Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!

Chương 53: Thanh Trạm thái tử (3)



Lấy linh lực làm cung tên, phương thức tu luyện cũng đơn giản.

Kiếp trước nàng là tay súng thiện xạ xếp hàng đệ nhất, không phát nào trượt, phi tiêu, bắn tên càng chưa từng gặp phải đối thủ.

Quyển công pháp này vừa khéo, rất hợp với nàng.

"Tuy nói "Ngân Nguyệt" chỉ là thượng phẩm địa cấp nhưng quyển công pháp này có thể thăng cấp, cấp bậc càng tăng lên thì linh lực càng ngày càng thâm hậu, "Ngân Nguyệt" sẽ càng ngày càng mạnh, thử tưởng tượng trên chiến trường cùng lúc bắn ra hàng vạn mũi tên, "Ngân Nguyệt" tu luyện đến đỉnh cao thì sẽ làm được như vậy."

Mặc Vô Cực giải thích khiến trước mắt Trầm Vi Ngưng sáng ngời, xem ra nàng không cẩn thận mà chọn được một món bảo bối rồi.

"Vậy chọn nó đi."

Trầm Vi Ngưng cầm "Ngân Nguyệt", nhanh chóng ra khỏi Huyền Vũ Các, hoàn toàn mặc kệ Mặc Vô Cực.

Hắn tới làm sao thì cứ trở về như thế.

Mặc Vô Cực dở khóc dở cười, thật là một tiểu gia hỏa không có lương tâm, hắn đột phá kết giới đi vào là vì ai? Vậy mà nàng chọn được công pháp mình muốn rồi liền mặc kệ hắn.

Sao hắn cảm thấy mình...... Ở trước mặt Ngưng Ngưng không có chút địa vị gì hết vậy?

Trầm Vi Ngưng ra khỏi Huyền Vũ Các, đệ tử đi ngang qua đều lộ ra biểu tình kính sợ với nàng, cũng không dám có chút khinh thường nào nữa.

"Chào buổi sáng, Vi Ngưng các hạ." Một nội môn đệ tử mặc thanh bào lấy hết can đảm tiến lên chào hỏi nàng.
Thanh bào là biểu tượng của nội môn đệ tử, linh lực khoảng cấp 5-7.

Trầm Vi Ngưng không nóng không lạnh khẽ gật đầu tỏ vẻ đáp lại, tính tình của nàng vốn dĩ cũng không phải kiểu cởi mở nhiệt tình, nàng thích độc lai độc vãng, làm theo ý mình.

Nhưng nàng chỉ thản nhiên gật đầu một cái lại khiến những kẻ khác thụ sủng nhược kinh*, không ngừng vui vẻ khoe với đồng bạn.

(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà lo sợ, vừa mừng vừa lo.)

"Xem kìa! Nàng ấy đáp lại ta! Nàng ấy thật là bình dị gần gũi!"

"Đúng vậy đúng vậy, lần sau ta cũng phải bắt chuyện với nàng! Vừa rồi do ta hồi hộp quá!"

Những người này đều đã quên rằng, trước kia Trầm Vi Ngưng ôn thuận, nhu nhược, hiểu lễ nghĩa, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhưng chỉ vì thực lực thấp kém mà bị chế giễu khinh nhục.

Mà Trầm Vi Ngưng bây giờ chẳng qua chỉ hơi triển lộ một chút thực lực, nàng ngạo mạn lại thành phong phạm cao thủ, nàng hơi hòa hoãn sắc mặt lại cho là bình dị gần gũi.

"Trầm, Trầm Vi Ngưng...... Các hạ!"

Một thanh âm khẩn trương vang lên, Trầm Vi Ngưng ngẩng đầu, thấy một thiếu niên vận áo bào màu vàng đất, lại phấn điêu ngọc trác, vô cùng thanh tú đáng yêu chạy về phía mình.

Tiểu thiếu gia của nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Kim Sanh.

Nhớ tới thiếu niên này lúc nàng vẫn còn là phế vật gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, Trầm Vi Ngưng đối với hắn liền có thêm vài phần hảo cảm.

Đứa trẻ chân thành hồn nhiên như thế, ở thời đại nào cũng không hay gặp lắm.

"Mộ Dung thiếu gia, chào buổi sáng." Trầm Vi Ngưng chờ khi hắn chạy đến trước mặt, nhàn nhạt mà chào hỏi.

Mộ Dung Kim Sanh vội vã chạy thẳng lại đây, gương mặt phấn nộn đỏ bừng, nghe nàng chào hỏi gương mặt lại càng kích động mà ửng đỏ lên, càng thêm đáng yêu.

"Chào, chào buổi sáng."

Mộ Dung Kim Sanh gãi gãi đầu, nói chuyện có chút lắp bắp.

"Có chuyện gì sao?"

Trầm Vi Ngưng nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt thanh tuyệt điệt lệ dưới nắng sớm thật giống như một giọt sương trong suốt long lanh.

Mộ Dung Kim Sanh nhìn đến sững sờ, miệng không tự chủ được đáp: "Phụ thân với Trạch Vương điện hạ bảo ta kết bạn với cô......"

Nói xong, Mộ Dung Kim Sanh hận không thể vả cái miệng rộng của mình, phụ thân đã nói hắn phải tự nhiên chút, sao hắn vẫn nói ra phân phó của họ vậy?

Tâm thái lợi ích trắng trợn như vậy nhất định sẽ khiến cho nàng ấy thấy chán ghét lắm.

Sao hắn ngốc như vậy chứ?

Người đi ngang qua bên cạnh đều không khỏi lộ ra đồng tình mà nhìn vị Mộ Dung gia tiểu thiếu gia này.