Quá Khách

Chương 7



Cửa rộng mở, Lâm Lạc Ninh vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh, tay áo xắn đến khuỷu tay, những giọt xà phòng trên cánh tay không ngừng chảy xuống.

Trong khoảnh khắc hai người không nói được gì.

Tề Hạo ho khan một tiếng, hắng giọng, “À… Cậu đang giặt quần áo sao?”

“Ừm…” Lâm Lạc Ninh cũng khôi phục thái độ bình thường, nở nụ cười ôn hòa như cũ, bước sang bên cho anh vào. “Máy giặt hỏng rồi, tôi chưa kịp gọi người đến sửa.”

Phòng không lớn nhưng cũng đủ ánh sáng, không trang hoàng hoa lệ, có chăng chỉ là giấy dán tường thanh nhã cùng chút đồ đạc bài trí đơn giản.

Buổi trưa cuối tuần, gió hè ấm áp thổi vào qua cửa sổ, quần áo mới giặt mang một mùi thơm nhẹ nhàng, len lỏi khắp nơi toát ra một cảm giác ấm cúng.

“Cậu muốn uống trà hay là đồ uống?”

Tề Hạo nhìn quanh, né tránh ánh mắt cậu. Ánh mắt trong trẻo không hề có một tia dao động, khiến Tề Hạo trong lòng vốn ngứa ngáy có chút mất tự nhiên.

“Uống nước là được rồi.”

Lâm Lạc Ninh gật gật đầu, xoay người đi rót nước. Tề Hạo khẽ thở một hơi, không ngăn nổi mình thầm quan sát bóng dáng thân quen ấy.

Dáng người cậu vốn không thấp, bởi vì gầy gò mà càng trở nên cao ngất, tóc đen dài mềm mại, từng lọn từng lọn cong cong trên gáy, khiến anh không khỏi liên tưởng đến con mèo nhỏ vừa đủ tháng.

Xuyên thấu qua màu áo trắng ngần có thể thấy được tấm lưng xinh đẹp, xuống chút nữa hẳn là bờ mông tròn vểnh căng tràn…

Quần dài chấm đất nghiêm nghiêm thực thực mà che đi cái nhìn chăm chú bất lương. Kinh hãi thấy giữa hai chân dường như nóng lên, Tề Hạo cuống quít ngừng mơ mộng.

Chuyện gì thế này? Tuy rằng bản thân vốn không có lễ nghĩa, nhưng không thể vô cớ động dục ngay giữa ban ngày chứ, huống hồ mới chỉ nhìn bóng dáng của người ta…

Từ trước đến giờ đơn thuần chỉ là bạn bè, chưa bao giờ để ý kỹ người này, thậm chí ngay cả dáng người cậu anh cũng chưa từng chú ý nhiều. Nhưng hiện tại, không hiểu sao lại cảm thấy rất dụ hoặc.

Tề Hạo oán hận nghĩ, mình đúng là loại động vật nguy hiểm không biết liêm sỉ.

Nhận lấy chén nước ấm rất vừa phải, lúc này mới nhớ đến chậu cây nhỏ mình vẫn đang ôm trong lòng.

“A, hôm nay tôi tới là vì nó…” Lời này vừa ra khỏi miệng, anh liền hận không thể cắn lưỡi mình. “Nó… thì ra vẫn nở rộ, mấy ngày nay hoa đều tàn, lá cây cũng rụng không ít… Vẫn luôn đặt ở phòng tôi, rất có sức sống… Tôi không muốn ném đi, nên tới hỏi cậu xem thế nào…”

Trăm ngàn từ ngữ lộn xộn thoát ra khỏi miệng, nhưng cũng có hơn phân nửa là lời nói thật.

Khi hai người vừa ở cùng nhau, Lâm Lạc Ninh không biết lôi từ đâu ra mấy chậu cây nhỏ trang trí, trong đó có một chậu đặt ở phòng anh.

Mấy năm qua những đóa hoa nho nhỏ trắng muốt cứ nở rồi tàn, dù sao anh cũng không cần động tay, mà vẫn có thể thường xuyên ngửi được mùi hương dịu nhẹ ấy, Tề Hạo mới đầu có ý bài xích cũng dần dần quen với việc có một cậu cây nhỏ biếc xanh nơi cửa sổ.

Sau khi trong nhà chỉ còn lại một mình, chỉ nấu cơm giặt giũ sắp xếp chuyện nhà cũng khiến anh suýt chết, cuối cùng không chịu nổi, phải thuê người tới dọn phòng.

Người giúp việc sẽ không xen vào việc riêng của anh, ngay cả chậu hoa nhỏ cũng không tưới nước, cho nên khi Tề Hạo nhớ tới nó, lá cây đã héo đi không ít, mùi hương cũng trở nên như có như không.

Lấy lý do này để đến chơi nhà, cho dù không thể nào nói cho ra hồn… rồi trở nên cứng đờ.

Lâm Lạc Ninh chăm chú nhìn chậu cây trong tay anh, quan sát kỹ lá cây cùng đóa hoa, lại dùng ngón tay nén bùn đất bên trong.

Cảm giác bị lờ đi làm cho Tề Hạo có chút buồn bực, nhưng vẫn nhẫn nại từng ngụm uống hết chén nước kia.

“Không sao đâu, chỉ là đã qua thời gian dài không tưới nước nên bị khô…” Lâm Lạc Ninh trả lại chậu hoa cho anh, “Cây hoa nhài ưa nước, phải chăm tưới nước mới được.”

“Ừ.” Tề Hạo cúi đầu lên tiếng, hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Chưa từng trải qua không khí xấu hổ thế này, trước kia với mỗi một đối tượng trên giường, anh đều không đợi đối phương phản ứng mà dứt khoát chấm dứt quan hệ, tại sao bây giờ chủ động tìm đến một người, lại bất an đến thế.

Ngay cả chính Tề Hạo cũng không biết bản thân mình rốt cuộc muốn gì.

Muốn gặp cậu, nhưng khi gặp được người ta lại không biết phải nói sao.

Muốn cậu tha thứ? Rõ ràng cậu chưa từng tỏ ra phẫn nộ chán ghét.

Tựa hồ hết thảy đã thay đổi từ đêm hôm ấy.

Anh không còn có thể thoải mái mà bắt cậu làm bữa sáng mỗi ngày, mỗi đêm trở về không còn nhìn thấy hành lang vẫn bật đèn sáng trưng. Không còn được yên tâm hưởng thụ cuộc sống ngăn nắp gọn gàng, không thể… vô tư mà gẫn gũi nhau nữa.

“Lạc Ninh…” Tề Hạo do dự mãi, cuối cùng vẫn chần chừ mở miệng. “Chúng ta có thể… coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được không?”

Khuôn mặt người kia không hiểu sao trở nên tái nhợt, hai tay siết chặt lấy nhau, hồi lâu mới ngẩng lên rồi nở một nụ cười thản nhiên.

“Được.”