Phược Long

Chương 6



Long Tĩnh Thủy ở bên cạnh vẫn chưa thấy sự khác thường của đệ đệ, mà chỉ nghĩ cậu đang suy nghĩ miên man, ngay lập tức lảng sang đề tài khác ôn nhu cười:“ Mấy hôm trước ca vừa tìm được một bức hảo họa, có muốn cùng xem một chút không?”

Long Vô Ba lập tức liền tỉnh táo, biết đại ca thích nhất là tranh chữ và đồ cổ, cậu nào dám nói không? Nên liên tục gật đầu như cối.

Long Tĩnh Thủy cười híp cả mắt đưa tay xoa loạn mái tóc cậu đến rối cả lên, sau mới đứng lên mở ngăn tủ, mang tới một quyển tranh cuộn, chậm rãi mở ra.

Đó là một bức Phi Tuyết Hàn Mai đồ, bút pháp tinh tế, quan cảnh tuyệt đẹp, hiển nhiên là từ bút tích của danh gia.

Nhưng Long Vô Ba lại không có lòng dạ nào thưởng thức, mà chỉ nhìn chăm chăm Long Tĩnh Thủy làm thế nào cũng không dời mắt được. Cậu mơ hồ thấy cơ thể như muốn bốc hoả, miệng lưỡi khô khốc, nóng đến cực điểm.

Nhẫn rồi lại nhẫn, rốt cục vẫn nhịn không được phải mở miệng nói:“Đại ca, tối nay ta ở chỗ ngươi được không?”

Vừa nói xong mí mắt liền hạ xuống, chớp nháy liên hồi, như che giấu suy nghĩ không hay ở trong lòng.

Long Tĩnh Thủy tâm động, nghĩ đến đệ đệ ở tẩm cung lạnh lùng kia, bị người hầu kẻ hạ đối xử không tốt, liền mềm lòng nói:“Như vậy cũng tốt. Bất quá ngươi phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm.”

Nghe y đáp ứng, Long Vô Ba lập tức mở to mắt vui mừng nhảy vào lòng y, nũng nịu oán:“Đại ca lại oan uổng, ta khi nào thì nghịch ngợm a?”

“Ha ha.” Long Tĩnh Thủy đem thân thể mềm mại của thiếu niên ôm vào lòng, nở nụ cười, tươi đến mê hoặc:“Phải …phải…, Vô Ba nhà ta là tối nghe lời.”

Cả hai cứ như vậy ngoạn nháo một phen, sau khi ăn dùng thiện thì lại trò chuyện đông tây nam bắc, thẳng đến đêm khuya tĩnh lạnh, Long Vô Ba mới lưu luyến tiêu đi sang phòng nghỉ ở cách vách.

Vì có Long Tĩnh Thủy ở bên trấn an mà cậu yên lòng, nhưng khi chỉ có một mình một người rất nhiều nghi hoặc từ trong lòng lại nổi lên.

Tại sao cậu từ nhỏ đã không có mẫu thân?

Tại sao phụ vương chưa bao giờ nhìn cậu?

Tại sao……?

Tính tình Long Vô Ba tuy quật cường, nhưng dù sao cậu vẫn còn nhỏ để lí giải hết những băn khoăn trong lòng, trong lòng đương nhiên hiện lên một loại sợ hãi.

Phải chăng cậu thật sự không phải con của Long Vương?

Phải chăng người ca ca mà cậu yêu thương nhất không có bất kì mối quan hệ nào?

Long Vô Ba càng nghĩ càng sợ hãi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ sâu, thế nhưng lại mơ thấy một hồi ác mộng.

Cậu mơ thấy đại ca đầu đội vương miệng đứng ở xa xa, mĩm cười hướng cậu ngoắc ngoắc tay, cậu vừa định chạy tới, đột nhiên một con quái vật thật lớn xuất hiện há mồm đem đại ca nuốt mất. Quái vật kia thân mình cực kì dài, nhìn từ xa tựa như một con rồng lớn nhưng khi đến gần mới biết con rồng này không có sừng, mà hai tròng mắt nó lại đỏ au, đó là màu đỏ của máu, màu đỏ khiến cho người nhìn thấy phải sợ đến run rẫy.

Khi Long Vô Ba vừa cùng quái vật bốn mắt chạm nhau, liền cảm thấy một luồn khí lạnh dâng lên sóng lưng, kêu thất thanh từ trong mộng giật mình mà tỉnh, dọa đến cả thân mình tuôn ra mồ hôi lạnh. Mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại, khi ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ phát hiện sắc trời vẫn còn sớm.

Long Vô Ba hô hấp dồn dập, căn bản không thể nào ngủ tiếp, đành bước xuống giường nhẹ nhàng mặc quần áo để đi ra ngoài.

Sơ hãi trong lòng càng hiện rõ.

Cậu sợ _____ cực kì sợ, sợ đến một ngày nào đó mình thật sự biến thành quái vật.Nghĩ đến đại ca, phải, chỉ có ở bên đại ca mới khiến tâm bình tĩnh lại, cho nên càng bước nhanh đến chỗ Long Tĩnh Thủy, vừa định gõ cửa, đột nhiên từ bên trong phòng tryền ra âm thanh kì lạ, là âm thanh đứt quảng, là tiếng thở dốc dồn dập không ngừng.

Rõ ràng là giọng của đại ca, nhưng sao nghe thấy rất lạ.

Long Vô Ba cảm thấy tim đập liên hồi, nhịn không được mà liếc nhìn xung quanh, sau lén nhìn qua khung cửa mờ mờ nhạt nhạt.

_____________[lotus]: truyện gì xảy ra đây? _____________Muốn xem không? Có muốn xem không? _______________Muốn xem thì mai lại ghé nha!ha….ha……….

________________Đùa thôi! (ai nỡ cắt đứt cảm hứng của người đọc chứ?) chúng ta tiếp tục nào!______________

Trong phòng ánh sáng yếu ớt, mơ hồ có thể thấy Long Tĩnh Thủy nằm ở trên giường, bạc áo bị kéo xuống tận thắt lưng, y phục trên người hỗn độn, xốc xếch lộ ra hơn phân nửa phần ngực trắng tuyết. Mà tay y, một tay thì nắm lấy sàng đan, một tay đưa vào trong tiết khố, bên dưới tiết khố lúc ẩn lúc hiện xuất hiện động tác lên lên xuống xuống kịch liệt, hơi thở dồn dập liên hồi, đôi mắt y nửa khép nữa mở như đang chìm trong sương mù, gương mặt đỏ au ẩn hiện lên trông thật gợi tình.

Long Vô Ba nhìn đến không chớp mắt, trong người máu như bốc lên nóng đến muốn run người.

Đại ca.

Đại ca.

Trong lòng cậu không ngừng mặc niệm hai chữ này, cảm thấy có gì đó đang chạy trong người một chút lại một chút chạm vào tim.

Nếu có thể cậu muốn bàn tay trắng ngần ấy vuốt ve âu yếm chính mình.

Nếu có thể cậu rất muốn đem thân thể gợi tình kia hung hăng ôm vào lòng….

Nếu……

Quả thực không thể tưởng tượng.

Chỉ cách một cánh cửa, Long Vô Ba lại không dám tiến tới, buột mình nhanh chân xoay người rời đi, một đường bay thẳng về tẩm cung, tình cờ thấy một góc tối liền dừng lại, hai tay nắm chặt ngực trái.

Cơ thể cậu run rẫy không ngừng.

Không thể nào khống chế nổi cảm giác kia.

Sâu trong tận cùng trái tim cậu, lúc này đây một con quái vật đã phá kiển chui ra.

Khoảng thời gian sau, Long Vô Ba bắt đầu trốn tránh Long Tĩnh Thủy. Tuy huynh đệ hai người vẫn hòa thuận, nhưng cậu lại không thể như trước mà tùy ý nhào vào lòng y làm nũng, thậm chí khi tầm mắt cả hai tình cờ chạm nhau, cậu cũng tận lực tránh né.

Và cậu về sau lại càng dễ bị bắt nạt hơn.

Nguyên nhân chỉ có một …… vì long giác* của cậu mãi vẫn không xuất hiện.

(long giác * = sừng rồng)

Ngay cả mấy đường đệ nhỏ hơn cậu, long giác của họ đều đã dài ra, duy chỉ có cậu vẫn như trước là hình dạng của một con ấu long*. Cứ thế, cho đến cả vị phụ vương vẫn không đưa Long Vô Ba để vào mắt, ngẫu nhiên lại chú ý đánh giá vài lần, như muốn từ trên người cậu tìm ra sự khác biệt nào đó.

(ấu long*= rồng nhỏ)

Long Vô Ba thật sự chịu không nổi áp lực này, cuối cùng phải chạy tới Bích đàm ở phía Bắc của Long cung chuyên tâm tu luyện.

Cứ như vậy mà trôi qua vài tháng, thân thể Long Vô Ba vẫn không có biến hóa. Nhưng đột nhiên vào một đêm nọ Long Tĩnh Thủy lại chạy tới tìm cậu.

Đêm đó sắc trời thật sự tối, chỉ có ánh trăng cùng làn nước lạnh lẻo.

Long Tĩnh Thủy y phục phong phanh, mái tóc dài đen nhánh hỗn loạn, khuôn mặt tái nhợt mà trước đây chưa từng có, cả ánh mắt cũng bối rối không như vẻ trầm tĩnh mọi khi.

Long Vô Ba cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vì nhìn thấy y quá vui mà không để ý tới, tiến lên hai bước, sau lại lui về xuống vài bước:“Đại ca, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta nhớ ngươi, muốn nhìn một chút.” Long Tĩnh Thủy hơi thở không đều nhưng vẫn mĩm cười nhẹ nhàng với cậu.

“Đại ca……” Long Vô Ba vừa thấy vẻ mặt này của y, thời gian dài chịu uỷ khuất không có chỗ tâm sự liền bộc phát, kéo lấy tay áo y, cúi đầu: “Làm sao bây giờ, đại ca? Long giác của ta vẫn chưa xuất hiện. Ta phải chăng…… thật sự là quái vật……”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Long Tĩnh Thủy đại biến, nhanh ôm chặt lấy cậu.

“Đại ca?” Long Vô Ba vùi đầu vào cổ Long Tĩnh Thủy, giờ phút này cậu không biết phải nói sao, chỉ cảm thấy bàn tay ôm lấy mình hơi hơi run rẩy, tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu làm người say mê.

“Đồ ngốc, lại nói bậy bạ gì đó? Ngươi là đệ đệ ta!” Long Tĩnh Thủy một mặt vuốt lưng Long Vô một mặt thở hổn hển, ngữ khí kiên định đến cực điểm,“Ngươi trong thân thể chảy …… là huyết thống của long tộc Đông hải ta!”

Long Vô Ba nghe xong lời này, liền dễ chịu hơn, tâm loạn nghĩ, nhất thời tim đập như sấm. Nhưng khi cậu ngẩn đầu định hướng Long Tĩnh Thủy cười một cái, liền cảm thấy một trận lạnh lẽo ở ngực.

Một cảm giác đau đớn truyền tới khuếch tán khắp thân cậu.

Cúi đầu nhìn lại, đã thấy thanh kiếm sắt bén mà Long Tĩnh Thủy hay mang bên người đâm xuyên qua ngực cậu.

“Đại ca, tại sao…?” Lời còn chưa dứt Long Vô Ba đã lảo đảo lui về sau, cậu không dám tin điều gì đang xảy ra, mở to hai mắt nhìn y người ca ca yêu quý nhất, rồi mới chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Long Tĩnh Thủy không trả lời.

Y đứng yên tại chỗ, thanh trường kiếm trong tay nhiễu máu, cả thân y lấm tấm sắc đỏ là sắc màu của máu, nó như khiến y trở nên yêu dị xinh đẹp gợi tình hơn. Dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra y với khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt đen nhánh khoé môi hơi gợi lên … lộ ra một nụ cười nhạt âm trầm.