Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 9: Anh Nổi Giận



Cánh tay cô bị bàn tay mạnh mẽ của anh kéo lại. Toàn thân Hạ An cứng đờ, cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, chóp mũi cô ê ẩm, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, Hạ An cố vùng vẫy nhưng tay anh càng siết chặt, kéo cô đi theo mình.

“Phương tổng... giữa đường giữa xá anh kéo tay tôi làm gì, anh buông tôi ra", cô vừa giãy giụa vừa hỏi.

Phương Hàn kéo cô đến xe mở cửa nhét cô vào trong.

“Tài xế Chu, hôm nay cho cậu nghĩ sớm, cậu bắt taxi về đi, để tôi tự lái xe". Nói với tài xế xong, Phương Hàn vào xe thắt dây an toàn lái xe rời đi.

Phương Hàn vừa lái xe vừa trừng mắt nhìn Hạ An , rồi hời hợt nói:

“Cô thiếu thốn tình cảm đến nỗi lại đi coi trọng loại người ngu xuẩn kia, mắt của cô có vấn đề hay chỉ để chưng thôi ?

Tuy đã kiềm chế nhưng không biết tại sao những lời anh nói ra như nhạo báng Hạ An

Hạ An nở nụ cười yếu ớt: "Thưa Phương tiên sinh, không phải ai sinh ra cũng xuất sắc như anh, anh đừng có mở miệng ra là khinh thường người khác như thế. Huống hồ gì tôi chỉ là một người giúp việc, không có một phương diện nào tốt, còn từng ngồi tù nữa, những gì người đàn ông kia nói về tôi đều đúng. Vậy thì tôi có tư cách gì đòi hỏi một người đàn ông xuất chúng, chỉ cần có người chấp nhận tôi là may cho tôi rồi".

Phương Hàn chán ghét sự cam chịu của cô.

“Miệng của cô càng ngày càng ăn nói trơn tru nhỉ ?”, anh lạnh lùng mở miệng.

Anh nói mắt cô có vấn đề nhưng thật ra mắt anh mới có vấn đề, sao anh lại để ý đến người phụ nữ đáng ghét này. Nhưng khi nhìn thấy Cô, trong lòng anh lại bắt đầu lăn tăn. Loại cảm giác này thật kinh khủng.

Hạ An điều chỉnh lại cảm xúc hạ giọng : “Xin anh dừng xe lại, tôi muốn xuống xe".

Phương Hàn vẫn lái xe, làm như không nghe thấy cô nói gì.

“Phương tổng... anh dừng xe lại đi, tôi muốn xuống xe, anh không nghe sao?" Hạ An lặp lại lời vừa rồi.

“Hạ An là cô ghét tôi hay đang chê bai tôi mà không muốn ngồi chung với tôi?” Vừa nói xong Phương Hàn cũng giật mình, không biết vì sao anh lại nói ra như vậy, những lời đó chẳng khác nào như đang cầu xin cô đừng chê bai anh.

Hạ An tức giận nhìn anh mạnh miệng nói: “Đúng... anh tưởng chỉ mình anh có quyền ghét có quyền hận còn tôi thì không sao? Phương tổng, tôi thật sự rất ghét anh, rất hận anh, vì anh mà cuộc sống của tôi lúc nào cũng mệt mỏi, bế tắc thế này, vì anh mà tôi bị người khác coi thường, nếu có thể tôi thà ở cạnh với một người đàn ông ngu xuẩn mà anh nói còn hơn ở cùng với một người không có tình người như anh".

Nghe những lời Hạ An nói, bàn tay đang nắm vô lăng của anh tự nhiên run lên. Cô dám nói anh không có tình người sao?

“Cô nói nghe hay lắm Hạ An . Nếu cô đã ghét đã hận tôi như vậy thì tôi không ngại để cô hận thêm đâu? Tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là không có tình người".

Phương Hàn lái xe tăng tốc, Hạ An có chút sợ hãi, lúc này cô thật sự hối hận về những lời cô vừa nói ra.

Bây giờ là 7 giờ tối, không biết Phương Hàn đưa cô đến chỗ nào, chỉ thấy ở đây là hẻm cụt, không thấy nhà cửa chỉ thấy vài cây xanh, ngoài trời thì tối đen, chỉ có ánh đèn mờ trong xe.

Phương Hàn kéo cô sang, tay bóp mạnh cằm cô.

“Ở trong tù 3 năm, thiếu thốn tình cảm tới mức cô muốn quàng đại một gã mà không cần suy nghĩ hay sao?”

Khoảng cách này hai người rất gần nhau, tuy không dám nhìn mặt anh nhưng cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh.

Phương Hàn nói bên tai cô, tay anh di chuyển đến ngực cô.

Trong tích tắc, Hạ An nghe tiếng vải bị xé rách: “xoạc", là anh đang xé váy cô.

Chiếc váy bị anh xé toang, phần ngực lộ ra một mảng, làn da trắng nõn của cô trong bóng tối mập mờ sáng bóng.

Hạ An đỏ mặt cứng đờ, hơi thở của anh phả vào cổ cô, khiến cô không kiềm chế được run lên một cái . Cô không tin Phương Hàn có thể làm vậy.

Sợ hãi giọng có chút run run cô nói : “Xin anh đừng động vào tôi, xin anh".

Sao anh có thể đối xử với cô như thế cơ chứ? Nước mắt cô thì nhau rơi xuống.

Phương Hàn cười lạnh, anh nắm chặt hai tay cô, tay còn lại cởi bỏ áo ngực của cô ném ra phía ghế sau.

“Người của tôi nuôi làm sao có thể gã đàn ông khác ăn được... Không phải cô rất hận tôi sao? Hôm nay tôi không ngại để cô hận tôi thêm chút nữa".

Anh vừa nói xong, tay đưa lên cổ rồi tháo cà vạt xuống quấn chặt hai tay Hạ An lại.

“Này anh muốn làm gì... buông tôi ra!" Hạ An sợ hãi thật sự, cô bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa rơi xuống.

Nụ hôn lạnh lẽo của anh rơi xuống cổ cô, Hạ An không thể khống chế được bản thân, run rẩy sợ hãi: “Phương Hàn... anh buông tôi ra, anh làm vậy không thấy có lỗi với chị Giản Đình sao?”

“Hạ An ... cô còn dám nhắc đến Giản Đình sao? “Phương Hàn nắm lấy cằm cô, anh ép cô ngửa đầu ra sau nhận lấy những cái hôn của anh.

Cô cắn chặt răng nhưng vẫn bị anh dùng mọi cách để chiếm lấy, anh hôn tất cả mọi góc trong miệng cô. Nước mắt Hạ An rơi xuống không ngừng, cô cố gắng vùng vẫy nhưng hai tay của cô đã bị anh trói rồi, cô giống như một con rối ngồi đó để anh mặc sức trêu chọc. Người cô mềm nhũn ra, cảm nhận được sự mạnh mẽ của đầu lưỡi anh, cô sắp không thở được nữa rồi, cô lấy hết can đảm cắn vào môi anh.

Phương Hàn vì đau mà buông môi cô ra, anh đưa tay quệt lên bờ môi của mình, cô càng như vậy anh càng muốn trừng trị cô.

Phương Hàn ôm lấy Hạ An , bàn tay tà ác xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô, sau đó đi chuyển đến phía dưới chạm vào quần lót của cô. Hạ An khóc nức nở, lắc đầu cầu xin , nhưng anh vẫn không dừng lại, anh mân mê vào bên trong nơi ẩm ướt, trêu đùa cô.

Phương Hàn cảm nhận được sự ẩm ướt của ngón tay, anh nói nhỏ bên tai cô, giọng nói khàn đục mang theo dục vọng: “Hạ An ... cô ướt hết rồi".

Hạ An thật không thể tin một Phương Hàn lạnh lùng rất ghét cô chỉ muốn cô chết vậy mà bây giờ anh ta làm vậy với cô, nói những lời thô tục như vậy. Hạ An càng không dám tin phản ứng bản thân mình.

Là anh ta đang cưỡng bức cô, sao cô có thể phản ứng sinh lý này được, thật ngu ngốc.

Hạ An khó chịu khép chân lại. Lúc này cô chẳng thể đẩy anh ra được, chỉ có thể run rẩy hạ thấp giọng cầu xin: “Phương Hàn, tôi xin anh, xin anh đừng đối xử với tôi như vậy”.

Phương Hàn tà ác không chịu rút tay ra, anh cố ý đưa ngón tay vào sâu nơi đó hơn, anh cười chế giễu: “Hạ An ... tôi chưa làm gì mà cô đã như vậy rồi... xem ra cô thật sự rất muốn".

“Muốn?" Cổ họng của Hạ An như ai đó chặn lại, khó khăn lắm cô mới phát ra được hai từ: “không có".

Thấy cô gái đẫm lệ không ngừng run rẩy trong ngực anh, Phương Hàn không muốn làm cô thêm sợ hãi nữa. Nếu anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, phụ nữ anh có rất nhiều, anh chẳng thèm ngó ngàng đến, không cần thiết đến mức phải ép buộc một người như cô, nhưng câu nói của cô buộc anh dùng cách này trừng phạt cô.

Phương Hàn rút tay ra mân mê trên khuôn mặt cô, bàn tay anh lướt qua lướt lại trên người cô, khiến toàn thân cô tê dại.

“Hạ An ... là ai cho cô việc làm, ai trả lương hàng tháng cho cô, ai nuôi cô hả... sao cô không nói, hửm?" Phương Hàn xoa nắn bầu ngực tròn đầy của cô, đưa tay nhéo nụ hoa đang đứng thẳng của cô. Hạ An bị nhéo đau nhói kêu lên thành tiếng, trả lời anh:

“Là... là anh".

“Cho dù cô chỉ là 1 người giúp việc trong nhà tôi, cô nên nhớ tôi là ông chủ của cô. Trong thời gian làm việc cho tôi phải trung thành với tôi, không được có ý nghĩ về người đàn ông khác, cô hiểu chưa?", anh nói như ra lệnh cho cô.

Dù biết lời nói anh rất vô lý, dù rất muốn phản bác lại, nhưng cô không dám, sợ nói ra lại chọc giận anh, nên cô đành gật đầu.

Phương Hàn nhếch môi cười hài lòng: “Lần này tôi tạm tha cho cô, lần sau nếu cô còn ăn nói với tôi kiểu đó thì đừng trách tôi, nghe không?

Hạ An nặng nề thở dốc, gật đầu liên hồi.