Phương Đại Trù

Chương 44: Canh nhân tình cùng nợ nhân tình



Phương Nhất Chước dẫn theo Tiểu Kết Ba đi ra ngoài, trong lòng rất buồn bực.

Phương Thọ mặc dù giàu có, nhưng chung quy dân vẫn không cùng quan đấu, hắn để nàng gả thay Phương Dao, cũng là bởi vì sợ đắc tội đến Thẩm tri phủ.Hôm nay sao lại mang theo người tới Thẩm phủ gây chuyện? Chẳng lẽ Phương Dao thực sự mắc bệnh nặng? Thế nhưng lúc nãy rõ ràng vẫn còn tốt, saocó thể đột nhiên phát bệnh? Tuy rằng là một tiểu thư khuê các, nhưngcũng không đến mức bị dọa sợ liền mắc bệnh chứ? Hơn nữa Thẩm Dũng thậtsự không có hù dọa nàng.

Phương Nhất Chước chạy tới đại sảnh,liền thấy Phương Thọ đang đối diện với Thẩm Nhất Bác ầm ĩ nói, “Gọi Thẩm Dũng đi ra, hắn nói với khuê nữ nhà ta cái gì, hôm nay lại bệnh đến độkhông rời được giường, nữ nhi nhà ta nếu có cái chuyện gì không hay,chắc chắn Phương gia sẽ không buông tha Thẩm Dũng.”

Đang nói chuyện, lại thấy Phương Nhất Chước đi đến.

Phương Thọ xoay mặt nhìn nàng, thần sắc có hơi chút hòa hoãn chút ít, hỏi: “Thẩm Dũng đâu?”

Phương Nhất Chước hành lễ với hai người.

Thẩm Nhất Bác gật đầu, bây giờ hắn vẫn chưa rõ ràng đến tột cùng đã xảy rachuyện gì, liền hỏi Phương Nhất Chước, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Nhất Chước đem thiệp mời của Phương Dao đặt lên trên bàn, nói: “Sángsớm hôm nay, Phương tiểu thư phái người tới, mời con đi đến vườn trà TửTrúc.”

Thẩm Nhất Bác khẽ nhíu mày, hỏi: “Mời đến làm cái gì?”

Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Phương tiểu thư hỏi con xem cuộc sống cóđược hay không, có cần giúp đỡ gì hay không, nếu tướng công đối với conkhông tốt, nàng có thể giúp.”

Thẩm Nhất Bác nhíu mày, liếc mắt nhìn Phương Thọ, Phương Thọ cũng nhíu mày.

Phương Nhất Chước nói tiếp, “Con đã nói với Phương tiểu thư, con sống rất khá, đa tạ ý tốt của nàng, sau đó cùng nhau uống trà.”

“Đi một mình sao?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

“Con dẫn theo Liên Nhi đi cùng.” Phương Nhất Chước trả lời, “Sau dó chắc làdo tướng công lo lắng, cho nên mới chạy đến vườn trà Tử Trúc đón con.”

“Thế nhưng mấy nam nhân đứng canh ở cửa không cho chúng ta đi vào.” Tiểu Kết Ba cướp lời nói tiếp, “Thiếu gia nói nương tử đang ở trong đó, ngài ấymuốn đi vào dẫn người ra, thế nhưng đám thư sinh ở đó lại cười đến vôlại, còn nói ra những lời vô lễ, thiếu gia lo lắng thiếu phu nhân ở bêntrong gặp chuyện bất trắc, liền xông vào, có đánh ngã vài người. Chúngta vừa tiến vào sân, lại thấy thiếu phu nhân đi ra, vì vậy thiếu gialiền kéo thiếu phu nhân trở về.”

Thẩm Nhất Bác gật đầu, nhìn Phương Thọ.

Vừa rồi Phương Thọ cũng không có hỏi rõ ràng, hắn thấy Phương Dao trở vềkhông biết tại sao lại ngã bệnh, nữ nhi ở trên giường mê man bất tỉnhthấy được không phải bệnh nhẹ, hắn bị dọa sợ, tìm lang trung đến xem,lang trung cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh. Cuối cùng, hắn nghe nhađầu Kinh Nhi nói vài câu rất oán hận về Thẩm Dũng, còn nói vừa rồi ởvườn trà Tử Trúc gặp Thẩm Dũng, Thẩm Dũng xúc phạm tiểu thư, khiến tiểuthư bị dọa sợ.

Phương Thọ sốt ruột cho nữ nhi, mặt khác đối vớichuyện của Thẩm Dũng cũng canh cánh trong lòng, cho nên đùng đùng nổigiận chạy tới tìm Thẩm Nhất Bác tranh luận. Nhưng hắn thật không ngờtới, thì ra là Phương Dao mời Phương Nhất Chước, chuyện này cũng thậtkhông đúng! Mời nương tử của hắn đến vườn trà Tử Trúc, còn ngăn khôngcho hắn đi vào, cũng khó trách Thẩm Dũng xông vào cướp người, ở đâykhông có gì liên quan đến Thẩm Dũng, là bản thân hắn đuối lý.

Tiểu Kết Ba tức giận nói, “Còn nữa lão gia, bọn họ muốn chia rẽ thiếu gia và thiếu phu nhân nhà chúng ta.”

“Cái gì?” Thẩm Nhất Bác lấy làm kinh hãi, “Muốn chia rẽ Nhất Chước và Dũng Nhi?”

“Bọn họ đều nói những lời xúc phạm thiếu gia, liên tục hỏi thiếu phu nhân có phải thiếu gia đối xử không tốt với thiếu phu nhân hay không, đó khôngphải là muốn chia rẽ hai người sao?”

Thẩm Nhất Bác cau mày, nhìn Phương Thọ.

Phương Thọ vội vàng giải thích, nói, “Hiểu lầm, không có khả năng đó.”

Phương Nhất Chước cười cười, cũng không nói câu nào.

Thẩm Nhất Bác lạnh lùng gật đầu, hỏi: “Phương lão gia, nếu thật sự Dũng Nhiđối xử không tốt với Nhất Chước, Nhất Chước ở trong nhà của chúng tachịu ức hiếp, thì ngươi và Phương Dao tiểu thư nên làm như thế nào?”

“Ách, cái này…” Phương Thọ chần chờ.

“Các ngươi đến tột cùng là xuất phát từ tâm tư gì?” Thẩm Nhất Bác nghiêm mặt hỏi: “Nếu Nhất Chước thật sự chịu khổ sở, thì cũng chính là các ngươiđem nàng đẩy vào hố lửa, hôm nay nàng sống rất tốt, ta đối với người con dâu này cũng rất hài lòng, các ngươi thấy không thoải mái thì lại đếndây dưa, đến tột là muốn làm gì?”

“Cũng không phải như vậy.”Phương Thọ nói, “Thế … nếu như khuê nữ nhà ngươi vô duyên vô cớ bị bệnh, thì ngươi sẽ làm như thế nào cho phải?”

Phương Nhất Chước cảmthấy kỳ quái, hỏi: “Phương lão gia, lúc ta và Phương tiểu thư chia tay,nàng vẫn còn rất tốt, không giống như là bị kinh sợ, sao có thể độtnhiên mắc bệnh mà không dậy nổi, ngươi nên mời người đến xem lại đi?”

“Cái này…” Phương Thọ thở dài một hơi, một lát mới nói: “Ta đi mời lang trung đến khám lần nữa.” Nói xong, ủ rũ rời đi.

Phương Thọ đi, Phương Nhất Chước cũng muốn trở lại, Thẩm Nhất Bác lại gọi nàng, “Nhất Chước a.”

Phương Nhất Chước quay đầu lại.

“Lòng người khó đoán, có đôi khi chỉ vì một số chuyện nhỏ mà trở nên cămgiận, đặc biệt là những người từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, có đôi khirất khó thuyết phục bọn họ. Không cần biết bọn họ nói cái gì, con khôngnên để ở trong lòng.” Thẩm Nhất Bác cười nói, “Chỉ cần Dũng Nhi đối vớicon tốt, con sống vui vẻ, như vậy là đủ rồi, Dũng Nhi nếu có chỗ nàokhông tốt với con, con cứ nói cho ta biết, ta sẽ đánh gẫy chân nó.”

Vốn trong lòng Phương Nhất Chước cũng có chút cảm giác khó chịu, cũng là nữ tử, nhưng có phải bởi vì nàng không có cha hay không? Người ta được coi như bảo bối, chính mình thì chỉ là vặt vãnh, gả thay nữ nhi nhà người,may là có Thẩm Dũng yêu thương, nếu không gặp chuyện như thế này, chẳngphải là tức mà chết sao?

Thế nhưng nghe xong lời nói của ThẩmNhất Bác, tâm trạng khó chịu lập tức tan thành mây khói, cười gật đầuvới Thẩm Nhất Bác, “Cha, con hiểu, con sẽ không để ở trong lòng.” Nóixong, xoay người trở về.

Thẩm Nhất Bác cười nhìn Phương NhấtChước rời đi, nhưng khi quay đầu lại sắc mặt không còn hiều hậu như khinói chuyện với con dâu nữa, giơ chân đạp cái ghế, mắng Phương Thọ, “Mộtlão già vô liêm sỉ, ức hiếp con dâu ta không có nhà mẹ đẻ sao?!” (Bácgià vừa bảo ai không cần để bụng vậy nhỉ?? Hầy, cái hành động tức giậnthì đạp ghế giống hệt Dũng ca, đúng là cha nào con nấy:)

Đi ra khỏi đại sảnh, Phương Nhất Chước liền gọi Tiểu Kết Ba cũng đang mang bộ dạng hùng hùng hổ hổ ở bên cạnh, “Tiểu Kết Ba.”

“Thiếu phu nhân?” Tiểu Kết Ba tiến tới gần.

“Ngươi có cảm thấy kỳ quái không?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Đúng vậy thiếu phu nhân!” Tiểu Kết Ba cũng gật đầu, “Vừa nãy thiếu gia cũngkhông làm gì cả, Phương Dao kia là đậu phụ sao, thoáng cái đã bị bệnhđến nguy kịch, có phải là Phương Thọ cố tình tìm chúng ta gây phiền phức hay không?”

“Không giống như Phương Thọ đang giở trò quỷ.”Phương Nhất Chước thấp giọng nói, “Ngươi nghĩ xem phản ứng vừa rồi củaPhương lão gia dường như là trở tay không kịp, nói cách khác hắn cũngkhông biết nguyên nhân.”

“Đúng thế.” Tiểu Kết Ba sờ sờ cổ, nói: “Thiếu phu nhân, cô về chỗ thiếu gia trước, ta đi nhìn một chút.”

“Này, muộn rồi, ngươi cẩn thận một chút.” Phương Nhất Chước ở phía sau căn dặn.

“Yên tâm!” Tiểu Kết Ba khoát khoát tay, chỉ nháy mắt đã chạy mất không thấy bóng dáng.

Phương Nhất Chước không thể làm gì khác hơn là một mình trở về hậu viện.

“Nương tử.” Thẩm Dũng đang loay hoay ở trong sân, thấy Phương Nhất Chước trởvề, vội vàng chạy tới, “Làm sao rồi? Lão già kia có làm khó dễ nàngkhông?”

“Không.” Phương Nhất Chước kể qua chuyện cho hắn một lần, Thẩm Dũng vỗ tay, “Phụ thân nói mấy câu đó đúng là thống khoái!”

“Tướng công.” Phương Nhất Chước hỏi, “Ngươi nghĩ Phương Dao có thể gặp chuyện gì hay không?”

“Cũng có thể.” Thẩm Dũng nói, “Ta nhìn bộ dạng cô ta cao cao tại thượng, sẽkhông bị chuyện tình của phàm nhân quấy nhiễu đâu, chắc là nhóm thầntiên ở phương nào đó gặp nạn tìm cô ta hỗ trợ, nên có thể linh hồn củacô ta đang đi lên tiên giới không chừng?”

Phương Nhất Chước liếc hắn một cái, “Ngươi còn ở đó mà nói đùa được, nếu như Phương Dao có xảy ra chuyện không hay nào, ở trong miệng của người khác chúng ta cũng khó tránh được bị nói này nói nọ, phải ứng phó cẩn thận! Nhất là ngươi.”

Thẩm Dũng ghé sát vào người Phương Nhất Chước, hành lễ với nàng, “Vâng … Thiếu phu nhân.”

Phương Nhất Chước đạp hắn một cái, Thẩm Dũng càng ghé sát muốn hôn, lại bị Phương Nhất Chước đẩy ra, chỉ chỉ phía trước.

Thẩm Dũng quay đầu lại, thấy Liên Nhi và Tiểu Thạch đang ngồi bên cánh cửa,bưng con mắt, nhưng giữa ngón tay lại hé ra một khe hở nhìn ra bênngoài, đỏ mặt khúc khích cười.

Chờ đem hai nha đầu kia đuổi đirồi, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vẫn chưa vội ngủ, ngồi ở trongphòng, muốn chờ Tiểu Kết Ba đi thăm dò tin tức trở về.

Thế nhưng đợi đến nửa đêm, Tiểu Kết Ba vẫn chưa có trở về.

“Nguy rồi.” Phương Nhất Chước đẩy đẩy Thẩm Dũng, “Tướng công, có phải hắn gặp chuyện gì không hay rồi không?”

Thẩm Dũng sờ sờ mũi, “Tiểu Kết Ba giống như con cá chạch, rất cơ linh, chắc không có chuyện gì đâu.”

“Vậy cũng có thể là bị chuyện gì đó kéo lại, dù sao tuổi hắn cũng còn nhỏ.”Phương Nhất Chước nghĩ một chút, liền đứng dậy thay y phục.

“Nương tử, nàng muốn làm gì?” Thẩm Dũng cũng đứng lên.

“Chúng ta đi tìm hắn!” Phương Nhất Chước thay xong y phục, kéo Thẩm Dũng, rakhỏi cửa sau của Thẩm phủ, chạy đến tòa nhà của Phương gia.

Phương phủ chính là tòa nhà xa hoa nhất Đông Hạng phủ, liếc mắt một cái là cóthể nhận ra, hai người mặc quần áo tối màu, đi vào một lối rẽ nhỏ, tớikhu chung quanh Phương phủ, tìm khắp các ngõ nhỏ một lượt, nhưng khônggặp được bóng dáng của Tiểu Kết Ba.

Phương Nhất Chước bắt đầu lo lắng, Thẩm Dũng thấy phía sau Phương phủ có một rừng cây, liền lôi kéoPhương Nhất Chước vào đó tìm, nhưng cũng không có.

Trở ra, haingười đi xung quanh tường viện của Phương phủ tìm kiếm, Thẩm Dũng vừa đi vừa khẽ kêu “cục cục”, giống như tiếng kêu của con gà Hoa Lô mà TiểuKết Ba nuôi.

Tìm nửa buổi, vẫn không thấy hồi âm, lúc này ThẩmDũng cũng bắt đầu khẩn trương, đừng thực sự xảy ra chuyện gì?! Hắn nhỏgiọng hô, “Tiểu Kết Ba!”

Thẩm Dũng vừa dứt lời, chợt nghe thấy xa xa “Phù phù” một tiếng, dường như là có vật gì từ trên cây rơi xuống.

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vội vàng chạy tới, quả nhiên thấy trên mặtđất, Tiểu Kết Ba đang xoa xoa mắt đứng dậy, phủi phủi lá cây trên người, “Thiếu gia.”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cuối cùng cũnghiểu, thì ra hắn leo lên trên cây ngồi rình, sau đó ngủ quên mất … Đúnglà tiểu hài tử.

“Ngươi thật giỏi.” Thẩm Dũng duỗi tay cốc lênđầu Tiểu Kết Ba một cái, “Đi rình coi mà có thể ngủ, chúng ta còn tưởngrằng ngươi đã xảy ra chuyện gì.”

“À, đúng rồi!” Tiểu Kết Ba đã tỉnh táo hơn một chút, kéo Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nói, “Chuyện lớn, có chuyện lớn a!”

“Chuyện lớn gì?”

“Ách…” Tiểu Kết Ba đứng lên, “Vừa rồi có một … à, chính là tên thư sinh sáng nay bị thiếu gia đánh, còn nhớ không?”

“À.” Thẩm Dũng ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, nói: “Tên thư sinh sứt môi đúng không?”

“Đúng!” Tiểu Kết Ba nhỏ giọng nói, “Hắn trèo tường tiến vào!”

“Cái gì?” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều cả kinh.

“Hắn trèo tường vào Phương phủ làm gì? Không phải là muốn làm chuyện xấu gìchứ?!” Phương Nhất Chước hỏi, “Phương tiểu thư đang bệnh nặng đúngkhông?”

Trên mặt Tiểu Kết Ba lộ ra vẻ tươi cười quái dị, nói:“Hắn không phải đi tìm Phương tiểu thư, mà là đến tìm nha đầu lẳng lơKinh Nhi!”

Thẩm Dũng lại đạp choTiểu Kết Ba một phát, “Cái gì mà lẳng lơ với không lẳng lơ, ngươi xem lời nói của ngươi này!”

Tiểu Kết Ba ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Hai người tiến vào vừa ômvừa hôn, rồi trực tiếp vào phòng tắt đèn, còn không lẳng lơ sao?”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều há to miệng, Thẩm Dũng che miệng cười,“Không phải chứ? Nha đầu đó cũng rất dễ nhìn, sao lại cùng tên thư sinhxấu xí đó vụng trộm yêu đương?”

“Chuyện này cũng khó trách.”Tiểu Kết Ba làm mặt quỷ, “Thiếu gia nghĩ xem, Kinh Nhi kia cho dù cóxinh đẹp cũng chỉ là một nha hoàn, còn đám thư sinh đi đến vườn trà TửTrúc, có kẻ nào không phải thiếu gia danh môn? Kim quy tế* như vậy, bắtđược tự nhiên là không chịu buông tay rồi.”

*Kim quy tế: kim quy là rùa vàng, tế là chồng/phu quân/con rể, ý chỉ những chàng rể hoặc người chồng giàu có.

Mặt Phương Nhất Chước đỏ hồng, hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, bọn họ ở trong đó yêu đương vụng trộm sao?”

“Chắc là thế.” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Kết Ba, “Người đâu rồi? Đã ra chưa?”

“Ta cũng không biết nữa, ta nhìn rất lâu không thấy đi ra, sau đó ngủ quên mất.” Tiểu Kết Ba có chút bất đắc dĩ.

Thẩm Dũng nghe xong, leo qua tường đi vào bên trong, dọc theo góc tường điđến cửa, sau đó quay trở lại nói với Phương Nhất Chước, “Nương tử, người còn đang bên trong chưa đi ra!”

“Tướng công làm sao biết?” Phương Nhất Chước hỏi lại.

“Trên mặt đất có lưu lại vết giày, chỉ có tiến vào mà không có đi ra.” Thẩm Dũng nói, “Người chắc chắn còn đang ở trong.”

“Chắc là chưa ra được.” Tiểu Kết Ba cười xấu xa.

“Ừ…” Thẩm Dũng lẩm bẩm, “Nha hoàn ở sau lưng chủ tử yêu đương vụng trộm, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đánh đuổi đi.”

“Lại nói tiếp, tên thư sinh hình như không phải thật lòng.” Phương NhấtChước có chút căm giận, “Nếu thực sự thích cô nương đó, sao không trựctiếp cưới về? Làm gì phải giống tiện nhân yêu đương vụng trộm… Sau nàycô nương đó làm sao có thể thành thân được nữa?”

Tiểu Kết Ba lắc đầu, nói: “Cái loại nha hoàn này, cho dù có tốt cũng rất khó tiến vàodanh môn làm thê thiếp, thư sinh kia tất nhiên chỉ là gặp dịp thì chơiđùa thôi, đâu có chân tình.”

“Lại nói…” Thẩm Dũng ngẩng mặt nhìn sắc trời, khó hiểu nói: “Tại sao tên thư sinh đó vẫn chưa đi? Không sợtrời sáng sẽ bị người ta phát hiện ra sao?”

“Tướng công, ngươi nghĩ ra cái gì rồi?” Phương Nhất Chước hỏi.

Thẩm Dũng nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Nương tử, nàng cũng nói Phương Dao kia bị bệnh đến kỳ lạ, đúng không?”

“Đúng.” Phương Nhất Chước gật đầu.

“Đến đây!” Thẩm Dũng ngoắc Phương Nhất Chước lại gần, cúi đầu xuống nói nhỏbên tai nàng, Phương Nhất Chước nghe xong thì cả kinh, mở to hai mắtnhìn hắn.

Thẩm Dũng nói, “Rất có khả năng này!”

Phương Nhất Chước gật đầu, vội vã nói: “Ta đi tìm Phương Thọ!” Nói xong, chạy về phía tiền viện.

Thẩm Dũng kéo Tiểu Kết Ba, nói: “Đi, hai chúng ta leo tường vào!”

Tiểu Kết Ba hỏi, “Để làm gì?”

Thẩm Dũng trừng mắt, “Để làm gì à? Để bắt kẻ thông dâm chứ sao nữa! Có hứng thú không?”

Tiểu Kết Ba đang lơ mơ buồn ngủ cuối cùng tỉnh hẳn, theo Thẩm Dũng trèo tường vào bên trong viện.

Tiểu Kết Ba vừa nãy ở trên cây đã nhớ kỹ tình hình trong viện, chỉ chỉ choThẩm Dũng, “Thiếu gia, gian phòng ở phía tây là phòng của nha hoàn kia,hai người lúc nãy tiến vào đó. Phương Dao hình như là ở biệt viện phíasau, lúc nãy ta thấy Phương Thọ dẫn lang trung đi vào, sau đó liền đira.

Thẩm Dũng gật đầu, hai người vừa định xuống phía dưới, đột nhiên, nghe thấy cửa “kẽo kẹt” một tiếng.

Nhìn lại, thấy thư sinh sứt môi kia lén lút đi từ trong phòng của nha hoànKinh Nhi ra ngoài, áo trước ngực phanh ra, trên tay còn cầm một cái áokhoác.

Thẩm Dũng và Tiểu Kết Ba liếc mắt nhìn nhau, vội vàng cúi xuống nhìn thân mình, cũng may mà đêm nay mây dầy sương nặng, đêm cũngtối, cho nên không dễ dàng phát hiện được bọn họ.

Sau khi thưsinh kia đi ra, đánh mắt nhìn trái phải, nhưng không có trèo tường đàotẩu, mà là vòng vo đi ra phía sau, phương hướng kia chính là viện củaPhương Dao.

Tiểu Kết Ba hơi nhớn mi, “A, tiểu tử này muốn làm gì?”

Thẩm Dũng lạnh lùng cười, “Đúng như ta nghĩ, cái này gọi là ý không ở tronglời! Cái kẻ này muốn không phải nha hoàn kia, mà là Phương gia tiểuthư.”

“Ai nha nha!” Tiểu Kết Ba lắc đầu, “Ta hiểu rồi, trước nha đầu kia lừa gạt cho tiểu thư nhà nàng uống thuốc, để tiểu thư kia ốmđau bệnh tật hỗn loạn, như thế nàng mới có cơ hội để làm việc riêng, nửa đêm chờ nha hoàn đã ngủ say, hắn vừa lúc lẻn vào gian phòng tiểu thư…Ai u! Nếu như sáng mai Phương lão gia vào phòng, phát hiện trên giườngkhuê nữ nhà mình có một nam nhân nằm, chuyện này đúng là náo nhiệt!”

“Thật là khốn nạn!” Thẩm Dũng nói, thấy thư sinh kia đã vào đến sân, liềncùng Tiểu Kết Ba trèo tường xuống phía dưới, lặng lẽ đuổi theo.

Chỉ thấy thư sinh kia cẩn thận đẩy cửa phòng Phương Dao ra, rón rén đi vào.

Tiểu Kết Ba hỏi, “Thiếu gia, làm sao bây giờ.”

Thẩm Dũng khoát khoát tay, “Yên tâm, Nhất Chước rất nhanh sẽ kéo Phương lão gia đến đây.”

“Không phải chuyện này!” Tiểu Kết Ba sốt ruột, “Hắn tiến vào, vậy Phương tiểu thư có thể bị hại hay không?”

“Ai biết.” Thẩm Dũng nhún vai.

“Ai nha, ngài sao lại như vậy.” Tiểu Kết Ba nói, “Danh tiết của cô nương là trọng yếu nhất a!”

Thẩm Dũng bật cười, “Thế tại sao bọn họ không nghĩ đến danh tiết của Nhất Chước?”

Tiểu Kết Ba sửng sốt, lúc này, chợt nghe đáo bên trong truyền đến tiếng kêu yếu ớt, “A…”

“Thiếu gia!”

Thẩm Dũng đẩy đẩy Tiểu Kết Ba, “Ngươi đi đi, làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Ta?!” Tiểu Kết Ba mở to hai mắt.

Thẩm Dũng gật đầu, “Yên tâm đi, đêm nay kẻ kia chắc cũng mất nhiều sức rồi,lá gan lại nhỏ, ngươi chỉ cần mở cửa đi vào hét lớn một tiếng, khẳngđịnh hắn sẽ bị dọa sợ ngất đi, trực tiếp đẩy ra ngoài giết chết hắn.”

“Như vậy cũng được sao?” Tiểu Kết Ba có chút không tin.

“Mau đi đi.” Thẩm Dũng nói, “Đêm nay ngươi cứu Phương Dao, không chừngPhương lão gia sẽ vui vẻ, liền chiêu ngươi vào cửa làm con rể, ta bâygiờ ra ngoài.”

“A? Thiếu gia đi đâu!” Tiểu Kết Ba gấp gáp.

“Ta ở chỗ này làm cái gì?” Thẩm Dũng cười, nháy mắt mấy cái với Tiểu KếtBa, “Ta ở đây, đến lúc đó chỉ thêm phiền, ngươi nhớ kỹ lần này là Phương gia nợ Nhất Chước, đến lúc đó nói là Thiếu phu nhân bảo ngươi tới! Biết chưa?”

“Ta hiểu!” Tiểu Kết Ba gật đầu.

Lúc này, chợt nghe thấy bên trong có tiếng ghế đổ, Thẩm Dũng vội chạy ra bên ngoài, nói với Tiểu Kết Ba, “Mau đi đi!”

Tiểu Kết Ba xắn tay áo, xách lên cạp quần, tiến thẳng lên một cước đá văngcửa, hét lớn một tiếng, “Cuồng đồ, ngươi đúng là kẻ vô sỉ, hôm nay bắtngươi lên quan phủ!”

Lúc này, thư sinh kia đang đắc thủ, vừamuốn làm chuyện bất chính, lại bị Tiểu Kết Ba rống to một tiếng, sợ đếnmức tiểu cả ra quần, Phương Dao cũng nhân cơ hội này dùng cái gối đậpvào đầu hắn, hô to: “Người tới cứu mạng a!”

Lúc này, Thẩm Dũngđã trở mình nhảy lên trên bờ tường, chỉ thấy Phương Nhất Chước dẫn theoPhương Thọ và hai ba hạ nhân của Phương gia chạy đến sân viện, vừa nghethấy bên trong có tiếng kêu của Phương Dao, mọi người càng chạy nhanhhơn.

Tiểu Kết Ba đã túm tên thư sinh đang sợ đến hồn phi pháchtán ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp Phương Dao, miễn cho mọingười trong nhà xông vào nhìn thấy.

Phương Dao ở trong phòngkhóc lớn, Phương Thọ vô cùng tức giận, thiếu chút nữa ngất xỉu, phân phó gia đinh đánh tên thư sinh kia vô cùng tàn nhẫn, kẻ kia vô cùng thảmhại, bị đè trên mặt đất đánh túi bụi, chỉ biết kêu cha gọi mẹ.

Phương Thọ đi tới cửa phòng Phương Dao, muốn đi vào nhưng Phương Dao khôngcho, gấp gáp đến độ giậm chân. Phương Nhất Chước ở sau lưng đẩy PhươngThọ, nói: “Nhanh! Cẩn thận khuê nữ nhà ngươi tự sát!”

Phương Thọ cả kinh vội vàng đạp cửa xông vào, quả nhiên thấy Phương Dao đang buộc đai lưng lên xà nhà.

Đêm nay, Phương trong đại loạn, nhóm nha hoàn bà tử đều tỉnh dậy, Kinh Nhicũng bị giật mình thức giấc, vừa chạy ra ngoài nhìn lập tức tỉnh ngộ,mắng thư sinh kia vô lương tâm, còn muốn xông lên đánh hắn, Phương Thọsai người bắt cả nàng lại, tống lên quan phủ cùng với tên thư sinh kia.

Thẩm Dũng dựa vào bờ tường, ngáp dài một cái, lắc lắc đầu, tự nói hôm nay Phương phủ loạn như thế này, cũng quá đặc sắc rồi!

Cuối cùng Kinh Nhi và thư sinh bị đưa đến quý phủ của Thẩm Nhất Bác, Thẩmtri phủ vì muốn bảo trụ danh tiết cho Phương Dao, xử lý mọi chuyện trong đêm.

Quả nhiên mọi chuyện đúng như Thẩm Dũng đoán, thư sinh kia thèm nhỏ dãi Phương Dao đã lâu, còn ham muốn tiền tài của Phương gia,nhưng Phương Dao lại chướng mắt hắn, hắn liền thông đồng với Kinh Nhi,để Kinh Nhi cho Phương Dao uống thuốc, lừa gạt nàng nói rằng hẹn hò nhưvậy mới không bị phát hiện, Kinh Nhi không hiểu ma xui quỷ khiến kiểugì, lại thực sự nghe lời hắn, cuối cùng là dẫn sói vào nhà.

Thẩm Nhất Bác bắt giữ hai người lại, sau đó phân phó mọi người không được đem chuyện này đồn ra ngoài.

Phương Thọ đã trấn an được Phương Dao, hành lễ nói lời cảm tạ với Phương NhấtChước, Phương Nhất Chước lúc này đang muốn đi tìm Thẩm Dũng, vừa địnhnói, lại bị Tiểu Kết Ba cướp lời, “Này, lão đầu, hai người các ngươi,nên cám tạ Thiếu phu nhân nhà ta như thế nào?”

Phương Thọ cũng là xấu hổ.

“Ngươi cũng biết?! Thiếu gia nhà ta cũng không muốn Thiếu phu nhân dính dángđến chuyện nhà các ngươi, nhưng Thiếu phu nhân cảm thấy mọi chuyện kỳhoặc, hoài nghi không biết có phải Phương Dao bị người hạ thuốc haykhông, nên cả đêm chạy tới đây.” Tiểu Kết Ba bắt đầu thổi phồng PhươngNhất Chước lên tận trời, nước bọt đều văng tung tóe, “Thiếu phu nhân nhà ta khổ cực canh ở trên cây nửa đêm, lão đầu nhìn đi! Các ngươi đối vớiThiếu phu nhân nhà ta như thế, nhưng Thiếu phu nhân vẫn lấy ơn báo oán,sau này các ngươi, ngàn vạn lần đừng tìm thiếu gia nhà ta gây rắc rốinữa, cũng đừng có ý nghĩ chia rẽ đôi thần tiên quyến lữ bọn họ.”

Phương Thọ vô cùng xấu hổ, vội vàng nói lời cảm tạ và bồi tội với Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước sao có thể không hiểu ý tứ của Tiểu Kết Ba, nhất định làThẩm Dũng để hắn làm như vậy, trong lòng bội phục, Thẩm Dũng làm việcthoạt nhìn tùy ý nhưng thực ra lại rất chu toàn, giải quyết xong chuyệnlần này đã tránh được rất nhiều phiền phức, còn có thể khiến người củaPhương gia sau này không đến dây dưa với bọn họ nữa, dù sao trên đời này khó nhất không phải món nợ nhân tình sao.

Sau đó, Phương NhấtChước cáo từ, cùng Tiểu Kết Ba trở về phủ nha. Ra tới cửa, Thẩm Dũngliền xuất hiện, phủ lên người Phương Nhất Chước một cái áo khoác, trongmiệng oán giận, “Thực sự là tự tìm vất vả, Phương gia rảnh rỗi có thểchịu khổ được, nhưng còn hại nàng bị gió lạnh thổi cả đêm!”

Phương Nhất Chước kéo cánh tay Thẩm Dũng, ngẩng mặt nhìn hắn.

“Làm sao?” Thẩm Dũng cũng nhìn Phương Nhất Chước, lại bị đôi mắt to tròn của nàng nhìn đến choáng váng.

“Tướng công.” Phương Nhất Chước chăm chú nói, “Ngươi thật lợi hại!”

Thẩm Dũng sờ sờ mũi, rất đắc ý: “Tất nhiên, tướng công của nàng cũng không thể có tiếng mà không có miếng như vậy.”

“Đúng.” Phương Nhất Chước chăm chú gật đầu, “Tướng công là giỏi nhất.”

Thẩm Dũng không tự chủ được đỏ mặt lên, có chút ngượng ngùng, nương tử của hắn, sao càng ngày càng khiến người ta thích vậy?



Về tới phủ nha, Thẩm Nhất Bác cũng rất vui vẻ, liên tục khen chuyện này Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng xử lý thoả đáng.

Ngày tiếp theo, Phương Nhất Chước đi chợ chọn loại xương sườn tốt nhất, thêm một ít ngô ngọt và cải củ, nấu một nồi canh xương ngô ngọt cải củ thanh nhuận bổ dưỡng, cố ý múc ra một phần, để Tiểu Kết Ba mang đến choPhương Dao. Phương Dao cũng gửi quà trở lại cho Phương Nhất Chước chínhlà bức tranh vẽ địa lan bên trong đình ngày đó, từ nay về sau, ân oáncủa Phương Nhất Chước và Phương gia rốt cuộc thanh toán xong, Phương gia không hề nhắc lại chuyện này nữa. Phương Thọ còn cố ý tìm người truyềntin, nói rằng cô nương gả vào Thẩm phủ, cũng là một đại tài nữ, là congái nuôi của Phương Thọ, không phải Phương Dao, Thẩm Dũng lãng tử quayđầu, ít nhiều cũng nhờ Phương Nhất Chước, cuối cùng cũng khôi phục tênPhương Nhất Chước cho nàng.

Phương Dao cũng bởi vậy mà thay đổikhông ít, thỉnh thoảng đến tìm Phương Nhất Chước uống chén trà, cùngnàng học nấu một số loại canh vân vân, cũng không bao giờ đến vườn tràTử Trúc nữa.

Ba ngày sau, Thẩm Dũng kích động chạy tới tìm Phương Nhất Chước, “Nương tử, Thẩm Kiệt đã trở về!”

“Bắt được người về chưa?” Phương Dao vấn.

“Đã bắt trở về.” Thẩm Dũng cười cười với nàng, “Đi, phụ thân nói muốn làm ảo thuật cho chúng ta nhìn!”