Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 2 - Chương 32: Tiền tuyến




A Mộc Đồ có thể cảm thấy Trữ Hạ đang run rẩy, hắn nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

Hắn cảm thấy rất bất lực trước thái độ đó của nàng. Nâng cằm nàng lên, hắn ra lệnh: “Không cho phép nàng nghĩ tới hắn. Nàng chỉ có thể được nghĩ tới ta.”

Trữ Hạ đẩy tay hắn ra, liếc nhìn hắn, hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì thiên hạ này là của ta, ngàn vạn tính mạng trên đời này cũng là của ta, mà nàng cũng là của ta.” Lại là câu nói bá đạo này.

“Ngài có thể sáng tạo thêm chút được không?” Trữ Hạ trừng mắt nhìn hắn.

“Thế nàng nói xem tại sao?”

“Bởi vì ngài đang ở trước mắt ta, cho nên ta cũng không cần phải nghĩ tới ngài.”

A Mộc Đồ nhìn nàng chằm chằm, sau nửa ngày mới nói: “Thế tại sao nàng ở trong mắt ta, nhưng ta vẫn đang nghĩ tới nàng.”

“Nói bậy! Ta vừa rồi gọi mãi nhưng ngài cũng chưa từng liếc ta lấy một cái.” Nàng trừng mắt lên.

“A, muốn hấp dẫn sự chú ý của ta sao, sao nàng không nói sớm một chút, ta sẽ nhiệt tình phối hợp.” Trong mắt hắn tràn ngập vui vẻ, dùng vẻ mặt rất côn đồ hỏi tiếp: “Muốn hấp dẫn ta để làm cái gì vậy?”

Thấy con ngươi màu lục của hắn hơi tối lại, nàng cả kinh nhảy dựng lên, tranh thủ quay trở lại giường, vội vàng nói: “Không cần, đại nhân ngài bộn bề công vụ, tiểu nữ tử như ta sao có thể lọt vào mắt ngài được… Ngài cứ tiếp tục đi.”

“Nhưng nàng lại khơi mào hứng thú của ta lên rồi…” Hắn đứng lên đi tới gần nàng, đôi mắt bảo thạch như đang câu hồn người ta vậy.

“Ta, ta sai rồi, ngài đại nhân không nên chấp kẻ tiểu nhân, tha cho ta đi.” Trữ Hạ phát hiện ra mình đã chọc nhầm người rồi, vì vậy vội vàng kéo chăn che trước ngực, lui về tít cuối giường.

Hắn bò lên giường, bò tới gần từng chút một như mèo vờn chuột, đôi con mắt màu lục đầy vẻ trêu chọc. Bàn tay của hắn vươn tới, dễ dàng bắt lấy chân trần của nàng, kéo nàng lại gần hắn.

“A…” Trữ Hạ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của thái giám tùy tùng: “Khởi bẩm Vương, Lạc tướng quân tới!”

Trữ Hạ thở phào một hơi, cười nói: “Vương, công vụ quan trọng hơn, không cần vội vàng… Ha ha…”

Nàng muốn đứng dậy, thân thể to lớn của A Mộc Đồ lập tức đè lên, ép nàng không thể động đậy.

“Truyền Lạc tướng quân!” Hắn lớn tiếng nói, lại cúi người nói thầm bên tai Trữ Hạ: “Đừng nghĩ trốn ta, con mèo nhỏ. Nàng nên học cách ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, hắn mới cười và buông nàng ra.

Lạc Bình Xuyên trước khi vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu to của nữ nhân. Hắn mang theo tâm tình muốn xem kịch hay tiến vào phòng quấy rầy. Cũng không phải hắn không thức thời, ai bảo người nào đó nửa đêm còn lôi hắn từ trên giường xuống chứ.

Hắc hắc, nghe nói dạo gần đây Vương đem nữ nhân ở ngoài biệt viện tiến cung rồi, hắn vẫn luôn muốn tới gặp nhưng chưa có cơ hội. Nghe thấy tiếng nữ nhân kêu như thế, hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều tràng cảnh, vậy nên vừa vào là hắn đã chứng kiến một màn kia.

Đáng tiếc Lạc Bình Xuyên chưa từng biết cái gì là “phi lễ chớ nhìn”, vì thế đôi mắt trừng lớn như chuông đồng vậy.

Vương… Này? Đứng lên?

A Mộc Đồ từ trên giường đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Thu hồi ngay tầm mắt của ngươi lại!”

“Vâng!” Trước khi thu hồi ánh mắt, Lạc Bình Xuyên vẫn kịp liếc nhìn Trữ Hạ. Hắn thật sự rất tò mò muốn biết nữ nhân như thế nào có thể khiến cho Vương phải giữ lại ở trong tẩm cung của mình. Chuyện này trước giờ chưa từng có đấy.

Khế Sa Vương đối với nữ nhân thực sự nổi danh lãnh cảm rồi.

Cái liếc nhìn này làm hắn ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân ở trên giường không phải là nữ nhân đã có chồng mà bọn hắn gặp ở Long Lâm sơn trang sao? Nhất định là nàng ta rồi, mặc dù đã một năm trôi qua nhưng chỉ cần liếc nhìn hắn cũng có thể nhận ra ngay.

“Bổn vương bảo ngươi thu hồi ánh mắt cơ mà. Có cần ta nhắc tới lần thứ ba không?” A Mộc Đồ tiến tới ngăn trước mặt Lạc Bình Xuyên, ánh mắt u ám như sói hoang khiến cho Lạc Bình Xuyên rùng mình. Hắn biết đây là tín hiệu nguy hiểm.

A Mộc Đồ rất chân thành với nữ nhân này.

Hắn vội vàng cúi đầu, nụ cười treo trên khóe môi: “Bình Xuyên tuân mệnh, bệ hạ của ta.”

A Mộc Đồ chỉ chỉ vào cuốn sổ con trên bàn, nói: “Ngươi xem cuốn sổ màu xanh da trời trên bàn kia đi.”

Lạc Bình Xuyên cầm cuốn sổ con lên với vẻ nghi hoặc, sau khi xem xong thì sắc mặt chợt biến.

A Mộc Đồ đi tới nói với hắn: “Ngươi lập tức tới thành Lạc Bách phụ trách điều động quân lực, ba chủ thành phía đông biên cảnh nhất định phải giữ vững. Hiện tại binh lực đều nằm ở phía nam, hai ngày sau Liệt sẽ tới hỗ trợ ngươi. Phía đông trong ba ngày chỉ có thể điều động tối đa năm vạn binh mã. Nếu Lôi Nhược Nguyệt xuất binh thì nhất định sẽ mang đại quân, ngươi phải tận lực giữ vững vị trí. Thủ không được cũng phải kéo dài thời gian chờ viện quân tới.”

Lạc Bình Xuyên chăm chú nghe, sau đó cẩn thận hỏi lại: “Vương, ngài dự tính bao lâu nữa thì đại quân Bang Thập sẽ tới?”

A Mộc Đồ hít sâu một hơi: “Nếu Lôi Nhược Nguyệt xuất binh có mục đích, vậy nhất định sẽ tới trong vòng ba ngày.”

“Thần lập tức xuất phát!” Lạc Bình Xuyên hành lễ, lui ra ngoài.

Hắn ra tới cửa, lại nghe thấy tiếng Trữ Hạ sau lưng: “Ta cũng muốn đi!”

A Mộc Đồ và Lạc Bình Xuyên đều sửng sốt quay lại nhìn nàng. Trữ Hạ nghiêm túc bò từ trên giường xuống, nắm lấy tay A Mộc Đồ: “Để cho ta đi đi. Ta và Lạc tướng quân sẽ cùng thủ thành!”

Ánh mắt của nàng rất chân thành, nhưng cũng không kiên định mà lại ngập tràn lo lắng.

A Mộc Đồ không gật cũng không lắc, chỉ hỏi lại: “Cuộc chiến giữa Khế Sa và Bang Thập, nàng thật sự có thể toàn tâm toàn ý đứng ở bên phía Khế Sa sao?”

“Là sao?” Trữ Hạ ánh mắt mơ hồ.

“Nàng sẽ hoàn toàn đứng ở bên phía ta, đối phó Lôi Nhược Nguyệt sao? Nàng sẽ trợ giúp quân Khế Sa giết người của Bang Thập sao? Nàng có thể nhìn nhân dân của mình máu chảy thành sông sao?”

Trữ Hạ gian nan nuốt nước miếng, đang định giải thích thì A Mộc Đồ lại hỏi tiếp: “Chung Trữ Hạ, nàng có biết chiến tranh là cái gì không?”

Nàng nhìn hắn, cảm giác mình như một con mèo hoang lang thang không có nơi chốn để về.

A Mộc Đồ nói với Lạc Bình Xuyên: “Ngươi mau đi đi!”

Thu hồi lại lòng hiếu kỳ, Lạc Bình Xuyên lui ra ngoài, đóng cửa lại.

“Ta…” Trữ Hạ cúi đầu nói. “Có lẽ ta…”

Không đợi nàng nói xong, A Mộc Đồ đã nhẹ xoa đầu nàng, cười nói: “Nàng đi ngủ trước đi, ta còn bận một chút.”

Trữ Hạ lại nằm xuống đống chăn đệm dưới đất, đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ.

Nàng nhìn trần nhà, muốn cười lại không cười nổi. Nàng một mực nhớ lại những câu hỏi vừa rồi của A Mộc Đồ dành cho mình… Nàng… thật sự có thể làm được sao? Bang Thập phản bội nàng, nhân dân Bang Thập đi theo Lôi Nhược Nguyệt và phản bội nàng, nhưng nàng có thể nhẫn tâm đối phó với bọn họ sao?

Đã hơn một năm rồi, nàng thật sự có thể lạnh lùng vung đao giao đấu với quân Bang Thập sao?

Thật sự là một lựa chọn gian nan và khó nghĩ.

Nàng nằm suy nghĩ mãi cũng ngủ quên luôn. A Mộc Đồ nhìn nàng hồi lâu, khẽ thở dài, sau đó ôm nàng lên giường, trên môi nở một nụ cười nhẹ, lầu bầu nói: “Làm sao ta có thể đưa nàng tới cho Lôi Nhược Nguyệt được cơ chứ…”

Nhưng hết thảy đều không giống như A Mộc Đồ tính toán. Lúc hắn đi ngủ thì nàng chưa dậy. Đến chiều, khi hắn tỉnh lại thì Trữ Hạ đã rời đi.

Hắn tưởng nàng giống như ngày thường dạo chơi ở trong cung, sau đó mới lại phát hiện thư phòng có dấu vết bị lục lọi. Hắn đi tới trước bàn sách, ngạc nhiên nhìn thấy một phong thư, cả kinh mở ra thì lại không khỏi dở khóc dở cười.

Thư là của Trữ Hạ viết, đầu tiên là viết bằng chữ Khế Sa, chữ sai be bét, có những đoạn không viết được thì vẽ tranh thay thế. Về sau, ngay cả vẽ tranh cũng không nổi, nàng liền dứt khoát viết bằng chữ Bang Thập, như vậy A Mộc Đồ còn hiểu được chút ít.

Thư của nàng đại khái nói rằng nàng muốn tới tiền tuyến tìm Lạc Bình Xuyên, bảo hắn không cần phải lo lắng. Nàng còn cầm của hắn hai thứ, một là lệnh bài của Hoàng đế có thể ra lệnh cho tất cả quan viên, hai là phối ngọc tùy thân của hắn, mong hắn đừng keo kiệt mà so đo với nàng…

A Mộc Đồ sờ sờ miếng ngọc bên người, quả nhiên là đã bị nàng lấy đi. Nàng vậy mà lại nhân lúc hắn ngủ ăn trộm đồ của hắn.

Nữ nhân chết tiệt này! Đời này hắn chưa từng thấy nữ nhân nào to gan như nàng. Dám trộm đồ đạc của hắn, nàng cho rằng mình là hồ ly có chín cái mạng sao?

Chung Trữ Hạ, chỉ bằng cái tội này, ta nhất định sẽ bắt nàng trở về đánh đòn một trận, dù cho nàng có chạy tới chân trời hay góc bể.

Đối với Trữ Hạ mà nói, chạy trốn khỏi Hoàng cung cũng không phải là việc khó khăn gì. Huống hồ những ngày này nàng đều âm thầm quan sát những nơi phân bổ thị vệ, khiến cho việc chạy trốn càng thêm thuận lợi.

Ngoài ra, nàng còn cầm theo một chút ngọc khí châu báu trong cung để làm lộ phí đi đường. Nàng tự an ủi mình, cái này cũng không thể tính là trộm được, thiếu vài kiện đồ vật, đối với Khế Sa giàu có mà nói chẳng khác nào cái lông trâu mà thôi.

Vừa ra khỏi thành Đô Linh, nàng liền mua chút bánh ngọt mang theo trên đường, sau đó mua một con ngựa. Vỗ vỗ lưng con ngựa, nàng lại nhớ tới Tiểu Tam. Tiểu Tam chắc vẫn ở nam quân doanh. Nàng phải đi về phía đông. Cũng may thời gian Lạc tướng quân mới rời đi không lâu, hy vọng có thể vượt qua được.

Trên thực tế, Lạc Bình Xuyên ra roi thúc ngựa ngày đêm, làm sao Trữ Hạ có sức mà bắt kịp được. Hắn tới đông quân doanh, lấy đi số nhân mã ít ỏi còn lại ở nơi này, sau đó tiếp tục đi về hướng đông. Ba ngày sau tới thành Kinh Cúc thì rất ngạc nhiên khi biết tinh thành Lạc Bách ở phía trước đã rơi vào tay giặc. Đội quân của Lôi Nhược Nguyệt hành quân còn nhanh hơn dự kiến.

Thái thú thành Kinh Cúc nói thành Lạc Bách đã rơi vào tay giặc cách đây một ngày, mà số huyện thành nhỏ rơi vào tay Bang Thập đã lên tới con số 9. Chỉ còn hai trong ba chủ thành ở tiền tuyến phía đông này là thành Kinh Cúc và thành Tốc Liêu vẫn còn thủ vững, nhưng mười vạn quân tiên phong Bang Thập đã đang trú đóng ở cách hai thành ba mươi dặm.

“Ý của ngươi là ngoài thành Kinh Cúc ba mươi dặm hiện có năm vạn quân Bang Thập đang trú đóng?” Lạc Bình Xuyên hoảng sợ! Năm vạn! Quá độc ác rồi!

Bang Thập đã gả công chúa tới hòa thân, làm sao lại có thể tiến công Khế Sa nhanh như vậy? Nếu Lôi Nhược Nguyệt muốn tham gia vào trận này, vậy công chúa hòa thân thì sao? Dù có thế nào, chuyện này thật sự quá không hợp lý rồi.

Huống hồ thông minh như Lôi Nhược Nguyệt cũng phải biết, cho dù có dã tâm thế nào cũng không nên chọn thời điểm này để ra tay. Ngồi đợi để làm ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hơn sao?

Ai, lần này là năm vạn quân tiên phong, mỗi người một cước là có thể giẫm sụp tường thành Kinh Cúc rồi.

“Chúng ta chỉ có 3000 người, tối đa cũng chỉ có thể kiên trì một ngày!” Thái thú thành nghiêm túc nói: “Lạc tướng quân, thành còn người còn, thành mất người mất, chúng ta sẽ không đi, muốn chiếm thành Kinh Cúc thì phải bước quan xác của ta.”

Lạc Bình Xuyên vỗ vỗ vai thái thú thành Kinh Cúc, thấy hắn đã ngoài năm mươi mà ánh mắt vẫn kiên định đến thế thì không khỏi kính nể trong lòng. Khế Sa mạnh cũng vì có những người như thế này chèo chống những năm qua.

“Dân chúng đã đi hết chưa?” Lạc Bình Xuyên hỏi.

“Đã hoàn toàn rút lui rồi.” Thái thú kính cẩn trả lời.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một hồi náo động, vệ binh tới báo: “Đại nhân, ngoài thành có người cầu kiến, nói có chuyện gấp cần tìm Lạc tướng quân. Chúng tiểu nhân không dám cho người vào, hắn vẫn đang ở bên ngoài.”

Thái thú nghe xong thì nhìn về phía Lạc Bình Xuyên. Lạc Bình Xuyên sững sờ một chút, bước ra phía cửa, lại ngạc nhiên khi thấy người gầy gò với gương mặt đen sì bên ngoài. Người nọ tuy nhỏ nhưng giọng không nhỏ, nàng thô lỗ hét lên: “Tướng quân, là ta, Vương phái ta tới. Mau mở cổng.”

Lạc Bình Xuyên nhìn kỹ, đúng là người bên gối của Vương. Tuy mặt nàng bị bôi tới đen sì, y phục rách rưới như một tên ăn mày nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

“Nhanh, mau mở cửa cho hắn!” Lạc Bình Xuyên nói với thủ vệ bên cạnh, lại vội vàng đi xuống nghênh đón.

Trữ Hạ thoáng cái đã vặn vẹo cái eo, nói tiếp: “Mệt chết đi được, tướng quân chạy cũng thật nhanh, ta thiếu chút nữa bị con ngựa lồng lên làm ngã chết rồi.” Nàng không đợi Lạc Bình Xuyên đặt câu hỏi đã lại hỏi: “Nơi này có chỗ nào để tắm rửa không?”

Chúng tướng và Thái thú sững sờ tại trận, đối với tên thiếu niên ăn mày này cực kỳ tò mò, lại không biết phải làm gì, cùng đưa mắt nhìn Lạc Bình Xuyên.

Lạc Bình Xuyên nói với mọi người: “Các ngươi chờ một chút.” Sau đó đem Trữ Hạ kéo vào phòng, đóng cửa lại, hạ giọng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Trữ Hạ cười gian, đem lệnh bài cho hắn xem, lẽ thẳng khí hùng nói: “Đương nhiên là hoàng thượng phái ta tới rồi.”

Lạc Bình Xuyên không thèm liếc lệnh bài, chỉ chăm chú nhìn nàng, phảng phất như trên người nàng có vàng vậy.

“Cô có biết tình huống ở đây bây giờ thế nào không? Thành Kinh Cúc lúc nào cũng có thể bị công chiếm, sao Hoàng thượng có thể để cô tới đây được chứ?”

“Thật mà!” Trữ Hạ nóng nảy, lại móc từ trong ngực ra cái lệnh bài tùy thân của A Mộc Đồ: “Ngươi xem, ngay cả ngọc bội bên người mà hoàng thượng cũng giao cho ta rồi…”

Lạc Bình Xuyên không đợi nàng nói xong, lạnh lùng trả lời: “Tướng ở bên ngoài có lúc không cần theo quân lệnh. Ta không biết làm sao cô có thể trộm được vật này, trừ khi nhìn thấy chính Hoàng thượng, nếu không cô lấy cái gì ra cũng vô dụng. Mau trở về. Chiến trường không phải địa phương nữ nhân nên tới.”

Trữ Hạ nói: “Tướng quân, ta có lệnh bài của Hoàng thượng ở đây, dù ngươi có thừa nhận hay không, ở lại hay đi là ta quyết định.”

Lạc Đồng Bằng cười lạnh: “Cô thật sự cảm thấy cô có thể quyết định sao?”

“Việc hãm thành hiện tại nguy cấp hơn, ngươi còn muốn quản ta sao?” Trữ Hạ tức giận, hung hăng trừng mắt với hắn.

“Nói rất đúng, ta thật sự không có thời gian chơi đùa với cô.” Lạc Bình Xuyên kéo cổ tay Trữ Hạ, đưa nàng ra khỏi phòng, sau đó nói với đám binh sĩ đang hiếu kỳ nhìn về phía này: “Mang dây thừng đến đây.”

“Này! Ngươi không thể đối đãi với ta như thế.” Trữ Hạ hét lên.

“Không thể đối đãi với ngươi như thế? Vậy ngươi muốn ta đối đãi với ngươi như thế nào? Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi!” Lạc Bình Xuyên trói gô Trữ Hạ lại, sau đó nói với thái thú: “Phái mấy người đưa nàng ta về thành Đô Linh.”

“Lạc Bình Xuyên!” Trữ Hạ phẫn nộ, nàng to gan chạy tới đây là vì cái gì chứ.

“Đi ngay!” Lạc Bình Xuyên vung tay lên.

“Khoan… khoan, đợi một tí… Đợi một chút thôi!” Trữ Hạ bị mấy người kéo đi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngoảnh đầu lại kêu to: “Ta có biện pháp đánh lui quân Bang Thập. Thật đấy! Ta có cách mà!”

Không chỉ Lạc Bình Xuyên mà tất cả đều dừng lại vài giây. Trữ Hạ thấy vậy lại tiếp tục kêu to: “Ta, ta có biện pháp bảo trụ thành Kinh Cúc.”