Quá Sớm

Chương 12



Tôi còn tưởng, nếu ngày nào đó tôi với Cẩn Du gặp lại nhau, nhất định phải chọn một buổi chiều nắng đẹp, hai chúng tôi cùng ngồi trên một chiếc ghế dài, sau đó tôi cẩn thận kể lại chuyện xảy ra trong một năm vừa rồi cho anh, có sung sướng, có đau khổ, còn có rất nhiều nhung nhớ.

Nhưng mà tôi đã quên mất tất cả điều đó chỉ có thể thực hiện khi thỏa mãn một điều kiện, đó là Cẩn Du phải đợi tôi. Nhưng cũng đâu có thể trách anh, là tôi đơn phương tự cho là đúng, đơn phương tín nhiệm anh, đơn phương tin tưởng. Nếu muốn cho cái “đơn phương” này của tôi có kết quả thì hiện tại đây chính là kết quả duy nhất của nó.

Mấy ngày nay cục cưng vẫn ngủ không ngon, bởi vì không sốt cũng không đi tả cho nên tôi vẫn chưa chú ý nhưng những chuyện sau đó xảy ra đã nói cho tôi biết đó là lỗi của tôi.

Từ ngày gặp Cẩn Du ở cầu thang hôm đó thì mấy hôm sau đều không gặp nữa. Đến khi chính thức gặp mặt, lại chính là lúc tôi thất hồn lạc phách nhất.

Đêm cục cưng gặp chuyện không may, bầu trời đêm thành phố Z hôm ấy rất đẹp, mặt trăng cùng với sao đều tỏa sáng, tôi vẫn như bình thường cho cục cưng ăn sau đó dỗ thằng bé ngủ nhưng cục cưng rất lạ, thằng bé bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Tôi xoa bóp tay cục cưng, thằng bé đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ, không vang dội như dĩ vãng. Tôi bắt đầu hoảng, bọc chăn vào người cục cưng, sau đó chạy ra ngoài.

Rời nhà quá nhanh, tôi còn không kịp đổi giày, chỉ đi một đôi dép lê rẻ tiền bằng nhựa, đế dép đập vào từng bậc thang bằng đá, kêu lên những tiếng cạch cạch rõ to.

Tiểu khu cách bệnh viện nhi đồng của thành phố Z rất gần, đại khái cũng chỉ hơn 10 phút nhưng khi ngồi trên xe taxi, tôi lại cảm thấy quãng đường này dài đến mức tiêu hết đi cả nửa sinh mệnh của tôi.

Lái xe taxi thấy tôi không ngừng chảy nước mắt, lại nhìn cục cưng trong lòng tôi, không cần hỏi mà nhanh chóng đạp chân ga đi luôn.

Mặt tôi nhợt nhạt, đến khi tới bệnh viện nhi đồng liền vội vàng ôm cục cưng xuống xe, ngay cả tiền xe cũng chưa trả cho lái xe.

Em họ nói người lái xe ấy là một người tốt vì đã không ngăn tôi lại.

Tôi gật đầu, nhớ ra một chuyện: “Sau này chị còn gặp lại người ấy, người tốt nên rất có phúc, sau đó hai năm, vợ của anh ta sinh cho anh ta một cặp trai gái.”

Lúc em họ nghe tôi nói lời này liền trầm mặc, sau đó hỏi tôi có muốn uống một chút rượu hay không, tôi nói “Được! Chai vodka lần trước em mang từ Anh về có còn không?”

“Còn.” Em họ đứng lên đi đến tủ rượu, sau đó rót cho tôi một ly nhỏ vodka, giơ ly rượu lên nói: “Đến, vì duyên nhận mỏng manh của chúng ta mà cạn ly!”

Duyên phận mỏng manh, bốn chữ này khiến lòng tôi đau đớn, tôi nhắm mắt lại, để chất lỏng tràn đầy vị cồn chảy vào dạ dày. Tần Bạch Liên nói rằng tôi với cục cưng là có duyên mà không có phận, Hạ

Ngang nói có một số việc đã định sẵn sẽ phải tiếc nuối, Trần Tử Minh nói đó là nhân quả báo ứng.

Cục cưng được chẩn đoán là bị viêm cơ tim cấp tính, suốt đêm phải nằm trong phòng cấp cứu. Tôi nhìn mũi cục cưng bị che đi bởi máy thở, cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Sắc mặt cục cưng tái nhợt, hai má mập mạp không còn vẻ hồng hào. Không phải Tần Bạch Liên vẫn nói với tôi cục cưng rất khỏe mạnh sao, tại sao cục cưng lại bị viêm cơ tim? Tôi bụm mặt, tiếng khóc nghẹn ngào theo cổ họng tràn ra.

Bác sĩ bảo tôi đi ra ngoài, ông hy vọng tôi có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, tình huống của cục cưng rất nguy hiểm.

Tôi không tin, lắc đầu liên tục: “Ông gạt người, không có khả năng.”

Bác sĩ nhìn tôi đầy thương hại: “Thằng bé vốn là trẻ sinh non, thể chất khi sinh ra vốn đã kém cỏi…”

Tôi kích động túm lấy vạt áo dài của bác sĩ: “Cái gì mà thể chất kém cỏi, rõ ràng thằng bé vẫn thực

khỏe mạnh…Được, kém cỏi thì kém cỏi, bị viêm cơ tim cũng được nhưng ông là bác sĩ, ông nhất định có thể cứu nó, nhất định có thể.” Tôi khóc không thành tiếng “Cho nên cầu xin ông…cầu xin ông nhất định phải cứu con tôi, nó còn nhỏ như vậy, không thể có việc…không thể có việc.”

Bác sĩ gạt tay tôi xuống: “Cô đừng quá kích động, nếu để thằng bé vào phòng vô khuẩn cấp cứu, sẽ vẫn còn hy vọng.”

Trên đời có những việc nói thì nghe cũng đúng, tựa như có thể tin tưởng vậy. Ví như lúc nhỏ khi làm sai chuyện ở trong trường, giáo viên nói bà sẽ không nói cho phụ huynh biết, ví như khi thẩm vấn cảnh sát khuyên phạm nhân nên nói thật sẽ được khoan hồng, ví như bác sĩ nói rằng có hy vọng.

Tôi gọi điện cho Tống Lê Minh xin ông cho tôi 3 vạn nhân dân tệ, đổi lấy việc cục cưng của tôi có thể ở trong phòng cấp cứu sống thêm hai ngày.

Thực ra bác sĩ cũng chỉ nói là có hy vọng, là tại tôi đem chữ hy vọng của ông ấy phóng to. Bọn họ là bác sĩ, nói chuyện so với nhà ngoại giao còn khéo đưa đẩy hơn, ví như câu “Thằng bé vẫn còn có hy vọng sống sót.” Còn vào thời điểm thằng bé qua đời, bọn họ sẽ nói câu này “Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng vẫn không thể giữ đứa bé lại.”

Vốn bọn họ còn đề nghị mấy ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật cho cục cưng, nếu phẫu thuật thành công, cục cưng có thể xuất viện. Nhưng tôi nghĩ, cục cưng nhất định rất không thích bị đem ra phẫu thuật cho nên mới đi sớm như vậy.

Cục cưng nằm viện hai ngày, Đỗ Mỹ Mỹ vẫn luôn ở bệnh viện giúp tôi, ngày cục cưng đi, chị ấy so với tôi còn không thể chấp nhận chuyện này hơn, ghé vào bên giường một tiếng lại một tiếng “con nuôi”.

Tôi ôm thân mình đã rét lạnh của cục cưng, tôi há mồm, thực bấy ngờ vì yết hầu khô khốc còn có thể phát ra tiếng nói, “Cục cưng, con mở mắt ra nhìn mẹ được không, được không?”

Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của cục cưng, tay nhấc mí mắt cục cưng lên, Đỗ Mỹ Mỹ ngăn tôi lại: “Đừng như vậy Tiểu Ca, để thằng bé đi đi…”

Tôi trầm mặc không nói, vuốt ve cặp lông mi cực kỳ giống của Cẩn Du kia, hét một tiếng: “A…”

Nước mắt của Đỗ Mỹ Mỹ cũng không ngừng được, nghẹn ngào nói: “Đây là mệnh, đây là mệnh…”

Tôi lau đi nước mắt rơi trên gương mặt cục cưng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, tựa như lần đầu tiên ôm cục cưng, sau đó lại cẩn thận vuốt ve lông mi, đôi mắt, khóe miệng.

Lúc mới sinh ra, Tần Bạch Liên nói cục cưng rất ngoan ngoãn, không khóc không nháo chỉ yên lặng ngủ. Cục cưng ngủ rất yên lặng, tại sao tôi không biết đó là do cục cưng rất ngoan, tôi nhớ lại một thời gian trước cục cưng rất thích khóc náo, lúc ấy tôi còn ngại cục cưng rất phiền.

Tôi nói: “Cục cưng, mẹ sẽ không bao giờ chê con phiền nữa, con mau mở mắt ra đi. Cục cưng, mở mắt ra đi, con còn chưa bao giờ gọi mẹ đâu…”

Các nhà khoa học nói con người không ăn cơm không uống nước chỉ có thể sống được ba ngày, mà tôi thật tiếc cho mình đã ba ngày không ăn không uống mà vẫn có thể sống sót. Vận mệnh đúng là một thứ khéo trêu ngươi, nên sống thì không sống, nên chết thì không chết.

Ngày hôm sau khi cục cưng qua đời Tống Lê Minh liền xuất hiện, ông nặng nề thở dài, sau đó giúp tôi xử lí giấy chứng tử cho cục cưng, cùng với công việc hỏa táng sau đó.

Cục cưng còn chưa có hộ khẩu, bệnh viện cũng không có biện pháp làm giấy chứng tử nhưng vị bí thư khu ủy Tống Lê Mình chỉ cần nói mấy câu, bệnh viện đã có biện pháp, cho nên mới nói, quyền lực chính là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.

Tống Lê Minh hỏi tôi: “Thật sự không tính nói cho ba của thằng bé sao?” Lúc đó ông vẫn còn chưa biết ba của cục cưng chính là Cẩn Du.

Tôi lắc đầu: “Lúc cục cưng còn sống đã không nói, đến bây giờ cũng sẽ không…”

Tôi không nói tiếp. Lần đầu tiên tôi phát hiện một chuyện cười vô cùng hoang đường . Tôi đã tự biên tự diễn một bộ phim tình cảm bi đát khổ sở, tôi không thể kể câu chuyện đó cho Tống Lê Minh nghe được, cũng không biết nên nói bộ phim này là vui hay buồn. Tôi nghĩ nếu Tống Lê Minh có biết hết tình tiết có lẽ cũng sẽ vì đạo đức của ông mà đem nó bỏ đi.

Đây thật sự là một câu chuyện xưa đáng buồn nhưng nó tựa hồ cũng không thể khiến người ta rơi nước mắt được, bởi vì ở trong đó, Tần Triều Ca chính là kẻ tự làm tự chịu, chính là kẻ gieo gió ắt gặp bão lại thêm khả năng bao dung của con người luôn luôn rất thấp.

Bởi vì lúc trước vẫn luôn chờ ba của cục cưng đặt tên cho nó nên đến lúc này cục cưng vẫn chưa có tên. Lúc làm giấy chứng tử cho cục cưng, Tống Lê Minh chỉ có thể nghĩ nhanh ra một cái tên.

Tôi nhìn trên giấy chứng tử, tên cục cưng là Tần Bác Xa.

Thật sự là một cái tên rất hay, Bác Xa Bác Xa, một cái tên vừa dễ nghe vừa dễ gọi, còn ký thác lên hy vọng của trưởng bối đối với thằng bé có thể có chí hướng rộng lớn. Nhưng mà tên dù đẹp thì cục cưng cũng đâu có một ngày được gọi bằng cái tên này.

Tôi nghĩ ông trời thực sự rất keo kiệt, tôi không cần con đường sau này của cục cưng có bao nhiêu rộng lớn, chỉ hy vọng thằng bé có thể đi xa hơn trên con đường sống, đi lâu hơn một chút thôi. Nhưng ông trời, sao ông có thể keo kiệt như thế, dù chỉ là nguyện vọng nhỏ bé này cũng không cho tôi. Cuộc sống của cục cưng còn chưa kịp bắt đầu, tôi còn chưa dạy cho thằng bé biết đi, ngài đã cướp cục cưng từ trong lòng tôi mất rồi.

Ngày cục cưng hỏa táng, Đỗ Mỹ Mỹ vẫn luôn bên cạnh giúp tôi. Khi cục cưng bị chuyển vào buồng đôt, tôi bỗng nổi điên chạy đến ôm thằng bé không chịu buông tay, tôi chỉ muốn nhìn cục cưng thêm một lần nhưng cái nhìn cuối này dù có thế nào cũng không đủ.

Tôi ôm cục cưng nói: “Cục cưng, mẹ nói cho con một chuyện, con nhớ phải nghe rõ cho mẹ, con nhất định phải nghe rõ…đừng quên.”

“Cục cưng, mẹ nói với con tiếng xin lỗi trước, là mẹ không nên sinh con ra, mẹ cho con sinh mệnh nhưng lại không có năng lực cho con hưởng thụ sinh mệnh…Cho nên con phải nhớ kĩ cho mẹ, kiếp sau đầu thai nhất định phải mở to mắt, trăm ngàn lần phải mở thật to, trăm ngàn lần không được giống như kiếp này chọn lầm làm con mẹ…”

“Cục cưng, mẹ nói con nhất định phải nhớ kĩ, con phải đầu thai vào một gia đình thật tốt, chưa đủ chín tháng nhất định chưa được ra, con phải ở trong một gia đình đầy đủ, như vậy mới có ba mẹ yêu thương con, sau đó dạy con học đi,từng bước đều theo bên cạnh con, nhất định không được giống như mẹ biết không?”

“Nhớ kĩ nhé, cục cưng, nhất định phải mở to mắt, nhất định phải nhớ kĩ cho mẹ, nhất định phải nhớ kĩ cho mẹ…”