Quá Trình Nuôi Dưỡng Ma Vương Hắc Hoá

Chương 4



Ninh Ninh ngồi đối diện với Cổ Hoa Thanh, hai tay ôm mặt nhìn anh với ánh mắt mong chờ, mỗi lần anh ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng phải nở một nụ cười dịu dàng ngọt ngào, thật sự rất mệt.

Nhưng hiển nhiên tay nghề của cô rất tốt, tuy rằng hộp cơm chỉ có cà chua xào trứng, nhưng từ biểu cảm ăn vô cùng ngon của Cổ Hoa Thanh vẫn có thể thấy rằng, Cổ đại thiếu gia đối với hộp cơm khá vừa ý.

"Sao hôm nay đột nhiên lại mang bữa sáng cho anh?"

Cổ Hoa Thanh cười hỏi, ngày thường anh là người chăm sóc cô, nhưng bữa sáng hôm nay lại khiến anh được sủng ái mà vừa mừng vừa lo.

Anh dùng ánh mắt chiều nhìn Ninh Ngưng, kiểu cưng chiều này hoàn toàn là kiểu anh trai cưng chiều em gái mình, hoàn toàn không có cảm giác mà Ninh Ngưng muốn.

Vì vậy, để Cổ Hoa Thanh hiểu được suy nghĩ của Ninh Ngưng một cách trực tiếp hơn, cô chỉ ngước lên nhìn anh thật nhanh, sau đó ngượng ngùng cúi đầu không nói lời nào, có chút khó xử xoắn làn váy chính mình.

Mái tóc hoàn toàn che khuất khuôn mặt cô, Ninh Ninh khống chế biểu cảm cứng ngắc của mình, về phần kỹ xảo diễn xuất có độ khó cao như trong nháy mắt đỏ mặt thật làm khó cho cô quá.

Đây là ngôn ngữ cơ thể duy nhất mà cô nghĩ ra có thể thể hiện sự ngại ngùng trong khả năng của mình, buồn nôn đến mức làm cô gần như nổi da gà khắp người.

Cô chỉ mới thấy loại động tác này trong truyện tranh thiếu nữ, nhưng sử dụng trong thực tế thì đây là lần đầu tiên!

Vì thế cô chỉ có thể mượn tóc dài che giấu sơ hở của chính mình, hy vọng Cổ Hoa Thanh có thể nhận ra điều gì từ đó......

Cổ Hoa Thanh có chút chờ mong nhìn Ninh Ngưng, chờ đợi câu trả lời của cô, bất cứ ai đột nhiên được người mình quý trọng quan tâm đều sẽ thấy vô cùng cảm động.

Thế nhưng điều khiến anh thất vọng chính là, Ninh Ngưng không hề cho anh câu trả lời như mong đợi, ngược lại chính động tác có chút ngượng ngùng của cô khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ, hình như có gì đó khác với những gì anh mong đợi.

Cổ Hoa Thanh mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu ăn cơm Ninh Ninh làm, sau đó ngẩng đầu cười nói với Ninh Ninh.

"Tuy rằng không biết vì cái gì mà em lại đột nhiên muốn anh chạy bộ cùng anh, nhưng đã đến rồi thì mặc kệ em có hối hận hay không cũng phải ngoan ngoãn cùng anh chạy bộ buổi sáng hôm nay nhé."

Cổ Hoa Thanh nói nhỏ bí mật, dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con. Điều này khiến Ninh Ninh ít nhiều có chút thất vọng, Ninh Ngưng rốt cuộc đã làm cái gì! Rõ ràng cùng người trong lòng sớm chiều ở chung nhưng lại không làm đối phương cảm nhận được một chút!?

Quả là kỳ lạ!

Nhưng cô cũng không quá nản lòng, vừa rồi sự nghi ngờ và dao động trong mắt Cổ Hoa Thanh không qua được mắt cô, ban đầu vốn dĩ muốn gieo một hạt giống vào lòng Cổ Hoa Thanh, dù sao tình cảm cũng không thể vội vàng.

Nhưng càng tự nhủ, cô lại càng cảm thấy ngày trở về hiện thực càng xa vời, 10 cái nhiệm vụ đó!

Nghĩ đến đây, tâm tình cô không ổn nên yên lặng gật đầu, đi theo Cổ Hoa Thanh ra khỏi cửa.

Cổ Hoa Thanh càng cảm thấy khó hiểu trước sự im lặng đột ngột của Ninh Ngưng, chẳng lẽ như lời chính mình nói ban nãy, nhóc con này hối hận thật rồi?

Nghĩ đến đây, trong lòng anh bất đắc dĩ xen lẫn một chút phiền chán tích tụ lâu ngày.

Anh không thích kiểu người thay đổi xoành xoạch, chỉ biết sống trong thế giới của mình, không biết cách quan tâm người khác, quá trẻ con, ở chung với người như thế rất rất mệt mỏi. Đặc biệt là con gái thì lại càng rắc rối hơn.

Anh vẫn hy vọng rằng Ninh Ngưng có thể trưởng thành, mạnh mẽ hơn một chút, đừng hay thay đổi như một đứa trẻ.

Nhưng những lời như vậy anh nhất định sẽ không bao giờ nói ra, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng nụ cười trên mặt anh vẫn không thay đổi chút nào.

Gió đầu hè mặc dù không đủ để khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn có một tia nóng như thiêu như đốt, Ninh Ninh và Cổ Hoa Thanh song song chạy, gió nóng mùa hè thổi thẳng vào mặt khiến lòng cô càng thêm bực bội.

Hay là......

Thừa dịp nữ chủ Kim Thần còn chưa xuất hiện, vẫn là nhanh chóng thổ lộ tình cảm với Cổ Hoa Thanh?

Nghĩ như thế, cô đột nhiên quay đầu nhìn Cố Hoa Thanh bên cạnh, mở miệng nói.

"Anh Hoa Thanh, em có chuyện muốn nói với anh."

"Hả? Làm sao vậy? Lại gây sự rồi hả? Em nói đi, sao đột nhiên lại khách sáo với anh thế?"

Anh khẽ cười nói.

"Thực ra, em......"

"Gâu gâu! Gâu gâu gâu!"

Ninh Ninh vừa mới mở miệng, một thanh âm không hài hòa truyền đến, sắc mặt càng thêm cứng đờ dừng lại bước chân, cùng Cố Hoa Thanh quay đầu nhìn về phía sau.

Một con chó săn lông vàng nhanh chóng chạy về phía hai ngư, nhe nanh sắc nhọn về phía họ một cách hung ác.

"Gâu gâu gâu!"

Con chó săn lông vàng hung ác sủa, nhìn qua vô cùng gắt gỏng.

Ninh Ninh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cổ Hoa Thanh ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, hai người liều mạng chạy, vừa chạy vừa không có hình tượng mà hô to cứu mạng. Hiển nhiên tiếng kêu của bọn họ đều vô ích. Người qua đường nhìn thấy con chó to hung dữ đuổi theo họ, tất cả đều tránh né, trơ mắt nhìn hai con người đáng thương bị con chó phóng vút qua họ đuổi theo.

Giờ phút này trong đầu Ninh Ninh trống rỗng, con chó săn lông vàng vẫn đuổi theo không bỏ, cô chạy mắt sắp nổ tung, Cố Hoa Thanh vẫn nắm tay cô chạy về phía trước.

Lúc này, sự chênh lệch rõ ràng về thể chất giữa nam và nữ đã lộ ra, đầu óc cô có chút choáng váng, chạy không nổi nữa.

"Anh......anh buông tay, đừng quan tâm em.....em.....em chạy không nổi nữa......"

Ninh Ninh thở hồng hộc, sắp thoát khỏi tay Cổ Hoa Thanh.

Tuy nhiên, cô rõ ràng đã đánh giá thấp tinh thần trách nhiệm của Cổ Hoa Thanh: "Không được! Là anh đưa em đi... em phải không tổn hao gì trở về, anh sẽ... không bỏ rơi em."

Anh mồ hôi đầm đìa quay đầu nhìn Ninh Ninh một cái, hiển nhiên vị thiếu gia ngậm thìa vàng này cũng là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng bị chó đuổi xấu hổ như vậy.

Đột nhiên mắt Cổ Hoa Thanh sáng lên, trước mặt là những con hẻm cổ kính, trên bức tường của một trong những con hẻm có một cái thang, thấy Ninh Ninh đã kiệt sức, anh chạy đến giữ lấy cái thang, không nói hai lời liền đỡ Ninh Ngưng lên trước.

Trong một khắc lúc Ninh Ninh leo lên đầu tường bên kia, trong lòng đột nhiên có chút cảm động. Con chó lông vàng đó chạy rất nhanh, chớp mắt đã tới đầu hẻm. Cổ Hoa Thanh thấy mình không kịp lên rồi, vậy nên để ngăn con chó đó leo lên tường, anh đẩy ngã cái thang sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Ninh Ninh lo lắng nhìn Cổ Hoa Thanh chạy đi, thang bị Cổ Hoa Thanh đẩy ngã, con chó không lên được nhưng cô cũng không xuống được nha!?

Ninh Ninh lấy điện thoại ra gọi cho quản gia sát vách Cổ Hoa Thanh, vì để đảm bảo an toàn cho người thừa kế Cổ gia, Cổ Hoa Thanh chắc chắn phải có thiết bị định vị hoặc thứ gì đó trên người, còn lại giao cho bọn họ là được.

Còn cô...

Bây giờ có vẻ như tình hình bên Cổ Hoa Thanh khẩn cấp hơn.

Vì vậy cô chỉ còn cách đứng trên đỉnh tường nhìn về phía đầu ngõ, con đường này là con đường duy nhất từ ​​khu biệt thự đi đến trường học, bọn họ dậy sớm chạy rất lâu. Phía sau nhất định có rất nhiều học sinh, thậm chí có thể là một người ngẫu nhiên qua đường, chỉ cần cô kêu to một chút, nhờ người qua đường nhấc thang giúp cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà không như mong muốn, cô kêu đến giọng gần như bốc khói nhưng người trong khu biệt thự giống như là chết sạch, một người đi ngang qua cũng không có.

Mưa mùa hè luôn là nói đến là đến, mới nãy bầu trời còn trong xanh nhưng cô ngồi xổm trên tường vài giờ rồi, bầu trời dần dần ầm u và bắt đầu mưa nhỏ, mưa không lớn nhưng lại ướt dầm dề làm cả người không thoải mái.

Đợi một lúc lâu, đúng lúc Ninh Ninh cảm thấy bên Cổ Hoa Thanh hẳn là đã giải quyết xong, đang định gọi quản gia tới giúp nhấc thang bỗng một bóng người thong thả đi qua lối vào ngõ hẻm.

"Bạn học! Giúp giúp tôi chút!"

Ninh Ninh nhìn Cổ Hoa Liên đang đứng dưới tường ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt không được tốt lắm, người này không phải đã sớm đi xe riêng đến trường sao? Tại sao lại chạy đến đây nữa vậy?

Nhưng lúc này cô đang nhờ người ta giúp đỡ, Ninh Ninh liền nở nụ cười thiện ý với hắn.

"Bạn học này thật là có duyên! Đi đâu cũng có thể gặp được anh, làm phiền anh giúp tôi đỡ thang lên được không?"

Cổ Hoa Liên như cũ cười rất thiếu đòn: "Đương nhiên có thể, nhưng mà......"

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng em đi xuống phải hôn tôi một cái. Cổ Hoa Liên tôi không bao giờ làm chuyện gì mà không có báo đáp."

"..."

Từ tận đáy lòng Ninh Ninh, cô nghĩ rằng người này thực sự có bệnh, thật sự!

Dưới góc tường có hai cái thang, hắn đặt một cái mới tinh, cái thang có thể đi thẳng xuống giống như cầu thang bộ thì không dùng, vẻ mặt hài hước nhìn cô.

Vì vậy, hắn tới đây là muốn xem cô như trò đùa??

Ninh Ninh tức giận, mới sáng sớm gặp phải người này đúng là không có chuyện gì tốt!

"Này, không phải em bảo tôi đỡ thang sao? Sao tôi đỡ lên rồi mà em không xuống?"

Ninh Ninh chỉ cầu thang bên kia: "Tại sao anh không đỡ cái kia?"

"Cái kia nặng quá!"

Cổ Hoa Liên cà lơ phất phơ nói: "Em rốt cuộc có muốn xuống không? Không muốn xuống dưới thì thôi vậy......"

Hắn vừa nói vừa giơ chân lên định đạp đổ thang vừa được đỡ lên.

"Tôi muốn xuống dưới!"

Ninh Ninh cam chịu ngồi xổm xuống, thật lòng mà nói, khi còn bé cô cũng chỉ nhìn thấy loại cầu thang này ở quê nhà, leo xuống có chút sợ hãi, huống chi khi nãy trời mưa mặt đất còn ướt, còn có một ít rêu trên tường, ai biết được liệu chiếc thang có đột ngột trượt đi không...

"Đừng sợ, tôi sẽ đỡ em."

Cổ Hoa Liên cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, lời này của hắn cũng làm cô yên tâm phần nào.

Chuyện này cũng làm cho Ninh Ninh càng thêm chắc chắn tin vào kết luận của mình, thay vì sử dụng một chiếc thang tốt, hắn lại chọn sử dụng chiếc thang hỏng này, hiện tại lại không chê phiền toái, cam tâm tình nguyện tới đỡ? Có bệnh, đúng là khó có thể giải thích tình huống này.

Cô một bên chửi thầm, một bên thật cẩn thận leo xuống. Vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe được rắc một tiếng, sau đó dưới chân đột nhiên đạp mạnh vào không trung. Cô không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn, cả người theo bản năng ngã về phía sau.

Mẹ kiếp Mẹ kiếp Mẹ kiếp Mẹ kiếp!!!

Cô đã nói cái thang này không chắc chắn chút nào mà.

Vậy mà lại gãy rồi!?

Ninh Ninh nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi cơn đau dữ dội sắp tới.