Qua Cầu Rút Ván

Chương 3: Ngươi là tổ tông của ta



Đế vương tuổi trẻ khí thịnh trong giai đoạn đầu giam cầm Triệu Kiểu cực kỳ trọng dục, chuyện này đối với Triệu Kiểu mà nói quả thực là đại nạn không chỗ trốn. Triệu Anh Tề hầu như mỗi buổi tối đều phải ngắt eo hắn không quản gian lao, một lần lại một lần ra sức cày cấy, lòng bàn tay đầy vết chai nâng đỡ bắp đùi Triệu Kiểu để dễ dàng tiến vào sâu hơn.

Hai chân Triệu Kiểu như nhũn ra, cổ tay run lẩy bẩy treo trên cổ của hắn, cảm giác đau đớn nhạy cảm của hắn khác hẳn người thường, giãy dụa vô vị cùng với chống cự chỉ làm hắn đau đớn hơn, trước khi bắt đầu tính sự, Triệu Anh Tề chỉ cần thân mật hôn vành tai hắn, thì thầm với hắn, ngoan một chút sẽ không đau, có thể dễ dàng dụ dỗ hắn trở nên nhu thuận cực kỳ.

Mà lời nói dối của Triệu Anh Tề không lâu lắm liền vô tình bị phơi bày.

Thân thể Triệu Kiểu giống như cây thuốc phiện, khiến hắn phát rồ nghiện ngập cho đến khi rơi vào điên cuồng, trong trạng thái tình dục mãnh liệt thiêu đốt kia hắn khó có thể dựa vào chút lý trí còn sót lại mà khống chế lực đạo.

Triệu Kiểu không chịu nổi động tác thao làm như vũ bão của hắn, khăn lụa đàn sắc vấn tóc trong tình sự quá mức kịch liệt không cẩn thận rơi xuống, sợi tóc đen bóng nhu thuận chảy xuôi khắp nơi phủ kín gối mềm đỏ thẫm. Nước mắt hắn như mưa rào, gào khóc loạn cào sau lưng Triệu Anh Tề, móng tay êm dịu tu bổ sạch sẽ chỉnh tề, cho dù thời điểm mất ý thức không khống chế được lực tay, cũng chỉ vẻn vẹn lưu lại vài vệt hồng nhạt nhẽo trên lưng Triệu Anh Tề, tăng thêm mấy phần kiều diễm tình thú.

Có lúc Triệu Anh Tề sẽ vừa tàn nhẫn thao hắn đồng thời nâng tay lần lượt hôn từng ngón, môi mềm ngậm lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng mút vào, phảng phất như tình nhân nói nhỏ, đầu ngón tay mẫn cảm cảm nhận được một trận tê dại khôn tả, như điện giật câu dẫn Triệu Kiểu thở hổn hển phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, sau há miệng cắn trả thù, để lại dấu răng nhỏ nhắn chỉnh tề trên bả vai Triệu Anh Tề, Triệu Anh Tề, tên khốn kiếp nhà ngươi, ta là hoàng thúc của ngươi.

Triệu Anh Tề qua loa gật đầu, môi hôn hạ xuống càng thêm triền miên, hắn cắn vành tai hơi đỏ của Triệu Kiểu, không biết liêm sỉ bắn vào nơi sâu xa nhất trong thân thể Triệu Kiểu, Kiều Kiều, ngươi là tổ tông của ta.

Bao nhiêu dịch thể tất cả đều bắn vào bụng dưới Triệu Kiểu, Triệu Kiểu sắc mặt tối sầm, tức giận suýt chút nữa thì ngất đi. Hắn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, có khi nào bị đối xử tới mức đường này, ngậm nước mắt cả người run rẩy, không ngừng lặp lại ta muốn rửa ráy. Giữa hai chân hắn đã nhầy nhụa không chịu nổi, bộ phận sinh dục nam giới phát dục hoàn chỉnh mới tiết qua một lần, mềm mại buông xuống, hai mảnh hoa môi non hồng sưng bóng, hơi động đậy liền đau đến nhe răng nhếch miệng.

Nhưng mà Triệu Anh Tề chưa định buông tha hắn, ngón tay dính non nửa thuốc mỡ, cường thế chen vào mở rộng giữa cánh mông như đậu phụ của Triệu Kiểu.

"Chốc nữa ôm ngươi đi rửa sạch sẽ. Ngoan, nhẫn nhịn một chút, đây là lần cuối cùng."

Triệu Kiểu nhăn mũi, liều mạng lắc đầu, "Phía trước sưng lên hết rồi, Triệu Anh Tề, ta đau."

"Lần này dùng mặt sau. Ta sẽ nhẹ nhàng, không đau."

Thường ngày chỉ sờ soạng đã muốn tắm rửa nghỉ ngơi, đầu óc Triệu Kiểu đã sớm mơ màng không tỉnh táo, kiên cường chống đỡ mí mắt lên tinh thần, khuôn mặt chôn trong lồng ngực rộng rãi của Triệu Anh Tề, "Ta không cần làm, ta muốn ngủ."

"Làm xong liền để ngươi ngủ." Triệu Anh Tề rút tay ra, đổi thành tính khí mới ngạnh lên trong quần, chậm rãi tiến vào.

Triệu Kiểu đau đến cau mày, tàn bạo đấm lên vai hắn, không nhịn được sụt sùi khóc, "Đau quá... Triệu Anh Tề ngươi lại gạt ta."

Đoạn thời gian giam cầm gian nan này thẳng đến khi Triệu Kiểu có thai rốt cục cũng kết thúc.

Thời kì đầu Triệu Kiểu có thai phản ứng so với người khác đều nghiêm trọng hơn, hắn quá yếu ớt, đứa bé từ khi bắt đầu đã dằn vặt thân thể của hắn. Giấc ngủ càng ngày càng khó khăn, ăn uống càng thảm đạm, khiến hắn mới mang bầu mấy tháng đã gầy đi một vòng, sắc mặt trắng bệch dựa vào lồng ngực Triệu Anh Tề, Triệu Anh Tề, ta không muốn sinh con, ta sợ.

Ta sợ.

Bàn tay Triệu Anh Tề cách quần áo đơn bạc vỗ về bụng dưới Triệu Kiểu, ôn nhu động viên hắn.

"Kiều Kiều sợ cái gì, có ta ở đây."

Triệu Kiểu lắc đầu một cái, toát ra vẻ cực kỳ thống khổ, phảng phất như có thứ gì đang từng chút xé rách linh hồn hắn. Hắn biết giới tính của mình có vấn đề nghiêm trọng, bí mật cất giấu giữa hai chân hai mươi năm, chỉ trong một đêm bại lộ trần trụi dưới mí mắt Triệu Anh Tề, không nơi dung thân.

So với việc Triệu Anh Tề không ngừng cưỡng bách, càng làm hắn khó có thể chịu đựng chính là thoa thuốc, hắn không thể không chịu khuất nhục mở rộng hai chân, thuận theo Triệu Anh Tề phô bày khe thịt non hồng dị dạng kia. Loại sỉ nhục khôn kể này, khiến hắn hận không thể cứ như vậy ngất đi, còn tốt hơn việc tiếp nhận hình phạt tàn khốc là ánh mắt Triệu Anh Tề.

Sau khi kết thúc tình sự, Triệu Anh Tề đặc biệt ôn nhu, bàn tay đầy vết chai dính đầy thuốc mỡ, nhẹ nhàng tách hai mảnh thịt đô đô ra, thăm dò chỗ bí ẩn sâu xa, vòng chuyển qua bên vách mềm mại, tỉ mỉ đều đặn bôi thuốc mỡ. Còn có thể ngậm lấy vành tai như bạch ngọc của Triệu Kiểu, ám muội nói nhỏ, "Kiều Kiều, nơi đó thật xinh đẹp."

Triệu Kiểu không biết nghĩ tới điều gì, vai run đến lợi hại, khóc nức nở, hỏi hắn:

"Triệu Anh Tề, ta là nam nhân sao?"

"Tại sao ta có thể sinh con?"

Hắn đối với thân thể dị dạng của mình cảm thấy nghi hoặc, nước mắt theo gò má giọt lớn giọt nhỏ lách tách chảy xuống, móng tay nắm chặt đâm vào lòng bàn tay, tâm tình lần thứ hai kề cận mất khống chế, nghẹn ngào nói "Không... Căn bản không đẹp đẽ, ta là quái vật."

Triệu Kiểu cực kỳ bài xích hài tử bắt nguồn từ chuyện này.

Hắn quá sợ, sợ con trai hắn giống như hắn, cho dù từ nhỏ được nuông chiều nuôi lớn, nhìn mặt ngoài như sóng lớn bình tĩnh, che giấu cảm xúc tự ti cực độ bên dưới, trong vô số đêm dài, sóng lớn đánh vào từng làn từng làn, lăng trì ý chí vốn đã yếu đuối bất kham của hắn.

"Triệu Anh Tề, Triệu Anh Tề, rốt cuộc ta là thứ gì..."

"Triệu Kiểu chính là Triệu Kiểu."

Triệu Anh Tề dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần hắn, cúi đầu hôn mái tóc đã qua tắm gội mang theo hương khí nhạt nhẽo, nghiêm túc nói:

"Là Triệu Kiểu mà Triệu Anh Tề yêu nhất."

Nhưng Triệu Anh Tề không biết là, hắn ôn nhu động viên vẫn như trước không mang lại chút an ủi nào cho nội tâm sợ hãi của Triệu Kiểu, vừa vặn tương phản, điều này khiến Triệu Kiểu từ ngày biết mình có thai kiên định với kế hoạch ấp ủ hơn.

Triệu Kiểu muốn phá bỏ đứa bé này.

Thái y một ngày ba lần sắc thuốc dưỡng thai đưa vào sương điện của Triệu Kiểu, dược thang đen thui mùi vị gay mũi khó ngửi, Triệu Kiểu không chịu uống, lén lút đổ vào chậu sứ trồng nụ hoa hoàng mai ngoài cửa sổ.

*trên hoàng mai, dưới hoa lan? Hoàng mai phải hoa lan k mn?

Hoa lan kia yêu kiều cực kì, so với Triệu Kiểu càng dễ hầu hạ, thời điểm mới bày trước điện, bên trong nâng bao la tròn trịa, mọc ra một viên đỏ thẫm điểm như bảo châu ngậm trong miệng, thâm tàng bất lộ, chỉ có thể thông qua cánh hoa nửa trong suốt tầng tầng mơ hồ mà thấy, nhếch miệng hướng lên trên che chở nâng mũi trụ, ung vinh hoa quý, nhành hoa thẳng tắp giống như đế vương cao quý uy nghiêm.

Bị Triệu Kiểu không chút thương tiếc ba ngày đổ thuốc dưỡng thai, cả bộ rễ hóa đen, cánh hoa màu vàng nhạt đánh ủ rũ, không hề tôn nghiêm cuộn thành một đoàn.

Triệu Anh Tề tức giận đến nghiến răng, dặn dò thái y sắc thêm thuốc đưa tới, hắn tự mình kiềm kẹp eo Triệu Kiểu, ấn người lên đùi, ôm vào trong ngực liên tục lừa gạt dụ dỗ, thật vất vả mới đút hết nửa bát.

Triệu Anh Tề cố ý ngậm đường phèn trong miệng đùa hắn.

Triệu Kiểu đầu lưỡi đắng nghét, chỗ nào cũng đắng, bàn tay nhỏ nâng mặt Triệu Anh Tề, vươn mình cưỡi lên eo hắn, nhanh như hổ đói vồ lên đôi môi hắn, đầu lưỡi non hồng tiến vào, gió cuốn mây tan càn quét vòm miệng, đoạt lại viên đường phèn, nuốt vào miệng, đắc ý há mồm khoe khoang với Triệu Anh Tề.

Triệu Anh Tề giả vờ ảo não, bóp cổ tay thương tiếc, ẩn sâu công cùng tên (?).

Bầu không khí ngọt ngào thiếu chút nữa khiến Triệu Anh Tề mất cảnh giác, quên mất nửa tháng trước Triệu Kiểu từng cố chấp lặp lại nhiều lần với hắn:

"Phá bỏ hài tử có được không."

"Triệu Anh Tề... Ta không muốn sinh con cho ngươi, ta muốn về nhà."

Đó là lần đầu tiên Triệu Kiểu không ghét bỏ dược thang đưa tới.

Từ khi Triệu Anh Tề phát hiện Triệu Kiểu lén lút dở trò vặt đổ thuốc vào chậu hoa, không quản chính sự trên triều có bận bao nhiêu, chỉ cần đến giờ Triệu Kiểu uống thuốc, đều đích thân lại đây đút hắn. Mỗi lần đều phải trải qua một phen náo loạn, chén thuốc mới thuận lợi vào bụng Triệu Kiểu.

Nhưng lần này trạng thái Triệu Kiểu thực khác thường, không ầm ĩ cũng không nháo, khéo léo há miệng ngậm muỗng sứ, như mèo con uống sữa yên tĩnh nuốt.

Triệu Anh Tề bàn đầu cho là thân thể hắn không thoải mái, nhưng nhìn biểu tình phức tạp như vừa trút được gánh nặng lại vừa vô cùng thống khổ của Triệu Kiểu, tâm lý càng lúc càng bất an, quyết định ném chén thuốc trong tay, nước thuốc đen đặc văng tứ phía. . truyện tiên hiệp hay

"Người đâu, tuyên thái y. Cô* ngược lại muốn xem thử chén thuốc này trộn thứ gì bên trong."

*Cô ở đây là danh Triệu Anh Tề tự xưng, giống như 'trẫm' vậy. Thường vua chúa thái tử mới dùng.

Triệu Anh Tề ngắt cằm Triệu Kiểu, đáy mắt nổi lửa, cắn răng nói: "Triệu Kiểu, ngươi thật có tài."

========================

editor: Nhờ mấy trang reup mà tui từ người edit lên chức tác giả luôn, bấm vo truyện thấy cùng tác giả: Bấm ngón tay tính toán...., Đại nói lắp. Iêm cũng lạy mí anh chị, iêm cảm ơn nhiều lúm.

Các b đừng đọc truyện ở trang reup nha~ hãy vào link này chung vui với editor nà

https://www.wattpad.com/1103454615-edit-qua-c%E1%BA%A7u-r%C3%BAt-v%C3%A1n-giang-nguy%E1%BB%87t-ho%E1%BA%A3ng-tr%C3%B9ng-s%C6%A1n