Quá Yêu - Lê Tư

Chương 39: Đột phá



Di động đột nhiên reo vang, phá tan giấc ngủ của Hạ Dương, anh lập tức bắt máy, “Alo! Xin chào… Tôi biết! Tôi đến ngay. Cảm ơn cậu, Nhị Hắc!” Anh xoay người xuống giường, “Mẹ nó! Lâm Tây Canh, nếu Kì Kì xảy ra chuyện gì, anh chết với tôi.” Hạ Dương nhanh chóng mặc quần áo sau đó lái xe lao vút khỏi nhà.

Rời khỏi nhà Lưu Ỷ Nguyệt, Ngô Nhân Kì lái xe đến luôn quán bar. Cô không thể về nhà, không thể để cha mẹ thấy bộ dạng vô hồn này của mình, không thể lại làm cha mẹ lo lắng.

Cô đẩy cửa quán bar, nói với Nhị Hắc, “Nhị Hắc, cho tôi ly rượu!”

“Rượu gì ạ?” Nhị Hắc hỏi, cậu ta nhận ra Ngô Nhân Kì, chính là cô gái Hạ Dương dẫn tới hôm nọ.

“Gì cũng được!” Ngô Nhân Kì ngồi xuống.

Nhị Hắc rót bia cho cô, thấy cô có vẻ không vui, hình như muốn mượn rượu giải sầu. Tuy Ngô Nhân Kì chỉ ghé qua đây một lần, nhưng dựa vào phản ứng của Hạ Dương, vị trí của cô gái này trong lòng anh ấy hẳn rất quan trọng. Vì thế, Nhị Hắc cũng chú ý cô hơn.

Ngô Nhân Kì gọi hết ly này đến ly khác, bắt đầu chếnh choáng. Mấy gã bàn bên cạnh thấy thế liền liếc mắt ra hiệu với nhau, sau đó đi đến, ngồi vây quanh cô, “Tiểu thư! Uống rượu một mình thật vô vị, để chúng tôi tiếp cô!” Một gã cợt nhả nói.

Ngô Nhân Kì trừng đôi mắt lờ đờ nhìn hắn, “Tránh ra! Tôi không cần tiếp!”

Mấy gã kia nghe vậy liền cười vang lên, những đôi tay bắt đầu không an phận. “Làm gì! Tránh ra! Đừng động vào tôi!” Ngô Nhân Kì hất tay bọn họ ra, quát to.

Nhị Hắc đứng ở quầy bar thấy vậy, vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Dương, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ cô, “Ai nha! Đây là bạn tôi, mấy vị đừng làm càn!”

Mấy gã này nghe vậy, tức giận đẩy Nhị Hắc ra, “Làm việc của mày đi, đừng xen vào việc người khác.”

Nhị Hắc cười cười, “Thật sự là bạn tôi mà. Hơn nữa, tôi khuyên mấy vị, bạn trai cô ấy sắp tới rồi!”

“Ai nha! Còn dám dọa bọn tao hả? Bạn trai thì sao? Bọn tao cũng là bạn trai em ấy!”

“Tôi nói thật mà! Lát nữa, đừng trách tôi chưa nói cho mấy vị, bạn trai cô ấy không phải người dễ chọc vào đâu! Mấy vị thả cô ấy ra!” Nhị Hắc vừa cười vừa nói vừa đưa tay chặn mấy người kia. Nếu không phải Lưu Ỷ Nguyệt tin tưởng giao quán cho cậu, cậu đã sớm ra tay rồi. Nhị Hắn tin, hạ bọn này chỉ là chuyện nhỏ.

“Ôi! Sợ quá!” Đám người tiếp tục cười vang, chúng vẫn cho rằng Nhị Hắc chỉ dọa thế thôi.

Hạ Dương phóng hết tốc độ đến quán bar, vừa vào cửa, anh lập tức muốn nổ tung. “Làm gì! Con mẹ nó buông tôi ra!”. Anh xông lên, vặn tay một gã về phía sau, “A!” Gã nọ thảm thiết hét một tiếng.

Hạ Dương vô cùng tức giận, vừa ra tay vừa gọi Nhị Hắc, “Nhị Hắc! gọi điện thoại cho cảnh sát Trương, nói tôi tìm ông ta.”

Có người bên cạnh nghe thấy vậy, đoán anh có chút địa vị, khi xe cảnh sát còn chưa tới, đã lặng lẽ trốn khỏi quán bar. Còn lại vài người bị Hạ Dương và Nhị Hắc áp chế, ngồi xổm trên mặt đất. Hạ Dương tức giận đá một gã, “Muốn gây sự cũng không nhìn xem đây là đâu, chán sống rồi hả? Ngay cả phụ nữ của tao cũng dám động vào, tay nào hả? Tao cắt đi cho!”

“Ôi! Hạ thiếu gia, sao hôm nay lại đích thân ra tay vậy?”

“Làm phiền bạn gái tôi.” Hạ Dương thấy người vừa tới liền dừng tay, chỉ chỉ mấy gã đang ngồi trên mặt đất, nói.

Những người liên quan lần lượt bị đưa lên xe cảnh sát, Hạ Dương nhìn Ngô Nhân Kì đang ngủ gục trên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Không biết kiếp trước anh nợ em cái gì? “

Anh ôm lấy Ngô Nhân Kì rồi quay lại nói với Nhị Hắc, “Nhị Hắc! Cảm ơn cậu! Khi nãy đập vỡ gì cứ tính cho tôi. Tôi đi trước!”

Nhị Hắc vẫy tay với anh, “Bỏ đi! Cũng không nhiều lắm, anh mau mang cô ấy về đi!”

Hạ Dương ôm Ngô Nhân Kì đến trước bãi cỏ, cô đột nhiên mở to mắt, mơ mơ màng màng thấy Hạ Dương trước mặt, lập tức đẩy anh ra, “Tránh ra! Anh tránh ra! Tôi không muốn thấy anh!” Cô không ngừng lẩm bẩm, Hạ Dương nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, “Ngô Nhân Kì, xem hôm nay anh dạy dỗ em thế nào! Giỏi lắm, uống rượu? Em đúng là càng ngày càng giỏi.” Anh nhét Ngô Nhân Kì vào xe, đôi tay dùng thêm chút lực như để hả giận.

Xe dừng lại trước một khu nhà cách quán bar không xa, trên lầu có một căn hộ của Hạ Dương, bình thường không dùng đến bao giờ, không ngờ cũng có ngày sử dụng.

“Đây là đâu?” Ngô Nhân Kì cố gắng mở to hay mắt quan sát bốn phía.

“Nhà anh.” Hạ Dương trả lời.

“Hư! Đây không phải nhà anh, anh cho rằng tôi say sao? Tôi không say, tôi biết nhà anh. Nói! Đây là đâu? Anh dẫn tôi đến đây, có mục địch gì?” Ngô Nhân Kì túm cổ áo anh, tức giận hỏi.

Hạ Dương dở khóc dở cười, nắm lấy tay cô, “Buông tay! Em muốn giết người hả? Đây là nhà anh, là anh mua, được chưa?”

“Hừ! Đúng là đàn ông chẳng có gì tốt! Thỏ khôn ba hang, không phải anh muốn nuôi bồ nhí chứ?” Ngô Nhân Kì chỉ chỉ đồ đạc trong nhà, lảo đảo đi vào một căn phòng mờ ảo trước mắt. Hạ Dương chậm rãi đi sau cô, không dám rời mắt.

Ngô Nhân Kì đẩy cửa phòng ra, bật đèn, “Oa! Giường lớn như vậy, anh định làm sân bay sao?” Cô vừa nói vừa đi đến bên giường, “Có điều, trước tiên cho tôi mượn ngả lưng một chút, đau đầu quá!” Vừa nói xong, cô lập tức ngã lên lớp ga giường mềm mại.

“Trời ạ! Nha đầu chết tiệt! Uống rượu vào cái gì cũng dám nói!” Hạ Dương thiếu chút nữa bị mấy lời của Ngô Nhân Kì bức chết, chỉ có thể nhìn cô trực tiếp ngã lên giường. Anh đi đến, cởi áo khoác, đắp chăn giúp cô, sau đó chính mình cũng nằm xuống, ôm cô ngủ.

Qua nửa đêm, Ngô Nhân Kì tỉnh lại, cảm giác bị vật gì đó thật nặng đè lên lưng, còn có hơi thở nóng rực, đều đều phả vào gáy.

“Đứng dậy! Đứng dậy!” Cô ra sức đẩy Hạ Dương đang ngủ say.

“Làm gì?” Hạ Dương dụi mắt, lẩm bẩm hỏi.

“Tôi khát, muốn uống nước!”

“Ừ! Em chờ một chút!” Hạ Dương nói xong, lập tức xốc chăn, nhảy xuống giường. Thừa dịp anh ra ngoài, Ngô Nhân Kì vội vàng kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy không có gì khác thường, ngay cả quần áo vẫn nguyên như cũ mặc dù vô cùng nhăn nhó.

Hạ Dương bưng chén nước vào, đứng ở cửa phòng nhìn hành động của Ngô Nhân Kì, lạnh giọng nói, “Yên tâm, anh chưa làm gì em cả!” Anh bước đến, đưa chén nước cho cô, “Uống đi!”

“Cảm ơn!” Ngô Nhân Kì nhận chén, lập tức cúi đầu, hơi ngượng ngùng.

“Anh nghĩ em say như vậy không nên về nhà, mới dẫn em đến đây, nhớ không?” Hạ Dương đứng bên giường hỏi. Ngô Nhân Kì lắc đâu, “Không ấn tượng.” Cô trả lời.

“Không ấn tượng, thế em ấn tượng với cái gì? Uống rượu? Để mấy gã đàn ông tùy tiện sờ? Nhớ rõ không? Hay cả chuyện này cũng không ấn tượng?” Hạ Dương trầm giọng hỏi. Nhớ tới việc cô bị người đàn ông khác sờ mó, lại nghĩ tới hành động đề phòng anh khi nãy của cô, Hạ Dương không khỏi tức giận.

Ngô Nhân Kì càng nghe càng cúi thấp đầu, xoa trán rên rỉ, “Đừng hỏi nữa, đau đầu!”

“Đừng giả bộ với anh, lúc nào cũng vậy, anh chịu đủ rồi!” Hạ Dương vẫn chưa hết giận, tiếp tục trách mắng.

Ngô Nhân Kì ngẩng đầu, nước mắt lập tức lã chã tuôn rơi, “Được! Mấy người đều chịu đủ tôi. Tôi đi! Được chưa? Không ở đây khiến anh ngứa mắt nữa!” Cô xoay người định xuống giường.

Hạ Dương lập tức ngăn cô lại, Ngô Nhân Kì đánh túi bụi vào ngực anh, “Đừng cản tôi, tôi biến đi, biến đi cho các người xem!” Cô hét lớn. Lâm Tây Canh phản bội cô, bây giờ Hạ Dương cũng thấy cô phiền toái. Ngô Nhân Kì chưa bao giờ cảm thấy thất bại như thế.

“Ngô Nhân Kì, em có thể tách anh và Lâm Tây Canh ra được không? Anh không giống anh ta, không giống! Em nghe thấy không?” Hạ Dương hét to vào tai cô, mặt bỏ bừng, thuận thế ép Ngô Nhân Kì lên giường.

“Có gì không giống? Các người đều chán ghét tôi! Chán ghét tôi! Rốt cuộc tôi không tốt chỗ nào?” Ngô Nhân Kì nhắm mắt lại, hoàn toàn đánh mất bình tĩnh và lý trí, chỉ muốn bỏ cuộc.

Hạ Dương giữ chặt hai vai cô, “Anh yêu em, Kì Kì, em biết mà.” Anh ra sức giải thích.

Ngô Nhân Kì lắc đầu, căn bản không nghe thấy gì, “Không, tôi không tin, tôi không tin.”

Hạ Dương cúi đầu, che lại bờ môi đang lải nhải của cô. Nụ hôn của anh, bá đạo mà nhiệt liệt, không thèm thăm dò, mà trực tiếp tiến vào. Ngô Nhân Kì lập tức choáng váng, biết rõ sai lầm, nhưng vẫn tan chảy trong vòng tay anh, lời nói anh. “Ưm” Tiếng rên chợt bật ra từ cổ họng, cô hận không thể lập tức xấu hổ mà chết đi, nhưng thân thể hoàn toàn không có dấu hiệu chống lại người đàn ông bên trên, ngược lại dường như nhích lại một chút, gần hơn một chút.

Bờ môi nóng ran gặm nhấm cần cổ trắng ngần, cẩn thận nhấm nháp da thịt mềm mại, khơi lên ngọn lửa mãnh liệt, nháy mắt nuốt gọn hai người trong đó. Hạ Dương bắt đầu cởi quần áo cô, đôi tay Ngô Nhân Kì vô lực, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Quần áo lần lượt rời khỏi người Ngô Nhân Kì, bay xuống nền nhà. Từng tấc da thịt mềm mại hiện lên trước mắt Hạ Dương. Dáng người cân xứng, mịn màng, tựa như không phải thân thể, mà là một kiệt tác nghệ thuật. Ngô Nhân Kì vội vàng lấy tay che mặt, hai chân khép chặt, lạnh run.

Hạ Dương nâng người lên, trực tiếp cởi bỏ quần áo của mình, cũng là cho Ngô Nhân Kì cơ hội đổi ý, nhưng cô hoàn toàn không phản ứng, vẫn yên lặng nằm đó. Hạ Dương vui sướng điên cuồng, “Kì Kì.”. Anh không ngừng thì thào gọi, cả người lại nóng rực.

“A!” Ngô Nhân Kì nhịn không được kêu thành tiếng. Giờ phút này, nam nữ khác nhau. Cô cảm nhận được, mình là lạnh, anh là nóng, mình mềm mại, anh cứng rắn.

Hạ Dương biết cô sợ, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, “Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau!”

Thật ra, Ngô Nhân Kì không nghe thấy bất cứ điều gì, trong đầu ong ong. Rốt cuộc cô đang làm gì? Có phải trả thù Lâm Tây Canh không? Cô muốn đem thứ quý giá nhất của mình dâng cho người khác sao?

Hạ Dương mút chặt từng tấc da thịt cô, bàn tay từ từ đi xuống dưới, khẽ dùng sức tách hai chân cô ra, nhẹ nhàng thăm dò.

Cả người như ngọn lửa, không thể trốn tránh, Ngô Nhân Kì cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng rên rỉ, “…Ưm…Ưm…” Thân thể cô mềm nhũn, theo đôi tay anh càng ngày càng ướt át, càng ngày càng không giống chính mình.

Hạ Dương lã chã mồ hôi, ngón tay cảm nhận được sự thay đổi của cô, rất muốn liều lĩnh xông lên, nhưng chút lý trí còn sót lại đã kiềm chế anh.

Hạ Dương buông Ngô Nhân Kì ra, phủ phục bên người cô. Hai người đều thở hổn hển. Ngô Nhân Kì biết mình không phải trẻ con, tuy anh không làm đến cùng, nhưng cũng không thể quay đầu lại nữa rồi.

Hơi thở dần bình ổn trở lại, Ngô Nhân Kì vẫn nằm trọn trong ngực Hạ Dương, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh, vô thức phủ nhận sự đột phá trong mối quan hệ của họ.

“Vì sao?” Cô hỏi.

“Chuyện gì?” Hạ Dương hỏi lại.

“Vì sao không làm đến cùng?”

“…”

Rất lâu sau, khi Ngô Nhân Kì sắp ngủ, Hạ Dương mới nói, “Anh không hy vọng, đến khi trời sáng phải nhìn thấy gương mặt hối hận của em.”