Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 16: Ân quốc



Ba ngày sau, ta bỏ ngoài tai lời của Điệp Nhã, dong thuyền mang theo năm mươi người đi Ân Quốc. Biển lặng gió êm, cũng không có thuỷ quái tấn công, bão táp cũng không có, bình yên đến đáng sợ. Chúng ta thuận lợi đến Ân quốc vào một buổi chiều muộn.

Ta cùng mười người theo thuyền nhỏ bí mật vào Ân quốc, Tử Ân và những kẻ còn lại tìm một đảo hoang giấu thuyền, làm vài việc ta giao, chờ đợi chúng ta quay về.

Bạch Triển tìm ra một nhà dân trú tạm, hắn đi tìm mua ngựa và dò đường. Trong nhà có hai ông bà lão sống với nhau, chúng ta không làm phiền mà nghỉ ở chuồng ngựa.

Đi cùng ta chỉ có Lưu Hoà là nữ nhân, còn lại đều là nam nhân. Sức khoẻ nàng không tốt, vừa đi biển liền trở bệnh, đến bây giờ vẫn còn sốt. Ta để Kính Thiên chăm sóc nàng, bản thân thì đi cắt cỏ cho Huyết Tử. Nó là con ngựa duy nhất chịu ngồi thuyền nhỏ và ra biển, mấy ngày nay cũng là nó cõng Lưu Hoà vượt núi.

- Cô nương.

Bà lão chủ nhà đến đưa cho ta bát cháo, nói:

- Mang cái này cho tiểu thư nhà cô ăn đi. Rõ khổ, mỏng manh yếu đuối như thế sao có thể chịu đựng được quãng đường dài?

Nhìn bát cháo trước mặt, ta hỏi lại:

- Tiểu thư nhà ta? Bà nói Lưu Hoà hả?

- Đúng vậy, nhanh lại chăm sóc nàng ấy đi. Còn cô nữa, đừng nghĩ mình là tỳ nữ mà lúc nào cũng lộ mặt ra như thế, sau này không lấy được phu quân đâu.

Ta ngờ nghệch nhìn chén cháo trên tay rồi nhìn bóng lưng bào lão đi vào nhà. Lại nhìn qua Huyết Tử, nó cũng nhìn ta, dậm chân.

Ta là tỳ nữ của Lưu Hoà sao? Sau này không lấy được phu quân sao? Đây là hình thức gì?

Để Huyết Tử tự ăn, ta mang cháo đến cho Lưu Hoà, nàng ấy đã tỉnh lại. Thấy ta, nàng nói:

- Tướng quân, người sao lại để Kính công tử chăm sóc ta?

- Không lẽ lại quăng ngươi trong rừng?

Lưu Hoà không nói gì nữa, nàng khoác thêm y phục vào người, ta nói:

- Bà chủ nhà cho ngươi cháo này.

- Người ăn đi.

- Bà ấy cho ngươi, không phải ta. Ngươi ăn đi.

Ta để cháo lại rồi ra ngoài tìm Kính Thiên, mọi việc ở đây lạ quá.

Hắn đang chuẩn bị nấu canh, thấy ta tới, hắn mỉm cười:

- A Dương.

Ta gật đầu, nói:

- Lúc nãy bà lão nói ta là tỳ nữ của Lưu Hoà.

Kính Thiên hơi dừng lại, hắn nói:

- Ân quốc không giống Nghi quốc, nữ tử chỉ có thể ở trong nhà mà thôi.

Ta biết phong tục của Nghi quốc ngược lại với ba quốc gia kia nhưng như thế này thì hơi quá rồi.

Bạch Triển quay về, sức khoẻ Lưu Hoà không thể chịu bôn ba nên ta để Kính Thiên và ba người nữa ở lại, cùng Bạch Triển phóng ngựa đến thẳng Lĩnh Trà Sơn tìm Phượng Âm. Khi sức khoẻ của Lưu Hoà ổn định, họ sẽ đến tụ họp với chúng ta.

Kính Thiên giữ chặt Huyết Tử, dặn dò ta:

- Nếu tìm thấy Hoàng thượng cũng đừng hấp tấp lộ diện, chờ ta đến rồi cùng thương lượng.

Ta giật cương, Huyết Tử quay đầu thoát khỏi tay Kính Thiên phóng thẳng về phía trước. Từ khi nào hắn có thể ra lệnh cho ta?

Chúng ta phóng ngựa trên đường cái, vào được thành trì đầu tiên, Bạch Triển liền tìm cho ta một bộ y phục nam nhân nhưng ta không mặc, không có lý do gì ta phải che giấu việc mình là nữ tử cả. Hắn không còn cách nào đành mua một chiếc mũ trùm đầu cho ta, nói:

- Lần này đi không nên để người khác chú ý.

Ta thoả hiệp.

Phi ngựa bảy ngày đêm mới có thể tới Lĩnh Trà Sơn. Không giống ta nghĩ, nơi đây là một trường học biệt lập trên núi, Phượng Âm làm gì ở đây?

Năm người chúng ta ẩn nấp trong rừng, quan sát học viên, cố gắng tìm ra Phượng Âm nhưng hoàn toàn không có manh mối.

Ta nói với Bạch Triển:

- Ngươi đi điều tra về Vương Tả Khiết, tìm ra nhà của hắn có thể biết Phượng Âm ở đâu.

Bạch Triển nhận lệnh rời đi, ta cho ba người còn lại theo hắn, dù sao họ là thân tín của Bạch Triển, ở lại cũng không giúp được gì cho ta.

Một mình ở trong rừng, ngoài việc để lại ký hiệu cho bọn Bạch Triển và Kính Thiên thì ta hoàn toàn rảnh rỗi, thường ngồi trên cây quan sát những học viên ở đây.

Toàn bộ đều là nam nhân, ta chú ý nhất đám ba người phía dưới, nhìn thế nào cũng không giống con cái nhà bình thường.

Một kẻ thường mặc áo vàng, cử chỉ hành vi phóng khoáng, không câu nệ. Đi cùng hắn lúc nào cũng có hai tên, giống người hầu. Nhìn thế nào cũng giống kẻ ngu.

Một kẻ thường mặc áo màu xanh, khí chất dịu dàng nho nhã, lời nói thâm sâu khó lường. Lần đầu tiên ngồi trên tàng cây ta đã bị hắn phát hiện, hắn nhìn về phía này rồi gật đầu mỉm cười. Dù có tàng cây che khuất nhưng ta có cảm giác hắn đang nhìn mình.

Kẻ cuối cùng mặc áo đỏ, thường đứng chung với người áo xanh, họ có vẻ thân thiết. Người này khiến ta chú ý nhất, từ khí tức đến hơi thở đều toát ra vẻ nữ nhi nhưng cơ thể lại của nam nhân. Có một đêm ta rình trộm bên ngoài phòng, thấy hắn cởi áo bào, áo trong rồi lộ đến da thịt, để trần đi ngủ nhưng ta luôn có cảm giác hắn là nữ nhân.

Điều khiến ta ngạc nhiên nữa là khi trăng lên, cả ngôi trường đều không kẻ nào đi ngủ. Tất cả đều mặc đồ dạ hành, vài lần đụng mặt với ta nhưng chỉ lướt qua, không bao giờ đụng độ. Ngôi trường này, ban đêm thường vô cùng nhộn nhịp trong yên lặng.

Bảy ngày sau bọn Kính Thiên đến, Bạch Triển dù chưa quay về nhưng hắn đưa ta vài tin tức đáng giá. Vương Tả Khiết là cháu nội của một lão thần Ân quốc, sau khi về hưu thì mở trường này dạy học. Hắn có một ngôi nhà ở trấn dưới chân núi, Bạch Triển đang theo dõi xem hắn có che giấu Phượng Âm hay không. Ta để Kính Thiên và Lưu Hoà qua đó giúp đỡ, bản thân vẫn một mình ở đây xem kịch. Không phải là việc tìm Phượng Âm không quan trọng mà ta có cảm giác ngôi trường này có điều mờ ám, có thể ảnh hưởng đến Nghi quốc.

Mấy đêm nay bọn họ nhộn nhịp hơn rất nhiều, thậm chí còn xảy ra tranh đấu. Ta lẻn theo người áo xanh, hắn không có võ công, đi cũng chậm nhất. Quan trọng hơn, ta nghĩ hắn đã tìm ra thứ cả ngôi trường đang tìm, ta hiếu kỳ không biết đó là gì.

Hắn đi vào rừng rồi vào một hang động, dò dẫm trên bức tường, nhấn vào đâu đó, một căn mật thất lập tức hiện ra. Bên trong có ba món đồ: một tấm da dê, một miếng ngọc hình cáo chín đuôi và một con dao nhỏ.

Hắn gom toàn bộ vào người rồi chạy đi, nhưng không phải theo đường cũ mà mở một lối khác ra ngoài. Vận khinh công đuổi theo hắn đến một hang động khác, rộng lớn hơn, hắn đứng giữa động, quay lưng lại với ta.

Ta dừng lại nép vào vách đá nhìn ra, hắn đột nhiên nói:

- Cô nương đi theo tại hạ làm gì?

Hắn nói với ta sao? Hoá ra đã biết ta theo dõi hắn.

Không nói gì, ta rút kiếm ra ngoài, cảnh giác nhìn hắn. Dù hắn đứng ở khoảng trống nhưng ta không biết tại sao luôn có cảm giác nguy hiểm. Hắn quay người lại, cười dịu dàng với ta:

- Tại hạ Dương Phong, không biết quý danh cô nương?

- Điệp Nhã.

Ta trả lời, Dương Phong mỉm cười. Hắn nói:

- Cô theo ta lâu như vậy hẳn vì những thứ này? Vậy đi, miếng ngọc và con dao không thể cho cô nhưng tấm bản đồ này với ta vô dụng, hay tặng cô nương làm quà gặp mặt.

Hắn ném tấm da dê qua, ta đưa tay đón lấy, bên trên vẽ một tấm bản đồ, ta không biết là bản đồ gì. Khi ngẩng lên thì người đã biến mất. Hang động lớn như vậy chỉ có mình ta, thậm chí không cảm nhận được hơi thở, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.

Nhét tấm da dê vào người, ta tìm đường thoát ra khỏi hang động.

Vừa tới bìa rừng liền nhìn thấy một bóng áo đỏ chạy qua, hắn ta còn dắt theo một tiểu cô nương nữa, trên lưng đeo hành lý, hẳn không phải bỏ trốn chứ?

Ta vừa hay chắn trước mặt họ, tiểu cô nương ban đầu căng thẳng nhưng chợt thở hắt ra, reo lên:

- Phượng Âm tỷ.

Cái tên được kêu lên khiến ta giật mình, nàng biết Phượng Âm?

- Ngươi biết ta?

Tiểu cô nương liền vui vẻ bước tới, nói:

- Tỷ sao vậy? Không nhận ra Thanh Thanh nữa sao?

Người áo đỏ giữ tay nàng lại, quát khẽ:

- Thanh Thanh, đứng yên. Nàng không phải Phượng Âm.

Ta ngước nhìn người đó, mỉm cười:

- Ngươi cũng không phải nam nhân.

Sắc mặt nàng ta hơi đổi, đẩy tiểu cô nương kia ra sau, nói:

- Thanh Thanh, đi tìm ân công đi.

Tiểu cô nương kia có vẻ không muốn, nàng do dự:

- Bình An?

- Nhanh đi.

Tiểu cô nương tên Thanh Thanh quay người định bước đi, ta rút kiếm lao lên. Không thể để nàng đi được.

Keng!

Kiếm ta bị roi của người áo đỏ cản lại, tiểu cô nương kia xoay lưng bỏ chạy. Ta muốn tiến đến bắt nhưng luôn bị roi của người kia cản lại, chúng ta đánh nhau.

Công bằng mà nói võ công của nàng ta không tồi, có căn bản lâu năm nhưng ra tay không dứt khoát, nàng chỉ muốn chặn ta lại nên ra chiêu luôn tránh chỗ nguy hại. Đánh vài chiêu ta đã quên mất cô nương kia, chỉ tập trung đánh với người này, lâu rồi không có người ngang ngửa võ công với ta.

Khi chúng ta đang đánh cao trào thì một thứ gì đó bay xoẹt qua, ép ta quay người tránh, khiến bản thân bị cây roi quét trúng tay trái, máu lập tức chảy ra. Ta dừng lại nhìn hướng bắn, là nam nhân áo xanh lúc nãy. Hắn ôm quyền nói với ta:

- Điệp Nhã cô nương, có thể nể mặt tại hạ mà dời buổi luận kiếm này vào hôm khác không?

Nhìn cánh tay đang bị thương nhỏ máu của mình, nhìn lại người mặc áo đỏ. Nếu có đánh tiếp khẳng định ta sẽ thua.

Bước một bước nhường đường, ta hỏi nàng:

- Ngươi tên gì?

Nàng bước đến chỗ nam nhân áo xanh, trả lời:

- Lạc Bình An.

Lạc Bình An? Ta sẽ nhớ cái tên này.

- Ngươi còn nợ ta một trận đánh công bằng.

Ta hét lên khi nàng chuẩn bị khuất vào trong rừng, nàng hơi quay đầu lại nhìn ta, gật đầu.

Ta nhìn họ đi khuất, mới nói:

- Ra đây đi.

Bạch Triển bước đến, ta nói:

- Điều tra về nàng ấy cho ta.

Hắn gật đầu. Ta hỏi:

- Có tin tức gì của Phượng Âm không?

- Đã tìm ra nơi ở của Hoàng thượng.

Ta gật đầu với hắn, băng bó lại qua loa rồi xuống khỏi Lĩnh Trà Sơn.

Ki No