Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 49: Tịnh vương gặp mặt [4]



Sắc mặt Trác Thiếu Kình trong khoảng khắc bắt gặp Trầm Ánh Nguyệt có thể nói là như ngậm phải ruồi. Trầm Thư Kính không kiêng nể gì bật cười lớn.

Vẻ mặt này của Trác Thiếu Kình, nàng chính là lần đầu gặp phải a, thật là hài hước.

Trác Thiếu Hằng thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trầm Thư Kính, theo sau Trác Thiếu Khanh cũng ngồi vào cạnh hắn. Trầm Ánh Nguyệt thân là thứ nữ, chính là không lên nổi mặt bàn, chỉ có thể đứng một bên.

“Tịnh vương, sao lại không nói nữa thế?”, Trầm Thư Kính ở dưới gầm bàn len lén nắm chặt tay Trác Thiếu Hằng, tựa tiếu phi tiếu* hỏi Trác Thiếu Kình.

Tuy nhìn thấy hỗ động của hai người bên dưới gầm bàn, nhưng Trác Thiếu Khanh cũng không nói gì. Ngược lại rất có hứng thú lâu lâu lại liếc nhìn Hỷ Tình.

Cô nương này thật quen mắt a.

Trác Thiếu Hằng trông thấy bộ dạng Trầm Thư Kính chính là muốn đùa Trác Thiếu Kình, cũng vui vẻ bồi nàng: 

“Sao thế? Tịnh vương đã nói điều gì chọc nàng không vui sao?”

Như có như không liếc nhìn Trác Thiếu Kình, Trầm Thư Kính định mở miệng nhưng lại bị Trác Thiếu Kình cắt ngang:

“Không biết Ngũ ca cùng Thất đệ đến đây, không tiếp đón chu toàn là bản vương có lỗi. Bản vương tự nguyện uống một chung rượu tạ tội với hai người”.

Nói đùa, giờ phút này chưa phải thời điểm tốt nhất để cùng hai huynh đệ Trác Thiếu Khanh xé rách mặt. Nên y chỉ có thể không làm gì khác hơn ngoài chịu đựng thôi. 

Nhìn y hào sảng uống hết chung rượu, Trầm Thư Kính khoé môi có chút cong lên. Tiếp đến, thấy không khí trong phòng có chút đông cứng, nàng mới vờ như sực nhớ đến ở đây còn có một người tên Trầm Ánh Nguyệt:

“A? Không phải là Tứ muội đây ư? Bổn quận chúa quả thật là đầu óc lú lẫn rồi, sao có thể để mỹ nhân như hoa như ngọc đứng một bên như thể nha hoàn của mình thế. Nào, ngồi xuống, ngồi bên cạnh bổn quận chúa”.

Trầm Ánh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt có chút mông lung nhìn Trầm Thư Kính, nhưng đáp lại nàng ta chỉ là cái nhìn đầy thờ ơ của Trầm Thư Kính. 

Ở dưới bàn, Trác Thiếu Hằng lén viết chữ vào lòng bàn tay của Trầm Thư Kính: nhanh một chút, huân hương sắp phát tác.

Hắn không nhắc nàng cũng đã sớm tính được, ở trên mu bàn tay Trác Thiếu Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ như trấn an. Lại đưa mắt cho Túc Tình rót một chung rượu cho Trầm Ánh Nguyệt, cười đến hai mi mắt cong cong, quả thật yêu nghiệt:

“Tứ muội, mau uống với ta chung này. Những ngày qua ta bận rộn, mà quên mất đi Tứ muội vẫn luôn chạy đến Hoà Kính viên đợi ta. Nhưng bù lại, ta cũng đã để Tứ muội nghe những gì nên nghe, thấy những gì nên thấy rồi không phải sao?”.

Nghe những lời này, Trác Thiếu Kình đột nhiên giật mình. Ánh mắt tàn nhẫn phóng tới Trầm Thư Kính, thì ra là nàng sắp đặt tất cả. 

Còn Trầm Ánh Nguyệt, chỉ là lặng yên uống cạn rượu trong tay, sau đó mới nói:

“Tam tỷ, muội biết tỷ tốt với muội. Nhưng tỷ có thể cho muội không gian để muội nói chuyện rõ ràng với Tịnh vương không? Cầu xin tỷ”.

Đưa ánh mắt thâm thuý nhìn Trầm Ánh Nguyệt thật lâu, Trầm Thư Kính mới nhếch khoé môi, phun ra một chữ “Được” rồi nhanh chóng đứng lên, cùng Hỷ Tình Túc Tình bước ra ngoài.

Trông thấy Trầm Thư Kính đã đi, ở trong phòng này cũng không còn gì để luyến tiếc, Trác Thiếu Hằng cùng Trác Thiếu Khanh cũng đứng lên, theo chân nàng đi ra ngoài.

Ra đến cửa phòng bao, khoé môi của Trác Thiếu Hằng dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn kịp nhanh chóng vểnh lên rồi hạ xuống, dùng nội lực phân phó Xích Ám:

“Canh giữ cho thật tốt. Đến khi Mê Tình dược hết tác dụng mới được phép thả người. Nhớ kĩ, trước khi thả người, cho người khác đến xem náo nhiệt một chút”.

Xuân dược trong tách trà của Trầm Thư Kính là loại xuân dược hạ đẳng nhất, thường được những kỹ nữ lầu xanh mua dùng. Muốn nhúng chàm vương phi của bản vương? Trác Thiếu Kình, ngươi là ngại mình sống quá lâu rồi đi. 

Bên ngoài Tàng Thực các, Trầm Thư Kính đứng bên cạnh xe ngựa của Trầm phủ, lẳng lặng chờ hai người Trác Thiếu Hằng xuất hiện.

Lúc nàng ngẩng đầu lên, cùng lúc đó Trác Thiếu Hằng vừa bước ra khỏi cửa Tàng Thực các. Ráng chiều cam cháy phủ lên vai áo hắn, màu trắng hoà cùng một chút đỏ cam, thu hút hết mọi ánh nhìn. Ngọc quan trên tóc lập loè sáng, chiết phiến* trong tay nhẹ nhàng phẩy. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía nàng, sâu bên trong đôi đồng tử kia tất cả đều là hình bóng của nàng. 

Trác Thiếu Khanh nhìn thấy hỗ động của hai người, tuy có chút...ách...công khai, nhưng mà vì Trầm Thư Kính, đệ đệ này của hắn cũng đã chịu đựng quá nhiều rồi. Chỉ mong hai người mau chóng thành thân, sinh ra vài cái tiểu oa nhi gọi hắn là bá bá* a.

Trầm Thư Kính làm sao có thể bỏ quên vị Thái tử điện hạ tuyệt đỉnh vô song đang đứng cạnh Trác Thiếu Hằng, nhẹ nhún người hành cái bán lễ, cười nói:

“Thái tử điện hạ, nếu người không chê, lần sau có thể cùng Hằng đến Hoà Kính viên của đệ muội* uống một chút trà. Chỉ là trà của đệ muội không ngon bằng trà của Đông cung, mong Thái tử niệm tình nể mặt”.

Như có như không liếc nhìn Hỷ Tình, Trác Thiếu Khanh cũng không trực tiếp từ chối lời mời khách khí của Trầm Thư Kính, ngược lại có chút hứng thú nói:

“Nếu đệ muội đã nói vậy, điện hạ ta đây làm sao có thể từ chối. Hôm nào công vụ rảnh rỗi, ta nhất định sẽ cùng A Thất đến Trầm phủ uống trà của muội. Chỉ là bây giờ có chút việc, ta xin cáo từ trước. A Thất, huynh đi trước”.

Nhìn bóng lưng quý khí đi đằng trước, không hiểu sao trong lòng Hỷ Tình dâng lên cảm giác quen thuộc khó tả nên lời.

Người này, dường như nàng đã gặp ở đâu rồi thì phải...

—Chú thích—

*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

*Chiết phiến: quạt cầm tay.

*Bá bá: bác (anh của cha).

*Đệ muội: em dâu.