Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!

Chương 47: Thực lực vả mặt (7)



Nàng ta khóc váng lên, trong lòng lặng lẽ gặm nhấm hối hận cùng đau khổ.

Thế nhưng nàng vẫn hận Trầm Vi Ngưng như cũ, bởi vì tỷ ta mạnh đến mức không cần làm gì cũng khiến cho nàng ta sống không bằng chết.

Tư vị như vậy thật đáng sợ, nhưng mà so với tất cả những gì nàng ta đã làm trước kia với Trầm Vi Ngưng, nỗi sợ cả đời này của nàng ta chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.

Cho dù bây giờ nàng ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

***

Trầm Vi Ngưng trở thành thiên tài số một của Huyền Vũ Viện, hoàn toàn rửa sạch cái danh "phế vật linh mạch cấp một", trên đường đi, những người biết thực lực hiện tại của nàng đều nhao nhao kính sợ, đi qua cũng nhất mực cung kính.

Ngay cả việc nàng đã từng bị Ma tộc làm bẩn giờ cũng không có bất kì ai dám nói ra.

Đây là một chuyện cực kỳ nhục nhã, đặc biệt là đối với nữ nhân.

Thế nhưng chửi bới một thiên tài linh mạch cấp mười sáu bằng chuyện nhục nhã này dường như càng thêm nhục nhã......

Trầm Vi Ngưng dọc theo đường đi đương nhiên là mắt nhìn thẳng, cao ngạo mà đi về hướng viện lạc mà viện trưởng đã đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Vài người không biết nội tình đều nhìn theo bóng dáng của nàng.

"Đó là Trầm Vi Ngưng sao? Sao có cảm giác không giống lắm thì phải?"

"Không giống chỗ nào? Gương mặt đó của nàng ta ngươi còn có thể nhận sai à?" Có kẻ ghen tỵ đáp, lấy dung mạo của Trầm Vi Ngưng, khiến cho tất cả nữ nhân ước ao là chuyện không thể nghi ngờ.

"Không phải, là cảm giác a, cảm giác trên người nàng ấy, giống như thoáng cái có vẻ..... cao quý thần thánh lên."

"Đúng là có chút không giống......"

Bên này vừa nói xong, vài kẻ đã biết thực lực hiện tại của Trầm Vi Ngưng lập tức tiến đến phổ cập kiến thức!

Sau khi "blah blah" một trận, những người nghi ngờ vừa rồi toàn bộ đần ra......

(⊙o⊙)!

Thì ra người khởi động lại Trắc Linh trận là Trầm Vi Ngưng!

Chẳng những nàng không bị Trắc Linh trận mạt sát mà cấp bậc linh mạch yêu cầu khởi động lại Trắc Linh trận không phải là cấp mười!

Mà là......cấp mười sáu!

Năm đó thiên tài lão tổ sư nổi tiếng nhất của Huyền Vũ Viện kia lúc mười chín tuổi mới thắp sáng 15 cột linh trụ.

Thế nhưng Trầm Vi Ngưng thắp sáng 16 cột!

Hơn nữa năm nay nàng mới mười lăm tuổi!

Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!

Hiện tại toàn bộ những kẻ vừa rồi còn đang coi khinh Trầm Vi Ngưng đều trở nên cung kính.

Có kẻ bắt đầu run run kích động tại chỗ. 

"Ta vậy mà cũng có thể nhìn thấy một thiên tài tuyệt thế quật khởi!"

"Ta cùng thiên tài tuyệt thế ở cùng một Huyền Vũ Viện! Thật vinh diệu*!"

(*Vinh diệu=vinh quang+vi diệu.)

"Trước đây ta đã học cùng lớp với Trầm Vi Ngưng! Nàng ấy ngồi ở sau ta ba hàng!"

"Vậy mà cũng khoe? Ký túc xá lúc trước của ta nằm cách vách Trầm Vi Ngưng!"

"Xì! Ngươi cũng đâu còn ở ký túc xá nữa đâu! Nói cho các ngươi biết, ta đã từng nói chuyện với nàng ấy!"

"Ồ? Lần đó không phải ngươi đã mắng nàng ấy sao? Mắng cũng coi như nói chuyện à?"

"Ngươi nói cái gì? Ngươi không được vu hãm ta! Sao ta lại phải mắng nàng ấy? Nói năng ý tứ chút đi, ngươi cho rằng ngươi là ai?" 

"Hừ! Còn ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn không phải mắt chó nhìn người kém cỏi, giờ mới biết Vi Ngưng lợi hại sao, không phải trước kia ngày nào ngươi cũng vỗ mông ngựa* Trầm Thiên Thiên sao?"

(*Vỗ mông ngựa=nịnh nọt lấy lòng.)

"Ngươi dám bôi nhọ ta, được lắm, xem ta đánh chết ngươi đi!" Kẻ bị vạch trần tại trận phẫn nộ, bắt đầu động tay.

"Được! Sợ ngươi chắc?"

............

Bên này một đám đánh nhau loạn cả lên, mà ngọn nguồn gây ra chiến tranh - Trầm Vi Ngưng lại nhàn nhã đi về viện của mình, nhìn thấy bài trí trong viện thì tâm tình lập tức tốt lên.

Phẩm vị tao nhã như thế, vừa nhìn đã biết là Mặc Vô Cực làm.

Một bụi mặc trúc tú nhã* được đặt bên cửa sổ, chỉ cần mở cửa ra liền có thể thấy sắc xanh thúy lục mang theo sương đọng kia, thật khiến cho người ta thấy thoải mái.

(*Tú nhã: tú chỉ vẻ đẹp thanh lịch, nhã trong "nhã nhặn", "thanh nhã".)