Quá Trình Nuôi Dưỡng Ma Vương Hắc Hoá

Chương 9



Một người phụ nữ, hay nói chính xác hơn, Ninh Ninh thậm chí không thể phân biệt được cơ thể đã bị thối rữa nghiêm trọng trên giường là nam hay nữ. Nhìn cơ thể nhỏ nhắn của đối phương thì có thể đoán được đó là của một người phụ nữ.

Cô ấy đau đớn cuộn mình trên giường. Đôi mắt đỏ đến mức có thể chảy ra máu, tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm mép giường giống như muốn nhìn xem ai tới trước khi chết vậy.

Cơ thể cô gái đã hư thối đến mức Ninh Ninh thậm chí có thể thấy mấy con giòi bọ màu trắng lúc ẩn lúc hiện ở trong lỗ mũi và hốc mắt cô ấy. Nhưng chỉ có đôi mắt đỏ ngầu đó, gần như toàn bộ tròng trắng của mắt màu đỏ như máu vẫn nguyên vẹn như trước, trong mắt oán hận cùng đau thương giống như trước lúc chết.

Có lẽ là trùng hợp, cặp mắt nhìn chằm chằm ngay đúng vị trí nơi Cổ Hoa Thanh và Ninh Ninh đang đứng.

Cả người Ninh Ninh run rẩy cúi xuống hai lần mới nhặt được di động đánh rơi dưới đất. Cổ Hoa Thanh chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, rõ ràng rất sợ hãi nhưng anh vẫn rất đàn ông, không hề bỏ rơi cô mà bỏ chạy một mình.

"Chúng ta không thể ở nơi này......"

Ninh Ninh lầm bầm nói. Cúi đầu không dám nhìn thi thể cô gái kia nữa. Cô vùng ra khỏi vòng tay Cổ Hoa Thanh chạy ra cửa, dạ dày quặn lên đến mức cuối cùng không thể kìm nén được, ít bữa tối còn lại trong dạ dày của cô đều nôn ra ngoài.

Cổ Hoa Thanh đau lòng đi đến phía sau cô, vỗ vỗ lưng Ninh Ninh liên tục, đôi mày đẹp nhíu chặt lại.

"Chúng ta cần phải tìm ông lão kia hỏi mọi chuyện cho rõ ràng."

Anh nghiêm túc nói, lại liếc nhìn căn phòng tối một lần nữa, cuối cùng nhìn chằm chằm vào thi thể nữ. Trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, đang định nhìn kỹ lại đột nhiên lại bị Ninh Ninh nắm lấy cổ tay áo kéo lại.

"Đi thôi, nhất định phải hỏi cho rõ ràng!"

Ninh Ninh làm theo lời Cổ Hoa Thanh, ra vẻ cực kỳ kiên định nói. Bởi vì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên càng sợ hãi hơn, cô phải cố gắng hết sức làm ra vẻ cái gì cũng không biết. Làm hết khả năng của bản thân khiến cho Cổ Hoa Thanh nhìn thấy mặt tốt mới có thể nắm chắc khả năng anh sẽ đối với cô động tâm.



Rõ ràng bầu trời ở cửa thôn vẫn còn đầy sao, nhưng nhìn lên bầu trời đầy sao trong sân này, những ngôi sao trên bầu trời trở nên kém chói lọi hơn, dưới lớp mây đen bao phủ, trông rất u ám.

Một đám mây đen bị gió thổi tới lại che khuất đi mặt trăng thật không dễ mới lộ ra, cũng che khuất đi ánh trăng thanh lãnh.

Nguyệt hắc phong cao*, âm phong từng trận. Cổ Hoa Thanh kéo Ninh Ninh đi về phía căn phòng vừa rồi ông lão biến mất, dọc đường đi đều cẩn thận bảo vệ Ninh Ninh ở sau người, hành động vô tình này khiến trong lòng Ninh Ninh dâng lên sợ hãi đồng thời cũng có một tia nhảy nhót.

(*Nguyệt hắc phong cao bắt nguồn từ "Nguyệt hắc sát nhân dạ, Phong cao phóng hỏa thiên", có nghĩa là đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả. Khi nói tới Nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu)

Xem ra kế hoạch công lược của cô cũng không phải hoàn toàn vô dụng? Như thế xem ra Cổ Hoa Thanh vẫn rất quan tâm đến cô, đem cô đặt ở vị trí cần được bảo vệ, sau này "Mảnh mai thân hình trung thoáng hiện bất khuất kiên cường" hình tượng mới có thể càng thêm rung động lòng người.

"Kẽo kẹt...... Kẽo kẹt......"

Ông lão không có đóng chặt cửa lại, cửa theo chiều gió thổi lắc lư qua lại, phát ra một loạt âm thanh, trong đêm tối vô cùng chói tai.

Cổ Hoa Thanh bước qua ngạch cửa, nhìn vào bên trong. Cả căn phòng bốc lên mùi hôi thối khó chịu, thậm chí còn tệ hơn căn phòng tìm thấy thi thể phụ nữ vừa rồi, quả thật không thể chịu nổi.

Hai người lo lắng đề phòng đi quanh phòng nhưng không thấy một bóng người nào. Vốn tưởng trong phòng này có xác chết nhưng chẳng phát hiện được gì ngoại trừ một số đồ đạc cũ kỹ, cũng không tìm được nơi phát ra mùi hôi thối.

Hình thức kiến ​​trúc của ngôi nhà này rất kỳ lạ, phía sau căn phòng này có một rừng trúc nhỏ. Khi đi vòng qua cửa sổ nơi gần rừng trúc nhất, Ninh Ninh cảm thấy mơ hồ nghe thấy tiếng cười của trẻ con, ý nghĩ này làm cô sợ hãi nhảy dựng lên nhưng nghĩ đây nhất định là ảo giác của chính mình.

Hai người đi vòng quanh sân nhưng không tìm thấy ông lão, đứng lẻ loi trong sân với túi hành lý trên lưng. Cổ Hoa Thanh lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Cổ Hoa Liên để báo chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại phát hiện ra rằng ở trong ngôi làng kỳ lạ này di động không có tín hiệu.

Anh do dự một chút, nhìn về phía Ninh Ninh.

"Trong nhà này không biết còn có thứ gì kỳ quái không, hiện giờ ngủ ở ngoài càng không an toàn. Không bằng chúng ta dựng lều ở trong sân ngủ tạm một đêm đi, trời cũng sắp sáng rồi, đi ra ngoài tìm mọi người chỉ sợ lại phải tốn rất nhiều thời gian. Bây giờ nên ngủ một giấc nạp năng lượng để sáng mai tập hợp với mọi người. Nói không chừng bọn họ cũng đã sớm tìm được chỗ ngủ rồi."

Ninh Ninh đương nhiên không phản đối gật đầu, trong lòng sớm đã cười nở hoa.

Cô đã dự đoán được tình huống này từ trước nên khi Cổ Hoa Thanh và Cổ Hoa Liên quyết định giúp cô xách hành lý. Cô đã cố ý đem lều trại phân cho Cổ Hoa Liên còn phần lớn đồ ăn thì để Cổ Hoa Thanh mang.

Hiện giờ......

Ninh Ninh thấy gian kế thực hiện được, cười như một con mèo ăn trộm, hoàn toàn không che giấu được ánh mắt chính mình.

Ban đầu Cổ Hoa Thanh không biết, nhưng khi nghe cô nói không có lều, anh mới chợt hiểu ra.



Điều kỳ lạ là từ nhỏ anh đã luôn coi Ninh Ngưng như em gái mình, thỉnh thoảng cô làm những chuyện vô lý mập mờ như vậy, anh sẽ có chút tức giận. Nhưng hôm nay anh lại không cảm thấy có chút tâm tình kháng cự nào, thậm chí còn cảm thấy có chút vài phần bất đắc dĩ cùng dung túng. Sự thay đổi này khiến anh thấy rất bất ngờ, không biết điều này bắt đầu từ khi nào nhưng anh cũng không bài xích.

Đối với mối quan hệ của Ninh Ngưng và Cổ Hoa Liên......

Có lẽ anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nghĩ vậy, Cổ Hoa Thanh buộc mình phải quên đi đôi mắt hồng nhuận trong sáng của Ninh Ngưng vừa rồi dưới ánh trăng.

"Lều là cho em ngủ, buổi tối anh sẽ canh gác. Thôn này rất kỳ quái, buổi tối nếu không có người trông coi sợ sẽ không an toàn."

Cổ Hoa Thanh nói xong liền lui ra khỏi lều vừa mới dựng xong, cười nhìn Ninh Ngưng nhưng lại phát hiện trên mặt cô lộ ra một chút ảo não.

"Em...... Không được, ngày mai nếu còn tiếp tục lên đường như vậy, anh sẽ rất mệt."

Vấn đề là cô thực sự không muốn từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới giành được này.

"Không sao. Anh là đàn ông, tuy sức khỏe vẫn luôn không tốt lắm nhưng thức một đêm cũng không vấn đề gì."

Cổ Hoa Thanh cười nói sau đó đẩy Ninh Ninh vào trong lều, tùy ý ngồi xuống một chỗ trong sân, quay lưng về phía cô.

"Như vậy không được......"

Ninh Ninh do dự một lúc, cảm thấy để Cổ Hoa Thanh canh đêm một mình không hay ho gì nên cô quyết định từ bỏ thời gian ngủ để công lược nam thần thuận lợi hơn.

"Nửa đêm trước anh gác, nửa đêm sau thì để em đi."

Thấy Cổ Hoa Thanh định mở miệng phản bác quyết định của mình, Ninh Ninh vội vàng rụt đầu vào trong lều, kéo khóa lại, sau khi ném ra chữ "chúc ngủ ngon" dù Cổ Hoa Thanh có nói gì cô cũng không hề đáp lại.

Ở bên kia, Cổ Hoa Liên đi theo người đàn ông tên Lâm Sâm, ngẫu nhiên đi vào trong một con hẻm. Anh ta gõ cửa vài ngôi nhà nhưng không ai mở cửa, trong nhà im lặng như thể cả làng đã chết vậy khiến người ta có chút hoảng loạn.

Không có người tới mở cửa, bọn họ cũng không thể phá cửa mà vào. Nếu trong phòng thật sự có người, chỉ là bọn họ không muốn tiếp khách thì loại hành vi lỗ mãng này dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Đêm đã khuya, Cổ Hoa Liên là người đầu tiên không chịu nổi việc đi từ nhà này sang nhà khác ăn nói khép nép. Hắn đề nghị không gõ cửa nữa mà tuỳ tiện tìm một ngôi miếu hoang qua đêm. Sau đó cũng mặc kệ Lâm Sâm có phản ứng gì, xoay người rời đi không chút do dự.

Kỳ thật Lâm Sâm cũng có ý tưởng này nhưng sợ rằng Cổ Hoa Liên, nhìn qua giống như một đại thiếu gia sẽ không chịu đựng nơi như thế này vì thế chỉ có thể nhẫn nại gõ cửa từng nhà một, lúc này đã cảm thấy buồn ngủ không thôi. Anh ta tự nhiên vô cùng đồng ý với đề nghị của Cổ Hoa Liên, cũng không quá để ý tính tình kiêu căng của hắn, xoay người đi theo Cổ Hoa Liên tới một gian miếu hoang mà khi tới đây bọn họ đã nhìn thấy.



Sau lưng bọn họ, ở chỗ sâu trong con hẻm tối tăm, đột nhiên lóe lên một bóng người màu trắng lơ lửng giữa không trung, bóng người màu trắng kia tựa hồ nhuốm chút đỏ tươi, lặng lẽ đi theo sau lưng hai người.

Đây có lẽ là ngôi đền mà người dân trong làng thờ cúng các vị thần. Nhưng những thứ được cung phụng ở đây có bộ mặt vô cùng dữ tợn, chúng khác hẳn với những vị Bồ tát được thấy trong đền thờ bình thường khác.

Những khuôn mặt đỏ tươi, tái nhợt đang nhìn chằm chằm vào giữa sân với đôi mắt sắc lẹm, trông có vẻ hơi đáng sợ dưới ánh trăng ảm đạm. Lâm Sâm lúc vào trong miếu theo bản năng vái vái mấy cái sau đó ở một gian lớn nhất trong miếu cúi đầu bắt đầu dựng lều. Bị mấy vị thần phật này đó với bộ mặt dữ tợn nhìn như vậy anh sợ tới mức đầu cũng không dám nâng một chút.

Sau khi ổn định chỗ ở, việc đầu tiên Cổ Hoa Liên làm không phải là dựng lều mà là mở hành lý của Ninh Ninh ra. Hắn cố ý để phần lớn đồ ăn cô mang theo ở bên mình để cô không có cách nào rời xa hắn, ít nhất không thể rời đi hắn lâu, cho dù ngắn ngủn mấy ngày cũng tốt.

Tuy nhiên, khi mở gói đồ ra kiểm tra, hắn phát hiện ngoài phần lớn đồ ăn cố ý mang theo, còn có...

Một chiếc lều hoàn toàn mới!?

Sắc mặt của hắn lúc nhìn thấy chiếc lều mới tinh này liền đen hơn phân nửa.

Dưới màn đêm càng lúc càng tối, Cổ Hoa Liên lẳng lặng nhìn về hướng Ninh Ninh và Cổ Hoa Thanh rời đi, đôi mắt màu lưu li bùng lên phẫn nộ ánh lửa.

Bóng người màu trắng trốn bên ngoài ngôi đền co rúm lại sợ hãi lại không cam lòng nghẹn ngào bay đi.

Hắn không biết đó là, hắn đem phần lớn đồ ăn lấy đi chính là hợp ý Ninh Ninh. Lúc thiếu thốn đồ ăn, điều kiện hoàn cảnh sinh tồn ác liệt mới càng có thể trân trọng tình nghĩa người cùng trải qua hoạn nạn không phải sao?

Lúc đó Ninh Ninh đã ôm chăn từ lều đi ra, đổi gác đêm cho Cổ Hoa Thanh, cả người anh bao quanh đều là hơi lạnh, chính mình ôm chăn ngồi chỗ anh mới ngồi khi nãy ngủ gật.

Gió đêm thật sự có chút lạnh, nửa người vùi trong chăn ấm càng thêm mơ màng buồn ngủ. Kỳ thật tối nay chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì, chuyện này cô đã sớm biết nhưng không thể cứ nói trắng ra như vậy với Cổ Hoa Thanh. Canh giữ được một lát, đoán rằng có lẽ Cổ Hoa Thanh đã ngủ rồi, cô cũng ghé vào bậc thang ngủ ngon lành.