Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 8: Đi cúng tế ở chùa Kim Hoa



Lê Sinh Niên trải qua gian khổ nhiều năm như vậy, giờ phút này đối mặt với câu hỏi của LạcTuyết , lại run rẩy nói không ra lời, nhìn ánh mắt mong đợi của LạcTuyết, Lê Sinh Niên suy nghĩ thật lâu mới nghẹn ngào nói: “Cha mẹ ruộtcủa con mười lăm năm trước đã …….mất! Khi đó con mới một tuổi, cha convà một đêm trời bão tuyết rơi xuống ôm con đến cho chúng ta, nhờ chúngta nuôi con trưởng thành, trên cổ con là chiếc chìa khóa do phụ thân con để lại, phía trên khắc ngày sinh tháng để của con, huynh ấy nói mẹ conđã chết, huynh ấy còn có một ít ân oán chưa kết thúc, nhờ chúng ta chămsóc con, sau đó rồi rời đi. Từ đó về sau, chúng ta không còn có gặp lạicha con nữa, cho đến sau khi huynh ấy đi được ba tháng, ta mới ngheđược tin tức, huynh ấy đã chết, chết trong tay"Mạc Bắc Hắc Thất", hìnhnhư là trúng độc Hắc Phong mà chết. Lúc ấy chúng ta ở Tề Châu, bởi vì sợ kẻ thù của cha con tới tìm, liền rời nhà tới kinh thành!”

Saukhi nghe xong Lê Sinh Niên nói, Lạc Tuyết suýt nữa té xỉu, chuyện tíchtụ trong lòng bao nhiêu năm qua, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được sángtỏ, kết quả như vậy! Cha còn gì nói nữa, hóa ra bọn họ đã chết! hóa ratrông mong nhiều năm như vậy, tất cả đều là công dã tràng?

Haihàng nước mắt trong suốt chảy xuống, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vừa muốn nói ra, thì chỉ là tiếng khóc lớn, hai bờ vai mảnh mai không ngừng run lên, Triển Nguyệt Dung vội vàng ôm lấy vai Lạc Tuyết, khóc nói:“Lạc nhi, con khóc đi! Khóc cho lòng dễ chịu hơn một chút, có một đứacon gái hiếu thuận như vậy, bon họ sẽ rất vui mừng."

Không biếtthời gian đã trôi qua bao lâu, Lạc Tuyết khóc mệt, thân thể không còn có một chút sức lực nào nữa, Triển Nguyệt Dung đỡ nàng lên ghế nằm, vừanhắm mắt lại, lại đột nhiên nhớ ra, nàng muốn biết nhiều hơn về chuyệncủa cha mẹ, liền vội vàng tay Lê Sinh Niên, hỏi “Cha, cha con tên gì?Còn có mẹ con nữa? đúng rồi mẹ con nàng chết như thế nào? Cũng là bịngười khác hại chết sao?"

"Cha con tên là Vân Thiên Ca, thời gian đó trên giang hồ uy danh vang xa gọi là ‘Vân đại hiệp’, võ công củahuynh ấy rất cao, là người tài giỏi, là người hào phóng ,không chịu sựtrói buộc, trọng nghĩa khinh tài, cha và mẹ con lúc đó mới thành thânkhông lâu trong một lần trên đường về nhà, không may bị bọn cướp bắtcóc, trong lúc thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, may mắn là được Vânđại ca cứu giúp, chúng ta mới bảo toàn được tính mạng. sau đó, cha vớihuynh ấy kết làm huynh đệ,cho nên, huynh ấy mới đem con giao cho chúngta chăm sóc.”

"Về chuyện mẹ ruột con, khi đó cha con nói, haingười bọn họ vẫn chưa thành thân, sau này sinh ra con, không lâu sau đó, mẹ con bỏ đi không tìm thấy, huynh ấy mang theo con đi tìm khắp mườichâu huyện, thì tìm được mẹ con, nhưng khi đó mẹ con đã chết."

"Chúng ta cũng chưa bao giờ gặp mẹ ruột của con. À Đúng rồi, tên của con làcha của con đặt, huynh ấy nói con sinh ra trong ngày tuyết rơi, nên lúcấy đặt tên con là Lac Tuyết!” Triển Nguyệt Dung nói thêm.

"Còn có gì khác nữa không ạ? Cha mẹ có biết điều gì nữa không? Xin hai ngườihãy nói cho con biết, có được hay không? " Lạc Tuyết vẫn cảm giác cònthiếu gì đó, nhưng Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung lại lắc đầu,"Chuyện của mẹ con chúng ta thật ra cũng không biết rõ, chỉ suy đoán cha con có thể vì cái chết của mẹ con, mà quá đau lòng, cố ý liều mạng vớithuộc hạ của "Mạc Bắc Hắc Thất", nếu không với võ công của cha con,tuyệt đối không thua dưới tay "Mạc Bắc Hắc Thất."

"Chúng ta códựng 2 bài vị ở trong chùa Kim Hoa, một cái là của cha con, một cái nữalà của mẹ con. Những năm gần đây, mùng ba tháng ba hàng năm chúng ta đều tới chùa kim hoa, bởi vì ngày đó là ngày dỗ của cha con, cho nên bâygiờ con đã hiểu tại sao rồi chứ? Vài ngày trước, mẹ dẫn con cùng đi chùa bái tế, mẹ đã bảo cho con quỳ trước bài vị kia, đó chính là bài vị phụthân con!”

"Đó chính là bài vị của phụ thân?" Lạc Tuyết bụm kínmiệng của mình, không thể tin được, nước mắt vừa mới vừa ngừng lại chảyxuống, "Ngày giỗ cha con. . . . . . Ngày mai chúng ta lại đi chùa KimHoa . . . . . .Con muốn quỳ lạy trước mặt người. . . . . ."

Ngàysau, Lê Sinh Niên, Triển Nguyệt Dung và Lạc Tuyết ba người cùng đi chùaKim Hoa. Chỉ là lần này tâm trạng Lạc Tuyết không giống với lần trướcnữa, mà nặng nề tâm cảnh không giống với lần trước nữa, tâm trạng lầnnày nặng nề đau khổ.

Suy nghĩ cả đêm, trong đầu nàng không ngừng tưởng tượng hình dung bộ dáng của cha,và của mẹ.

Sau khi quỳ lạy xong chính điện phật tổ, một lần nữa tới chỗ kia của Thiên điện.

Trước tiên Lạc Tuyết quỳ xuống lạy, sau đó nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên,phía dưới vải trắng, "Bài vị Vân Thiên Ca!" "Bài vị Vân phu nhân!"

"Cha, mẹ, nữ nhi tới thăm hai người, đã mười lăm năm qua rồi, xin hãy tha thứ cho nữ nhi bất hiếu, nữ nhi hướng hai người dập đầu tạ tội!" Lạc Tuyếtnặng nề dập đầu trên đất, âm thanh vang vọng cả đại điện. . . . .

"Lạc nhi, đứng lên đi con. Cha mẹ con cũng đã nghe được lời tạ lỗi của con,không cần quỳ như vậy nữa!" Triển Nguyệt Dung kéo Lạc Tuyết nói.

"Mẹ, người để cho con quỳ một lát, trong lòng con rất đau khổ!” Lạc Tuyết lần nữa gào khóc thất thanh.

"Lạc nhi! Con cứ như vậy, cha và mẹ làm sao yên lòng đây!" Lê Sinh Niên trên mắt ướt, nói.

Lạc Tuyết gượng người đứng dậy, nhẹ gật đầu một cái, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

"Vân đại ca, Lạc Tuyết nàng sắp lập gia đình rồi, huynh nhìn xem này, nàngđã trưởng thành, huynh ở dưới đó có thể an tâm, tiểu đệ đã không phụ sựdặn dò của huynh!" Lê Sinh Niên hướng về phía bài vị Vân Thiên Ca khẽthở dài.

"Vân đại ca, Lạc Tuyết lớn lên là một cô nương tốt, haingươi nhìn xem, nàng hiếu thuận biết bao nhiêu! Huynh đã ban cho chúngvợ chồng chúng ta một đứa con gái tốt như vậy!” Triển Nguyệt Dung khenngợi nói

Ba người cúng bái chính điện xong, Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung cùng Lạc Tuyết ở lại một lát, Lạc Tuyết đi được ba bước lại quay đầu nhìn, lưu luyến không rời đi theo cha mẹ xuống núi.

"Mẹ, mẹ ruột của con tên là gì? con đoán nàng nhất định là nữ nhân rất xinhđẹp, nàng tại sao lại chết? nếu nàng không chết, phụ thân nhất định sẽkhông chết, như vậy con sẽ có 2 phụ thân cùng hai mẫu thân nha, ngườinói xem điều đó tốt biết bao nhiêu?”

"Con đó, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện, đều rất khó nói rõ ràng, tất cả mọi việc có nhân ắtsẽ có quả, tựa như ban đầu nếu không phải là cha ruột con cứu chúng ta,chúng ta sẽ không cùng con có mười lăm năm duyên phận, cho nên, hãy cứthuận theo tự nhiên đi con à, cha con đã giao con cho chúng ta, nhấtđịnh là không muốn con bị cuốn vào vòng ân oán của đời trước, hi vọngcon được vui vẻ mà lớn lên, chính là cuộc sống mà con đã từng trải quatrong mười lăm năm qua. Cho nên, lúc đầu, chúng ta đã nói cho con…concùng chúng ta không phải là ruột thịt, chính là muốn con chấp nhận đượcchân tướng ngày đó, có thể đối diện với việc đó một cách bình thản, đểtránh cho con sa vào tâm ma không cách nào thoát khỏi. Lạc Tuyết conhiểu chưa?” Lê Sinh Niên trả lời.

"Dạ, con hiểu, cha mẹ, haingươi yên tâm đi, Lạc nhi sẽ sống một cuộc sống thật tốt, sẽ không đểcho bản thân mình phải chịu đau khổ. Sau này, cha mẹ phải sống thật khỏe mạnh! Lạc nhi sau này không thể ở bên cạnh tận hiếu cha mẹ được!” LạcTuyết giải thích.

Nhưng Lạc Tuyết không biết, Lê Sinh Niên vàTriển Nguyệt Dung cũng không thể biết trước được, thân thế Lạc Tuyếtkhông chỉ có đơn giản như vậy, sau khi Lạc Tuyết trải qua bao nhiêu đaukhổ, chân tướng sự thật mới từng bước từng bước lộ rõ, khi đó nàng cóthừa nhận mọi chuyện như bây giờ không?