Phượng Hoàng Trù

Chương 5



Một chiếc xe ngựa ở trênđường đang chạy nhanh về hướng bắc, người lái xe tuy rằng vẻ mặt phong trần mệtmỏi, nhưng vẫn khó che giấu được tướng mạo tuấn dật phi phàm, chỉ tiếc mày hắnnhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, nếu không nhất định càng thêm bất phàm.

Ánh chiều tà từ từ ngả vềtây, ráng màu và tầng mây cùng nhau chiếu rọi, tạo nên cảnh tượng thay đổi khônlường, vô cùng mỹ lệ.

Nhưng Đỗ Kình liều mạnglái xe chạy đi, căn bản là chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.Hắn phải tới thành trấn tiếp theo trước lúc mặt trời lặn, nếu không khí lạnhbuổi đêm, sẽ lại một lần nữa trở thành ác mộng của Kì Siếp Siếp cũng như là củahắn.

Vì muốn sớm có được cỏLiệt Diễm, sau khi rời khỏi chỗ ở của Tần Kim Sinh, hắn liền mua một chiếc xengựa chở Kì Siếp Siếp đi về hướng bắc, hy vọng có thể tới Tuyết Phong đỉnh sớmmột ngày để tìm Liệt Diễm thảo, giúp nàng giải âm độc trong cơ thể.

Lúc này tiết trời đangvào độ đầu tháng bảy, nhiệt độ không khí có hơi chút nóng bức. Hắn tính rằngtrước khi trời đông giá rét đến, hắn sẽ lấy được cỏ Liệt Diễm, rồi mang nàng vềphía nam ấm áp để điều dưỡng, nhưng mà hắn không nghĩ tới cho dù trong thờitiết tháng bảy như thế này, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng đủ để ảnhhưởng đến tính mạng của Kì Siếp Siếp, nhất là càng đi về hướng bắc càng tỏ ranghiêm trọng.

Từ lúc bắt đầu xuất pháttheo hướng bắc mà đi, đến nay đã là ngày thứ bảy, trong bảy ngày này, Kì SiếpSiếp cứ tỉnh tỉnh ngủ ngủ, nhưng cho dù tỉnh lại, nàng cũng rất suy yếu, ngaycả sức đứng dậy cũng không có, chuyện này đối với người luôn hoạt bát hiếu độngnhư nàng thì chẳng khác gì một loại tra tấn.

Năm ngày trước, nàng điêungoa quật cường luôn không nghe lời, chỉ cần tỉnh lại mà không thấy hắn ở bêncạnh, sẽ nghĩ đủ loại biện pháp chuồn ra xe ngựa hoặc đi ra ngoài phòng, khiếnhắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, từ nay về sau đành phải ở bên người nàng, mộttấc cũng không rời.

Hay là kiếp trước hắnthiếu nợ nàng, khi hắn hờ hững với nàng, nàng vẫn cứ bám dính lấy hắn, hại hắnđau đầu không thôi; Hiện tại lúc hắn một tấc cũng không rời xa nàng, nàng lạichê hắn vướng víu; Chán ghét, vừa thấy hắn thì tức giận.

Bệnh nhân luôn khó có thểhầu hạ như thế này sao?

Sau khi đổi vai cho nhauhắn mới biết được, lúc trước nàng đến tột cùng tiêu phí bao nhiêu tâm tư chămsóc cùng làm bạn với hắn, tuy rằng nàng bướng bỉnh, ồn ào, lại thường xuyên làmbệnh tình của tăng thêm, nhưng xét về tuổi và thân phận hắn lúc đó mà nói, hắnthật nên cảm động mà khóc nức nở mới đúng.

Mất bò mới lo làm chuồng,vẫn còn chưa muộn đâu.

Hắn thề một khi nàng lànhbệnh, liền nàng cưới vào cửa, thật tâm yêu thương nàng cả đời.

“Dừng!”

Tốc độ khá nhanh, rốt cụctrước khi mặt trời lặn xe ngựa cũng đi vào Nham Thạch trấn. Trấn nhỏ không lớn,chỉ có một gian khách điếm.

Đỗ Kình nhảy xuống xengựa, đang định ôm Kì Siếp Siếp vào khách điếm trước, rồi trở ra kéo xe ngựađến hậu viện, để cho con ngựa đã vất vả cả một ngày ăn no nê, nghỉ ngơi thậttốt một đêm, đến sáng mai lại đi tiếp.

Nhưng là –

“Không cần ngươi ôm, tatự có chân sẽ tự đi.” Đẩy hai tay hắn ra, nàng cố hết sức đứng lên, thân thểyếu ớt muốn bước ra xe ngựa.

“Để ta.” Hắn lại lần nữavươn tay giúp nàng, mà nàng cũng lại lần nữa cự tuyệt ý tốt của hắn.

“Không cần phải thế, tatự mình làm được.”

Cố hết sức, cuối cùngnàng cũng đi đến bên mép xe ngựa, đuối sức thở phì phò nhìn thẳng khoảng cáchước vài thước trước mặt mình, do dự không biết nên xuống xe thế nào.

“Tiểu ma nữ……” Đỗ Kìnhmuốn giúp nàng, lại bị nàng một phen ngăn chặn.

“Ngươi tránh ra!”

“Rốt cục là nàng đang tứcgiận cái gì?” Nhìn đôi mắt nàng thủy chung không liếc hắn một cái, hắn rốt cụcnhịn không được, bất đắc dĩ mở miệng hỏi.

“Không có.”

“Nếu không có thì vì saokhông thèm nhìn ta cũng không cho ta bế nàng xuống xe ngựa?”

Nghe vậy, nàng mới ngẩngđầu liếc nhìn hắn một cái.

“Ta chỉ là muốn cho ngươibiết, kỳ thật tự ta cũng có thể chăm sóc bản thân mình, ngươi không cần phải ủykhuất làm bạn đường của ta như vậy, cứ việc đi tìm Cố cô nương của ngươi đi,ngươi không phải rất lo lắng cho nàng sao?” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ mở miệngnói.

Thì ra đây là nguyên nhânnàng chiến tranh lạnh với hắn! Hắn thật không biết mình nên khóc hay nên cườinữa đây, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

“Hồng Yến thì sẽ có KìCửu chăm sóc, không cần phải ta lo lắng.”

“Nói cách khác, nếu khôngcó Kì Cửu, hiện tại ngươi nhất định nóng lòng đi tìm nàng là chứ gì.”

Đau đầu quá đi thôi! Hắnlấy tay day day huyệt thái dương.

Hắn thật sự không hiểunổi tâm tình con gái, mấy ngày nay , bọn họ kỳ thật vẫn ở chung rất tốt, chođến sáng nay, hắn đột nhiên nhắc tới bọn họ đi hướng bắc, mà Hồng Yến cùng KìCửu là đi hướng nam, hai phương ngược lại như vậy, không biết khi nào mới có cơhội gặp lại?

Hắn cũng chỉ nói vu vơmột câu như vậy mà thôi, ai ngờ đâu nàng lại lấy chuyện đó ra châm chọc khiêukhích hắn, nói cái gì mà nếu hắn lo lắng cho Cố cô nương thì hiện tại có thểđuổi theo, nàng sẽ không ngăn cản hắn; Còn nói Cố cô nương người ta dịu dànghiền thục, không giống nàng điêu ngoa tùy hứng, đã là nam nhân thì nhất định sẽlựa chọn Cố cô nương, mà hiện tại nàng trở thành bộ dạng này căn bản là gieogió gặt bão, hắn có thể mặc kệ nàng, cứ việc để nàng tự sinh tự diệt cũng được,hoặc là tùy tiện trực tiếp quăng nàng vào một trạm gác ngầm của Ngọa Long Bảo,đến lúc đó sẽ có người chăm sóc nàng, không cần phải hắn làm điệu bộ từ bi giảmèo khóc chuột!

Lúc ấy thật sự không biếtmình đã làm gì chọc giận nàng, chẳng qua thấy nàng càng nói càng giận, sắc mặtcàng lúc càng khó coi, hắn đành phải điểm huyệt ngủ của nàng, để nàng ngoanngoãn ngủ một giấc, đồng thời hy vọng sau khi nàng tỉnh lại, có thể quên hếtmọi chuyện khiến nàng không thoải mái, nhưng với tình hình hiện tại này……

“Nàng nên biết, hiện tạiđối với ta mà nói, quan trọng nhất chính là tiêu trừ hết âm độc trên ngườinàng.” Hắn chăm chú nhìn hai mắt nàng mà nói.

“Đương nhiên, thương thếcủa ta tốt hơn sớm một ngày, là ngươi có thể sớm một ngày thoát khỏi ta.” Rũ mắtxuống, nàng chua xót nói.

“Ta chưa từng nói nhưvậy.” Chân mày hắn cau lại.

“Nhưng trong lòng ngươinghĩ như vậy!”

Đây là cái loại lý lẽ gìchứ?

“Chúng ta đi vào quán trọrồi nói sau được không? Xe ngựa chắn trước cửa sẽ gây trở ngại cho việc buônbán của người ta.” Than nhẹ một hơi, hắn tốt bụng khuyên nhủ, rồi tự nhiên vươntay muốn ôm nàng, ai ngờ nàng lại bướng bỉnh dám tránh khỏi tay hắn, đột nhiênnhảy xuống xe ngựa.

May mắn một bên có yênngựa đỡ cho nên lúc Kì Siếp Siếp rơi xuống đất mới có thể ổn định thân mình suyyếu, nhưng ngay cả như vậy, cũng hù dọa và chọc tức Đỗ Kình. Nàng vì sao luônmuốn tùy hứng làm bậy như vậy, chẳng chịu nghĩ đến cảm xúc của người khác?

“Đó, ta không phải đã nóita có thể tự chăm sóc sao?” Nàng đắc ý ngẩng đầu tà nghễ nhìn hắn.

Ngăn không được tức giậnở trong nháy mắt bùng nổ, nếu nói tính cách của nàng là quật cường, không bằngnói tính cách của nàng không biết tự lo bản thân mình.

Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, kéo dây cương trênlưng ngựa, bỏ lại cho nàng mấy câu,“Nàng đã có thể tự chăm sóc bản thân, thếthì chắc ta cũng không cần ở lại làm những việc không cần thiết nữa, vậy tại hạxin cáo từ.” Nói xong, hắn dắt ngựa, cũng không quay đầu lại, xoay người bướcđi.

Kì Siếp Siếp ngây ngườingay tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng quật cường cắn môi dưới, khôngmuốn mở miệng gọi hắn lại, nhưng, sự kiên trì này không được bao lâu –

“Đỗ Kình.” Tiếng nói nhonhỏ lén lút từ trong miệng nàng bật ra, “Đừng đi mà, đừng bỏ ta lại.”

Vó ngựa đạp lên đá trênđường tạo thành tiếng “ Đát đát ” hoàn toàn che lấp đi thanh âm của nàng.

“Đỗ Kình.” Tâm hoảng ýloạn, nàng tăng thêm âm lượng gọi với theo hướng bóng dáng hắn, nhưng hắn lạingoảnh mặt làm ngơ, càng đi càng xa.

“Không cần –” Bước chânnàng như tự có ý thức, đuổi theo hắn, nhưng thân mình suy yếu lại không nguyệný phối hợp, mới chạy hai bước, cả người nàng đã ngã vật xuống đất.

“Không cần……” Rời xanàng, Đỗ Kình, không cần! “Ô ô……” Nàng không muốn hắn rời xa nàng nha……

“Thế này nàng còn nói cóthể tự chăm sóc bản thân mình sao?”

Thanh âm bất đắc dĩ lạiẩn chứa đau lòng vang lên trên đỉnh đầu nàng, nàng rơi lệ đầy mặt ngẩng đầu,chỉ thấy không biết hắn đã trở lại bên người nàng từ lúc nào.

Hắn khom lưng, dùng mộttay ôm lấy cái người đang khóc sướt mướt như đứa trẻ kia.

Nàng theo bản năng, vươnhai tay gắt gao ôm cổ hắn, sợ hắn lại lần nữa bỏ nàng xuống.

“Thực xin lỗi.” Nàng runrun nói, mà hắn không nói gì.

“Ta không phải cố ý…… Tachỉ là……” Nàng muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Ta biết.” Hắn trấn an nàng.

“Đừng rời xa ta, đừng bỏlại ta.”

“Ừ.” Hắn ôm chặt nàng,đồng thời ở trong lòng thề, cả đời cũng sẽ không.

+++

Tuy rằng đối với haingười là Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp mà nói, ở trong lòng sớm đã có quyết tâm khôngphải nàng thì không cưới, không phải hắn thì không gả, nhưng theo lễ phép, lúchai người ở khách điếm, vẫn thuê hai phòng ngủ như cũ.

Bữa tối qua đi, Đỗ Kìnhthường lui tới chỗ Kì Siếp Siếp, giúp nàng vận công đẩy âm độc trong cơ thểngưng tụ ở một nơi, không cho chúng có cơ hội khuếch tán, sau đó đợi nàng ngủsay, liền trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.

Mặc nguyên y phục nằm ởtrên giường, hắn suy nghĩ về việc sau khi bọn họ đến Tuyết Phong đỉnh, nên antrí Kì Siếp Siếp như thế nào, cùng với chuyện làm sao trong thời gian ngắn nhấtlấy được cỏ Liệt Diễm.

Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiêncảm thấy bế tắc, không tự chủ được liền ngáp một cái.

Đột nhiên trong lúc đó,một luồng ánh sáng kinh sợ xẹt qua cái đầu đang buồn ngủ của hắn.

Không đúng! Rất khôngđúng! Từ khi bệnh hắn khỏi hẳn lại luyện võ, trừ phi là hắn tự mình muốn đi vàogiấc ngủ, nếu không cho dù là muốn hắn ba ngày ba đêm không chợp mắt, thì đếnngáp một cái cũng không có khả năng.

Không tự chủ được lạingáp một cái, hắn hồ nghi nhìn cây nến trên mặt bàn, chỉ thấy phía trên ánh nếnkhông có khói sau khi cháy bay lên, lại thoáng hiện ra làn khói màu vàng nhạtấm áp.

Đáng chết, là mê hương!

Theo phản xạ, hắn lấy mộtđồng tiền từ trong người nhằm cây nến mà phi tới, chuẩn xác nhắm thẳng vào tâmnến, trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh tối om.

Không xác định chính mìnhrốt cuộc hít vào bao nhiêu mê hương, cùng với mê hương có độc hay không, hắnthật cẩn thận thầm vận mấy khẩu chân khí, thử xem thân thể có gì không khoẻ haykhông. Rất tốt, ngoại trừ có chút buồn ngủ, hắn không cảm thấy có gì không khoẻ.

Sau khi đã xác định mêhương không độc, hắn nhanh chóng vận công, để chân khí chạy khắp kinh mạchtrong cơ thể, đẩy mê hương ra bên ngoài cơ thể. Tiếp theo hắn nhanh chóng đivào sương phòng của Kì Siếp Siếp, cũng dùng phương thức đó giúp nàng đẩy mê hươngra.

“Vì sao bọn họ muốn làmnhư vậy?” Kì Siếp Siếp khó hiểu hỏi.

Đỗ Kình cũng không giảithích, hắn chưa bao giờ đến Nham Thạch trấn này, dọc theo đường đi, cũng cẩnthận lưu ý không hề có kẻ theo dõi, vậy tại sao khi đến đây lại có mê hương chờbọn họ?

Đang lúc hai người bọn họtrăm mối không thể giãi bày, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng nóikhe khẽ. Hai người lập tức im bặt, cẩn thận lắng nghe.

“Đang ngủ sao?”

“Hương đều tan hết, hẳnlà đang ngủ.”

“Muốn đi vào xác định mộtchút để phòng ngừa hay không?”

“Chắc là chẳng cần đâu,nhìn bộ dạng hắn thư sinh nho nhã yếu ớt như thế, cho dù đột nhiên tỉnh lại,bên chúng ta có vài người, tùy tiện cũng áp chế được hắn.”

“Ôi, ta thực không muốnlàm như vậy.”

“Không làm thì sao chứ?Chẳng lẽ ngươi thật muốn đem nữ nhi của Tôn đại nương tống đi sao?”

“Nhưng cô nương kia là vôtội?”

“Biết đâu…… Chúng ta làmnhư vậy có thể khiến cô nương kia trong họa có phúc chưa biết chừng.” Trầm mặctrong chốc lát, một thanh âm gượng ép vang lên.

“Ừ, ta cũng cảm thấy nhưvậy.” Tên còn lại nói tiếp, trong giọng nói thoáng thể hiện lương tâm có cảmgiác bất an. “Xem bộ dáng cô nương kia suy yếu, rõ ràng là thân nhiễm bệnhnặng, có lẽ chúng ta đưa nàng vào trong thành, ngược lại có thể giúp đỡ nàng,bởi vì với tính cách thích chưng diện của thành chủ, nhất định sẽ che chở đầyđủ cho cô nương tựa tiên nữ hoạt bát ấy, nói không chừng còn có thể giúp nàngchữa khỏi bệnh trên người.”

Nói xong, ngoài cửa trầmmặc lúc lâu.

“Đi thôi, đừng do dự nữa,nếu do dự nữa thì chúng ta sẽ không kịp hoàn thành trước hừng đông đâu.” Rốtcục cũng có người mở miệng.

“Ừ.” Có người đáp nhẹ một tiếng, tiếp theo là nhữngtiếng bước chân liên tiếp tiến về phía sương phòng của bọn họ.

Cửa phòng “ê a” một tiếngrồi bị đẩy ra, đi đầu là chưởng quầy đang giơ cây nến, tiếp theo là tiểu nhị,trưởng lão trấn trên cùng hai người đàn ông có gương mặt xa lạ cầm dây thừng.Năm người tiến vào phòng, liền thấy Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp đang ung dung ngồitrong phòng chờ bọn họ thì sợ tới mất hồn mất vía, dây thừng cùng ánh nến đồngthời rơi xuống “Phanh” một tiếng, bọn họ run run kinh hãi không thôi cứ như bịtia sét đánh trúng.

“Chẳng hay năm vị nửa đêmtới chơi có gì muốn dạy bảo?” Đỗ Kình thong thả mở miệng, đồng thời chậm rãibước lên phía trước, nhặt cây nến nằm trên mặt đất; rồi đặt lên mặt bàn đề ngừaphát sinh hoả hoạn, bình tĩnh nhìn năm người bị dọa ngốc đang đứng trước mắt.

Không ai mở miệng, bọn họhoàn toàn bị dọa đến ngây người.

“Sao thế, các ngươi khôngphải nói rằng bằng lực lượng của các ngươi, tùy tiện cũng có thể ngăn chặn mộtthư sinh nho nhã yếu ớt như ta sao? Sao giờ lại chẳng động thủ gì vậy?” Đỗ Kìnhlại nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng hỏi.

Đột nhiên trong lúc đó,năm người vốn đang ngây ra như phỗng đồng thời hướng hai người bọn họ quỳxuống, không ngừng dập đầu giải thích. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Đỗ Kình mặt không chútthay đổi nhìn bọn họ, cũng chưa ngăn cản hành động dập đầu nhận tội của bọn họ,biểu tình trên mặt cũng không nhìn ra có phản ứng phẫn nộ gì.

Hắn không tức giận sao?Làm sao có thể không được chứ? Nếu không phải hắn đủ tỉnh táo, hắn quả thực khócó thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng lúc này đối mặt với một đámdân chúng vừa thấy liền biết là những kẻ chất phác thiện lương, hắn nên tứcgiận với bọn họ thế nào đây? Huyết tẩy Nham Thạch trấn này sao? Huống chi nghebọn hắn đối thoại lúc trước, bọn họ tựa hồ cũng là bị bất đắc dĩ.

Rốt cục, hắn cố nén tứcgiận, khẽ thở dài một hơi, đang muốn mở miệng ngăn cản hành động luân phiên dậpđầu của bọn họ, Kì Siếp Siếp đã mở miệng trước.

“Các ngươi đừng thế nữa,trước đứng lên đi, có cái gì khó khăn thì nói ra, chưa biết chừng chúng ta cóthể giúp được thì sao.”

Năm người dừng động táclại, nhìn nhau không nói gì trong chốc lát, rồi đồng thời đứng dậy.

“Vì sao các ngươi muốn làmnhư vậy? Bắt người là phạm trọng tội, các ngươi không biết mới lạ.” giọng nóiĐỗ Kình không chút vui vẻ, cũng mất đi khí thế không giận mà uy lúc trước.

Bọn họ trầm mặc sau mộtlúc lâu, trưởng lão mới mở miệng giải thích.

Thì ra nguyên nhân là dođất đai bốn phía quanh Nham Thạch trấn rất đặc dị, hoàn toàn không thể gieotrồng cây nông nghiệp gì, nên họ luôn luôn chỉ có thể dựa vào lương thực từngoài cấp vào mới duy trì được cuộc sống. Đường từ Nham Thạch trấn đi ra bênngoài được chia thành hai con đường nam bắc riêng, nếu đi hướng nam, sau đómuốn tới thôn xóm có chợ, ít nhất phải mất khoảng bốn, năm ngày, do đó bọn họtừ trước đến nay đếu đi con đường phía bắc nhiều lắm cũng chỉ mất có một ngàynhưng lại phải đến Bắc Thành, hết lần này đến lần khác……

“Ý các ngươi là, BắcThành thành chủ hỉ nộ vô thường, khi vui vẻ thì có khả năng sẽ tặng cho cácngươi lương thực dùng trong cả một năm, mảy may không lấy một xu; Thời điểm mấthứng thì sẽ cố ý làm khó dễ các ngươi, mà lúc đó còn muốn các ngươi đưa cônương đẹp nhất trong thôn cho hắn nạp làm thiếp?”

Bọn họ sắc mặt trầm trọngđồng thời gật đầu.

“Nhưng đã gần ba năm vàđây là lần thứ sáu?”

Năm người lại gật đầu.

Đỗ Kình có chút đăm chiêusuy nghĩ trong chốc lát,“Ba năm gần đây, thành chủ hỉ nộ vô thường kia có từngtặng lương thực cho các ngươi?”

Đáp án là không có.

“Ý nói là, ba năm trướcđây là thời điểm hắn vui vẻ, mà giận thì bắt đầu từ gần ba năm nay?”

Trưởng lão dùng sức gậtđầu, “Đã liên tục ba năm, cho dù ba năm trước đây thành chủ tặng cho chúng tanhiều lương thực, nhưng ba năm nay cũng đã hao hết, chúng ta thật sự là bị bấtđắc dĩ mới có thể…… Mới có thể……”

“Mới có thể liều mìnhđụng đến khách qua đường dừng chân trên Nham Thạch trấn?” Đỗ Kình thay hắn đemlời nói cho hết.

Năm người đồng thời hổthẹn không nâng nổi đầu dậy.

“Thế năm lần trước thìsao? Các ngươi giải quyết thế nào, cùng giống lần này, đi tìm người qua đườngxuống tay?” Kì Siếp Siếp tò mò hỏi.

“Không không không, tuyệtđối không có!” Trưởng lão vội vàng lắc đầu nói: “Bốn lần trước bởi vì trấn trêncòn có chút lương thực tồn kho, cho nên vẫn chưa bị thành chủ làm khó dễ, cònmột lần trước, thật sự là thật sự không có cách nào, cho nên…… Cho nên……” Nóixong, tiếng nói hắn đột nhiên nghẹn ngào, rốt cuộc nói không hết câu.

“Con gái của trưởng lão,Liên nhi cô nương vì không muốn khiến trưởng lão khó xử, cho nên tự nguyện hiếnthân.” Chưởng quầy khàn giọng nói.

Kì Siếp Siếp nhìn phíatrưởng lão, chỉ thấy hắn dù chưa nói ra tiếng, trên mặt lại sớm ướt đẫm nướcmắt.

“Đỗ Kình……” Lòng trắc ẩncủa nàng tự nhiên dâng lên.

“Ta đã biết.” Hắn đánhgãy lời của nàng, rồi gật đầu.

“Vậy chàng tính làm nhưthế nào?” Nàng vẻ mặt khẩn cấp hỏi.

“Ta cùng các ngươi đếnchỗ thành chủ một chuyến.” Đỗ Kình trầm tư trong chốc lát rồi nói với trưởnglão.

“Chỉ có mình chàng?” KìSiếp Siếp bất mãn kêu lên:“Thế ta phải làm gì chứ?”

“Bệnh nhân thì phải có bộdáng của bệnh nhân.”

“Mặc kệ, ta cũng phảiđi!”

“Không được.”

“Ta nhất định phải đi.”

“Đừng mơ.”

“Ta muốn đi, hơn nữachàng ngăn không được ta.”

“Thử xem xem.”

“Thửliền thử, ai sợ ai?”