Phượng Hoàng Trù

Chương 3



Khi bắt Cố Hồng Yến rờikhỏi quán trọ, Kì Siếp Siếp không nghĩ tới Kì Cửu sẽ vì thế mà không tìm ranàng, nhưng với các trạm gác ngầm của Ngọa Long Bảo ở các châu thị sở (*), muốntìm một người thì dễ như trở bàn tay, cho nên nàng tìm một chỗ ngồi xuống, tinrằng không lâu sau, sẽ có người đưa Kì Cửu tới trước mặt nàng.

(*) châu thị sở: châu làđơn vị hành chính thời xưa; thị là thành thị; sở là viện, phòng, nhà, chỗ ở…

Quả nhiên, vừa mới quamột khắc, Kì Cửu đã lẳng lặng xuất hiện ở bên người nàng.

“Kì Cửu, ta hỏi ngươi mộtvấn đề, ngươi có muốn khôi phục trí nhớ?” Kì Siếp Siếp không đầu không đuôi mởmiệng hỏi.

“Đỗ công tử rất tứcgiận.” Kì Cửu không có trả lời vấn đề của nàng.

“Kệ hắn đi.” Nàng vẫy vẫytay, dù sao ở trước mặt trước mặt nàng luôn luôn tức giận! “Ngươi còn chưa trảlời vấn đề của ta, Kì Cửu,” Nàng nhanh theo dõi hắn.

“Muốn thì sao chứ, chuyệnnày vốn không thể cưỡng cầu.” Hắn trầm mặc trong chốc lát mới trả lời.

“Vậy nếu ta nói chongươi, có người quen biết ngươi lúc trước khi ngươi mất trí nhớ, ngươi sẽ làmnhư thế nào?”

Kì Cửu hoài nghi nhìnnàng, lại không nói gì.

“Thật sự, ta không lừangươi, chính là cô nương ở quán trọ lúc nãy bị ta bắt đi đó, nàng quen biếtngươi, hơn nữa nói tên ngươi là Cận Cương.” Nàng vội vàng nói.

Hai chữ Cận Cương độtnhiên truyền vào tai, làm cho Kì Cửu bỗng sửng sốt, cảm giác có chút quenthuộc, lại vẫn như cũ không nói cái gì.

“Trừ điều đó ra, nàng cònnói cái gì không?” Hắn nhíu mi hỏi.

Kì Siếp Siếp lắcđầu,“Không biết vì sao, cả người nàng đều toát ra một nỗi thương tâm và tuyệtvọng……” Nàng dừng một chút, nhíu mày,“Ta không cách nào diễn tả được, nhưngtheo ta thấy thì rõ ràng nàng ấy thực thích, thực thích ngươi.”

“Nàng……” Hắn muốn nói lạithôi, không biết rốt cục mình muốn hỏi cái gì. Trong đầu hiện ra cảnh tượng ởquán trọ lúc trước, thân ảnh tinh tế kia bị Đỗ Kình kéo ra phía sau để che chở.

“Ngươi biết không? Thờiđiểm nàng đi đã nói một câu rất kỳ quái, nói cái gì mà vừa lúc ngươi đã quênnàng, có thể có cuộc sống hoàn toàn mới, mà nàng……”

“Mà nàng cái gì?” Một nỗiđau không tên bỗng dấy lên làm tim hắn co lại.

“Không biết, đoạn saunàng ấy không nói gì nữa.” Nàng lắc đầu,“Đúng rồi, nàng ấy là Cố Hồng Yến,ngươi ấn tượng gì với cái tên này không?”

Đột nhiên nghe được ba chữCố Hồng Yến, Kì Cửu, không, giờ nên gọi hắn là Cận Cương, cả người nhất thờichấn động. Cố Hồng Yến? Hồng Yến? Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên hiện lên trướcmắt hắn, nàng mỉm cười quay đầu nhìn hắn, một cái bớt Hồng Yến đỏ thắm xuấthiện ở phía dưới vành tai nàng.

Hồng Yến, Hồng Yến, tạisao hắn có thể quên nàng cơ chứ?

“Không phải là ngươi đãnhớ ra cái gì đấy chứ?” Thấy sắc mặt hắn bất thường, Kì Siếp Siếp nhanh miệnghỏi.

“Nàng giờ ở đâu?” Hắnkhông có trả lời nàng, ngược lại bắt lấy cánh tay nàng gấp gáp hỏi.

“Ngươi đã nhớ ra cái gìsao?”

Hắn nhanh chóng gật đầu,lại không có thời gian giải thích.“Nàng giờ ở đâu?”

“Ta không biết, vừa rồinàng đi hướng nam.”

Nghe vậy, Cận Cương chẳngnói chẳng rằng xoay người chạy về hướng nam, nhưng ngay sau đó, hắn lại chạy vềtrước mặt Kì Siếp Siếp, dùng vẻ mặt giãy dụa nhìn nàng.

“Tiểu thư, thuộc hạ……”Hắn chưa quên Bảo chủ có ơn cứu mạng và đào tạo mình, còn có trách nhiệm củamười hai vệ long sĩ, bất luận hắn rốt cục nhớ ra mình là ai.

“Đi đi đi, muốn làm cáigì thì phải đi làm ngay, không cần lo lắng cho ta, an toàn của ta sẽ có ngườikhác đến bảo hộ.” Kì Siếp Siếp vẫy tay đánh gãy lời hắn định nói, không có aicanh giữ đằng trước với đằng sau, nàng càng thoải mái chứ sao nữa! Cho nên đimau đi mau, nếu bên người vừa vặn có cái chổi, chưa biết chừng nàng đã sớm tiệntay chộp tới để đuổi người.

Ngàn vạn lời nói đúc kếtlại thì chỉ có một câu.“Cám ơn tiểu thư.” Cận Cương thi triển khinh công, đảomắt đã không thấy bóng dáng. Nhìn theo hướng hắn biến mất, Kì Siếp Siếp pháthiện mình có chút hâm mộ bọn họ, mặc dù không biết Cận Cương lúc này chạy theocó thể thuận lợi đuổi kịp Cố Hồng Yến hay không, nhưng ít ra biết hai người bọnhọ là lưỡng tình tương duyệt, chứ đâu như nàng…… Ai!

“Tiểu ma nữ.” Tiếng thởdài còn chưa hạ xuống, bên tai liền truyền đến một tiếng rống nghiến răngnghiến lợi, trong lòng Kì Siếp Siếp nhất thời vô cùng hỗn loạn, không biết làvui hay buồn. Không kịp quay đầu, cánh tay nàng đã bị người vừa mới tới tómchặt, dùng sức kéo nàng về phía hắn — oan gia của nàng, Đỗ Kình.

“Người đâu?” Đỗ Kình tứcgiận hỏi.

“Người nào?” Nàng giảngu.

“Người bị ngươi mang đi.”

Nhìn dáng vẻ hắn gấp gáp,nàng tức giận quyết không nói cho hắn.

“Không biết.” Nàng bỏ tayhắn ra, sao biết nháy mắt tiếp theo, hắn lại lại lần nữa bắt lấy nàng.

“Tiểu ma nữ, ta không cóthời gian lôi kéo với ngươi, ngươi rốt cuộc đưa nàng ấy đi đâu?” Đỗ Kình nhanhgiữ chặt nàng hỏi, trong lòng thật sự lo lắng cho an nguy của Cố Hồng Yến, bởivì hiện tại ngoại trừ là tội phạm bị huyệnnha truy nã phạm, ở trong lòng nàng dường như còn có một nỗi u buồn cũng tuyệtvọng không giải được, nếu không có người ở bên, hắn lo lắng nàng ấy sẽ làm ranhững việc ngốc nghếch.

“Vì sao ngươi phải gấpgáp như vậy?” Nàng không vui nhìn theo hắn.

“Ngươi rốt cuộc nói haykhông?”

“Ngươi chắc không phảithích nàng ấy chứ?” Không để ý đến câu hỏi của hắn, nàng chăm chú nhìn hắn, vẻmặt vô cùng lo lắng.

“Tiểu ma nữ, ngươi rốtcuộc đưa nàng ấy đi đâu, trả lời ta!” sức lực ở tay không tự chủ được tăngthêm, Đỗ Kình thật sự không có thời gian cùng nàng dây dưa.

“Ngươi thật sự thích nàngấy như vậy?” Không để ý đến việc hắn đang bức bách, nàng trừng mắt hỏi.

“Đúng vậy, ta thích nàngấy!” Nếu nàng cần đáp án, hắn liền cho nàng, chẳng qua cái mà hắn gọi là thíchhoàn toàn là tình cảm huynh muội, Cố Hồng Yến tựa như muội muội của hắn.

“Nàng ấy rốt cuộc ở nơinào?” Không chú ý tới trong mắt nàng chứa đựng nỗi bi thương, hắn gấp gáp hỏi.

Hắn thích nàng ấy, hắn cứthế mà nói với nàng rằng hắn thích Cố Hồng Yến!

“Ngươi rốt cuộc thích nàngấy ở điểm nào nhất? Vì sao ngươi không thích ta?” Kì Siếp Siếp tức giận lạithương tâm, không cam lòng thốt ra.

Đỗ Kình nhíu mày, khôngtrả lời vấn đề của nàng.“Ngươi rốt cuộc đưa nàng ấy đi đâu?”

“Ngươi nghĩ sẽ tìm đượcnàng?”

Hắn nhanh chóng gật đầu,hắn phải mau chút tìm được Hồng Yến, nếu đã muộn, chỉ sợ sẽ có điều xảy rangoài ý muốn,

“Ta đây sẽ không nói chongươi nàng ấy ở đâu.” Thấy bộ dáng hắn càng khẩn cấp như thế, nàng càng thêmtức giận, thậm chí ngoảnh đầu qua một bên, dỗi không nói.

“Tiểu ma nữ!”

Đỗ Kình tức giận đếnthiếu chút nữa không cắt đứt cánh tay nàng, Kì Siếp Siếp cố tình nhịn đau khônghé răng, chỉ đem môi dưới cắn trắng bệch. Chú ý tới hành động cố nén đau củanàng, hắn buông tay nàng ra, nhẫn nhịn hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Không muốn thế nào cả.”Xoa cánh tay vừa bị bóp chặt, vẻ mặt nàng không che dấu được bi thương. “Vậynói cho ta biết nàng ấy ở đâu!”

“Ta không biết.”

“Ngươi –” Dùng sức hạthấp giọng nói, hắn nhịn xuống tức giận cùng nàng nói lý .“Tiểu ma nữ, việc nàyliên quan đến mạng người, không phải thời điểm để nói giỡn, ta hy vọng ngươi cóthể thành thật trả lời ta.”

“Sự việc liên quan đếnmạng người? Có ý gì?” Dừng lại động tác xoa cánh tay, Kì Siếp Siếp hoài nghitheo dõi vẻ mặt đứng đắn của hắn.

“Cố Hồng Yến, cũng chínhlà cô nương bị ngươi mang đi kia, nàng có ý đồ tự sát.”

“Cái gì?!” Nàng khó cóthể tin quát to một tiếng.

“Cho nên ta vẫn không dámđể nàng một mình.” Hắn nói hết lời, lập tức nhanh nhìn chằm chằm nàng, còn thậtsự hỏi: “Tiểu ma nữ, ngươi rốt cuộc đưa nàng ấy đi đâu, ta phải nhanh chút tìmđược nàng ấy, nếu không nàng ấy thật sự sẽ có thể làm ra những việc ngốc nghếchđó.”

“Nhưng là, ta thật sựkhông biết nàng ấy ở đâu.” Nàng nhíu mi nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?”Nghe được đáp án, mày hắn lại nhanh nâng lên.

“Ta không biết, nàng ấylại đột nhiên nói nàng ấy cần phải đi, phải đi.”

“Ngươi cứ để cho nàng đinhư vậy sao?” Hắn nghe vậy lâm vào chán nản.

Kì Siếp Siếp gật đầu.

“Ngươi khó khăn lắm mớibắt được nàng ấy từ bên cạnh ta mang đi, chỉ vì để nàng ấy ra đi?” Hắn hoàinghi trừng mắt nàng.

“Ta đối với nàng ấy khôngác ý, huống hồ nàng ấy cũng không phải muốn cùng ta tranh giành ngươi, nàng ấysớm có ý trung nhân, ta còn có lý do gì để giữ nàng ấy ở lại.” Nàng không kiêngkị nói thẳng.

Nghe được nàng nói CốHồng Yến không phải muốn tới cùng nàng tranh giành hắn, Đỗ Kình nhịn không đượclắc đầu tỏ vẻ xem thường. Tiểu ma nữ này, nàng rốt cuộc có biết lời nói củamình kinh thế hãi tục bao nhiêu hay không? Rõ ràng là một cô nương gia trẻtuổi, như hoa như ngọc, nói chuyện làm việc không biết xấu hổ chút nào. Suynghĩ đột nhiên vừa đứt, hắn bị bốn chữ “Có ý trung nhân” của nàng hù dọa.

“Tiểu ma nữ, ngươi nóicái gì? Có ý trung nhân?”

Nhìn dáng vẻ hắn khẩntrương! “Đúng vậy, Cố cô nương sớm đã có ý trung nhân, ta thấy ngươi vẫn nên từbỏ đi!”

“Ai? Người kia là ai?Nàng ấy có nói không?” Nếu Hồng Yến thật có ý trung nhân, như vậy chỉ cần tìmđược hắn, nói không chừng có thể thay đổi ý định muốn chết của Hồng Yến.

“Ta vì sao phải nói chongươi?”

“Tiểu ma nữ!”

“Ngươi không cần suốtngày đều gọi ta là Tiểu ma nữ, ta đâu có giống ma nữ? Ta có tên, là Siếp Siếp.”Nàng không vui sửa đúng hắn.

“Đáng chết! Tiểu ma nữ,ta thật sự thực lo lắng cho Hồng Yến, ngươi không cần nói giỡn với ta nữa, đượckhông?” Đỗ Kình phiền chán nói.

“Ngươi căn bản là khôngcần phải lo lắng, bởi vì Kì Cửu đã đuổi theo nàng ấy.” Trừng mắt nhìn hắn mộtlúc lâu, nàng mới không tình nguyện hớt môi nói.

“Kì Cửu?” Hắn đột nhiênhoài nghi nhìn nàng,“Ngươi mệnh cho hắn đi bắt Hồng Yến?”

“Ta làm sao phải làm điềuthừa thãi đó?” Nàng trừng mắt nói:“Nếu muốn bắt nàng ấy, lúc trước ta sẽ khôngsẽ thả nàng đi.”

“Kia……” Mày hắn nhíu chặtlại, nghĩ không ra.

“Kì Cửu vốn tên là CậnCương, cũng chính là ý trung nhân trong lòng Cố cô nương.” Kì Siếp Siếp quá tốtbụng thay hắn giải thích nghi hoặc.

“Kì Cửu? Cận Cương? Hắn?”Hắn ngạc nhiên nhìn nàng.

“Ngươi tại hoài nghi cáigì, đây chính là Cố cô nương chính mồm nói cho ta, hơn nữa Kì Cửu vừa mớinghe nhắc đến Cố cô nương vàvới tên thật của hắn, cũng đã nhớ lại hết mọi chuyện đã qua.” Ngừng một chút,nàng lại bổ sung: “Hai người bọn họ từ trước khi Kì Cửu mất đi trí nhớ cũng đãlà một đôi, cho nên ngươi hãy từ bỏ đi!”

Đỗ Kình nhíu nhanh mày,không phải bởi vì nàng bảo hắn từ bỏ, mà là giả như Kì Cửu thật sự là ý trungnhân của Cố Hồng Yến, như vậy vì sao nàng còn muốn rời đi không nói một tiếng?

“Tiểu ma nữ, trước khiHồng Yến đi có nói cái gì không, còn có, nàng biết chuyện Kì Cửu mất trí nhớsao?”

“Ta có nói cho nàng,nhưng nàng lại nói hắn đã quên nàng cũng tốt, có thể có cuộc sống hoàn toànmới.” Vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho Kì Siếp Siếp không tự chủ được trả lờivấn đề hắn đặt ra.

Đỗ Kình nghe vậy liềnthấp giọng nguyền rủa, hắn chỉ biết! Hắn chỉ biết! Trước đó Cố Hồng Yến giếtlão dâm trùng đại tài phú kia nhất định là có liên quan đến sự trong sạch, nếukhông liên quan, thì lúc nàng gặp Kì Cửu cũng sẽ không lựa chọn yên lặng rờiđi, còn nói một câu hắn có thể có cuộc sống hoàn toàn mới.

Đáng chết! Đáng chết!Nàng ấy không nên làm ra việc ngốc nha!

“Tiểu ma nữ, nàng ấy đihướng nào?”

“Ta……”

“Không cần lại nói khôngbiết với ta.” Hắn nghiêm khắc nói.

Vốn dĩ muốn nói cho hắn,nàng thấy nàng ấy đi hướng nam, không nghĩ tới chính mình còn chưa mở miệng đãbị chất vấn ngay. Tức giận đột nhiên từ đáy lòng dâng lên, nàng mím môi, nói ranhững từ hắn không mong muốn nghe được nhất,“Ta không biết.”

“Làm sao ngươi có thểkhông biết? Nếu ngươi không biết, Kì Cửu kia làm sao đuổi theo Hồng Yến?”

Nàng ngậm nhanh miệngkhông nói.

“Tiểu ma nữ!”

Tiểu ma nữ, Tiểu ma nữ, hắncũng chỉ gọi nàng là Tiểu ma nữ, lại thân ái thân mật gọi người ta là Hồng Yến!

“Tiểu ma nữ, ta xin ngươikhông cần dở chứng nữa được không?”

Xin? Chưa bao giờ nghequa hắn dùng chữ này cùng ngữ khí cầu xin để cùng nàng nói chuyện, không nghĩtới lần đầu tiên dùng cũng là vì nữ nhân khác, hắn biết chính xác nói như thếnào để tổn thương lòng của nàng!

“Tiểu ma nữ, ngươi cóbiết Hồng Yến vì sao có ý đồ tự sát không? Bởi vì nàng từng bị người ta khinhbạc, mà mấy ngày hôm trước nàng vừa mới chính tay đâm tên dâm trùng kia, trởthành tội phạm bị quan phủ truy nã. Giờ thì ngươi đã hiểuvì sao ta vội vã muốn tìm nàng ấy như vậy chứ?” Thấy nàng hoàn toàn không cửđộng, Đỗ Kình bất đắc dĩ chỉ có thể đem phỏng đoán cùng lo lắng của mình nóira.

“Sao ngươi không nóisớm!” Kì Siếp Siếp hết sức sửng sốt, đột nhiên mở to mắt kêu lên:“Nàng đi hướngnam, ta –”

Tiếng chưa dứt, Đỗ Kìnhđã như tia chớp đi về hướng nam, nháy mắt bóng dáng liền biến mất.

Kì Siếp Siếp miệng khẽnhếch, không thể tin là hắn dám bỏ lại nàng mà biến mất không thấy bóng dángđâu, ngay cả câu cảm tạ cũng chưa nói, huống chi để nghe nàng nói xong phần sau— ta với ngươi cùng đi tìm bọn họ — thời gian cũng không mất bao nhiêu.

“Đỗ Kình chết tiệt! ĐỗKình thối tha! Đỗ Kình khốn khiếp!” Liên tiếp ba tiếng mắng, nàng tức giận dậmmạnh chân, nàng thề nàng nhất định sẽ đuổi theo hắn.

Hắn muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!

Mạng lưới tin tức củaNgọa Long Bảo giống như thiên la địa võng, muốn tìm một người kỳ thật cũngkhông khó, nhưng một khi đối mặt với kẻ biết tận tường về Ngọa Long Bảo, lại cóý định muốn trốn như Đỗ Kình, bọn họ ngoài bó tay không có biện pháp, thì biếtlàm gì nữa?

Kì Siếp Siếp tứcchết mất thôi, nhưng lại không thể trách những người đó hành sự bất lực, dù saobọn họ đều đã cố gắng hết sức.

Một người ngồi ở trongphòng hờn dỗi, đối mặt với một bàn đầy đồ ăn, nhưng lại không thèm ăn chút nàocả.

Đỗ Kình đáng giận, vì saohắn nhất định phải coi nàng như rắn rết vậy hả? Nàng tự hỏi chưa bao giờ làmtổn thương hắn, ngược lại, vì muốn gây ấn tượng tốt với hắn, nàng vốn là thiênkim tiểu thư được người người hầu hạ, nay lại đi hầu hạ hắn.

Khi hắn sinh bệnh, vì hắnmà đun thuốc giúp hắn uống; Vì bồi bổ khí lực cho hắn, chủ động bỏ hết thờigian chơi đùa, ở bên cạnh giúp hắn luyện công; Biết hắn là con vịt cạn, cònnghĩ đủ mọi cách giúp hắn học bơi, mà những việc làm tận tâm hết sức của nàngđối với hắn, cho dù không nói lời cảm ơn đã đành, đằng này cứ hễ mở miệng liềngọi nàng là Tiểu ma nữ.

Hắn thật sự thực làmngười ta tức giận, nhưng mà nàng lại thích hắn.

Đổi cánh tay chống cằm,Kì Siếp Siếp không ngừng mà suy tư xem rốt cuộc nên làm như thế nào, mới cóđược tình yêu của Đỗ Kình.

Ngay sau đó, đôi mắt tựatinh linh hoạt bát vui vẻ của nàng đột nhiên sáng ngời, nàng nghĩ đến một biệnpháp đẹp cả đôi đường. Biện pháp này không chỉ có thể làm cho hắn chủ động trởlại bên người nàng, còn có thể giúp Cố Hồng Yến mới gặp mặt một lần, nhưngkhiến nàng có ấn tượng vô cùng tốt thoát ly nguy hiểm.

Ha ha, nàng thật sự thôngminh, có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy!

Vừa có biện pháp giảiquyết, nàng nhất thời cảm thấy đói bụng, cầm lấy chiếc đũa ăn được hai miếng,thì nhíu nhíu mày, trong đầu quyết định trên đường đi sẽ kiếm ăn luôn, cũng cóthể thuận tiện chuẩn bị một chút vật phẩm nàng cần.

Nghĩ xong, nàng đi ra cửaphòng, lập tức lên đường.

+++

Sau khi lượn một vòngtrên đường, rượu uống đủ cơm ăn no, mua hết thảy những vật phẩm cần thiết, KìSiếp Siếp liền chui vào trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.

Nàng cẩn thận từng litừng tí một tạo ra tác phẩm trên mặt mình, lại thay nam trang vừa mới mua, nàngnhìn chính mình trong gương, rồi so với bức họa Cố Hồng Yến trên lệnh truy nã,vừa lòng nhếch môi cười.

Không nghĩ tới lúc trướcnàng học chơi học bời thuật dịch dung ở chỗ cữu cữu của mình, giờ liền có chỗdùng đến, nhìn nàng hiện tại, quả thực giống bức họa Cố Hồng Yến như đúc, nếucữu cữu nhìn thấy nàng lúc này, chỉ sợ cũng chỉ có thể tán thưởng nàng rằng trògiỏi hơn thầy rồi đó!

Đắc ý cười, nàng kiểm tra kĩ một lần nữa xem giả dạngcó gì sơ hở không, tập trung lắng nghe, xác định bốn phía không có động tĩnh,nàng cầm lấy tay nải tùy thân nhảy ra cửa sổ, nháy mắt biến mất ở trong đêmđen.

Từ sau khi Kì Siếp Siếpmặc nam trang dịch dung thành Cố Hồng Yến xuất hiện tại cửa quán trọ, tiếng thìthầm to nhỏ bên trong quán trọ liền bắt đầu vang lên và chưa từng ngừng lại.

Nàng lạnh lùng nhếch môi,không thèm nhìn cảnh mọi người đang châu đầu ghé tai nghị luận, đi thẳng vàotìm một bàn trống ngồi xuống, gọi một lúc bốn món rồi chậm rãi ăn.

Đương nhiên, lỗ tai củanàng từ lúc tiến vào quán trọ, đã vểnh lên rất cao, tập trung yên lặng lắngnghe động tĩnh xung quanh.

“Ngươi nói hắn có giốngkhông?”

“Quả thực chính là hắn!”

“Nhưng hắn sẽ ngốc nhưvậy sao? Phố lớn ngõ nhỏ đều dán bức họa truy nã hắn, hắn không những khôngchạy, còn đến quán trọ để ăn cơm?”

“Có lẽ chỉ là người giốngngười thôi, huống hồ nhìn bộ dáng hắn yếu đuối thế kia, ngay việc trói gà cònkhông chặt, làm sao có thể là tội phạm giết người cơ chứ?”

“Nhưng ngươi không thấytrên người hắn mang theo thanh kiếm sao? Nếu là người bình thường thì tại saolại phải mang kiếm bên người?”

“Nhưng mà, thật sự khônggiống nha.”

“Ngươi chưa từng nghe quacâu nói, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo sao?”

“Nói vậy cũng đúng.”

Những lời này vừa dứt,ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng ngựa hí vang, chỉ chốc lát sau, một đámbộ khoái đeo đao từ cửa chính vọt vào quán trọ, không thèm phân trần liền đứngvây quanh Kì Siếp Siếp. Khách quan khác vừa thấy thế, lập tức lắc mình trốn rachỗ nào xa xa xem biểu diễn.

“Ngươi, ngẩng đầu lên!”Một gã bộ khoái đi đến trước mặt nàng quát.

Kì Siếp Siếp không để ýđến hắn, chậm rãi tiếp tục ăn cơm của nàng.

“Này, ta đang nói vớingươi, ngươi không nghe sao?”

Chậm rãi nhấm nuốt đồ ăntrong miệng xuống cổ, lúc này nàng mới mở miệng, nhưng lời nói ra cũng là –“Tađang ăn cơm, ngươi không thấy sao?”

Mọi người trong kháchđiếm kinh ngạc mà thở dốc vì lời nàng vừa nói, mà vị quan gia đứng trước mặtnàng chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm nàng.

“Tiểu tử, ta khuyên ngươingoan ngoãn buông tay chịu trói, nếu không nghe……”

“Nếu không nghe thì cácngươi cũng có năng lực bắt ta sao?” Nàng ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn bọn họ.

Không nghĩ tới một tộiphạm bị truy nã chẳng những thấy quan binh không trốn, mà còn dám nói ra nhữnglời khiêu khích như thế, quả thực là coi thường vương pháp!

“Vương bộ đầu, đừng nhiềulời với hắn, nhìn dáng vẻ của hắn thì chính là kẻ trên bức họa rồi, chúng ta cứbắt hắn về rồi nói sau.” Một danh bộ khác vừa nói vừa cầm đao tiến lên.

“Muốn bắt ta? Chờ cácngươi luyện công phu cho tốt rồi nói sau nhé!” Kì Siếp Siếp cười nhạt, độtnhiên vọt người bay ra ngoài cửa.

Không dự đoán được nàngsẽ có hành động này, bọn bộ khoái ngẩn ngơ, lập tức không ngừng đuổi theo.

Đột nhiên, Kì Siếp Siếpquay đầu quăng về phía bọn họ mấy thứ gì đó.

“Xem chiêu!”

“Ác đồ có ám khí, mọingười tránh mau!” Vương bộ đầu dẫn đầu đội truy bắt vội kêu to, mọi người đitheo sau nghe vậy đều bị kinh hồn bạt vía nhanh chóng tránh sang hai bên.

Lúc này, chỉ nghe Kì SiếpSiếp giương giọng cười nói từ xa:“Chưởng quầy, đây là tiền cơm, xin hãy nhậnlấy.” Tiếng cười nói tự do tự tại vang giữa không trung, nhưng người thì đã sớmkhông thấy bóng dáng.

+++

Ngày đó Đỗ Kình nghe lờiKì Siếp Siếp vội vàng đi về hướng nam, lại mãi mà chẳng thấy được hành tung củaCố Hồng Yến hay Cận Cương, bởi vậy hắn bắt đầu hoài nghi liệu có phải hắn bịmắc mưu của Tiểu ma nữ hay không.

Cứ đuổi theo hướng namvài ngày, xác định không có ai từng gặp qua hai người hắn muốn tìm, hắn liềnquay trở về. Với hiểu biết của hắn về Tiểu ma nữ, nàng rất có thể nói giỡn, vìmuốn chỉnh đốn hắn mà nói bắc thành nam.

Thật sự là Tiểu ma nữchết tiệu, hắn sớm nên nghĩ vậy mới đúng!

Ra sức cầm roi thúc ngựatheo hướng bắc mà đi, rốt cục vào đêm trước hắn đã chạy tới thành trấn kế tiếp.

Tìm quán trọ nghỉ ngơi,hắn vốn định một mình ở trong phòng dùng bữa tối, thuận tiện nghĩ xem hànhtrình ngày mai thế nào, nhưng cuối cùng lại từ bỏ ý định đấy, đi xuống dưới lầudùng cơm, bởi vì hắn nhớ rằng quán trọ chính là nơi để thu thập tin tức hữuhiệu nhất.

Quả nhiên, hắn vừa mớixuống lầu, liền nghe được thanh âm từ bốn phía chậm rãi nói ra nói vào.

“Tiểu tử kia quả nhiênchê đời hắn còn dài, dám một mình chống lại cả đám quan gia.”

“Cái này thì có gì đángngạc nhiên, nghe nói đêm hôm kia, tiểu tử kia còn xâm nhập vào trong bách hoalâu, tóm cổ quan huyện đang vui vẻ ở trên người mỹ nữ lôi xuống dưới, lên ánmạnh mẽ hắn tham ô háo sắc, căn bản không có tư cách làm quan phụ mẫu tronglòng dân.”

“Tiểu tử kia chẳng lẽ ăngan báo hả, dám làm ra cái loại chuyện mất đầu này?”

“Ta nghĩ hắn là loại bấtcần đời thôi, đầu thì chỉ có một cái, mà hắn đã từng giết người, thì dù saocũng phải chết, vậy làm thêm vài vụ nữa có đáng gì.”

“Nói ra thì cũng đúng,nhưng với võ công của hắn nghe nói trong đám quan gia ấy không có một ai là đốithủ cả, như vậy muốn chạy trốn không phải rất đơn giản, tùy tiện tìm một vùngnông thôn mà ở, sao còn muốn ở lại trong thành trấn, cả ngày chơi trò đuổi bắtvới quan gia?”

“Cái này mà ngươi cũngkhông biết.”

“Saoo, còn có nội tình gìhay sao?”

“Ngươi không chú ý tớitiền thưởng truy bắt hắn càng lúc càng cao sao?”

“Đó không phải là hậu quảcủa việc chọc giận quan huyện sao?”

“Làm gì mà đơn giản thế.Ta nghe nói kẻ bị hắn giết là một tên tài phú bất nhân, nhưng cứ đối với chuyệncó lợi cho mình thì cũng không keo kiệt, cho nên người chịu ơn của tên tài phúđó cũng không ít, bao gồm cả hai bên chính tà. Hiện tại hắn vừa chết, giờ bảonhững kẻ ăn nhờ ở đậu hắn làm sao đây?”

“A! Khó trách một tộiphạm giết người bình thường, tiền thưởng lên đến một vạn lượng.”

“Một vạn lượng là bảnggiá bên quan phủ thôi, ta nghe nói ở trong chợ đen, đã có kẻ ra giá mười vạnlượng cho đầu của tên tiểu tử kia đấy.”

“Ôi trời, tiểu tử kiachắc chưa từng nghĩ đầu của mình lại có giá trị nhiều như vậy đâu?”

“Nghe khẩu khí của ngươicứ như người hâm mộ hắn lắm ý.”

“Đương nhiên, nếu đầu củata giá trị như thế thì……”

“Thì nó đã sớm không còntrên đầu ngươi!”

Mọi người nhất thời vanglên một trận cười.

Đỗ Kình ngồi một bên yênlặng nghe bọn họ đối thoại, tuy rằng từ đầu đến cuối mọi người không hề đề cậpđến tên tuổi của bất kì kẻ nào, nhưng nghe thấy nhắc đến kẻ vi phú bất nhânkia, cùng với tiền thưởng một vạn lượng, hắn cũng biết bọn họ đang nói ai.

Hồng Yến ơi là Hồng Yến,ngươi thật sự không muốn sống như vậy sao?

Mười vạn lượng mua mộtcái đầu người, bút tích lớn cỡ nào, nguyên nhân lớn cỡ nào để dẫn bọn sát thủđến nha! Xem ra hắn phải nhanh chóng tìm ra nàng mới được, nếu không chỉ sợnàng sẽ dữ nhiều lành ít.

Aiz,tuy rằng từ trước đến nay hắn chẳng đi cầu sự trợ giúp của ai bao giờ, nhưngchuyện đến mức này thì cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đến CáiBang nhờ lão Cái Bang vậy. Hy vọng lão có đông đồ tử đồ tôn, có thể mau chónggiúp hắn tìm được Cố Hồng Yến.