Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 17: Tiểu hồ Ly (4)



Editor: Shiba

Một tiếng này của cô thực sự làm người trong phòng phát ngốc.

Ngay cả lão thái thái cũng biết Lục Gia Hành vẫn luôn lạnh nhạt với cô, càng đừng nói để cô gọi là ông xã. Hoặc là chưa kịp phản ứng, hoặc là lường trước được Lục Gia Hành sẽ giận tím mặt, tất cả mọi người đều tắt tiếng.

Trước kia cũng không phải chưa từng phát sinh loại chuyện như thế này, Hứa Lê gọi tên anh, anh lập tức nổi nóng, lạnh mặt hỏi cô: "Tôi đã nói rồi, tôi là gì của cô?"

Hứa Lê môi phát run, thiên ngôn vạn ngữ như bị nghẹn lại ở cuống họng.

Anh lại hỏi: "Rốt cuộc gọi tôi là gì!"

Cô hồng mắt nói: "Anh Gia Hành."

Cũng không biết là sự kỳ lạ lấy từ đâu ra mà anh đối ai đều tốt nhưng lại muốn bắt nạt cô. Khi đó Dì Hạ còn nói: "Có lẽ nếu thật sự là em gái của cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ đối xử rất tốt với cô."

Làm gì có người nào muốn âu yếm chính em gái của mình chứ, đây là đời trước từng làm những chuyện gì, đời này mới chịu sự nguyền rủa như vậy.

Rốt cuộc trong lòng lão thái thái vẫn muốn che chở cho Hứa Lê, lại không muốn quá đối nghịch với cháu trai, cuối cùng bắt anh cưới anh cũng cưới, còn có thể thế nào.

Mới đang cân nhắc trong thời gian mấy giây, lão thái thái vừa muốn mở miệng, đã thấy Lục Gia Hành từ tư thế Hứa Lê lôi kéo tay anh, quay ngược lại nắm tay cô, mặt vẫn nhìn phía trước, lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng, "Ừm."

Anh, đã ưng thuận rồi.

Văn Triệt nhìn mà thấy mây mù dày đặc, nhưng cậu có thể xác định một việc —— Hứa Lê có vấn đề.

Triệu Đình bíu lấy cánh tay Lục Chấn Đông đưa mắt ra hiệu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà chẳng nói ra, lại tìm không ra chỗ nào không đúng. Lão thái thái thế nhưng rất vui sướng, thời điểm ăn cơm trưa còn lần đầu tiên ăn thêm nửa chén nữa.

Lục gia lắm phép tắc, lúc ăn cơm không nói chuyện công việc, một bữa cơm ăn trong yên lặng không gợn sóng, ngay cả Văn Triệt cũng không dám lỗ mãng.

Ăn cơm cậu ta liền đứng ngồi không yên, hét to muốn cùng lão thái thái đánh vài ván mạt chược.

"Vừa lúc có nhiều người, bà nội, anh Gia Hành, con......" Văn Triệt ánh mắt tuần tra, chỉ vào Triệu Đình, "Còn có dì nữa."

Lão thái vốn còn đang cười ha hả, nghe xong cuối cùng thu lại tươi cười, hơi không vui nói: "Những cái đó đều là tiêu khiển, đừng chơi mãi thế, con đi quay phim thế nào rồi?"

"Vẫn đang quay ạ, tiếp theo là tới Hàng Châu quay, anh Gia Hành, trên tay anh không phải đang có một hạng mục ở đó sao, đến lúc đó nhớ tới thăm ban* em nha."

(*Từ này cũng gặp nhiều trong mấy bộ showbiz, ý là đến đoàn làm phim đang quay thăm diễn viên)

Cậu đang nói, Triệu Đình xụ mặt đứng lên, đi ra ngoài.

Lục Chấn Đông nhìn thấy, chu toàn tiếp lời, hòa hoãn sự xấu hổ do vợ gây ra, "Anh Gia Hành của con không đi được, nó bây giờ đang gấp rút chuẩn bị cho dự án nguồn năng lượng ô tô mới, bên Hàng Châu chỉ là xem thoáng qua một chút chứ không phải tự mình canh chừng."

"A, phong cảnh Hàng Châu rất đẹp nên mới thử mời mọi người qua đó chơi, nếu không đi thì thôi vậy."

Hứa Lê không có lời gì để nói, ngồi bên cạnh xiên đào ăn.

Lão thái thái cười, "Nha đầu, thích ăn đào sao, ăn đào cũng tốt, về sau cùng Gia Hành sinh ra con khỉ nhỏ, đến lúc đó đưa về đây, bà cho con mang đi."

Hứa Lê đỏ mặt, cười tươi, nói: "Được ạ!

Lục Gia Hành đang gửi thư hồi âm cho Tần Chiêu, nghe thấy mà suýt chút nữa làm rơi di động, tầm mắt anh và Hứa Lê bất ngờ giao nhau, trên mặt đối phương nháy mắt với anh.

Lanh lợi đấy.

Vốn ban đầu định ăn cơm xong rồi đi ngay nhưng bên ngoài bỗng đổ mưa, lão thái thái đang vui vẻ, hỏi việc học của Hứa Lê, "Bà nội thích nhất là thơ cổ của con làm, hôm nay không biết có linh cảm không, hay là dựa vào cảnh mưa này làm một bài đi?"

Tình trạng mất trí nhớ của Hứa Lê không có chút chuyển biến nào tốt đẹp, Lục Gia Hành sợ cô đuối sức, tắt màn hình di động nói: "Lần sau đi bà nội, đầu con thấy hơi đau nên muốn đưa cô ấy trở về trước ạ."

"Không khoẻ à?" Văn Triệt sát lại gần muốn sờ lên trán anh nhưng bị Lục Gia Hành né tránh.

Khi còn nhỏ quan hệ giữa hai người họ vẫn còn tạm được, tuy nói chỉ có tình cảm bừng bừng lộn xộn trong thời gian không đến hai tháng, nhưng khi đó Lục Gia Hành đi đâu cậu ta cũng đều đi theo giống như cái đuôi nhỏ. Sau đó hai người không biết vì sao ầm ĩ rồi khi gặp nhau đều bằng mặt không bằng lòng.

Hiện tại thì ngay cả trên mặt cũng không thèm nhịn nữa.

Văn Triệt ngượng ngùng thu tay lại, "Một người đàn ông còn sợ bị sờ hả, nếu anh đã không thoải mái thì làm sao lái xe được."

Dì Hạ đã cầm nhiệt kế ra, Hứa Lê biết Lục Gia Hành không sao, nhưng quên mất đại thiếu gia như thế này ngày thường luôn có người chăm sóc. Cô rất tự nhiên nhận lấy, giơ tay về phía Lục Gia Hành, "Anh cúi thấp một chút."

Lục Gia Hành thuận theo cúi đầu, kết quả là 37 độ 5, sốt nhẹ.

"Không thể nào." Tuy rằng đầu vẫn luôn đau, nhưng vừa rồi anh chỉ là muốn thoát thân nên tùy tiện nói vậy.

Đến thế này thì lão thái thái làm sao cho anh đi được, lên tiếng bảo anh ở lại ngủ một giấc.

"Chắc là do hôm qua con tắm nước lạnh nên hơi cảm mạo, không có việc gì đâu ạ." Lục Gia Hành đúng là tự bê đá đập chân mình.

"Thế thì càng không được, ở lại đây uống thuốc rồi ngủ một giấc mới được đi." Lão thái thái dặn dò tiếp, "Bà thấy nha đầu cũng mệt mỏi rồi, để con bé vào ngủ với con đi."

Hứa Lê thế nhưng không phản bác, cô thấy một căn nhà lớn như vậy, phòng nhiều như vậy, chắc sẽ không phải ngủ chung đâu.

Nhưng khi tới phòng, cô mới phát hiện ra thật đúng là ngủ chung.

Từ trước tới giờ nhà cũ luôn để một phòng cho Lục Gia Hành, bên trong là đồ đạc của anh, ngoài anh ra không cho ai vào ở đó.

Nhưng sao chỉ có một cái giường chứ.

Dì Hạ bưng thuốc lên, "Nếu đã sốt nhẹ thì không cần uống thuốc khác, đây là chén thuốc bổ mà bà nội nãi nãi đã dặn làm cho Gia Hành từ trước, uống xong ngủ một giấc là khoẻ liền." Dì không vào phòng, lúc đi lại đưa cho Hứa Lê một viên kẹo.

Tại sao mà ai cũng thích dùng cách này để dỗ dàng người ta chứ.

Hứa Lê đem thuốc bưng qua, Lục Gia Hành dựa vào đầu giường vừa coi tin tức, vừa đưa tay sờ soạng chén thuốc, trước hết đặt sang một bên.

Lão thái thái chính là thích nấu cho anh mấy thang thuốc trung y, trước mặt anh giả vờ uống, nhưng sau lưng toàn mang đi đổ.

Hứa Lê ghé người trên bàn sách viết viết vẽ vẽ, bàn kê đối diện cửa sổ, phòng anh lại ở lầu hai, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài qua khung cửa, do ngược sáng, dáng người cô có vẻ nho nhỏ.

Thật là thần kỳ, đó là cái bàn mà anh từng ngồi lúc nhỏ, còn bây giờ đổi thành cô đang ngồi ở đó, cảm giác như thời gian quay trở lại ngày trước, như đang nhìn thấy chính mình.

Lục Gia Hành cũng không biết mình đã nhìn bao lâu, một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm tóc Hứa Lê hơi bay bay.

Hứa Lê quá chuyên chú, đột nhiên tầm mắt tối sầm lại làm cô hoảng sợ.

"A! anh làm gì thế!"

Tay Lục Gia Hành đang đặt cạnh tai cô, quấn sợi tóc cô trên ngón tay.

Anh vốn chỉ định cài lại chúng vào sau tai cô.

Thấy Hứa Lê trừng mắt lớn, ngón tay Lục Gia Hành nghiêm trang chỉ vào bàn, hỏi lại: "Cô làm gì đấy?"

Hứa Lê cầm quyển vở, "Làm thơ thôi, đúng rồi, ngài nhìn giúp tôi xem, hai câu tôi viết hình như không hay lắm phải không."

Quyển vở thừa mà anh đã dùng này chẳng biết cô tìm ở đâu ra, nét chữ tinh tế mềm mại cũng giống như chủ nhân. Đó là một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt——

"Hạ vũ phồn hoa bắn

Thanh sơn sương mù sinh.

Dao nghe tiên tử sinh

Liếc xem sinh linh càng.*"

(* Bản dịch thơ tầm bậy của editor

"Mưa hạ mờ mịt rơi

Sương mù trùm khắp núi

Xa nghe tiên nữ hát

Liếc thấy sinh linh cười")

Hứa Lê đọc xong, lại nói thầm: "Trắc trắc bằng bằng trắc, bằng bằng trắc trắc bằng, bằng bằng bằng trắc trắc...... A, không đúng rồi, chỗ này không phải ba thanh bằng, không nên như vậy."

Cô cầm bút vắt hết óc suy nghĩ bộ dáng nghiêm túc lại đáng yêu, Lục Gia Hành đối với thơ ca dốt đặc cán mai, nhưng anh bỗng nhiên cảm thấy đã hiểu, giống như thấy được hình ảnh mà cô vẽ ra.

Trong cơn mưa mùa hạ, sương mù mê mang, cô đứng trước mặt anh, đó là điều đẹp đẽ mà 28 năm qua anh đã từng không muốn nhìn thấy

Nhưng vào một ngày mưa kéo dài tại nơi đây, bỗng nhiên sinh sôi nảy nở trong tim gan anh.

"Hay là để tôi về mở sách coi lại rồi mới hoàn thiện, luôn cảm thấy vần chân không đủ ý!" Hứa Lê lấy chén thuốc, bưng lên đưa cho anh, "Anh tới giờ uống thuốc rồi đấy."

Lục Gia Hành ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm lấy chén thuốc vốn định mang đi đổ ngửa đầu uống như thể rượu xái* 55 độ.

(*rượu xái hay rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% - 70%))

Nhưng rốt cuộc nó vẫn là thuốc.

Lục Gia Hành uống xong, cau mày xoè tay ra, Hứa Lê nghi hoặc nhìn anh, "Hả?"

"Kẹo dì Hạ đưa cho đâu, cho tôi."

Lão thái thái thấy uống thuốc trung y cực khổ, mỗi lần uống đều phải ăn kẹo phối hợp, nếu không cay đắng rất khó nuốt xuống. Lục Gia Hành dám nhai sống viên thuốc, chính là do thường uống trung dược luyện thành.

Hứa Lê trợn tròn mắt, cô chỉ vào miệng mình, vừa rồi còn tưởng rằng đó là dì Hạ đưa cho cô.

Cô còn sợ Lục Gia Hành không tin, hơi lè đầu lưỡi ra, trên đầu lưỡi hồng nhuận là một viên kẹo đã hao mất một nửa.

Dáng vẻ kia tựa như đang khiêu khích anh.

Lục Gia Hành nhìn cô hai giây, tiến lên trực tiếp đè người cô lên bàn sách.

Lúc còn học cao trung, vào kỳ nghỉ anh thường trở về đây ở tạm trong một khoảng thời gian ngắn, phía trên góc trái bàn sách còn có vết bút anh hay chọc vào mỗi khi khó chịu.

Chiếc bàn bằng gỗ đặc chất lượng rất tốt, đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn ở đây, đồ đạc của anh, bà nội đều không cho người khác động vào.

Khoảng thời gian niên thiếu không có cô nhưng một khắc tại đây, cô nằm bên trên giống như trùng hợp với thời gian khó khăn khi đó.

Bàn tay như gọng cùm của Lục Gia Hành giữ chặt eo không cho cô động đậy, Hứa Lê uốn người, lóng ngóng nói: "Lục tiên sinh, ngài muốn làm gì vậy?"

Anh hơi mỉm cười, đáp: "Tôi muốn lấy lại viên kẹo thuộc về tôi."

Hứa Lê muốn cùng anh nói phải trái, nhanh chóng trực tiếp nhai nát viên kẹo rồi nuốt xuống, "Lục tiên sinh, chẳng phải ngài đã nói tôi không...... Anh liền không......"

Có mấy từ làm cô ngượng ngùng, nói không nên lời.

Lục Gia Hành trước nay đều không phải người hiền lành gì, anh nói: "Bây giờ, tôi huỷ bỏ."