Phượng Tần

Chương 32



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Tương, đi nhanh lên, chuẩn bị ăn bữa chiều rồi.” Lạc Tử Vũ đi ngoạn ngự hoa viên xong liền thúc giục Tiểu Tương đi sau nó.

“Khấu kiến tam hoàng tử.”

“Tất cả mọi người đứng lên đi.” Trở lại đại sảnh Thần Hi cung, Lạc tử Vũ nhìn ngó xung quanh cũng không thấy Phượng Tần. “Di, sao không thấy phụ thân? Nhược Sương, phụ thân ta ở nơi nào?” Nguyên lai tẩm cung lớn cũng không phải chuyện tốt.

“Bẩm tam hoàng tử, nương nương hiện giờ đang ở trong phòng ngủ, bất quá…” Hoàng Thượng cũng đang ở bên trong. Không đợi Nhược Sương nói xong, Lạc Tử Vũ đã giống như tên phóng về phía phòng ngủ.

“Phụ thân! Vũ Nhi đã về rồi!” Lạc Tử Vũ dùng sức đẩy cửa phòng ngủ.

“Phanh!” Một tiếng cắt ngang đôi uyên ương đang đứng nơi này kịch liệt hôn. “Á!” Phượng Tần lập tức đẩy Lạc Quân Tường ra.

“Nhi thần khấu khiến Phụ hoàng.” Lạc Tử Vũ giờ mới phát hiện Phụ hoàng ở đây, bất quá sao mà mặt phụ thân với phụ hoàng đều hồng như vậy? Hơn nữa phụ thân còn thở hổn hển, chẳng lẽ phụ hoàng với phụ thân vừa mới đá bóng xong? Những nơi này là phòng ngủ a…Rất nhiều vấn đề nảy ra trong đầu nó, giờ phụ hoàng đang ở đâu, chờ tối đi ngủ hỏi phụ thân vậy.

“Đứng lên đi, Tử Vũ trước khi vào phòng nhớ phải gõ cửa.” Lạc Quân Tường nói.

“Vâng, Tử Vũ cảm tạ Phụ hoàng đã giáo huấn.” Lạc Tử Vũ nghịch ngợm thè lưỡi.

Lạc Quân Tường yêu thương xoa đầu nó, Tử Vũ năm nay ba tuổi, nên đến thư viên đọc sách. Thư viên thiết lập tại trong hoàng cung là địa phương chuyên dùng hoàng tử và con cái của quan viên tam phẩm trở lên trong triều đến đọc sách, cũng là nơi trọng yếu bồi dưỡng trụ cột tương lai cho triều đình.

“Tử Vũ, phụ hoàng tính ngày mai đưa ngươi đến thư viên đọc sách, ngươi biết viết chữ không?”

“Thực sự sao? Thật tốt quá!” Lạc Tử Vũ luôn luôn hiếu học cao hứng nói: “Nhi thần đã thuộc ‘Tam Tự Kinh’ và ‘Luận Ngữ’, trước kia phụ thân có dạy nhi thần.”

“Ân.” Lạc Quân Tường hài lòng gật đầu, những thứ này nhất định là trước khi Phượng Tần mất trí nhớ đã dạy Vũ Nhi.

Phượng Tần đứng một bên đột nhiên yêu cầu: “Hoàng Thượng, ta nghĩ ta nên cùng đi học với Vũ Nhi.”

“Nga?” Lạc Quân Tường lại tò mò.

“Người cũng biết, ta nói chuyện không được tốt lắm. Vũ Nhi nói cái gì ‘Ba chữ kinh’ ta cũng không biết.”  
chapter content

 

“Phụ thân, là ‘Tam Tự Kinh’ mới đúng.” Lạc Tử Vũ đem tật xấu khi giao tiếp của Phượng Tần nói ra.

“Nguyên lai là ‘Tam Tự Kinh’ a.”

Lạc Quân Tường nghĩ nghĩ. “Vậy như thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, giữa trưa mỗi ngày ngươi tới ngự thư phòng, trẫm sẽ tự mình giáo ngươi.”

“Oa, thật tốt quá!” Phượng Tần hưng phấn ôm lấy Lạc Quân Tường, hôn liên tiếp lên mặt hắn. “Cám ơn ngươi!”

Lúc này, thanh âm của Tiêu công công từ ngoài cửa truyền đến. “Khải tấu Hoàng Thượng, nương nương, tam hoàng tử, vãn thiện đã chuẩn bị xong.”

“vậy đi dừng bữa trước đi.” Lạc Quân Tường nói.

Không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc bàn thật dài, trên mặt bàn xếp đủ các món ăn phong phú về hình dạng, màu sắc, mỹ quan tinh xảo. Toàn bộ thực sự là cao lương mỹ vị, hấp dẫn mọi người. Phượng Tần ước chừng ở đây ít nhất…ít nhất cũng phải đến một trắm đĩa thúc ăn.”

Phượng Tần nhìn cái bàn thật dài này, trời ạ, bằng này đĩa thức ăn sao?

“Một…một bàn thức ăn thế này, chỉ có ba người chúng ta ăn thôi?” Phượng Tần kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, lúc trẫm ở trong cung dùng bữa thì chính là như thế này.”

Thật…Thật lợi hại! Phượng Tần nhìn mấy thái giám thay phiên nhau dùng một cái bát nhỏ xếp đủ lại thức ăn đưa đến trước mặt Lạc Quân Tường cho hắn, mỗi loại thức ăn đều dùng một bát khác nhau, mà trước mặt mình với Vũ Nhi cũng có mấy cái bát nhỏ như thế. Nhìn thái giám đang không ngừng gắp thức ăn cho mình, Phượng Tần không khỏi cảm thấy ăn như vậy rất nhàm chám, cứ bày ra trước mắt thế này thì giống buffet  (tiệc đứng) ở tương lai thôi.

Đúng rồi, tiệc đứng! Sao giờ mình mới nghĩ đến chứ.

Phượng Tần hai mắt sáng ngời. “Hoàng Thượng, ở nơi này rất nhiều đó ăn, đừng cho họ gắp nữa, chúng ta đến ăn tiệc đứng đi.”

“Tiệc đứng?” Lạc Quân Tường đang chậm rãi hưởng dụng và Vũ Nhi một mực vùi đầu vào ăn ngừng tay hỏi.

“Đúng vậy, tiệc đứng. Nghĩa là tự mình đi lấy thức ăn, thích món nào thì lấy món ấy.”

“Được được, tiệc đứng, phụ thân đề nghị rất thú vị nga!” Lạc Tử Vũ đột nhiên nghĩ đến ở đây còn có phụ hoàng đứng trên vạn người. “Phụ hoàng, chúng ta có thể ăn như thế không?”

Lạc Quân Tường nhìn hai đôi mắt ngập nước giống nhau y như đúc kia tực như con cún con đáng yêu làm cho mình khó có thể cự tuyệt được. “Được rồi, phụ tử các ngươi thích ăn như vậy thì cứ làm thế đi.

“Da! Vạn tuế!”

Phụ tử hai người này được phê chuẩn xong liền như con chim nhỏ được sổ lồng cầm bát đĩa trước mặt đi đến bên chiếc bàn thật dài kia trái chọn phải chọn, chỉ chốc lát sau bát đĩa trong tay đã giống như một ngọn núi nhỏ.

Phượng Tần vừa ăn vừa tán thưởng. “Ăn rất ngon nga, ta chưa từng nếm qua món nào ngon như vậy.” Y xúc một muỗng nhỏ món ăn có màu trắng giống như đậu hũ đưa đến trước mặt Lạc Quân Tường nói. “Hoàng Thượng, ngươi thử ăn đậu hũ này xem, thực trơn, rất mềm lại thơm nữa, ngon lắm!”

Lạc Quân Tường ăn thìa đậu hũ xong nói: “Cái này không phải đậu hũ.”

“Không phải đậu hũ?” Phượng Tần ăn lại một miếng. “Không thể nào, thật sự giống đậu hũ mà, hơn nữa màu sắc cũng giống.”

Lạc Quân Tường chỉnh lại: “Đây là hầu não.”

Thứ ăn ngon như thế cư nhiên lại là óc động vật, Phượng Tần lập tức buông thìa trong tay, cầm lấy đũa gắp một món khác.

“Hoàng Thượng, người ăn thử miến này xem, ăn cũng ngon lắm.” Phượng Tần gắp miễn đút cho Lạc Quân Tường.

“Ách!” Nếm qua miến theo như lời của Phượng Tần xong, Lạc Quân Tường dừng một chút nói: “Tần, đây là vây cá.”

“Nguyên…nguyên lại là vây cá a, khó…khó trách ăn ngon như thế,”

Một lát sau….

“Hoàng Thượng, chân gà này ăn cũng ngon lắm, vừa lành lạnh, lại giòn nữa.” Phượng Tần gắp một chiếc đặt trong bát Lạc Quân Tường.

Chỉ nhìn bên ngoài, Lạc Quân Tường liền biết cái này không đơn giản là chân gà như vậy, “Phốc!” một tiếng, Lạc Quân Tường không khỏi nở nụ cười.

“Hoàng Thượng, người cười cái gì?” Phượng Tần tò mò hỏi, chân gà cũng đáng cười?

“Cái này…cái này không phải chân gà.”

“…Vậy đó là cái gì?”

“Đây là chân khổng tước.” Lạc Quân Tường cười giải thích.

“Trời, phụ thân người thật mất mặt, ha ha…” Lạc Tử Vũ thay vì dùng bữa lại ôm bụng cười phá lên.

Ngay cả những thái giám, cung nữ ở đây cũng không nhịn được mà che miệng cười trộm.

“…” Lại sai nữa rồi, những thứ Hoàng Thượng ăn thật là kỳ quái a.

“Ha ha, Tần, dùng bữa với ngươi thật có thú.”

“…”