Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 69: Ám sát [3]



Trầm Thư Kính chật vật ôm lấy Trác Thiếu Hằng, hoảng hốt dùng ống tay áo lau đi máu nơi khoé miệng hắn, khóc nói:

“Trác Thiếu Hằng, chàng đã hứa với thiếp sẽ an toàn, chàng đã hứa mà”.

Cảm giác nơi vết thương trên ngực trái nóng cháy, Trác Thiếu Hằng biết rằng trên trường kiếm của An Cát Nhĩ Thiếu Kình có độc, khó khăn vươn tay sờ tóc Trầm Thư Kính:

“Nàng không sao, là tốt rồi”.

Nàng là tất cả của hắn, chỉ cần bảo hộ nàng an toàn, hắn bằng lòng đánh đổi mọi thứ.

Nhìn thấy máu trên ngực trái Trác Thiếu Hằng đã biến đen, trong màu đen còn lẫn một chút màu tím, thân là đệ tử của Vệ Quân thần y, Trầm Thư Kính vừa nhìn liền biết đây là độc của Mạn Đà La hoa- độc của Định Nam quốc.

Thật may sao, hai ngày trước Trầm Thư Kính vừa mới luyện chế được thuốc giải của loại độc này.

Vội vội vàng vàng lấy thuốc giải từ trong hà bao, Trầm Thư Kính nâng đầu Trác Thiếu Hằng đã muốn mơ mơ màng màng lên, đút viên dược trong tay vào trong miệng hắn.

Nàng lại quan sát một chút, trông thấy máu đen trên ngực trái đã dần thành màu đỏ tươi, mới vội vàng rắc dược cầm máu lên. Trác Thiếu Hằng đã sớm bị độc của Mạn Đà La hoa làm cho ngất đi, sắc mặt lúc này đã bớt trắng bệch, máu trên khoé miệng cũng đã ngưng chảy.

Trầm Thư Kính thở phào nhẹ nhõm, buông xuống kinh hồn bạt vía, vươn tay ôm chặt lấy thân thể của Trác Thiếu Hằng, một chữ cũng không nói.

Cho đến khi đám người Xích Diễn xử lý xong xuôi mấy tên ám vệ, Túc Tình mới kéo lê An Cát Nhĩ Thiếu Kình đã bị điểm huyệt đến trước mặt Trầm Thư Kính.

Vì ba người không thấy được tình trạng của Trác Thiếu Hằng, chỉ thấy được hành động của Trầm Thư Kính, Túc Tình buông tay giữ An Cát Nhĩ Thiếu Kình ra, run rẩy hỏi Trầm Thư Kính:

“Chủ tử..vương gia..?”.

Xích Ám hai mắt long sòng sọc, tức giận đi đến trước mặt An Cát Nhĩ Thiếu Kình đấm cho y một cái, thê lương gào lên:

“Ngươi hạ độc gì trên kiếm? Mau nói!! Ngươi đã làm gì trên kiếm rồi”.

“Ha ha ha, độc trên trường kiếm của ta là độc của hoa Mạn Đà La, chỉ có hoàng tộc Định Nam quốc mới có thuốc giải. Nếu trong một khắc không giải độc, Trác Thiếu Hằng sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Ha ha ha, các ngươi dù có giết ta cũng chẳng thể cứu sống được hắn đâu”, An Cát Nhĩ Thiếu Kình bị Túc Tình điểm huyệt đạo, chỉ có thể nhận lấy nắm đấm của Xích Ám, một bộ dáng cười trên nỗi đau người khác nói.

Xích Diễn, Xích Ám cùng Túc Tình là người trong giang hồ, sớm đã nghe qua độc của Mạn Đà La, không hề nghi ngờ lời nói của Trác Thiếu Kình. Nãy giờ trong lúc bọn y xử lý xong xuôi đám ám vệ, ước chừng cũng đã hai khắc.

“Bộp” một tiếng, Xích Diễn quỳ thẳng xuống, dập đầu với thân ảnh của Trầm Thư Kính:

“Xích Diễn hộ chủ chậm trễ, thỉnh...thỉnh phu nhân trách phạt”.

Hai người Túc Tình cùng Xích Ám cũng bị hành động của Xích Diễn doạ cho sực tỉnh, cũng vội vàng quỳ xuống, cùng với đám sát thủ ở phía xa, thê lương khấu đầu:

“Chúng thuộc hạ thất trách, thỉnh phu nhân trách phạt”.

Trác Thiếu Kình thật không ngờ thế lực của Trác Thiếu Hằng lại là Kiến Ninh trang, tuy đã bị điểm huyệt nhưng vẫn cảm thấy linh hồn thoáng chút run rẩy. Sau lại nhìn đến biểu cảm thê lương cùng bóng lưng bất di bất dịch* của Trầm Thư Kính ở phía xa, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ:

“Chủ tử của các ngươi chỉ sợ sớm đã bị độc phát mà chết rồi. Nếu không phải vì lo lắng cho Trầm Thư Kính, ta làm sao có thể đắc thủ được”.

“Ngươi câm miệng!!!”, Túc Tình hét lên, đoản đao trong tay cắm vào ngực phải An Cát Nhĩ Thiếu Kình, cả khuôn mặt ngập đầy máu, ánh mắt mang theo nỗi hận như muốn bái bì trừu cân*.

An Cát Nhĩ Thiếu Kình trừng mắt, đau đớn làm cho sắc mặt y trắng bệch, nhưng vẫn không biết sống chết mà lớn tiếng nói:

“Nếu Trác Thiếu Hằng không cưới Trầm Thư Kính, có lẽ kết cục ngày hôm nay của hắn đã không phải là cái chết đau đớn như vậy. Nhưng người xưa có câu “Hồng nhan hoạ thuỷ” a, không thể trách hắn, chỉ có thể trách hắn ngu si vì bảo hộ một nữ nhân mà chết...”

Trầm Thư Kính giao Trác Thiếu Hằng lại cho Xích Nguy vừa đến bên cạnh nàng. Xích Nguy phát hiện lồng ngực Trác Thiếu Hằng vẫn đang phập phồng lên xuống, chứng tỏ vẫn còn sống, vui mừng đến nói không nên lời.

Chậm chạp đứng lên, Trầm Thư Kính từng bước một đi về phía An Cát Nhĩ Thiếu Kình.

Trên mặt nàng bình thản đến đáng sợ, không thấy rõ ái ố hỷ nộ, cũng không thấy cả sự sống, bình lặng cứ như là một cương thi.

Nàng đến trước mặt An Cát Nhĩ Thiếu Kình, nâng tay rút đoản đao vốn đang cắm trên ngực phải y ra, lại đâm xuống, lần này là nhắm vào trái tim bên ngực trái. Nhìn An Cát Nhĩ Thiếu Kình một bộ dáng không thể tin trừng lớn mắt nhìn nàng, Trầm Thư Kính bật cười lớn, là cười nhưng khoé mắt lại chảy lệ:

“An Cát Nhĩ Thiếu Kình, chỉ sợ đã phụ tâm ý của ngươi. Độc Mạn Đà La hoa, hai ngày trước, ta đã sớm làm ra thuốc giải. Chàng ấy may mắn sống sót, nhưng ngươi thì không đâu”.

Dứt lời lại rút đoản đao ra, một nhát liền chém đứt yết hầu của An Cát Nhĩ Thiếu Kình.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, An Cát Nhĩ Thiếu Kình dường như thấy được chính mình là vua, dường như đã có được Trầm Thư Kính. Y lại thấy chính mình tự tay giết nha hoàn cận thân của nàng, tự chân huỷ đi con của nàng, lại giết cả nàng, hoàn toàn quên mất những gì mà nàng đã hy sinh cho y.

Trước khi nhắm mắt, hốc mắt An Cát Nhĩ Thiếu Kình chảy ra một giọt huyết lệ, hướng về phía thân ảnh bạc nhược của Trầm Thư Kính ở phía trước, mấp máy môi:

“Kính nhi, thật xin lỗi”.

—Chú thích—

*Bất di bất dịch: không hề di chuyển hay nhúc nhích.

*Bái bì trừu cân: lột da rút gân.