Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 64: Mị thiếu, ta còn không ngại thì ngươi ngại cái gì?



“Chủ nhân, tên tiểu tử Hàn Quân Dật kia ở trong sơn động dưới sườn núi phía trước, ta vừa mới nhìn thấy hắn.” Tiểu Kim nói thầm với Tuyết Mị: “Nga, vậy hắn nhìn thế nào? Còn sống hay đã chết?” Tuyết Mị thản nhiên đáp lại; Tiểu Kim nghe vậy liền vụng trộm xem thường một cái, chủ nhân, lo lắng thì cứ nói ra, còn cứng rắn ra vẻ thản nhiên như vậy. “Chủ nhân, ngươi cứ yên tâm, hắn không chết được, nặng lắm cũng chỉ bị ngã đến tàn phế thôi.”; “Cái gì? Tiểu Kim, ngươi là đang nói đùa đi?”; “Chủ nhân, Tiểu Kim nói chuyện từ trước tới giờ chưa bao giờ nói đùa.” Tuyết Mị nghe xong rất nóng vội, cước bộ nhịn không được nhanh hơn vài phần, tốc độ nhanh như điện. “Mị thiếu, Mị thiếu, ngươi chờ ta một chút a.” Mộc Thần Phong ở phía sau nhìn thấy thân ảnh màu tím chợt lóe rồi biến mất, gấp giọng hét lớn, nhanh đuổi theo, đi về phía trước…

“Tiểu Kim, ngươi nói Hàn Quân Dật ở trong cái động này?”; “Đúng vậy, chủ nhân.” Nhìn thấy hắc động sâu thẳm, trong mắt Tuyết Mị xuất hiện tia lo lắng, cái động này thoạt nhìn cũng phải sâu năm thước, Hàn Quân Dật ngã xuống không tàn phế thì cũng bị thương. Vội vàng nhảy xuống từ động khẩu, đáy động hình tròn, ước chừng rộng khoảng 10 mét vuông, ánh sáng chiếu xuống động rất mỏng manh, xuống tới đáy động liền thấy một thiếu niên mặc áo trắng nằm trên mặt đất, chỉ thấy đôi mắt hắn nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, miệng tựa hồ còn nỉ non gì đó. Tuyết Mị nhanh chóng tiến đến cạnh hắn, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ hai má hắn, nhẹ giọng kêu: “Uy, Hàn Quân Dật, mau tỉnh, mau tỉnh.” Thấy hắn không có phản ứng, dò xét một chút mới phát hiện linh lực trong cơ thể hắn bị phong ấn, thân thể vẫn ở trạng thái sốc, nàng vội vận dụng thần lực hóa giải phong ấn đồng thời truyền vào cơ thể hắn một ít thần lực.

Một lúc lâu sau, Hàn Quân Dật từ từ mở mắt, khi đôi mắt ảm đạm nhìn thấy thiên hạ tuyệt sắc trong lòng, bỗng nhiên trở nên sáng ngời như ngọc thạch, lẩm bẩm nói: “Ta là đang nằm mơ đi, Mị thiếu, có thật là ngươi không?” Tuyết Mị thấy hắn tỉnh lại, ánh mắt liền sáng ngời. Kỳ quái, sao ta lại lo lắng cho hắn như vậy? Hắn cũng không phải là người gì đó của ta, bổn tiểu thư tại sao lại quan tâm hắn a, đúng là gặp quỷ. Lập tức liền hừ lạnh một tiếng: “Vô nghĩa, không phải bản thiếu thì là ai a?”

“Mị thiếu.” Hàn Quân Dật đột nhiên giơ vuốt sói, đem thiên hạ tuyệt sắc ở trước mắt gắt gao ôm vào trong ngực, giọng ủy khuất: “Mị thiếu, ta còn nghĩ sẽ không thể gặp lại ngươi.”; “Được rồi, được rồi, không phải bây giờ đã gặp rồi sao?” Tuyết Mị vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi nói, “Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi.” Nói xong, giúp hắn đứng dậy, “Đợi chút, Mị thiếu.” Hàn Quân Dật lên tiếng ngăn cản nàng. “Ngươi lại muốn cái gì?” Tuyết Mị hờn giận trừng mắt nhìn hắn.

“Mị thiếu, ngươi bình tĩnh đừng nóng giận, trước tiên ngươi giúp ta xử lý vết thương được không?” Hàn Quân Dật đỏ mặt nói, “Vết thương? Ngươi bị thương ở đâu?” Tuyết Mị kinh ngạc nói, hai mắt đảo qua toàn thân hắn, không thấy vết thương nào a, cũng không có vết máu, mỗ Mị thấy thế không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Cái này, mặt Hàn Quân Dật càng ngày càng đỏ, mắt ngượng ngùng nhìn chằm chằm mỗ Mị, khẩn trương nói: “Mị thiếu, ta nói xong ngươi đừng cười nga.” Tuyết Mị nghe vậy càng tò mò hơn, người kia mặt đỏ hồng, chỗ hắn bị thương không phải nơi đó đi? Quả nhiên, Hàn Quân Dật tiếp tục mở miệng nói: “Mị thiếu, ta bị thương ở… ở mông.”; “Cái gì?” Tuyết Mị nghe vậy hai mắt liền mở to, quái dị nhìn hắn, cười nói: “Ngươi không phải bị nữ nhân đó làm bị thương đi?”; “Không… không phải, Mị thiếu, ngươi đừng hiểu lầm.” Hàn Quân Dật lắc đầu vội vàng giải thích: “Là bị một con hắc vương nghĩ cắn.”; “Cái gì?” Tuyết Mị kinh hãi; nàng từng xem qua cuốn “Đại lục kỳ thú truyền” có nhắc đến hắc vương nghĩ thiện thuật, trong đó có ghi chép, thân nó đen như mực, hàm răng sắc như đao phong, thân mang kịch độc, người dưới cấp bậc linh vương chỉ cần bị cắn một vết nhỏ, nặng thì tử vong, nhẹ thì do miệng vết thương thối rữa mà tàn phế. “Hàn Quân Dật, hắc vương nghĩ sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, có phải ngươi…”

Hàn Quân Dật bi phẫn nói: “Mị thiếu, là như thế này, hôm nay ta cùng tên Mộc Thần Phong kia mua yêu linh mã xong, chuẩn bị trở về khách điếm, ai ngờ đột nhiên lại gặp phải cái nữ nhân áo hồng kia, ra tay phong ấn linh lực của chúng ta, rồi mang chúng chạy đi.” Nói xong thẹn thùng liếc nhìn mỗ Mị một cái, tiếp tục nói: “Mị thiếu, ngươi cũng biết, một khi ta chạm vào nữ nhân, độc tố trong cơ thể ta sẽ phát tác, nữ nhân kia lại động vào ta, vì thế độc liền phát ra, tiện tay quăng ta vào cái sơn động này. Ai mà biết được trong cái sơn động này lại có một con hắc vương nghĩ, mà mông của ta vừa vặn lại đè lên người nó, chuyện tiếp theo như thế nào, ta không cần nói ngươi cũng biết.”

“Hàn Quân Dật… hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?” Tuyết Mị hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ hỏi. “Vừa ngứa lại vừa đau.” Hàn Quân Dật ủy khuất trả lời, nhân cơ hội tựa vào lòng mỗ Mị, cọ cọ. “Mị thiếu, ngươi giúp ta xem một chút đi.” Nàng nghe xong sắc mặt còn đỏ hơn, ngươi cũng phải nghĩ chỗ đó là chỗ nào, ta làm sao lại không biết xấu hổ giúp ngươi xem? Chỉ biết xấu hổ đáp lại: “Hàn Quân Dật, cái kia…” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Di, Mị thiếu, ngươi đỏ mặt, so với mặt ta còn đỏ hơn.”; “Câm miệng, bản thiếu đây là bị ánh mặt trời chiếu vào…” Tuyết Mị xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, giận dữ hét lên.

“Mị thiếu, dưới đây ánh mặt trời không chiếu tới được, kỳ thật ngươi không cần nói ta cũng biết, ngươi là vì ngượng đúng không? Không việc gì. Hai chúng ta đều là nam nhân, ta còn không ngại thì ngươi ngại cái gì?” Hàn Quân Dật nghiêm trang nói, đôi mắt sáng như ánh sao nhìn mỗ mị cười dịu dàng. Mị thiếu, ta nên làm gì bây giờ? Càng ở chung với ngươi, ta lại càng mê luyến, giống như không thể rời xa ngươi.

Muốn biết độc trong người Hàn Quân Dật rốt cuộc là gì, Mị thiếu có thể giải độc giúp hắn hay không, chương tiếp theo Tuyết Y sẽ công bố cho mọi người, hì hì, thỉnh mọi người ủng hộ nhiều hơn, cũng phiền mọi người hỗ trợ đề cử một chút. Cám ơn.