Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 47: Thâm tình (1)



Editor: Shiba

- ---

Lục Gia Hành vừa xuất hiện liền có rất nhiều người tươi cười đi tới chào hỏi, Hứa Lê thức thời giữ khoảng cách với anh.

"Trước tiên hãy đi lên thăm bà con đã." Lục Chấn Đông đi tới vỗ lưng Lục Gia Hành, tầm mắt đảo qua Hứa Lê rồi kề sát thấp giọng chất vấn, "Sao lại đưa con bé tới đây."

Lục Gia Hành quay đầu lại, biểu cảm như lẽ đương nhiên, "Không thể tới sao ạ?"

"Con......" Lục Chấn Đông e ngại tình hình nên không nói tiếp, cười giữ thể diện, "Mọi người cứ tự nhiên, tôi dẫn Gia Hành lên thăm lão thái thái trước."

Hai người họ đi về phía trước, Hứa Lê yên lặng theo sau, Lục Gia Hành quay đầu lại mỉm cười, "Đi kịp không."

Hứa Lê chạy nhanh lên hai bước, "Lục tiên sinh, nhiều người tới đây làm gì vậy?"

Lục Gia Hành nhếch đuôi mắt liếc cô, "Em đoán xem."

Đoạn đối thoại của hai người rơi vào tai Lục Chấn Đông, Hứa Lê theo thói quen vẫn gọi là "Lục tiên sinh" khiến ông không khỏi nhíu mày, ông gọi dì Hạ tới "Bà đưa Hứa Lê tới nhà ăn nhỏ ăn ít đồ, cơm trưa còn phải đợi rất lâu nữa, đừng để con bé bị đói."

Ý là muốn cô lánh sang chỗ khác, Lục Gia Hành nheo mắt, "Ba."

Lục Chấn Đông không hề dao động, giọng nói mang theo cảnh cáo, "Bây giờ con phải đi cùng ba, có chuyện gì lát nói."

Hứa Lê nghe ra điểm khanh khác trong đó liền nói với dì Hạ: "Làm phiền dì dẫn đường cho con rồi."

"Đứa bé ngoan." Lục Chấn Đông rất vừa lòng với sự hiểu chuyện của cô, lại nhắc nhở lần nữa, "Ở trước mặt bà nội con cũng không thể gọi Gia Hành như vừa nãy, đã biết chưa?"

"A?" Hứa Lê bỗng nhớ ra bà nội vẫn chưa biết chuyện cô bị mất trí nhớ liền nhanh chóng gật đầu,

"Dạ."

"Tại em cứ suốt ngày gọi Lục tiên sinh đấy." Lục Gia Hành ôm lấy cô đi về phía nhà ăn, thì thầm

"Bây giờ biết gọi là gì chưa?"

Hứa Lê ngửa đầu, "Sao ạ?"

Lục Gia Hành "Lần trước tới đây gọi anh là gì?"

...... Ông xã.

Tức khắc mặt Hứa Lê đỏ ửng lên, Lục Gia Hành cười rất không đứng đắn, "Tai bà nội không tốt, lát nữa em phải nói to một chút nếu không lão nhân gia không nghe được, đến lúc đó phải gọi thêm mấy lần nữa đấy."

Cái gì vậy chứ!

Ở chung lâu Hứa Lê phát hiện tính tình Lục Gia Hành rất lạnh nhạt nhưng khi hai người cùng một chỗ, anh cũng có thời điểm bại lộ sự cầm thú.

"Dì Hạ, phiền dì lấy cho cô ấy một ít dâu tây tươi." Lục Gia Hành buông cô ra, "Đừng chạy loạn, anh sẽ nhanh quay lại thôi."

Lục Chấn Đông nhìn thấy bộ dáng của hai người, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, khi lên lầu hai ông không lập tức đến phòng lão thái thái mà quay đầu vào thư phòng.

Đóng cửa lại, sắc mặt Lục Chấn Đông liền trở nên nghiêm túc: "Ở tập đoàn thì thôi đi, con bé ngây ngốc ở Bộ phận kế hoạch cũng không tiếp xúc được với mấy ai nhưng hôm nay có mặt ở đây đều là những người rất quan trọng, lại là tư yến, con đưa nó đến đây chẳng may quan hệ giữa con và nó bị phơi bày ra ánh sáng thì phải làm sao?"

Từ cửa sổ thư phòng có thể nhìn ra vườn sau, Lục Gia Hành đưa mắt ngắm cây lê bên ngoài, tựa người bên khung cửa sổ, nói: "Con sẽ giải quyết."

"Giải quyết thế nào! Nó chỉ là một sinh viên năm 3 ——"

Lục Gia Hành đánh gãy, "Năm 4, ba."

Ngẫm lại mấy tháng trước anh còn không nhớ nổi Hứa Lê học năm mấy, bây giờ lại có thể đúng lý hợp tình sửa miệng người khác.

Đúng là rất có ý tứ.

"Được, năm 4! Nhưng so với năm 3 thì có gì khác nhau? Chẳng phải đều chỉ là sinh viên? Nếu chuyện con bé kết hôn bị công bố thì bạn bè thầy cô sẽ nhìn nó như thế nào?"

Thần sắc Lục Gia Hành khẽ dao động, ngay sau đó bình tĩnh đáp: "Có khả năng đưa người tới đây thì con cũng có khả năng bảo vệ cô ấy."

Nếu đã động tâm anh không muốn giấu diếm, dù không công bố chuyện kết hôn thì anh cũng muốn cho mọi người biết quan hệ yêu đương giữa bọn họ.

Anh không muốn để cô không minh bạch mà theo mình.

******

Bên kia Hứa Lê mới vừa cắn một miếng dâu tây, quay lại nhìn trên bàn trống không, đĩa trái cây đã biến đi đâu mất tiêu.

Văn Triệt đang ôm đĩa dâu nấp sau lưng ghế, Lý Nhàn thật sự nhìn không nổi nữa, "Tôi nói nghe này ảnh đế, cậu có thể đừng ấu trĩ như vậy được không, cướp dâu tây của tiểu cô nương, mấy chuyện này hồi học tiểu học cậu làm chưa đủ hay sao!"

Hứa Lê lúc này mới phát hiện ra bọn họ, có chút vui sướng, "Sao hai người cũng tới?"

Văn Triệt trợn trắng mắt lườm Lý Nhàn, "Cậu phắn sang một bên cho tôi." Quay đầu cười tủm tỉm với Hứa Lê, "Biết em tới tôi liền đuổi tới!"

"Phi!" Lý Nhàn ra chiều phỉ nhổ.

Hứa Lê che miệng cười, "Hôm nay sao lại có nhiều ngưới tới như vậy?"

"Thì sinh nhật anh Gia Hành mà." Văn Triệt ngửa đầu tung miếng dâu tây vào miệng, hàm hồ nói,

"Đừng nói em không biết!"

Đúng thật là không biết!

Hứa Lê mở to hai mắt, "Thật hay giả?"

Văn Triệt bị nghẹn dâu tây, hết móc họng lại nhảy lên nhảy xuống vất vả lắm mới xuôi. Phản ứng đầu tiên của Lý Nhàn là đóng cửa, kéo rèm, "Lão tổ tông của tôi ơi, lỡ bị chụp được thì hình tượng tiểu thịt tươi của cậu toang mất thôi!"

"Yên tâm đi, toang thì thôi, tôi có thể một hơi lấy lại mười giải ảnh đế đấy!"

"Tốt nhất là cậu mãi giữ được khẩu khí này."

Hứa Lê nhìn hai người họ ầm ĩ mà phải bật cười theo.

"Đồ ngốc này, em cười cái gì?" Văn Triệt cúi người xuống nhìn cô, "Em thật sự không biết hôm nay là sinh nhật anh Gia Hành sao?"

Hứa Lê lắc đầu.

Văn Triệt làm mặt quỷ với Lý Nhàn.

Lý Nhàn: "Cậu hâm à?"

Văn Triệt vui vẻ nháy mắt liên tục, "Anh có thấy không, Tiểu Lê Tử không hề để tâm đối với anh Gia Hành!"

Lý Nhàn xem thường rồi chợt quay ngoắt 180 độ, "Thế thì liên quan gì đến cậu, đã nói rồi cậu chớ chọc Lục tổng! Chớ chọc Lục tổng! Chớ chọc Lục tổng! Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần! Nhớ kỹ đấy lão tổ tông của tôi!"

"Tôi đâu có chọc, hôm nay mừng sinh nhật sếp lớn, tôi chọc vào ngộ nhỡ bị công ty đóng băng thì phải làm sao, người ta chẳng mấy chốc sẽ tiếp quản tập đoàn, là lão đại hàng thật giá thật đấy!"

Văn Triệt lấy điện thoại giơ cho Hứa Lê xem, "Đây là quà của tôi chuẩn bị tặng anh ấy, em nhìn thử xem có thấy tưng bừng không khí hân hoan không."

Trên điện thoại hiển thị một video khá dài, là bộ phim Văn Triệt đóng vai tay đua được quay thời gian trước, cậu ta mặc trang phục chuyên dụng ngồi trên xe đua làm bộ làm tịch nói: "Anh Gia Hành, hôm nay là đại thọ 29 tuổi của anh, em chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, thân thể khỏe mạnh, sống đến 199 tuổi! đẹp trai đến 199 tuổi!"

Sau đó video được cắt tới cảnh quay từ xa, trông thấy cậu ta khởi động xe vèo một phát lao vút ra xa.

"Thế nào?" Văn Triệt khoe khoang hỏi.

Hứa Lê liếm môi không hé răng.

"Sao tôi thấy biểu cảm của em thật kì lạ."

Lý Nhàn lại bổ đao lần nữa, "Tôi giúp cậu phân tích diễn giải biểu cảm của Hứa tiểu thư, cô ấy muốn nói Lục tổng xem xong nhất định sẽ đóng băng cậu!"

Hứa Lê cười nhợt nhạt, "Chuyển đến Nam Cực luôn."

Im lặng mất mấy giây, ba người đều cười rộ lên.

Bên ngoài có rất nhiều người, cả ba nhất trí trốn trong nhà ăn nhỏ không ra ngoài. Sau khi Lục Gia Hành về nước thì sinh nhật mọi năm rất đơn giản, sáng thì tới nhà cũ với bà nội, tới tối thì cùng Chu An Thời và một vài người bạn thân thiết tổ chức ăn mừng.

Năm nay bởi vì Tập đoàn sẽ xảy ra biến động, Lục Chấn Đông mượn dịp sinh nhật mời một vài người bạn quan trọng tới nhà chính ăn cơm, mặt ngoài là ăn mừng thật ra đang giúp Lục Gia Hành lôi kéo nhân mạch.

Lục Gia Hành vốn không thích ầm ĩ nhưng các bằng hữu đều muốn chúc mừng cho anh, không biết bao lâu mới gặp nhau một lần nên Chu An Thời đã sắp xếp ổn thỏa bảo tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ở sân huấn luyện, còn nói mới tậu được một con xe ngoại biệt hiệu là "Yêu cơ" mời anh đánh giá thử xem.

Này cũng thật có lòng, Lục Gia Hành vui vẻ đồng ý.

Văn Triệt tất nhiên là biết sinh nhật Lục Gia Hành, hơn nữa lần trước quay phim cùng huấn luyện viên chỗ Chu An Thời, hai người cũng coi như quen biết, hỏi thăm được lịch trình của Lục Gia Hành tối nay nên định lén đi theo.

Cậu ta cảm thấy phải làm ra ngô ra khoai một phen, bèn dẫn Hứa Lê và Lý Nhàn tới phòng chiếu phim ở lầu một.

"Có cả rạp chiếu phim cơ á?" Lý Nhàn kinh hãi thốt lên.

Gian phòng rộng 100m2, bên trong kê mấy bộ sô pha tự động bằng da xa hoa, đằng trước là một màn ảnh siêu lớn.

"Không ngờ là Lục gia lại giàu như vậy chứ gì! Năm xưa lúc tôi mới tới đây cũng vô cùng khiếp sợ, đã trải qua nhiều năm nhưng chẳng thay đổi chút nào." Văn Triệt mò mẫm cả buổi phía sau màn hình, thét to, "Lý Nhàn, tới tìm dây cáp giúp tôi với!"

"Cậu lại định làm gì?"

"Tôi muốn tải video vừa nãy lên đây để lát nữa anh Gia Hành có thể nhận ra khuôn mặt điện ảnh trời phú của tôi, rất thích hợp xuất hiện trên màn ảnh rộng."

Lý Nhàn hết chỗ nói, mắng mỏ "Ông nội nhà cậu, suốt ngày nghĩ ra những thứ linh tinh!" Sau đó ra khỏi phòng đi tìm đồ.

Hứa Lê không giúp được gì chỉ lẳng lặng ngồi một bên, đột nhiên sực nhớ liền hỏi Văn Triệt:

"Công việc của các cậu bình thường có cần người mẫu không?"

Văn Triệt bò ra vỗ tay phủ bụi, "Tất nhiên rồi, nhiều lắm, bộ phim lúc trước tôi đóng nữ chính là siêu mẫu."

Hứa Lê mím môi dưới, "Người mẫu nào....... cũng được à?"

Văn Triệt nhướng mày, "Ồ, tiểu cô nương nuôi mộng minh tinh đấy à?"

"Không phải tôi, tôi chỉ hỏi giúp bạn thôi." Hứa Lê nhanh chóng xua tay, "Tôi chỉ là muốn hỏi xem liệu có công việc nào hay không, cho cô ấy thử xem."

Cô không phải kiểu người thích mở miệng nhờ vả, nói xong cảm thấy không được tự nhiên, lại gấp gáp bổ sung, "Không phải đi cửa sau mà chỉ cần cho cô ấy một cơ hội thử vai công bằng thôi."

Văn Triệt thấy cô nàng thẹn thùng, nhún vai nói nhẹ không: "Vậy em đưa thông tin và chỉ số BMI cô người mẫu đó cho tôi, tôi sẽ đề cử giúp." Cậu còn cố ý nhấn mạnh, "Vô cùng công bằng, yên tâm đi."

Hứa Lê không biết BMI là gì, cô nhắn tin cho Hứa Thanh Hòa:【 Thanh Hòa, em có BMI không? 】

Biết đối phương có khả năng sẽ không thèm để ý, cô lại nhắn tiếp: 【 Có thể nhận được công việc đấy. 】

Chưa tới nửa phút sau Hứa Thanh Hòa liền gửi tới một bức ảnh, bên cạnh còn có vài ba thông tin cơ bản của cô ta.

Hứa Lê đưa cho Văn Triệt xem, "Cái này được chưa?"

"Hứa Thanh Hòa?" Văn Triệt muốn rớt cằm, "Là cái cô với anh Gia Hành......" Cậu không đành lòng nói ra câu kế tiếp, hỏi ngược lại "Em cũng biết cô ta?"

Hứa Lê mờ mịt: "Ừm."

"Biết mà còn tìm công việc cho cô ta? Em điên hay là ngu ngốc! Thảo nào anh Gia Hành lại chọn làm vợ! Em còn giúp anh ta chăm sóc vợ bé!" Văn Triệt vẫn cho rằng Hứa Thanh Hòa và Lục Gia Hành gian díu với nhau, dùng sức vò tóc, "Tôi cảm thấy anh Gia Hành đối xử tốt với em nên mới bỏ cuộc, nhưng nếu anh ấy làm em bị tổn thương vậy thì tôi sẽ tiếp tục theo đuổi! Không được, bây giờ tôi đi tìm anh ấy tính sổ!"

Văn Triệt nói xong liền xông ra ngoài.

Hứa Lê sợ ngây người, thầm nghĩ tư duy của diễn viên đều thay đổi bất chợt như vậy sao, còn nói lung tung cái gì không biết.

Cô sửng sốt trong chốc lát rồi chuẩn bị ra ngoài tìm Văn Triệt, ai ngờ vừa ra cửa thì đụng phải Lý Nhàn.

Lý Nhàn không thấy người liền hỏi: "Lão tổ tông nhà tôi đâu?"

Hứa Lê kể lại tình huống đại khái, Lý Nhàn vỗ đùi, "Mẹ ơi! Cậu ta không phải tổ tông! Cậu ta là ba ruột tôi mới phải!" Anh ta gọi điện cho Văn Triệt kết quả điện thoại để quên ở phòng chiếu.

Lý Nhàn đưa dây cáp vừa tìm được ném cho Hứa Lê, "Tôi đi tìm cậu ta! Cô ở đây chờ đừng chạy loạn, lỡ đâu cậu ta về tìm không thấy người!"

Hứa Lê cầm sợi dây nhìn chiếc điện thoại bị bỏ trên sô pha, chớp chớp mắt cảm thấy ngơ người hoàn toàn.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại cảm thấy dù sao Văn Triệt lên cơn động kinh làm ra những hành động phản đạo cũng không phải một hai lần, lúc trước thì để cho người khác hiểu lầm hai người bọn họ có gì mờ ám, bây giờ cậu ta nói Lục Gia Hành này nọ Hứa Lê cũng không tin.

Cô đợi một lát thì thấy hơi bất an, cảm xúc cũng bắt đầu trở nên nôn nóng, nhưng bên ngoài chỗ nào cũng có người, thái độ Lục Chấn Đông vừa rồi rõ ràng là không muốn để cô xuất đầu lộ diện.

Hứa Lê mím môi suy nghĩ, quyết định tìm việc gì đó làm, cô cầm dây cáp thử xem có thể giúp Văn Triệt kết nối với điện thoại được không.

Dây cáp gắn sát đất, cô ngồi xổm dưới sàn đùa nghịch, mới cắm vào, màn hình điện thoại Văn Triệt sáng lóe lên, Hứa Lê chỉ định bấm thử thế mà lại không có mật mã.

Trên màn hình vẫn là video chúc mừng sinh nhật vừa nãy, Hứa Lê nhìn một lúc, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Video kết thúc, màn hình dừng tại hình ảnh xe đua phóng vụt khuất sau đường chân trời, phía trên hiện dòng chữ: "Anh Gia Hành, sinh nhật vui vẻ."

Hứa Lê đọc nhẩm theo, muốn xem lại một lần nữa nhưng do không quen dùng nên trượt tay, trên màn hình xuất hiện một video khác.

Cô nghi hoặc trong phút chốc, tới khi thấy rõ người, trái tim Hứa Lê như lỡ mất một nhịp.

Bối cảnh video là dưới tàng cây ở vườn sau nhà cũ, hai người đang nói chuyện:

—— "Cứng đối cứng cuối cùng chỉ lưỡng bại câu thương, chúng ta giả vờ ở bên nhau, sau đó lại tìm cơ hội tách ra."

—— "Hãy coi tôi như anh trai hàng xóm, Hứa Lê cô nhớ cho kĩ, quá khứ tôi là anh trai cô, hiện tại vậy, sau này cũng vậy."

—— "Được, anh Gia Hành."

Hình ảnh vô cùng rõ ràng, rõ đến mức Hứa Lê nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là cô và Lục Gia Hành.

Hứa Lê không dám tin nhìn màn hình, ký ức rối rắm giống như thiên la địa võng siết chặt lấy cô, dùng sức quấn quanh tới nghẹt thở. Bị đóng băng tới Nam Cực là cảm giác gì, Văn Triệt không cần đi, giờ phút này cô đã cảm nhận được.

Lạnh lẽo cực độ từ bốn phương tám hướng bủa vây.

Hứa Lê run bần bật.

Trong đầu cô một mảnh trắng toát, rõ ràng không hề nghĩ điều gì nhưng khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đẫm nước mắt từ bao giờ.

Hệt như bị người ta lấy nước đổ vào cổ họng, muốn chết không xong, lại không thể thở nổi.

Bên ngoài có tiếng bước chân người người đi lại, cô hoảng loạn đóng video, gửi sang WeChat của mình, xóa sạch sẽ lịch sử rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

Dì Hạ bưng đĩa trái cây, những người đàn ông ăn mặc lịch lãm, những người phụ nữ khéo léo trò chuyện.

Thế giới của Hứa Lê như đã tắt nút âm lượng, cô không thể nghe được gì cả, cảm thấy chung quanh mình giống như có lớp thủy tinh bọc lại.

Cô xuyên qua đám người ra bên ngoài, chạy ra cửa chính, cũng không biết đây là nơi nào, chỉ nhìn thấy kề đó có một con sông nhỏ, liều mạng chạy dọc theo bờ sông.

Dường như muốn đem những kí ức đột nhiên quấn lấy mình vứt bỏ.

Tận đến khi sức cùng lực kiệt không thể chạy nổi mới ngã lên bãi cỏ thở hồng hộc.

Tháng mười đã bắt đầu lạnh nhưng cô lại cảm thấy vô cùng nóng nực, muốn vốc nước sông để rửa mặt.

Lúc này điện thoại vang lên, trên màn hình không có tên người gọi chỉ có một dãy số, là dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng.

Hứa Lê lẩm bẩm: "Lục tiên sinh...... Không....không...... Anh Gia Hành......"

"Rốt cuộc là gì chứ......"

Điện thoại vẫn đang rung lên, rung đến mức đầu cô đau như muốn nứt ra, Hứa Lê nghe máy, giọng Lục Gia Hành vô cùng gấp gáp, "Em đang ở đâu?"

"Em...... Em......" Hứa Lê liều mạng khống chế, lại không thể thốt nên lời, cô không hề nhận ra mình đang thấp giọng nức nở.

Đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng của Lục Gia Hành, "Ngoan, đừng sợ, nói cho anh biết em ở đâu, được không?"