ cũng không có từ chối. Mọi người liền đi tới nhà hàng. Liêm Vũ cùng Khổng tiểu thư ngồi ở bàn hai người, còn có ngọn nến, gọi một chai rượu vang đỏ.

Khổng tiểu thư cười nói:

"Liêm tiên sinh thật là có phúc khí đó, nghe nói trợ lý của ngài không gì làm không được. Hôm nay tôi gặp được, đúng là rất bội phục. Lão luyện thành thục không giống trợ lý không ra gì của tôi. Tôi thật là hâm mộ ngài."

Liêm Thần An không có ngồi cùng bàn bọn họ. Khổng tiểu thư thực khẳng khái để trợ lý hai bên ngồi ở một bàn khác, cũng gọi phần ăn cao cấp cho trợ lý. Nơi này giá cả không rẻ, Khổng tiểu thư cũng không để bụng.

Liêm Vũ mặt không biểu tình, bất quá cười cười, nói:

"Tôi giúp Khổng tiểu thư rót thêm rượu."

Khổng tiểu thư dùng cơm còn hướng bên cạnh nhìn vài lần, đều là nhìn Liêm Thần An. Liêm Thần An ăn, nhìn nhìn đồng hồ, tựa hồ là muốn đi toilet, liền di chuyển xe lăn hướng toilet.

Khổng tiểu thư vừa thấy, lập tức nói:

"A, ngượng ngùng quá, tôi muốn đi trang điểm một chút."

Nói xong, Khổng tiểu thư đứng lên. Liêm Vũ gật gật đầu, nói:

"Khổng tiểu thư xin cứ tự nhiên."

Khổng tiểu thư đi thực mau, hướng tới toilet. Đẩy cửa toilet, Khổng tiểu thư phát hiện Liêm Thần An ở chỗ bồn rửa tay, đang dùng khăn giấy lau tay, chuẩn bị rời đi. Khổng tiểu thư vội vàng tiến lên, cười nói:

"Liêm trợ lý."

Liêm Thần An nhìn Khổng tiểu thư, chào hỏi.

"Chào Khổng tổng."

Khổng tiểu thư cười nói:

"Không cần xa lạ như vậy. Tôi... Ai nha!"

Khổng tiểu thư đi qua, đột nhiên thực khoa trương trượt chân, trực tiếp nhào vào Liêm Thần An. Liêm Thần An bởi vì là ngồi ở trên xe lăn, Khổng tiểu thư ngã như vậy thấy có chút bối rối.

Liêm Thần An vội vàng xoay xe lăn một chút, sau đó duỗi tay đỡ lấy Khổng tiểu thư, không để Khổng tiểu thư nhào vào mình.

Khổng tiểu thư không có thực hiện được ý đồ, cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng nói:

"Xin lỗi nha, giày cao gót của người ta thực trơn. Người ta trật chân, anh có thể đỡ người ta đi ngồi một chút không?"

Liêm Thần An trên mặt không có biểu tình, chỉ là đỡ Khổng tiểu thư ngồi ở chỗ ghế nghỉ trước toilet. Khổng tiểu thư túm tay Liêm Thần An, không cho hắn đi, ái muội nói:

"Người ta chân đau, anh xoa giúp cho người ta đi!"

Khổng tiểu thư nói, còn nâng chân lên. Khổng tiểu thư mặc váy thực ngắn, thiếu chút nữa lộ hàng.

Lúc này có người đi vào toilet. Khổng tiểu thư hoảng sợ, bởi vì là Liêm Vũ đi đến. Liêm Vũ biểu tình vẫn là thực lãnh đạm. Khổng tiểu thư nhanh ngồi thẳng, vẻ mặt kinh hoảng.

Liêm Vũ tiến vào rửa tay. Liêm Thần An không nhìn Khổng tiểu thư, di chuyển đi lấy khăn giấy, đưa cho Liêm Vũ mới rửa xong tay.

Khổng tiểu thư có chút xấu hổ, nhanh tìm cái lấy cớ rời đi.

Liêm Vũ lau tay, nhàn nhạt nói:

"Khổng tiểu thư thích anh. Vừa rồi thời điểm ăn cơm, chị ta cũng nhiều lần nhắc tới anh."

Liêm Thần An cười cười, nói:

"Vậy thật là vinh hạnh của tôi."

Nghe khẩu khí tựa hồ không thật sự để ý.

Liêm Vũ liếc nhìn Liêm Thần An một cái, liền không nói nữa.

Buổi chiều bọn họ trở về công ty, Liêm Vũ có rất nhiều việc cần hoàn thành. Đến 7 giờ tối, Liêm Vũ từ văn phòng đi ra, không thấy được Liêm Thần An. Thời gian này Liêm Thần An chỉ sợ là đã đi ăn tối.

Liêm Vũ đi vài bước, ở chỗ gần thang máy nghe được âm thanh. Là Liêm Thần An đang nói chuyện. Liêm Thần An đang gọi thức ăn từ nhà hàng quen thuộc đưa tới. Bởi vì Liêm Thần An đẹp trai, hơn nữa thành thục lịch sự, cho nên rất nhiều nhân viên tranh nhau đưa cơm.

Một nữ phục vụ giao cơm cho Liêm Thần An, nói:

"Liêm tiên sinh thật vất vả, đã trễ thế này còn chưa có tan tầm."

Liêm Thần An nói:

"Ông chủ còn chưa có tan tầm, tôi sao có thể tan tầm?"

Nữ phục vụ nói:

"Cứ tăng ca như vậy, Liêm tiên sinh sao tìm bạn gái?"

Liêm Thần An cười cười không nói chuyện. Nữ phục vụ nói:

"Liêm tiên sinh có thích cô gái trẻ hay không? Có bạn gái chưa? Đừng nói đã có vợ?"

Liêm Thần An nói:

"Có ai chịu gả cho người què như tôi?"

Nữ phục vụ vừa nghe, vui sướng nói:

"Cái gì chứ, Liêm tiên sinh đẹp trai như vậy, còn ôn nhu săn sóc có rất nhiều người thích. Nếu là tôi, tôi liền tự nguyện gả cho Liêm tiên sinh!"

Nữ phục vụ nói xong, tức khắc ngượng ngùng lại nói:

"Tôi... Tôi đi trước! Đây là pudding tặng cho anh. Rất... rất ngọt, nhớ ăn nga!"

Nói xong, nữ phục vụ cười khúc khích, liền chạy vào thang máy.

Liêm Vũ tuy rằng không thấy được người, nhưng nghe được hai người kia nói chuyện. Trên mặt vẫn cứ không có biểu tình, tựa hồ rất bình tĩnh, hắn nghĩ nghĩ, quay đầu đi vào văn phòng.

Liêm Thần An cầm bữa tối trở về, văn phòng không còn ai làm việc, chỉ có thư ký đang sắp xếp sửa sang lại tài liệu. Liêm Thần An nhíu nhíu mày. Bởi vì Liêm Vũ không thích người khác chạm vào đồ vật của hắn, Liêm Vũ có rất nhiều người hỗ trợ như thư ký và trợ lý, khoảng bảy tám người, nhưng là chỉ tin dùng Liêm Thần An, bởi vì đã quen.

Liêm Thần An nhìn thư ký, sắc mặt không phải thực vui sướng, thư nhanh nói:

"Liêm tiên sinh, Liêm tổng đã đi ra ngoài, nói anh có thể tan tầm trước."

Liêm Thần An càng là nhíu nhíu mày.

Đi ra ngoài? Đi nơi nào?

Liêm Thần An cùng Liêm Vũ là một ngày 24 giờ không xa rời nhau. Dù tính Liêm Vũ về nhà ngủ, Liêm Thần An cũng sẽ đưa đến cửa phòng ngủ. Đặt một ly nước trên tủ đầu giường Liêm Vũ xong, hắn mới rời đi. HunhHn786

Mà thư ký đột nhiên nói Liêm Vũ đi ra ngoài?

Thư ký còn thực ngại ngùng nói:

"Liêm tổng không cho tôi nói với anh... ngài ấy đi nơi nào."

Liêm Thần An sắc mặt càng khó coi. Thư ký tựa hồ có chút chống đỡ không được. Tuy rằng Liêm Thần An ngày thường thoạt nhìn thực hiền hoà, là loại hình ôn nhu thành đạt. Nhưng lúc này hắn sắc mặt trầm trọng làm thư ký cảm giác có chút sợ hãi.

Thư ký lập tức nói:

"Bất quá... Bất quá... Liêm tổng có hỏi tôi gần đây có quán rượu, quán bar nào có thể chơi vui."

Liêm Thần An lập tức hỏi địa chỉ quán bar nổi tiếng nhất khu này. Bởi vì Liêm Vũ hỏi thăm quán bar có thể chơi vui. Quán bar đèn nhiều màu chớp nhoáng, âm thanh đinh tai nhức óc, khung cảnh rất hỗn loạn. Nhiều người đang hôn nhau, và có người trái ôm phải ấp. Tóm lại là rất lộn xộn.

Liêm Vũ chưa bao giờ đi quán bar, càng đừng nói là loại quán bar thực loạn này.

Lúc Liêm Thần An đi vào, ở bên trong rất nhiều vòng người, bởi vì hoàn cảnh quá loạn, cho nên thấy không rõ lắm Liêm Vũ ở nơi nào.

"Uống uống uống!!"

"Ha ha ha! Uống! Cạn ly!"

"Thường ca cố lên! Chuốc say tiểu tử này đi!"

Liêm Thần An nghe được âm thanh, quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một góc có rất nhiều người vây quanh. Liêm Thần An di chuyển xe lăn qua đó, quả nhiên thấy được Liêm Vũ.

Bàn trước sô pha bày rất nhiều vỏ chai rượu, còn có rất nhiều ly rượu. Liêm Vũ ngồi ở trên sô pha, áo vest đã cởi ra, tóc cũng rối tung. Hắn uống rượu tròng mắt có chút tơ máu, đã rất say. Bên cạnh ngồi mấy nam nữ. Một người trong số đó là Thường ca, ôm một cô gái thân hình nóng bỏng, đang cùng Liêm Vũ thi uống rượu.

"Uống! Ha ha ha tiểu tử này say rồi!"

"Thường ca! Anh xem hắn rất non mềm!"

"Đúng vậy, so với "gà" của Thường ca còn muốn non hơn!"

"Hay là cùng nhau vui chơi đi!"

Liêm Thần An vừa nghe, tức khắc giận không thể át. Thường ca lại đối với Liêm Vũ động tay động chân. Liêm Vũ rất say, lẩm bẩm nói cái gì, nhưng cũng không ai nghe rõ. Liêm Thần An lập tức di chuyển xe lăn đâm vào người Thường ca.

"Ui!"

Thường ca đau rống lớn một tiếng.

Liêm Thần An vội vàng ôm Liêm Vũ say như chết đặt lên đùi. Liêm Vũ dựa vào hõm vai hắn thực thành thật, không phải mặt không biểu tình như thường ngày. Gương mặt đỏ bừng, vì say rượu có chút bình dị gần gũi hơn.

Thường ca hô to:

"Mày là thằng nào!? Dám phá đám chuyện tốt của tao?! Thằng què!"

Liêm Thần An trên mặt có chút dữ tợn, lạnh lùng nhìn bọn họ, cười một tiếng, nói:

"Tao không phải thằng nào. Bất quá thằng què này có thể cho bọn mày sống không yên."

Mấy người kia còn khinh thường Liêm Thần An nói mạnh miệng. Liêm Thần An lấy một tấm danh thiếp ném lên mặt Thường ca. Thường ca bị cạnh tấm danh thiếp cào rách mặt, còn muốn hét to. Một người bên cạnh nhanh ngăn lại hắn, thấp giọng nói:

"Thường ca... Người này họ Liêm đó!"

Công ty của Liêm Vũ chỉ làm lĩnh vực công nghệ thông tin, có được kỹ thuật cao, đương nhiên cũng có những hacker lợi hại nhất. Nói khiến cho bọn họ sống không yên thật sự quá không nói quá. Bây giờ thời đại kỹ thuật số phát triển, cần cái gì lên trên mạng tra là ra không phải sao? Bao gồm những thứ không muốn bên ngoài biết.

Mấy người kia vừa thấy danh thiếp tức khắc có điểm sợ hãi. Liêm Thần An ôm Liêm Vũ, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, lập tức quay xe lăn mang theo Liêm Vũ đi rồi.

Hai người ra khỏi quán bar, Liêm Vũ quá say, căn bản không thể quay về công ty, cũng không về nhà được. Liêm Thần An mang theo Liêm Vũ say khướt đi khách sạn gần đó đặt phòng.

Liêm Vũ say thiếu chút bất tỉnh nhân sự, bất quá "mượn rượu làm càn" không thành thật, lẩm bẩm nói cái gì. Liêm Thần An cho rằng hắn say rượu khó chịu, hoặc là khát nước linh tinh, nghe kỹ. Chỉ nghe được Liêm Vũ lẩm bẩm nói:

"Thích... tôi... thích... Thần An......"

Liêm Thần An nháy mắt muốn nổ tung. Hắn là một người què. Tuy rằng thực thành công, nhưng trước sau là người què, bởi vậy căn bản không nghĩ tới Liêm Vũ thích hắn. Liêm Thần An chỉ cần ở bên Liêm Vũ như vậy là thấy đủ rồi.

Hơn nữa Liêm Vũ ngày thường không có biểu tình, đối với ai cũng một bộ việc công xử theo phép công. Liêm Thần An còn tưởng rằng chính mình đối với Liêm Vũ mà nói, chỉ là một trợ lý.

Liêm Vũ rất khó chịu, đau đầu sắp nứt. Hắn muốn bò dậy uống nước, mơ hồ liền thấy được Liêm Thần An. Liêm Thần An đôi mắt đỏ đậm, phảng phất là một dã thú, túm chặt cánh tay Liêm Vũ. Liêm Vũ thiếu chút nữa ngã, mơ màng nhìn Liêm Thần An. Liêm Thần An giọng khàn khàn nói:

"Nói cho tôi nghe, có thích tôi không?"

Liêm Vũ bởi vì uống nhiều quá, không có lạnh lùng như ngày thường, ngoan ngoãn nói:

"Thích......"

Liêm Thần An cười cười, vươn người qua ngậm lấy môi Liêm Vũ, nói:

"Tôi là người què, vậy Liêm tổng cần ra sức một chút?"

Liêm Vũ vẻ mặt bối rối. Liêm Thần An hôn hôn trán hắn, thấp giọng nói:

"Ngoan, lại đây......"

Liêm Vũ có một giấc mộng rất đáng xấu hổ. Hắn mơ thấy chính mình cùng Tiên sinh đổi thân phận, còn làm rất nhiều sự tình kỳ quái. Liêm Vũ tỉnh lại phát hiện chính mình nằm trên mặt đất ở bãi đỗ xe, không biết như thế nào lại ngủ.

Liêm Vũ đứng lên, phủi phủi bụi trên người. Suýt nữa đã quên Tiên sinh cùng Khổng tiểu thư có hẹn dùng bữa tối, Liêm Vũ muốn đi qua lấy xe. Lúc này chuông di động lại vang lên, là Liêm tiên sinh gọi điện tới. Liêm Vũ nhanh tiếp điện thoại. Hắn còn chưa nói lời nào, giọng Liêm Thần An đã vang lên.

"Tiểu vũ, hôm nay hủy bỏ cuộc hẹn."

Liêm Vũ kinh ngạc nói:

"Tiên sinh? Hủy bỏ?"

Vừa mới còn muốn đi xã giao, như thế nào đột nhiên liền hủy bỏ?

Liêm Vũ một trận kinh ngạc. Liêm Thần An cười nói:

"Vừa nhớ lại hôm nay là sinh nhật tôi. Tiểu Vũ, tôi muốn cùng người mình thích ăn sinh nhật. Em nói được không?"

Liêm Vũ sửng sốt, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó có một loại sung sướng khó tả dâng lên trong lòng.

"Được...... Tiên sinh."

Liêm Thần An cười, nói:

"Bé ngoan."