Phượng Tần

Chương 43



Đại niên đêm 30

Vì hôm nay là ngày quan trọng mỗi năm một lần, tất cả thái giám, cung nữ từ trên xuống dưới trong hoàng cung đều bận rộn ước chừng cũng đến nửa tháng rồi. Trong cung nơi nơi giăng đèn kết hoa, trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở. Ngoài những phi tần trong cung ra, Lạc Quân Tường không e dè mở yến tiệc chiêu đãi chúng thần trong triều và gia quyến của họ. Tại ngày hội đoàn viên hôm nay có thể mói là quân thần đồng nhạc (nhạc = vui mừng), còn mời cả tạp kĩ đoàn nổi danh đến biểu diễn. Tiếng pháo rộn rã nối liền không dứt.

Vĩnh Hoan điện là cung điện xây dựng để thiết yến. Phía trên là một khoảng không giống như một quảng trường. Yến hội ba phía mở ra, còn lại một phía dùng để truyền lệnh, hai chiếc bàn bày ở chính giữa dành cho Hoàng Thượng và Thái Hậu. Ở trái phải hai bên bàn này chia ra bày các bàn kích cỡ giống nhau cho các phi tần, hoàng tử và Vương Gia . Mà các đại thần và gia quyến của họ đã ngồi xung quanh hai bên đại điện để chờ Hoàng Thượng tới, còn lại trung tâm là chỗ dành cho biểu diễn.

“Hoàng Thượng giá lâm! Thái Hậu giá lâm!”

Một tiếng tuyên giá vang lên, Lạc Quân Tường và Thái Hậu đi ở phía trước, Phượng Tần, Lâm Quý Phi cùng các tần phi, Hoàng tử, Vương Gia theo sát phía sau.

“Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Khấu kiến Thái Hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Tất cả các đại thần và gia quyến trong yến hội đều quỳ xuống lễ bái.

Lạc Quân Tường uy nghiêm lớn tiếng nói:

“Các khanh miễn lễ. Hôm nay là đêm 30 ngày đại đoàn viên, quân thần đồng nhạc, không cần đa lễ. Hãy tận lực thưởng thức các món ăn và những màn biểu diễn.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Phượng Tần phía sau Lạc Quân Tường đang chuẩn bị đi đến chỗ ngồi đã được an bài từ trước thì Lạc Quân Tường đột nhiên giữ chặt y lại nói:

“Tần, hôm nay ngươi cùng ngồi với Trẫm.”

“Quân…Hoàng Thượng, như vậy không thích hợp cho lắm.”

Bây giờ Phượng Tần cũng dần dần hiểu được các quy củ trong cung. Trong thời điểm có ngoại nhân thì không thể ngồi cùng Hoàng Thượng, không thể gọi tên của Hoàng Thượng, vân vân…

Mọi người yên tĩnh chăm chú nhìn cảnh này. Ở trong yến hội chỉ có Hoàng Hậu mới có thể ngồi cùng với Hoàng Thượng. Hiện tại Hoàng Thượng yêu cầu như thế, hiển nhiên là làm cho quần thần cao thấp trong triều biết Phượng phi chính là Hoàng Hậu tương lai.

“Trẫm nói thích hợp thì là thích hợp.”

Lạc Quân Tường không để ý tới sắc mặt Thái Hậu mang Phượng Tần ngồi xuống.

Nhìn vẻ mặt không cho phép cự tuyệt của ái nhân, Phượng Tần liền biết cho dù mình có nói tiếp thì hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Thể là y đi theo ngồi xuống, Vũ Nhi cũng với Lạc Quân Tề vẫn chưa thành thân ngồi cùng với nhau.

Lâm Quý Phi ngồi ở bên cạnh bàn Thái Hậu nghiến răng nhìn cảnh này. Xem ra mình muốn ngồi lên vị trí Hoàng Hậu kia là không có khả năng rồi. Lần sau lúc phụ thân tiến cung nhất định phải đáp ứng sự kiện kia của ngài. Hoàng Thượng, ngươi đã bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Lần đầu tiên tham dự yến tiệc cung đình, lại còn là yến hội đại hình trong cung đình cổ đại, Phượng Tần cảm thấy vô cùng mới mẻ. Nhưng ánh mắt tò mò của y không ngừng bị Lạc Quân Tường bên cạnh y hấp dẫn. Bởi vì trước mặt mình, vào thời điểm không có ngoại nhân Lạc Quân Tường luôn ung dung thoải mái, thậm chí có điểm hư hỏng. Chỉ cần có ngoại nhân, hắn dường như thay đổi thành một người khác, đối nhân xử thế vừa lạnh lùng lại vô tình. Phượng Tần cũng từng hoài nghi không biết hắn có phải luyện qua phép thay đổi sắc mặt hay không nữa.

Tựa như bây giờ, hắn bày ra biểu tình lạnh lùng, cho dù có người đến chúc mừng với hắn, hắn cũng chỉ hơi hơi gật đầu, cười cũng không nhếch mép một chút, ánh mắt chuyên tâm xem xét tiết mục trên sân khấu thỉnh thoảng lướt quanh bữa tiệc, chính là không có nhìn qua Phượng Tần nửa con mắt.

Lạc Quân Tường tinh tế uống rượu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mang theo tò mò của Phượng Tần đang nhìn mình. Nếu lúc nãy không phải xảy ra chuyện hắn cho phép Phượng Tần ngồi bên cạnh, mọi người ở đây còn tưởng rằng hắn đối với Phượng Tần nửa điểm hứng thú cũng không có.

Nhưng không ai biết, ở dưới chiếc bàn không ai nhìn thấy đang diễn ra một phiến sắc cảnh khác. Do khăn trải bàn quá dài cho nên Lạc Quân Tường có thể làm càn dùng chân ám muội cọ cọ vào người Phượng Tần.

Phượng Tần xấu hổ nhìn nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy. Lúc không nhịn được nữa, y ghé vào bên tai Lạc Quân Tường nhỏ giọng:

“Quân Tường, ngươi…..Ngươi như vậy rất dễ để người khác nhìn thấy đấy.”

Nói xong, y còn ngồi cách Lạc Quân Tường ra một chút, không cho chân của hắn đụng tới mình.

Lạc Quân Tường tựa như không nghe thấy lời y nói, thấy y ngồi cách ra một chút liền ngày càng táo tợn hơn dùng tay luồn xuống dưới bàn chạm đến đùi Phượng Tần vẽ những vòng tròn tuần hoàn trên đó.

Vốn dĩ Phượng Tần dự định tiếp tục phản kháng nữa nhưng khi nhìn thấy trong mắt ái nhân lóe lên một tia xảo quyệt liền hiểu rõ nếu cứ tiếp tục phản kháng nữa thì đến cuối cùng người thua sẽ là mình. Thế là y hết cách đành phải ngồi trở lại vị trí cũ, áp sát chân vào hắn, để cho hắn tiếp tục ám muội vuốt ve tiếp.

Kịch trên đài đã xướng xong, bỗng nhiên, Lâm Quý Phi nói:

“Hoàng Thượng, hơn một tháng nay nô tỳ đã cố gắng dàn xếp một màn vũ đạo, nghĩ muốn trong ngày hội long trọng hôm nay hiến cho Hoàng Thượng và Thái Hậu.”

Dàn nhạc cung đình tấu lên thanh âm mềm mại, Lâm Quý Phi dẫn dắt sáu cung nữ, trong tay cầm hai mảnh lụa tơ tằm trong tay, dựa theo âm nhạc nhẹ nhàng khởi vũ.

Lâm Quý Phi múa xong, trừ Lạc Quân Tường ra tất cả mọi người đều kìm không được vỗ tay vang lên.. Phượng Tần không thể tin được Lâm Quý Phi bình thường gây chuyện với mình nơi nơi lại có thể múa được vũ đạo tuyệt vời như vậy.

Sau khi Lâm Quý Phi biểu diễn xong, lại có không ít tần phi muốn bày tài nghệ của mình đi ra trình diễn, hy vọng muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Hoàng Thượng. Gảy đàn tranh có, tỳ bà có, thổi sáo có, hội họa có, vân vân…

“Tần phi trong hậu cung thật sự đa tài đa nghệ a, Hoàng Thượng.”

Thái Hậu nói,

“Nghe nói bây giờ Hoàng Thượng vẫn còn ở lâu dài trong Vĩnh Tường Cung?”

Lạc Quân Tường nhíu mày, lạnh nhạt nói:

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Như vậy e rằng không tốt lắm đâu, Hoàng Thượng.”

Thái Hậu vẻ mặt không tán thành nói.

“Có cái gì không tốt?”

Lạc Quân Tường cười lạnh một tiếng nói:

“Cả thiên hạ đều là của Trẫm. Trẫm thích ngủ ở nơi nào thì sẽ ngủ ở nơi đó.”

Ỷ vào hôm nay ở đây nhiều người như thế, Hoàng Thượng sẽ không dám làm mất mặt mình, Thái Hậu tăng thêm không ít can đảm nói:

“Hoàng Thượng cũng nhìn thấy đấy. Phi tần hậu cung đa tài đa nghệ, Hoàng Thượng không để ý đến, ngày nào cũng chỉ cùng Phượng phi thân là nam tử giống Hoàng Thượng ở bên nhau. Có người thậm chí còn không được Hoàng Thượng sủng hạnh khiến cho các nàng uổng hoài năm tháng sống ở trong cung như vậy, trơ mắt nhìn Hoàng Thượng đem tất cả sủng ái đều đặt ở trên người Phượng phi thân là nam tử. Chẳng lẽ Hoàng Thượng không nghĩ đến trong tâm các nàng sẽ không cam chịu sao?”

Nói những lời này, Thái Hậu liên tục hai lần nhấn mạnh sự thật Phượng Tần là nam tử, muốn cho Hoàng Thượng nhận rõ nam nhân nên cùng với nữ nhân mới là đúng.

“Ý của mẫu hậu là phi tần hậu cung đa tài đa nghệ, hơn nữa lại là nữ tử, Trẫm không sủng hạnh sẽ rất là lãng phí?” Lạc Quân Tường híp mắt lại nói.

Phượng Tần và Lạc Quân Tề ngồi ở một bên không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Thảm, Quân Tường (Hoàng Huynh) không biết lại tính kế gì nữa đây.

Thấy Hoàng Thượng không có vẻ tức giận, Thái Hậu tiếp tục nói:

“Đương nhiên, Hoàng Thượng ngươi cũng thấy đây, trong thịnh yến hôm nay, Lâm Quý Phi các nàng đều có màn trình diễn dâng lên Hoàng Thượng. Trái lại Phượng phi mà Hoàng Thượng sủng ái nhất lại không có gì cả.”

Thật sự oan uổng mà, bản thân mình không biết đã làm ra sự tình gì, thế nhưng lại bị bọn họ nói cho ở nơi này. Phượng Tần bất đắc dĩ lên tiếng:

“Ta có lễ vật dâng lên Hoàng Thượng a.”