Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 30: Thi đấu



Chu Lê ngưng thần, phỏng đoán mấy ngày trước của nàng dường như sắp được xác minh.

Nàng chạy đến dưới chân tường, vốn định kêu một tiếng tam thúc, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành âm trống

Không được, nàng không thể kêu, không thể đi xác minh.

Sau khi xác minh tường bên kia chính là hắn, kế tiếp phải hỏi hắn vì sao làm như vậy, vì sao lại thuê viện bên cạnh mình, vì sao lại lén ném nấm.

Vì sao.....?

Tim thình thịch nhảy dựng lên.

Nàng không thể suy nghĩ, cũng không dám nghĩ

Trong không khí vẫn mang theo hơi nước sau cơn mưa chưa khô, lôi cuốn bóng đêm, lôi cuốn nàng. Có thứ gì lẫn vào hơi nước dính vào trong lòng, đỡ không nỗi, gỡ cũng không ra

Nàng nâng tay lên, đặt lòng bàn tay lên trên tường, chạm vào, là gạch xanh thô lạnh. Mà tay nàng lại cực nóng, cho dù gạch xanh có lạnh, cũng không thể làm lòng bàn tay nàng hạ nhiệt

Cách một bức tường, Thẩm Việt cũng dừng chân hồi lâu, cơ hồ đồng thời cùng Chu Lê, hắn cũng nâng tay lên, xoa bức tường trước người.

Lá cây cam phía sau bị gió thổi rung động sàn sạt, hắn ngưng thần nghe, phát hiện đối diện nửa ngày cũng không có động tĩnh. Lúc này mới hơi yên tâm. May mắn những cây nấm đó nhẹ, nện trên mặt đất sẽ không phát ra âm thanh nào. Nói vậy A Lê đang ngủ say. Không biết sáng ngày mai nàng nhìn thấy nấm rơi rụng đầy viện, sẽ có cảm tưởng thế nào.

Có giống trước đây ở Thẩm gia thôn không? Lôi Sơn Thần ra cảm kích một phen, sau đó nói ra tâm nguyện lần nữa

Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh A Lê nhặt nấm trong viện, hắn nhịn không được cúi đầu cười rộ lên.

Đứng một lúc, hắn mới chống cây gậy trúc, đi về phòng

Chu Lê bên này, đột nhiên nghe được một tiếng đóng cửa không lớn, kinh ngạc một chút. Từ trước sao lại không phát hiện ra, trong đêm tối yên tĩnh, kỳ thật có thể nghe được một ít động tĩnh từ bên kia tường viện

Nếu bên kia là hắn, có phải hắn đã trở về phòng rồi không?

Nàng cúi đầu nhìn nấm rơi rụng tứ tung đầy viện, có chút dở khóc dở cười, nhưng khóe miệng vẫn không tự giác giương lên một vòng cung

Nàng đi nhà bếp cầm một cái thau tới, nhặt tất cả những cây nấm đó lên

Nàng lại có thể đi dự thi rồi!

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Ngày hôm sau, Thẩm Việt chống cây gậy trúc chậm rãi đi ngang qua đường. Hôm nay hắn cố ý thức dậy sớm một ít, vì muốn đi qua trước lúc Chu Lê mở cửa hàng. Hắn vốn có thể đi đường vòng, nhưng đường vòng thật sự quá xa, xa hơn một khắc lộ trình. Chân hắn hiện giờ đi cũng không tiện, cùng với đi đường vòng, không bằng dậy sớm đi đường bên này.



Hắn đi bên đường đối diện cửa hàng Chu Lê, khi đi ngang qua, vẫn liếc mắt nhìn bên kia một cái, như hắn sở liệu, cửa còn chưa mở.

Hắn âm thầm may mắn, cây gậy trúc theo nhịp từng bước một đi về phía trước.

Nhưng ngay sau đó, liền nghe đối diện truyền đến một tiếng “Kẽo kẹt”, hắn theo bản năng lại nhìn qua, liền thấy phía đối diện lại mở cửa vào lúc này, mà Chu Lê, đang xinh xắn đứng trong cửa, đôi mắt hạnh vô ý nhìn về phía hắn

A này……

Thẩm Việt như một con thỏ bị mũi tên của thợ săn nhắm chuẩn, rối loạn nện bước, bước chân nhanh hơn thoát đi. Bởi vì chân hắn bị thương, động tác nhảy dựng nhảy dựng, có chút buồn cười, dẫn tới chú ý của không ít người trên đường. Hắn hồng bên tai cố ý không để ý đến tầm mắt những người đó, hãy còn phóng về phía trước

Chu Lê bước ra ngạch cửa, nhìn bóng dáng hắn dồn dập, hơi hơi nhăn lại mày. Chân tam thúc làm sao vậy? Bị thương sao?

Chạy nhanh như vậy cũng không sợ té ngã…… Nàng hiện tại thật muốn đi lên dìu hắn một phen, nhưng nàng không thể.

Lời đám tiếu của người đời thật đáng sợ.

Mở cửa ra liền có khách nhân tới, nàng có chút lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, treo lên nụ cười tươi, tiếp đón khách nhân.

Hôm sau là ngày thi đấu trù nghệ, được tổ chức tại mảnh đất bằng phẳng rộng lớn bên bờ sông Cam Thủy. Khi Chu Lê đi vào bên này, thiếu chút nữa bị trận hình này dọa sợ

Bờ sông biển người tấp nập, nàng cũng không biết, Cam Thủy trấn nho nhỏ của bọn họ, cư nhiên có thể lập tức tuôn ra nhiều người như vậy. Trong đám người là một vòng quan sai, bên trong vòng quan sai chỉnh là một mảnh sân rộng lớn

Bên trong sân bày từng hàng lò than bằng sắt, bên cạnh mỗi một lò than là thớt bếp, đều đứng đầy người mặc tạp dề, có nam có nữ, có trẻ tuổi, cũng có tuổi hơi lớn. Hiển nhiên, Chu Lê tới hơi muộn, chỗ còn trống không nhiều lắm.

Lý thị giúp nàng mang đồ vật, tới nơi, liền bị quan sai ngăn lại, chỉ cho một mình Chu Lê đi vào.

Chu Lê cõng nguyên liệu nấu ăn nhìn một vòng, tìm được chỗ ở hàng thứ nhất, còn một bệ bếp duy nhất chưa bị người chiếm, đi qua.

Bốn phía tiếng người ồn ào, Chu Lê không rảnh ngẩng đầu nhìn, buông sọt bắt đầu dọn dẹp đồ vật. Đột nhiên, bả vai bị người chụp một chút.

Chu Lê đang ngồi xổm người kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy một gương mặt quen thuộc

Là Ngô nương tử.

Ngô nương tử cười nói: “A Lê muội muội, thật là ngươi a, ngươi cũng tới tham gia thi đấu sao?”

Chu Lê có chút giật mình, nhưng ngay sau đó cười nhạt nói: “Tỷ tỷ cũng ở đây à, thật trùng hợp.”

Ngô nương tử nói: “Ngươi ở tại bệ bếp này sao, ta ở ngay bên cạnh ngươi đấy, chờ lát nữa sau khi bắt đầu, chúng ta còn có thể chiếu ứng lẫn nhau. Hôm nay ta mang theo rất nhiều gia vị tới, còn hầm canh loãng, nếu cần, nói cùng ta một tiếng là được.”

Chu Lê cười nói được, tiếp tục thu dọn đồ vật.

Nhưng hiển nhiên Ngô nương tử còn muốn tâm sự cùng nàng

“Ngươi nói, thi đấu như vậy, có thể có người gian lận không a?”

Chu Lê cẩn thận lấy nấm đã được phân loại từ sọt ra ngoài, thuận miệng nói: “Sao có được, thi đấu không phải mỗi năm đều cử hành sao? Lại do nha môn tổ chức, ai dám làm bậy.”

Ngô nương tử cũng ngồi xổm xuống, làm bộ sắp giúp nàng nhặt nấm, bị Chu Lê uyển chuyển từ chối.

“Nghe muội muội nói như vậy, ta đây liền an tâm rồi.”

Chu Lê kinh ngạc nhìn về phía nàng.

“Ta cũng không phải hoài nghi muội muội, chỉ là ngươi nhìn, tam thúc kia nhà ngươi, hôm nay ngồi là ghế nào? Ta cũng lo lắng những người khác sẽ hiểu lầm muội muội, nhưng muội muội đã nói như vậy thì nhất định không thành vấn đề.”

Chu Lê theo ánh mắt Ngô nương tử nhìn qua, chỉ thấy một loạt ghế bình chọn trên đài cao cách đó không xa, Thẩm Việt đang ngồi ở nơi đó, nhấp một miệng trà.

Tam thúc sao lại ở đàng kia?

Thẩm Việt vốn không nên ở chỗ này, hắn là tham dự thay viện trưởng của bọn họ. Nhà viện trưởng có việc, liền đề cử Thẩm Việt hỗ trợ làm giám khảo bình chọn.



Thẩm Việt mới đầu không muốn lại đây, chân hắn không có tiện, đi đường khó coi, hôm nay A Lê hôm nay dự thi, hắn không hy vọng A Lê thấy mình chật vật như thế

Chỉ là khi nghe viện trưởng nói, bảng hiệu khen thưởng cho thi đấu mỗi năm, đều do viện trưởng tự mình viết. Hắn liền trao đổi điều kiện với viện trưởng. Đó là, bảng hiệu năm nay phải do hắn viết.

Viện trưởng vừa nghe, hai việc đều có người làm thay hắn, hắn còn không vui mừng thảnh thơi sao

Do đó giờ phút này Thẩm Việt liền ngồi ở nơi đây

Khi hắn uống trà, bất động thanh sắc ngước mắt quét một vòng trong sân, khi nhìn thấy Chu Lê ở hàng thứ nhất, lại thu hồi ánh mắt.

May mắn, nàng không có bỏ thi

Theo tiếng vang chiêng trống trong tay một người quan sai, thi đấu chính thức bắt đầu.

Các đầu bếp bắt đầu xắt rau xử lý đồ ăn, dựa theo đề thi mình rút được lúc trước, xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Ngô nương tử đang lúc thái thịt nhìn về phía Chu Lê xem ra, thấy Chu Lê đang dùng đao chặt thịt, âm thầm trợn trắng mắt, quay đầu lại tiếp tục thái thịt.

Chu Lê xử lý đầu tiên chính là nguyên liệu làm món đầu sư tử, thịt nạc tám phần, thịt mỡ hai phần, trộn lẫn vào nhau, băm nhuyễn, lại để vào hành gừng tỏi, nước tương, dấm chờ trộn đều, vì phòng ngừa lát nữa nấu thịt viên lại tản ra, nàng còn riêng thả một chút bột đậu vào bên trong, có tác dụng khiến viên thịt kết vào nhau

Thịt chuẩn bị xong, nàng lại bắt đầu thái các loại đồ ăn, tàu hủ ky, cà rốt, măng tây, hết thảy cắt thành sợi. Kỹ thuật thái rau của nàng từ trước đến nay không tồi, sợi cắt ra đều đều lại tinh tế. Mỗi lần nàng thái xong một loại đồ ăn, liền chỉnh tề sắp xếp vào dĩa trên bàn, nhìn qua chỉnh tề lại sạch sẽ.

Ngô nương tử thường xuyên liếc mắt nhìn qua hướng bên này một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường. Cho rằng biết làm đậu hoa là có thể làm được các món đồ ăn mặn khác? Nàng đánh giá trên dưới Chu Lê, bẹp miệng nghĩ, thân thể nhỏ yếu như vậy, chỉ sợ ngay cái muỗng cũng không động nỗi.

Chu Lê hết sức chăm chú làm việc của mình, hồn nhiên không biết tâm tư Ngô nương tử. Ngay khi nàng thái nấm xong, liền cầm lấy quạt hương bồ quạt lửa trong lò than, trong lò vốn đã đốt than, sau mấy quạt của nàng, thế lửa nháy mắt chuyển lớn

Nàng vội đem nồi sắt lớn đặt lên bệ bếp, bỏ dầu, dầu nóng, thật cẩn thận bỏ bốn viên thịt heo đã vo viên vào trong chảo dầu.

Thịt tươi gặp dầu nóng phát ra tiếng “xèo xèo”, chỉ trong chốc lát, hương thịt chiên liền bay ra ngoài

Lúc này, các đầu bếp khác trong sân mặt cũng gần như hoàn thành công tác chuẩn bị, bắt đầu chính thức xào rau, trong lúc nhất thời, bờ sông Cam Thủy vang lên một trận tiếng nồi chén gáo bồn va chạm, mùi đồ ăn bốn phía.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Thẩm Việt ngồi ở trên đài cao, làm bộ như lơ đãng, nhìn về phía Chu Lê. Chu Lê hết sức chăm chú động nồi đảo sạn, khi thì giơ tay lau mồ hôi mỏng trên trán

Nhìn nhìn, Thẩm Việt thế nhưng đã quên dời tầm mắt, tiếng người xung quanh không biết bao lâu dường như biến mất hoàn toàn, trong thế giới của hắn, chỉ còn lại hắn và nàng.

Hắn thưởng thức mỗi một động tác của nàng, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.

Cũng không biết trải qua bao lâu, người bên cạnh kêu hắn: “Thẩm phu tử?”

Thẩm Việt mới lấy lại tinh thần.

“Chuyện gì?” Hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi.

“Đồ ăn còn chưa có mang lên đâu, ngươi xem nước miếng ngươi đã chảy ra rồi kìa.” Người bình chọn khác bên cạnh trêu ghẹo nói, “Đi thôi, chúng ta nên xuống đài phẩm đồ ăn chấm điểm, ngươi lập tức đã có thể ăn”

Thẩm Việt vội dùng tay áo xoa xoa khóe miệng, rõ ràng không có nước miếng……

Nhóm bình chọn từng loạt từng loạt đánh giá, đánh giá từng người đều ghi vào sách nhỏ ghi điểm ở trong tay

Ngô nương tử quan sát thần sắc những người bình chọn đó, phát hiện khi mỗi người ăn món ăn Chu Lê làm, ánh mắt đều sẽ không tự giác sáng ngời, mà ăn món ăn nàng làm, phản ứng của những người này liền lơ lỏng hơn bình thường nhiều. Cái này làm trong lòng nàng không hiểu sao nổi lên một tầng ghen tuông.

Lời bàn tán từ người xem bốn phía câu được câu không truyền vào bên tai nàng. Vừa rồi nàng nấu ăn không lắng nghe, một chút này, những lời đó liền theo gió thổi lại đây. Có một ít người lại khen bộ dáng Chu Lê đẹp.

Nàng vừa nghe, càng tức giận

Thấy nhóm bình chọn đều đánh giá cũng gần xong, đang tổng kết ở trên đài. Nàng đè nặng ghen tỵ trong lòng, đi đến chỗ Chu Lê



“A Lê muội muội, ta thấy những người bình chọn đó, ăn món ăn ngươi làm đôi mắt đều mở to, có thể cũng cho ta nếm thử không?”

Chu Lê đang mang nồi đã dùng xong từ trên bệ bếp xuống mặt đất: “Ngươi nếm đi, ta cũng là làm mò thôi”

Ngô nương tử cầm lấy chiếc đũa, tùy tiện gắp một chút thịt đầu sư tử bỏ vào trong miệng, ngay sau đó liền sửng sốt.

Quả nhiên. Nàng càng tức. Sớm biết vậy không thèm nếm.

Tùy ý ném chiếc đũa liền xoay người rời đi, lại không biết như thế nào đụng phải chén đĩa trên thớt, chén đĩa vừa động, lại đụng tới hủ dầu bên bệ bếp, hủ dầu lập tức lăn vào trong lò than

“Phừng ——”

Dầu gặp lửa, nháy mắt nổ tung lên ngọn lửa cao vài thước. Chu Lê vừa lúc thu dọn đồ vật bên cạnh bếp, ngọn lửa kia vừa bốc lên, nàng vẫn ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, tay nàng đã bị người kéo, lảo đảo một chút, thân mình tiến vào trong một lòng ngực.

Chu Lê kinh hoảng ngẩng đầu, lại là Vương Hứa.

Vương Hứa bảo hộ toàn thân nàng vào trong ngực, quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Chu Lê ngây ngốc lắc đầu, bên tai vang lên một trận kinh hô, có người đang kêu Thẩm Việt, thanh âm dồn dập: “Thẩm phu tử!”

Nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy cách đó không xa, bên bệ bếp nàng vừa mới đứng, Thẩm Việt không biết đứng ở nơi đó từ khi nào, ngọn lửa trước người bị một cái nồi sắt lớn bao lại, tức khắc mất đi uy lực. Chỉ là tay hắn, có lẽ vì để có thể cầm cái nồi chắc hơn, đang đặt trên cạnh nồi

Có người xông lên kéo hắn ra: “Mau buông tay, đáy nồi kia nóng lắm!”

Thẩm Việt lại không cố kỵ chính mình, chỉ là rất xa nhìn Chu Lê trong lòng ngực Vương Hứa, lầm bầm lầu bầu nói: “Không có việc gì thì tốt”

Nói xong, có người chống đẩy muốn đưa hắn đi y quán, hắn cầm cây gậy trúc chẳng biết đi đâu, lúc này một mình đi ra khỏi đám người, có vẻ hết sức chật vật.

Hắn biết A Lê nhất định đang nhìn mình, hiện tại hắn không muốn bị nàng nhìn thấy

Ngay khoảng khác ngọn lửa đó mới vừa phừng lên, hắn từ trên đài bình chọn cao cao nhảy xuống, xông tới như bay, phản ứng đầu tiên của hắn vốn là duỗi tay kéo nàng, nhưng ngón tay mới vừa chạm vào đầu ngón tay nàng, nàng liền bị một người khác kéo ra.

Chung quy là hắn chậm một bước.

Chỉ là cái này làm cho hắn ý thức được một vấn đề. Một vấn đề hết sức đáng sợ

Hắn, vì sao lại không sợ độ cao?!?