Quá Yêu - Lê Tư

Chương 44: Ứng biến



Sau đêm hôm ấy, sự kiện hôn ước vốn đã lắng xuống lại một lần nữa nổi sóng. Từ đó mọi người mới biết nguyên nhân khiến tiểu thư Ngô Nhân Kì hủy hôn ước, cũng giống như bao chuyện trước đây. Chồng chưa cưới yêu người khác, người này lại là thư kí của anh ta, cái này gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người đó ngày nào cũng bên nhau như thế, sao không có tình cảm cho được.

Nhưng điều khiến mọi người khó hiểu chính là, tại sao Lâm Tây Canh lại vứt bỏ một Ngô Nhân Kì trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, để chọn “gái ế” Lưu Ỷ Nguyệt. Người phụ nữ này rốt cuộc hấp dẫn đến mức nào, có thể khiến Lâm Tây Canh tình nguyện làm “công tước Windsor”.

Ngô Nhân Kì quả thật cũng không thể coi thường, lớn lên trong thương trường, dù không xuất trúng thì cũng có phần tài giỏi. Từng bước trả thù của cô đều rất lợi hại, trước tiên bất ngờ hủy bỏ hôn ước, chấm dứt hợp tác, khiến người khác không nắm được điểm yếu, đồng thời đẩy cổ phiếu Lâm thị xuống dốc.

Sau đó, cô lại diễn một vở “đánh ghen”, vừa nhận được sự đồng tình của dư luận, vừa khiến Lâm Tây Canh thêm lo lắng về tương lai Lâm thị, cổ phiếu một lần nữa rớt giá. Đây chính là “hiệu ứng Domino”.

“Đây là kết quả con nắm rõ sao? Con xem xem, xem xem!” Lâm Đông Dương tức giận đập tờ báo xuống bàn. “Tây Canh, con thật hồ đồ!” Vẻ mặt ông vô cùng đau đớn. Lâm Tây Canh đối diện lại trấn tĩnh lạ thường, thậm chí còn có nét tươi cười. Không ngờ Ngô Nhân Kì ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra trước đây anh xem thường cô rồi. Anh thầm nghĩ. Có điều, một Ngô Nhân Kì như thế, lại khiến anh thoải mái.

“Con còn cười được! Con có biết không… Ai!” Lâm Đông Dương nghĩ đến giao dịch với Lưu Ỷ Nguyệt, không biết nến như anh biết sẽ xảy ra chuyện gì, ông không dám tưởng tượng. Sớm biết thế này, ông không nên gặp mặt Lưu Ỷ Nguyệt, sau này đau thương của con, đâu thiếu một đao của ông.

“Không còn việc gì nữa chứ? Con phải đến ngân hàng, hẹn thời gian làm việc.”

Lâm Tây Canh đứng lên, nói với cha. Ngô thị rút vốn khỏi nhà máy điện bảo vệ môi trường, anh chỉ có thể vay ngân hàng. May là dự án này rất được lãnh đạo tỉnh quan tâm, nếu không sợ rằng lúc này không có ai cho Lâm thị vay tiền.

“Đi đi! Đi đi!” Lâm Đông Dương phất tay, không dám nhìn anh. Lâm Tây Canh vừa ra khỏi văn phòng, ông vội vàng gọi điện thoại nội bộ, “Thư kí Lưu, cô lên phòng tôi ngay!”.

Lưu Ỷ Nguyệt vào văn phòng Lâm Đông Dương, “Chủ tịch!” Cô gọi.

“Ngồi đi!” Lâm Đông Dương chỉ chỉ ghế tựa bên cạnh Lưu Ỷ Nguyệt. Cô ngồi xuống, Lâm Đông Dương thâm trầm nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu cô. Người khác không hiểu, ông cũng không có cách nào lý giải, tại sao Lâm Tây Canh lại vứt bỏ tiền đồ như gấm thêu hoa để chọn cô.

Lưu Ỷ Nguyệt ở trong tâm bão lại vô cùng trấn tĩnh, đã sớm không mong đợi vào tương lai, chỉ không biết, sau này rốt cuộc còn bao nhiêu sóng gió đợi cô phía trước. Lưu Ỷ Nguyệt không dám nghĩ tiếp. Nếu Lâm Tây Canh biết chân tướng mọi việc, dựa vào tính cách của anh, chỉ sợ còn có thể bóp chết cô. Cũng coi như báo ứng cô đáng nhận, Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh chờ đợi ngày đó đến.

“Tấm séc kia cô đã rút chưa?” Lâm Đông Dương hỏi, gọi là hỏi, thực ra chỉ cần cô rút tiền, ông sẽ là người biết đầu tiên.

“Chưa!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ hiện thực hóa tờ séc ấy.

“Lưu Ỷ Nguyệt, rốt cuộc cô muốn cái gì? Hiện tại, thật sự tôi không nghĩ ra, chẳng lẽ cô muốn kết hôn với Tây Canh sao? Nói cho cô biết, đừng hòng, Lâm gia chúng tôi vĩnh viễn không chấp nhận cô!” Lâm Đông Dương lạnh lùng nói.

“Tôi biết, tôi sẽ không kết hôn với anh ấy. Ngài có thể yên tâm, tôi sẽ rời xa anh ấy.” Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Từ từ đã, bây giờ cô không thể đi. Thu tiền rồi phủi tay bỏ chạy, cô muốn Tây Canh chết sao? Chờ mọi chuyện ổn định rồi nói tiếp, có điều, tôi cảnh cáo cô, đừng hòng có ý nghĩ khác trong đầu.” Lâm Đông Dương chỉ thẳng mặt Lưu Ỷ Nguyệt, độc ác nói. Cô cười khổ, bây giờ cô còn có thể có suy nghĩ gì trong đầu? Hiện tại, mong muốn duy nhất của cô chính là hy vọng mọi bí mật sớm bị vạch trần, cô sớm được giải thoát. Cô lúc này, giống như phạm nhân chịu án treo cổ, sợ hãi chờ đợi giây phút chiếc ghế dưới chân bị người khác đá văng đi. Loại chờ đợi này đủ khiến con người ta phát điên, hành hạ cô ngày đêm không thể ngủ ngon.

Đương nhiên Lưu Ỷ Nguyệt biết hiện tại cô không thể rời đi, nếu cô đi, chẳng khác nào trực tiếp đâm một nhát dao vào trái tim Lâm Tây Canh. Kế hoạch ban đầu của cô đều bị phá hỏng, tâm trạng vô cùng rối loạn. Trên đường trở về văn phòng, thỉnh thoảng lại có người nhìn cô, chỉ chỉ trỏ trỏ. Bây giờ, cô chính là “người nổi tiếng” ở Lâm thị, không ai không biết. Bọn họ đều đứng từ xa đánh giá cô, giống như nghiên cứu động quý hiếm. Tuy vậy, họ vẫn khách khí với cô, Lưu Ỷ Nguyệt biết, nguyên nhân chính là Lâm Tây Canh. Những người này còn chưa biết cô có thể thuận lợi bước vào Lâm gia hay không, thế nên chưa dám đắc tội với ứng của viên “Lâm phu nhân” như cô. Lưu Ỷ Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười, chỉ sợ, chuyện của cô và Lâm Tây Canh, không biết có bao nhiêu dị bản.

Trở về văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Dương. Cô gọi lại.

“Alo! Lưu Ỷ Nguyệt!”

“Ừm, có việc gì vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi, giọng Hạ Dương có vẻ không vui, không biết lúc này anh lại muốn gì? Tại sao lại lạnh nhạt như vậy?

“Tôi mới gửi hai mươi vạn vào tài khoản quán bar, cô kiểm tra lại đi.” Hạ Dương nói.

“Tôi biết, cám ơn!”

“Không cần, là việc tôi nên làm.”

“Hạ Dương, anh vui vẻ không?” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên hỏi.

“…” Hạ Dương trầm mặc thay cho câu trả lời.

“Tôi không vui.” Hạ Dương vừa dập điện thoại, thì thào tự nói.

Anh thấy tuyên bố của Ngô Nhân Kì trên báo, liền gọi điện cho cô, nhưng mãi cô vẫn không bắt máy, cuối cùng còn dứt khoát tắt máy. Nghe nói cô chính thức nhận chức ở Ngô thị, việc đầu tiên là chính là rút vốn khỏi dự án hợp tác với Lâm thị. Cổ phiếu Lâm thị dao động dữ dội, không có vốn của Ngô thị, mấy ngày nay, Lâm Tây Canh liên tục ghé thăm các ngân hàng lớn.

Không thể xúc phạm đến phụ nữ, nếu không họ đối xử tàn nhẫn với bạn thì… Hạ Dương thầm cho là đúng.

Không gặp được Ngô Nhân Kì, Hạ Dương đột nhiên cảm thấy mình bị bỏ rơi, không đáng một đồng. Uổng công lúc nào anh cũng ghé thăm căn hộ ấy, chỉ hy vọng có thể thấy cô nằm trên giường hàn gắn vết thương. Không ngờ trái tim cô khôi phục quá nhanh, chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã khỏi hẳn. Hạ Dương không khỏi thương cảm chính mình.

Đêm đã khuya, trong một căn phòng tầng mười tám tòa nhà Ngô thị, đèn vẫn sáng. Ngô Nhân Kì chống tay lên trán nhìn máy tính. Gần đây cô rất bận, đến mức không có thời gian gặp Hạ Dương, cũng cảm thấy oan uổng cho anh. Thì ra cô đã bỏ số điện thoại cũ, bao nhiêu cuộc gọi “quan tâm”, cô không đủ kiên nhẫn. Nào có ai thực sự quan tâm, họ chỉ lấy danh nghĩa ấy để chê cười cô mà thôi. Lâm Tây Canh vì một thư kí hơn ba mươi tuổi mà bỏ rơi thiên kim tiểu thư Ngô thị như cô, tin này nực cười biết bao nhiêu!

Vừa nhận chức, khi cô muốn hủy bỏ hợp tác với Lâm thị, rất nhiều người đứng lên phản đối, nếu không có sự ủng hộ của cha, chỉ sợ cô sẽ thất bại thảm hại trong cuộc họp ngày hôm ấy.

Ngô Nhân Kì biết, quyết định của cô nhất định đã đem đến rất nhiều phiền phức cho cha, là cô lấy việc công trả thù tư, Ngô thị và Lâm thị vốn là mối quan hệ cộng sinh cùng tồn tại, không có cây đại thụ Lâm thị, Ngô thị cũng bị tổn thất rất nhiều lợi nhuận. Thế nên khi cổ phiếu Lâm thị mất giá, cổ phiếu Ngô thị cũng không thoát khỏi diễn biến tương tự.

“Kì Kì, con muốn làm gì cứ làm, cha ủng hộ con.” Ngô Vĩnh Phát đã nói với con gái như vậy. Ngô Nhân Kì vô cùng cảm động, thì ra sau lưng cô, còn có sự ủng hộ mạnh mẽ của cha mẹ.

Nhìn tư liệu trước mặt, Ngô Nhân Kì phát hiện mình đã tàn nhẫn quá sớm. Cô muốn Lâm Tây Canh không coi thường mình, nhưng đến khi thực hiện mới biết, sức mình đến đâu. Cô còn phải học tập rất nhiều, rèn luyện rất nhiều. Cô không có thời gian, không có thời gian chăm sóc bản thân, càng không có thời gian dành cho người khác.

Di động đột nhiên vang lên, Ngô Nhân Kì liếc mắt một cái, là mẹ. Cô cầm điện thoại lên.

“Mẹ!”

“Kì Kì, con còn ở văn phòng sao?” Ngô phu nhân hỏi.

“Dạ!”

“Tan ca đi con. Đã mấy giờ rồi, đường xá không an toàn.” Ngô phu nhân vô cùng lo lắng.

“Dạ, con biết, con đang chuẩn bị.” Ngô Nhân Kì nhìn đồng hồ máy tính, không còn sớm nữa, cô bắt đầu tắt máy.

Thu dọn bàn làm việc xong, Ngô Nhân Kì tắt điện, đóng cửa. Cô đứng trước cửa văn phòng, bốn bề yên tĩnh lạ thường, văn phòng không một bóng người hơi đáng sợ, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng vang, giống như có người theo dõi phía sau. Cô quay đầu lại, thì ra chỉ có mình mình, đành lắc đầu cười khổ.

Hạ dương chờ bên ngoài tòa nhà Ngô thị, anh không biết Ngô Nhân Kì còn ở đây hay không, nhưng đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra, chính là liều một phen, dù biết khó thành nhưng vẫn nuôi hy vọng, coi như thử lần cuối cùng.

Đột nhiên, một chiếc xe màu đỏ xuất hiện trước mặt anh, Hạ Dương vội vàng khởi động xe đi theo, là xe Ngô Nhân Kì, cô phóng rất nhanh.

“Mẹ nó, nha đầu chết tiệt kia! Không muốn sống nữa sao?” Hạ Dương đổ mồ hôi lạnh. Ngô Nhân Kì qua mấy ngã tư đều đúng lúc sắp chuyển sang đèn đỏ, may mà anh đi nhanh, nếu không đã sớm bị cô bỏ xa, không biết cô có phát hiện ra anh không nữa!

Ngô Nhân Kì hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bật nhạc mức to nhất, thậm chí còn lười biếng nhìn gương chiếu hậu, chỉ biết phóng như điên trên đường.

Đến một đoạn đường lớn, Hạ Dương vượt lên, anh ấn còi, nhưng Ngô Nhân Kì ngồi trong xe hoàn toàn không có phản ứng, ngay cả quay đầu nhìn sang một chút cũng không thèm.

“Nha đầu chết tiệt kia!” Hạ Dương nghiến răng lẩm bẩm.

Anh phóng vọt lên trước xe Ngô Nhân Kì, chậm rãi giảm tốc độ, sau đó dứt khoát dừng lại.

Ngô Nhân Kì nhìn chiếc xe phía trước, sau đó nhìn người vừa bước xuống, có vẻ nổi giận đùng đùng, cô nhíu mày.

Hạ Dương gõ gõ cửa kính, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngô Nhân Kì. Cô hạ cửa kính xuống, liếc mắt nhìn anh, “Làm gì?”

“Em không muốn sống nữa hả? Em có biết vừa nãy em phóng bao nhiêu km/h không hả?” Hạ Dương quát lên với cô.

“Anh chuyển sang làm chú cảnh sát từ bao giờ thế?” Ngô Nhân Kì cãi lại.

Hạ Dương giật cửa xe, kéo Ngô Nhân Kì ra, túm cô đến xe mình, “A! Anh làm gì? Bắt cóc hả? Xe của tôi.” Ngô Nhân Kì bị anh kéo, bước đi lảo đảo, lớn tiếng hô. Hạ Dương lạnh nhạt nhét Ngô Nhân Kì đang giãy giụa kịch liệt vào xe, chỉ thẳng cô, nói, “Đúng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi đấy!”.

Ngô Nhân Kì thấy xe mình đỗ trên đường lớn, “Đồ xấu xa! Xe của tôi, xe của tôi làm sao bây giờ?”

“Đưa một chiếc xe tải đến đường Kiến Hưng, kéo chiếc xe màu đỏ ở đó đi. Đúng! Chỉ một chiếc, đến nơi sẽ thấy ngay.” Hạ Dương nói vào điện thoại, mặc kệ tiếng gào thét của Ngô Nhân Kì.

Xe dừng ở của Ngô gia, Hạ Dương chăm chú nhìn cô nửa ngày. Cô đã thay đổi, gầy hơn, rất gầy, vẻ mặt khó giấu nổi nét mệt mỏi, hốc mắt hõm xuống.

“Vào đi, sáng mai tám giờ anh đến đón em. Từ mai, anh đưa em đi làm, đừng hòng trốn, nghe chưa?” Hạ Dương ra lệnh.

Ngô Nhân Kì nhìn anh thật lâu, sau đó mở cửa xe. Hạ Dương chỉ nghe thấy tiếng cô đóng cửa, một câu cũng không trả lời.

“Công tước Windsor”: công tước xứ Windsor vốn là vua Eward VIII của nước Anh. Ông đem lòng yêu Wallis Simpson – một người phụ nữ thuộc tầng lớp bình dân. Ông bị ép buộc phải chọn giữa ngai vàng và người yêu. Cuối cùng, ông lựa chọn thoái vị, kết hôn với Willis và trở thành công tước Windsor, đồng thời bị cấm trở về nước Anh