Quá Trình Nuôi Dưỡng Ma Vương Hắc Hoá

Chương 12



Cô không biết điều gì đã ngăn cản lũ chim, cũng không biết điều đó sẽ ngăn cản chúng trong bao lâu.

Cũng không biết khi nào chúng sẽ cảm thấy thứ đó không còn là mối nguy nữa và xúm lại ăn thịt hai người.

Ninh Ninh cả người cứng đờ ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích. Trên trán và lòng bàn tay đều chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

Nếu như thật sự đến lúc đó, cô nhất định sẽ toàn lực phản kháng, nhưng số lượng địch ta khoảng cách quá xa, phản kháng thường vô dụng.

Tiếng vỗ cánh lại kích thích thần kinh cô, vào thời khắc cực kỳ căng thẳng này, lông mi của người nằm trong lòng cô đột nhiên rung rung, sau đó chậm rãi mở đôi mắt đen nhánh ra.

Anh vẫn còn rất yếu, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt tái nhợt. Ninh Ninh dùng ánh mắt ra hiệu anh đừng phát ra tiếng.

Cổ Hoa Thanh nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Ninh Ninh có thể nhìn ra vẻ tuyệt vọng trong mắt anh nhưng sau đó lại được anh che giấu rất tốt.

Cổ Hoa Thanh nhìn Ninh Ninh, nở nụ cười gian nan miễn cưỡng sau đó cầm tay cô, chậm rãi viết ba chữ* vào lòng bàn tay.

Chim ăn thịt người.

(*Bản gốc ba chữ đó là 食人鸟)

Ninh Ninh trong lòng chửi thầm, đây là loại chim gì? Cô trước giờ chưa từng gặp qua nhưng nghe tên này liền biết không phải cái thứ gì tốt!

Còn có sự tuyệt vọng của Cổ Hoa Thanh trong phút chốc kia.

Hay là anh đang cảm thấy bọn họ rất nhanh liền xong đời?

Cổ Hoa Thanh viết xong liền buông cổ tay Ninh Ninh ra. Một con chim bay xoay quanh bọn họ đã lâu trong mắt chợt hiện lên một chút tàn nhẫn tham lam, như đã phá tan được chướng ngại, kêu chói tai phi xuống chỗ hai người.

Ninh Ninh thuận tay nhặt cành cây thô to ở bên cạnh. Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Ninh Ninh đột nhiên thấy khâm phục bản thân bước tới phía trước.

Khi con chim đầu tiên lao ra khỏi rừng, cô đã không nhóm cành cây thô to nhất trong số những cành cây vào lửa vì sợ rằng nếu một trong những con chim đột nhiên nổi điên bay tới tấn công bọn họ, thì dù sao cũng có vũ khí để chiến đấu.

Con chim này chính là đang hướng về phía họ bay tới.

Con chim ngẩng đầu lên cất tiếng kêu dài như đang gọi đồng loại, những con khác đang bay lượn xung quanh cũng ngo ngoe rục rịch nhưng vẫn chần chừ, không dám liều lĩnh đến gần.

Con chim kia cách càng ngày càng gần.

Nó đang lượn vòng trên bầu trời dần dần đổ bóng xuống mặt đất. Nhờ ánh trăng mờ Ninh Ninh có thể nhìn thấy chiếc mỏ màu đỏ thẫm sắc nhọn của con chim lập loè nguy hiểm dưới ánh trăng.

Cô nhắm mắt lại, cố kìm lại tiếng hét chói tai sắp phát ra từ miệng, vung cành cây để bên cạnh theo bản năng, không như mong đợi chỉ vung vào khoảng không.

Con chim nhanh nhẹn tránh được, móng vuốt sắc nhọn của nó lưu lại ba vết máu dài trên chiếc cổ xinh đẹp của Ninh Ninh.

Ninh Ninh chỉ cảm thấy cổ đau xót, con chim lại nhanh chóng bay đến sau lưng cô, cô cúi người, tránh được đòn tấn công nguy hiểm của nó.

Cô đột nhiên trở nên tàn nhẫn, đặt Cố Hoa Thanh sang một bên, đứng dậy cầm gậy gộc tìm kiếm con chim kia. Nhưng cô không ngờ rằng mục tiêu của nó không phải là cô. Cô nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy con chim, nó đã bay đến trước mặt Cổ Hoa Thanh, mở cái mỏ dài ra, để lộ hai hàng răng sắc nhọn bay về phía anh.

Ninh Ninh sắc mặt căng thẳng, không chút do dự cầm gậy lên vung về phía con chim, cuối cùng nó cũng bị cô đánh trúng.

Một nửa cánh của nó bị Ninh Ninh làm bị thương, nằm vùng vẫy trên mặt đất, loạng choạng muốn bay lên. Ninh Ninh nhắm mắt lại, vung gậy gỗ về phía con chim. Trong tay có cảm giác kỳ lạ, Ninh Ninh cảm thấy có gì đó ấm áp bắn vào tay.

Cô cố gắng mở mắt ra, con chim trước mặt cô vẫn chưa chết hẳn, nằm co quắp trên mặt đất, nửa người đã bị cô đập nát, máu nhầy nhụa, có thể thấy trong lúc hoảng loạn cô đã dùng bao nhiêu sức lực.

Tay chân cô bủn rủn lui về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Nói thật, từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ làm ra việc đẫm máu như vậy.

Bây giờ cô lại đột nhiên đập chết một con chim như một kẻ cuồng bạo lực, khiến cô có chút không thể chấp nhận được.

Cô thở hổn hển, những con chim vẫn bay xung quanh bên ngoài dường như bị hành động đẫm máu của cô làm cho hoảng sợ. Sau con chim đầu tiên, không có con chim nào khác lao lên tấn công bọn họ.

Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đặt gậy gỗ trong tay xuống, vô tình bắt gặp đôi mắt đang mở to của Cổ Hoa Thanh, cả người lần nữa cứng đờ.

Thực ra.....

Cổ Hoa Thanh nói không chừng có lẽ sẽ thích cô gái đập chim đẫm máu bạo lực ha ha ha ha......

Ninh Ninh mặt không có biểu cảm gì nhìn thẳng anh nửa giây, sau đó vội vàng quay đầu sang một bên, làm bộ như đang cẩn thận quan sát đàn chim, trong lòng chửi thầm.

Cảm giác như sự kết thúc của nhiệm vụ này còn rất xa.

Cô buồn bã giơ cành cây lên nhìn đàn chim vẫn bay lượn trước mặt, lặng lẽ suy nghĩ về cuộc đời.

Cổ Hoa Thanh cảm thấy khắp người đau như lửa đốt, khó khăn mở mắt ra, trong màn đêm bắt gặp một đôi mắt có vẻ căng thẳng mà cực kỳ trong sáng, khi nhìn thấy anh tỉnh lại, nháy mắt trong mắt lại mừng rỡ hớn hở.

Sau đó, anh nhìn thấy những con chim ăn thịt người bay lượn trên trên không trung. Cô dường như không hiểu thứ này nguy hiểm như thế nào, loại chim này thường chỉ xuất hiện gần nghĩa trang, có rất ít người biết, cô không biết cũng là điều dễ hiểu.

Anh muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng mình khô khốc. Vì thế anh viết vào trong tay cô ba chữ chim ăn thịt người, muốn cô ít nhất từ tên này biết được sự nguy hiểm của nó.

Sau đó, anh thấy một con chim lao xuống phía bọn họ, mục tiêu của nó rõ ràng là thứ suy yếu hơn là anh.

Ngay khi anh cho rằng cuộc đời mình có thể sẽ kết thúc ở đây thì cô đã nhặt một cành cây và bảo vệ anh an toàn ở phía sau.

Bảo vệ cô, chăm sóc cô gần hai mươi năm ở chung đã trở thành thói quen, anh vẫn luôn coi cô như em gái ruột mà chăm sóc. Chưa từng nghĩ đến, cô gái vẫn luôn sống trong sự bảo vệ của anh và cha mẹ sẽ có một ngày lấy hết can đảm chắn ở trước mặt anh, vì anh mà chiến đấu anh dũng.

Cô rõ ràng rất sợ hãi, nhưng anh lại nhìn thấy trong mắt cô có một loại kiên quyết mà anh chưa từng thấy qua. Nhìn cô đứng quay lưng về phía anh, nắm một cành cây không tính là thô to trong tay, sợ hãi mà kiên định nhìn về phía bầu trời càng trở nên u ám hơn vì lũ chim ăn thịt người.

Chút tuyệt vọng trong lòng cứ như vậy từng chút một biến mất, cả người bình tĩnh lại.

Cô giống như một ngọn lửa sáng ngời trong đêm, sừng sững không ngã.

Đôi khi, rung động chỉ là trong thoáng chốc, nhanh đến mức người ta không kịp nhận ra.

Ninh Ninh căng thẳng giơ cành cây lên cùng bầy chim giằng co một đêm.

Ngày thứ hai khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào rừng, lũ chim như ma cà rồng sợ ánh sáng, kêu chói tai bay trở về rừng rậm.

Cổ Hoa Thanh đã tỉnh nhưng cơ thể vẫn suy yếu như cũ. Hơn nữa giữa trưa còn phát sốt, Ninh Ninh biết vết thương của anh cần phải nhanh chóng chữa trị nhưng không thể làm gì được.

Cô nghĩ, nơi họ ở không khác gì những nơi khác, ngoại trừ tảng đá này. Có lẽ là do tảng đá này nên đêm qua lũ chim mới chậm chạp không dám tiếp cận. Cô không dám mang Cổ Hoa Thanh đang bị thương nặng tùy ý rời khỏi nơi này.

Rừng rậm có chim ăn thịt người ẩn núp muốn tấn công bọn họ. Chưa kể, một cô gái khó có thể tự bảo vệ mình như cô và một người đàn ông hơi thở thoi thóp, đối với bất kể dã thú hay những người có ý đồ xấu, thấy thế nào cũng là một miếng thịt mỡ thơm ngon.

Tốt hơn là ở lại nơi này cho an toàn.

Ninh Ninh vận khí cực tốt tìm được một số loại thảo dược có tác dụng giảm viêm và một ít quả dại gần đó nhưng số lượng những thứ này có hạn. Ninh Ninh bôi thuốc vào những miệng vết thương nặng nhất của Cổ Hoa Thanh, mấy thứ này như muối bỏ biển.

Ba ngày nháy mắt trôi qua, lũ chim luôn tụ tập xung quanh họ sau khi trời tối và rời đi sau khi lượn quanh cả đêm.

Kết quả là hầu như đêm nào thần kinh của Ninh Ninh cũng căng thẳng. Ban ngày cô buồn ngủ vô cùng nhưng lại phải dốc hết sức lực đi tìm thức ăn, nước uống và thảo dược ở gần đó, cuộc sống so với dã nhân còn khó khăn hơn vài phần.

Những con chim đó cũng dần dần trở nên lớn mật hơn. Mỗi đêm sau đó có một số con chim lao ra định tấn công hai người họ đều bị Ninh Ninh đánh chết, mặc dù cô sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi nhỏ bé này không đáng kể trước khát vọng sống sót mãnh liệt của cô.

Cảm giác sợ hãi lúc đầu khi giết chim của cô cũng dần dần tê liệt, cuối cùng trong mắt cô, tàn nhẫn giết chết một con chim chẳng khác gì bóp chết một con kiến.

Lúc đầu, cô nghĩ đến việc để những con chim đó chết toàn thây, để cái chết không quá khó coi. Nhưng sau đó Ninh Ninh phát hiện ra rằng chỉ có một cái chết đủ đẫm máu mới có thể răn đe những con chim khác, khiến chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tất cả sự kiên trì này là do Cổ Hoa Thanh nói với cô rằng, anh ấy đã liên lạc với bạn bè của mình trước khi vào núi. Nếu họ không quay lại sau bảy ngày trong núi, bạn anh sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.

Hành động tưởng chừng như dư thừa này giờ lại trở thành trụ cột để Ninh Ninh kiên trì, chỉ cần sống sót thêm ba ngày nữa, nhất định sẽ có người vào núi cứu bọn họ.

Vào ngày thứ năm, khi Ninh Ninh đang tìm kiếm thức ăn, cô tìm thấy một ngôi làng đổ nát và đáng sợ hơn nhiều so với ngôi làng ma trước đó.

Hôm nay cô đi cách khá xa chỗ hòn đá bọn họ ẩn thân. Bởi vì những thức ăn và dược liệu xung quanh chỗ hòn đá đều đã bị cô tìm hết rồi. Mấy ngày quan sát này cô phát hiện lũ chim đó ban ngày không biết trốn ở đâu, toàn bộ rừng rậm đến một cái lông chim cũng không nhìn thấy. Dần dần cũng yên tâm lớn mật hơn, bị đói khát bức bách, bất đắc dĩ hướng một đường tùy tiện đi, vậy mà lại tìm được thôn này.

Cô rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này không có lỗ mãng hấp tấp xông vào trong thôn, mà trốn ở trong rừng cây, từng chút đến gần thôn làng.

Ngôi làng này được xây dựng trên sườn núi, những ngôi nhà xếp chồng lên nhau. Những tòa nhà bên trong trông rất cổ kính, một số bức tường đất đỏ còn dùng sơn màu đỏ viết 'vạn tuế', trông giống như những năm 1960-1970.

Cả thôn chỉ có một con đường đất đỏ gập ghềnh chạy qua, kỳ lạ là khi con đường này uốn lượn ra bên ngoài thôn thì biến thành một khu rừng lớn, dường như toàn bộ con đường đã biến mất trong rừng, chỉ còn lại một đoạn này.

Ngôi làng im ắng đến đáng sợ, xét về mức độ hoang tàn thì có lẽ đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi.

Tuy nhiên, khiến Ninh Ninh sởn tóc gáy nhất chính là ở lối vào thôn có treo một tấm biển lớn sớm đã thấy không rõ chữ viết trên đó, có một thi thể ăn mặc kiểu thập niên 60-70 bị treo cổ theo gió lung lay treo ở trên tấm biển.

Gió thổi qua, người nọ xoay người theo hướng gió, khi anh ta quay về phía Ninh Ninh, cô nhìn thấy hốc mắt trống rỗng đã mất nhãn cầu của anh ta giống như đang ác ý đánh giá cô - người từ nơi khác đến.