Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!

Chương 37: Phế vật nghịch chuyển (7)



Trầm Thiên Thiên càng thêm tức giận, nói với nàng: "Trầm Vi Ngưng, ngươi không phải để ta tìm chứng cứ sao? Chứng cứ ta đã tìm được rồi, Tiền Nhu cũng ở ngoài kia, nhân chứng vật chứng đều có, hôm nay ngươi tuyệt đối chạy không thoát!"

"Phải không?" Trầm Vi Ngưng bình đạm mà nói, "Chứng cứ gì?"

"Đương nhiên là chứng cứ chứng minh ngươi đánh người!" Trầm Thiên Thiên đối với biểu tình không để ý của nàng ta rất tức giận!

Trầm Vi Ngưng nghiêng nghiêng đầu, biểu tình có chút thiên chân vô tội: "Thứ lỗi, ta không biết muội đang nói gì? Ta không có đánh người, sao muội phải vu hãm ta?"

"Hừ! Ngày hôm qua không phải rất kiêu ngạo sao? Hôm nay lại không dám thừa nhận, Trầm Vi Ngưng, ngươi đừng có giả bộ, ta có chứng cứ!" Trầm Thiên Thiên siết chặt nắm tay nói.

"Ngày hôm qua ta đã nói rồi, ta không có đánh người, thái độ của ta vẫn giống vậy thôi." Trầm Vi Ngưng lại càng thêm ung dung.

"Hôm qua Trạch Vương điện hạ cũng ở đó, ngươi đừng tưởng rằng giả ngu là có thể giải trừ tội danh!" Trầm Thiên Thiên nhìn về phía Viêm Diệc Trạch, hy vọng hắn có thể vì mình nói một lời.

Ngày hôm qua Trạch Vương điện hạ nói đỡ cho nàng, cũng chính miệng hắn từng nói, Trầm Vi Ngưng phạm sai lầm, phải bị Huyền Vũ Viện khai trừ!

Nhưng mà trước khác nay khác, Trạch Vương hôm nay không phải Trạch Vương hôm qua.

Viêm Diệc Trạch ánh mắt sáng quắc mà nhìn Trầm Vi Ngưng, trên mặt lại mang theo phong độ quân tử, vô cùng chính trực mà nói: "Ngày hôm qua quả thật Trầm Vi Ngưng không có thừa nhận mình đánh người, nàng ấy vẫn luôn nói bị oan uổng."

Hắn nói như vậy, thực ra cũng là sự thật, nhưng mà nói ra thì lại giống như Trầm Vi Ngưng thật sự bị oan uổng.

Tư Mã viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão vừa nghe, trong lòng suy đoán sơ qua một chút tình huống ngày hôm qua thì lại càng thêm tức giận.

Trầm Thiên Thiên bình thường ở Huyền Vũ Viện hành động ngang ngược kiêu ngạo, cùng với tính cách Trầm Vi Ngưng mềm yếu cũng đã chịu đãi ngộ không công bằng, bọn họ không phải là không biết, nhưng Huyền Vũ Viện vốn dĩ chính là một nơi cá lớn nuốt cá bé nên bọn họ cũng không để ý tới.

Nhưng nghĩ cũng biết, Trầm Vi Ngưng làm sao có thể đánh người được, tới giờ cũng chỉ có người khác bắt nạt nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Mã viện trưởng rất tự trách, tại sao không phát hiện thiên phú của Trầm Vi Ngưng sớm một chút để mà đi bảo vệ con bé thật tốt?

Để cho nó chịu nhiều khổ cực như vậy, ngẫm lại rất đau lòng, con bé chính là ánh sáng hy vọng tương lai của Huyền Vũ Viện a!

"Trầm Thiên Thiên, nếu ngươi nói có chứng cứ, vậy thì chứng cứ ở đâu?" Tư Mã viện trưởng cố nén giận nói.

Chuyện này không thể áp xuống một cách không minh bạch, thứ nhất - Trầm Thiên Thiên sẽ không bỏ qua, thứ hai - hắn cũng hy vọng Trầm Vi Ngưng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở Huyền Vũ Viện, bằng phẳng trong sạch!

Trầm Thiên Thiên bởi vì lời nói của Viêm Diệc Trạch mà vô cùng kinh hãi, đau lòng, cả người run rẩy, nghe Tư Mã viện trưởng nói vậy liền vội vàng đáp: "Đương nhiên là có chứng cứ! Vu thúc, mang chứng cứ lên, ngoài ra dẫn thêm Tiền Nhu tới đây!"

Vu Thúc kia là tâm phúc của Xương Minh Hầu - Vu Tranh, trước lúc đến quả thật đã chuẩn bị tốt chứng cứ vu oan cho Trầm Vi Ngưng, nhưng hắn không có bị tức giận và ghen ghét làm cho choáng váng đầu óc giống như Trầm Thiên Thiên.

Chứng cứ bọn họ bịa đặt, lúc bình thường Tư Mã viện trưởng không để bụng có thể sẽ gạt được, nhưng hiện tại Tư Mã viện trưởng vừa nhìn thấy liền muốn truy cứu tới cùng.

Nếu mà lấy chứng cứ giả ra, chẳng những không kéo Trầm Vi Ngưng xuống nước mà ngược lại toàn bộ Trầm gia đều đắc tội Huyền Vũ Viện.

Chuyện như vậy Vu Tranh cũng không dám làm, hắn vội vàng nhìn về phía Xương Minh Hầu.

Chuyện của Trầm gia thì vẫn nên để cho Trầm gia tự mình giải quyết đi!

Xương Minh Hầu là người đứng đầu một nhà, những lúc như thế này hắn nên giải quyết đúng mực.

Lựa chọn buộc phải đứng ra vì đứa con gái không có não này mà đắc tội Huyền Vũ Viện? Hay là bo bo giữ mình để Trầm Thiên Thiên nếm chút khổ sở đây...