Phượng Tần

Chương 23



Phượng Tần hít một hơi thật sâu rồi mới qùy một gối, giơ lên bó cúc bằng cả hai tay lớn tiếng nói: “Quân Tường, ta yêu ngươi, ta chưa từng bày tỏ với ai, ta biết ngôn ngữ của ta không tốt cho nên sẽ không có nhiều lời nói ngọt ngào, xin đừng để ý chuyện đó. Ta thật lòng thích ngươi, ta sẽ yêu ngươi, thương ngươi, sẽ không khi dễ ngươi, chửi đánh ngươi. Tuy rằng ta không có hoa hồng diễm lệ nhưng ta có mua một bó cúc rực rỡ. Mong ngươi chấp nhận tình yêu của ta, ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, xin ngươi cùng ta tìm hiểu đi, chúng ta tìm hiểu trước khi kết hôn được không?” Phượng Tần một hơi đem những lời muốn nói lưu loát nói ra. Hoàn hảo là một tháng nay có tập luyện, bằng không lúc bộc bạch mà nói không lưu loát, tương đối mà nói thì xác xuất thành công cũng sẽ không cao, Phượng Tần thầm nghĩ trong lòng.

Trong lúc Phượng Tần đang thổ lộ, Hứa Diệp kiếm củi trở về đứng cách đó không xa nhìn thấy một màn kinh người như thế, hoàn toàn không có chú ý đến Lạc Quân Tề đang nằm trên bãi cỏ ngủ bên cạnh mình, hai tay ôm đống củi không kìm được buông lỏng ra, mấy cành củi ngắn ngủn không cẩn thận rớt xuống dưới, rơi vào người Lạc Quân Tề.

“Úc!” Lạc Quân Tề bị củi rơi vào người nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt trừng lớn nói với Hứa Diệp: “Hứa Diệp, ngươi làm chuyện quái quỉ gì a! Ngươi không thấy ta đang ngủ sao?”

Hứa Diệp không để ý đến Lạc Quân Tề, trợn mắt há miệng mà nhìn Lạc Quân Tường và Phượng Tần hai người họ nói: “Vương Gia, Tiểu Phượng công tử đang bày tỏ tình yêu với Hoàng Thượng.”

“Cái gì? Bày tỏ tình yêu!? Với Hoàng Huynh! Cảnh tượng hiếm có như thế nhất định phải chú ý xem mới được.” Phát hiện mình nói có điểm lớn tiếng, Lạc Quân Tề lập tức lấy tay che miệng lại, ánh mắt hướng theo tầm nhìn của Hứa Diệp…

Hoàn toàn không biết có 2 người cách đây không xa đang chăm chú nhìn mình, Lạc Quân Tường nghe Phượng Tần thổ lộ xong, miệng khẽ nhếch nhưng không phát ra âm thanh gì, cũng không nhúc nhích nhìn thẳng vào Phượng Tần hai mắt nhắm chặt qùy gối xuống trước mặt mình.

Nghe không thấy Lạc Quân Tường đáp lại mình gì cả, Phượng Tần chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy miệng Lạc Quân Tường khẽ nhếch, đôi mắt ngẩn ra nhìn mình, “Quân Tường?” Phượng Tần cẩn thận gọi.

Nghe Phượng Tần gọi, Lạc Quân Tường hồi phục lại tinh thân, xấu hổ húng hắng cổ họng: “Khụ, chuyện này…Ách…Tiểu Phượng, nếu ta không có nghe sai, ngươi, ngươi đang bày tỏ tình yêu?”

Phượng Tần gật gật đầu nói: “Nếu ngươi đồng ý, nhìn ngươi nhận bó cúc này.”

“Ha ha…Tiểu Phượng ngươi thật khiến người khác bật cười!” Lạc Quân Tường vừa cười vừa kéo Phượng Tần đứng lên. “Ta không phủ nhận ngày từ đầu đã có hảo cảm với ngươi, nhưng mà hôm nay ngươi lại mang đến cho ta một niềm kinh hỉ thật lớn, ta thật cao hứng nghe được lời bày tỏ của ngươi.”

“Vậy, vậy câu trả lời của ngươi?” Phượng Tần dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Quân Tường.

Cuối cùng, Lạc Quân Tường vươn tay nhận lấy bó cúc trong lòng Phượng Tần.

Người trong lòng rốt cuộc đã nhận hoa cúc trong tay mình, Phượng Tần vui vẻ ôm lấy cổ Lạc Quân Tường nói lớn: “Thật tốt quá, thật tốt quá, Quân Tường chấp nhận ta.”

Lạc Quân Tường cầm bó cúc sang tay phái rồi dùng cả hai tay siết chặt quanh thắt lưng của Phượng Tần, ghé sát bên tai hắn ôn nhu nói: “Tiểu Phượng, cùng ngươi tương ngộ, tương thức, tương ái thực sự là một niềm kinh hỉ trời ban cho ta, ta cũng không phủ nhận ngay từ lúc gặp nhau đã có hảo cảm lớn với ngươi, ta thích sự thiện lương cùng lòng nhiệt tình của ngươi, tất cả của ngươi đều khiến cho ta cảm động.”

Phượng Tần ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sâu vào thâm tình trong mắt Quân Tường, đôi môi của hai người chậm rãi hợp lại với nhau, dường như thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra trong giờ phút này đều thay thế bằng một nụ hôn. Lạc Quân Tường cẩn thận vươn đầu lưỡi nóng rực lướt trên đôi môi xinh đẹp của Phượng Tần, từ từ tham nhập vào đôi môi quyến rũ mình đã lâu, đùa giỡn với một đầu lưỡi nóng rực khác, hai người cuồng nhiệt hấp mật trấp trong miệng đối phương, đáp lại nhiệt tình của đối phương….

“Kỳ thật là ta cũng không muốn quấy nhiễu hai người đâu, bất quá nếu các ngươi cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không có bắt đầu thiêu khảo thì trời sẽ tối.” Lạc Quân Tề đứng tại chỗ xấu hổ nói, không thể tin được Hoàng Huynh bình thường lãnh ngạo uy nghiêm, sau khi động tình lại là một người cởi mở như thế. mà đứng bên cạnh hắn, Hứa Diệp hai tay ôm củi mặt đỏ như sắp bốc khói.

Lạc Quân Tề nói xong làm cho hai người đang hôn nồng nhiệt ngay tức khắc nhận ra mình đang ở nơi nào.

“A…” Phượng Tần lập tức đẩy Lạc Quân Tường đang ôm hắn ra, thở hổn hển, “Các ngươi…các ngươi đều nhìn hết rồi sao?”

“Đương nhiên rồi, từ đầu đến cuối đều không bỏ qua, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt…” Lạc Quân Tề đang định nói tiếp thì bắt gặp ánh mắt lãnh khốc của Lạc Quân Tường ngay lập tức nói sang chuyện khác.” Được rồi, đại ca, Tiểu Phượng, các ngươi mau tới thiêu khảo đi, Hứa Diệp đã nhóm lửa xong rồi.”

Lạc Quân Tường kéo tay Phượng Tần đến bên đống lửa ngồi xuống, rồi đưa cho Phượng Tần một tiêu khảo xoa nói: “Chúng ta chưa có làm qua, ngưỡi thử trước đi.”

Phượng Tần làm mẫu xong nói: “Các ngươi xem, rất đơn giản đúng không?”

“Ân, đúng là rất đơn giản, kì thật Tiểu Phượng nếu ngươi muốn ăn, ta có thể sai người nướng cho ngươi ăn.” Lạc Quân Tường săn sóc nói.

“Không phải nga!” Phượng Tần giơ một ngón trỏ lắc lắc nói: “Mình tự nướng ăn sẽ ngon hơn.”

Lạc Quân Tề vừa nướng cánh gà mình thích ăn vừa ủy khuất nói: “Ai, tâm đều phai nhạt, làm huynh đệ hơn hai mươi năm, đại ca chưa từng hỏi xem ta muốn ăn gì.”

“Thực ra không cần hỏi ta cũng biết, là huynh đệ hơn hai ngươi năm, ta sao quên được Quân tề ngươi thích nhất là phao câu gà đâu, sau này trong nhà giết gà, tất cả phao câu ta sẽ giữ lại sai người đưa cho ngươi, cho người đỡ nói ta làm đại ca không thương ngươi.” Lạc Quân Tường liếc mắt về phía Quân Tề.

Lạc Quân Tề biết là mình thảm rồi, trong hoàng cung mỗi ngày ít nhất đều giết hơn mười con gà, đừng nói là phao câu mình ghét nhất, cho dù là mình có thích ăn đi chăng nữa, mỗi ngày đều ăn nhiều như thế thì cũng thành chán ngấy. Nói đến nói đi cũng đều do mình, rõ ràng muốn đùa giỡn đại ca, nghĩ đến hôm nay tâm tình đại ca tốt sẽ không tính toán so đo, ai biết sẽ rước cho mình mỗi ngày ít nhất mười mấy họa phao câu này càng miễn bàn quá niên quá tiết. (lễ mừng năm mới, ăn Tết) “Đại ca, sẽ không phải là thật chứ?”

“Ngươi nói xem?” Lạc Quân Tường cho hắn một đáp án hai mặt.

“Hóa ra Quân Tề thích nhất là phao câu a, khẩu vị của ngươi thật đặc biệt nga, nếu ta biết ngươi thích ăn phao câu thì ta sẽ chuẩn bị cho ngươi.” Phượng Tần đề nghị: “Lần sau chúng ta sẽ mang phao câu ngươi thích đến đây nướng.”

Nghe lời đề nghị của Phượng Tần xong, Lạc Quân Tường lập tức cười lớn nói: “Tiểu Phượng rất có lòng, lần sau chúng ta nhất định mang nhiều phao câu để Quân Tề ăn.”

Khi đó ngay cả Hứa Diệp cũng không nhịn được cười  trộm, chỉ có Lạc Quân Tề dở khóc dở cười nói: “Ngươi…Các ngươi nói thế nào thì như thế đi.”

Thấy bộ dáng “vui vẻ” như thế của Lạc Quân Tề, Phượng Tần cao hứng nói: “Như thế liền định rồi nhé.”