Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 45: Gia tộc so chiêu (lục)



Giờ Thìn vừa đến, “đang, đang, đang” đồng hồ vang lên ba tiếng liên tục, gia tộc so chiêu ba năm một lần của tứ đại gia tộc sắp bắt đầu. Chủ nhà là Hàn gia, tỷ thí lần này, chủ trì cũng không ai khác ngoài Hàn gia.

Hàn gia gia chủ Hàn Ứng Long từ chỗ ngồi của Phong Vân lâu đứng dậy, lên tiếng nói: “Các vị, thông qua sự nhất trí của tộc trưởng tứ đại gia tộc đã quyết định gia tộc so chiêu lần này so với các lần trước sẽ khác một chút, các lần trước là so thực lực giữa cá nhân, nhưng hiện tại là so thực lực giữa các đoàn thể của mỗi gia tộc, hơn nữa không thể vận dụng linh lực gì, mọi người nhất định phải nhớ kĩ những lời này.” Hàn Ứng Long vừa nói xong, mỗi người trên quảng trường nhất thời đều lên tiếng nghị luận, có người sung sướng nhưng cũng có người lo lắng. Giống Hàn gia, người của Chu gia, Lâm gia nghe xong đều vạn phần kích động, đều tán thưởng đây tuyệt đối là quyết định anh minh nhất của gia chủ, nguyên bản đều khẳng định Tuyết gia có cái yêu nghiệt Tuyết Mị kia tồn tại, danh hiệu đầu bảng trừ nàng ra còn có thể là ai khác, nhưng hiện tại xem ra cũng chưa chắc. Mà một đám người Tuyết gia lại tức giận bất bình: Không công bằng, không công bằng. Điều này rõ ràng là đối phó với thiếu gia của chúng ta thôi. Bọn họ nhất định là sợ thiếu gia nhà chúng ta sẽ đoạt được danh hiệu đầu bảng, nên mới ra cái quyết định như vậy.

Tuyết Mị thầm nghĩ trong lòng: Chuyện này là đang nhằm vào ta đi, bất quá chỉ sợ đã làm mọi người thất vọng rồi. Không sai, thực sự là trừ bỏ Tuyết gia, tam gia còn lại liên hợp nhằm vào Tuyết Mị mà đánh. Tuyết Mị vừa bạo vọng lại có thực lực khủng bố, làm cho bọn họ thấp thỏm lo âu, hậu bối trong tộc của chính mình không có ai là đối thủ của nàng. Nếu là tỷ thí thực lực giữa cá nhân như những lần trước, vô luận dù là ai gặp phải nàng đều chỉ có nước ăn phân. Nhưng nếu là tỷ thí giữa các đoàn thể, hơn nữa dưới tình huống này lại không thể vận dụng linh lực, kết quả tất nhiên sẽ bất đồng, cho nên bọn hắn liền áp dụng quyết định này. Mặc kệ việc Tuyết Trùng Dương không đồng ý, đa số thắng tiểu số thôi. Không quan tâm việc này không công bằng đối với Tuyết gia, nhưng là vì để có được danh ngạch tiến vào Thiên Thần học viện, bọn họ liền đê tiện một lần đi.

Ánh mắt Hàn Ứng Long đảo qua đám người đang phản ứng mãnh liệt phía dưới, mưu lược tạm dừng trên người thiếu niên mặc bộ tử y chói mắt kia, tiếp tục nói: “Về phần thưởng của gia tộc so chiêu lần này, nó rất đặc thù, rất quang vinh, chính là mười cái danh ngạch tiến vào Thiên Thần học viện. Thiên Thần học viện là chỗ nào, tin tưởng mọi người đều biết. Nó là đệ nhất học viên của đại lục, chính xác mà nói, Thiên Thần học viện chính là nơi thiên tài tụ tập, các vị ngay cả nằm mơ cũng muốn đi vào, hiện tại có cơ hội, mọi người đều phải hảo hảo mà phát huy, hảo hảo mà nắm chắc. Được rồi, hiện tại ta tuyên bố, gia tộc so chiêu ba năm một lần của tứ đại gia tộc Sương Nguyệt thành chính thức bắt đầu, việc tỷ thí tiếp theo, sẽ có trưởng lão Hàn Thế Lưu đến chủ trì.” Hàn Ứng Long vừa dứt lời, một tiếng “đang” lại vang lên, rốt cục gia tộc so chiêu cũng đã bắt đầu, toàn trường nhất thời trở nên yên tĩnh không tiếng động. Hàn gia, Chu gia, Lâm gia cùng Tuyết gia và bốn mươi người dự thi nhanh chóng hợp thành một đội ngũ chỉnh tề, tất nhiên cầm đầu Tuyết gia chính là Tuyết Mị, cầm đầu Hàn gia là Hàn Quân Dật, Chu gia liền không cần nói, trừ bỏ Chu Phù Hoa còn có thể là ai, cầm đầu Lâm gia là một thiếu niên nho nhã mặc thanh sam, đệ nhất thiên tài Lâm gia – Đại thiếu Lâm gia Sở Thiên.

Lúc này, một đạo thân ảnh bạch sắc từ Phong Vân lâu phiêu nhiên nhảy xuống, chỉ thấy khuôn mặt hắn anh tuấn nho nhã, là một gã thư sinh trung niên, người này đúng là đại trưởng lão Hàn gia Hàn Thế Lưu. “Mọi người đối với quyết định như vậy có lẽ đang có nhiều nghi vấn, bất quá nếu bốn vị gia chủ đã quyết định như thế, bọn họ nhất định là có lí do, cho nên đối với vấn đề này mọi người không cần phải quan tâm. Về phần…” nói đến đây, Hàn Thế Lưu bỗng nhiên ngừng lại. Ánh mắt đảo qua bốn mươi người dự thi ở trước mặt, cười thần bí nói: “Về phần tỷ thí, tổng cộng có ba cái hạng mục: đối khí lực, đối tốc độ, đối trí tuệ. Được rồi, hiện tại liền bắt đầu hạng mục thứ nhất.” Nói xong, vỗ vỗ tay, lập tức có bốn thị vệ tráng kiện nâng một cành cây được miếng vải đen bao trùm bên ngoài đi tới, buông xuống đất thì “phanh” nhất thanh muộn hưởng, thanh âm tựa hồ thập phần trầm trọng.

(Nhất thanh muộn hưởng – 一声闷响: vang lên/ phát ra một tiếng trầm đục).

Mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Hàn Thế Lưu. Hàn Thế Lưu cười nói: “Mọi người không cần lo lắng, rất nhanh sẽ liền biết.” Nói xong, lại quay sang gật gật đầu với hai thị vệ, hai gã thị vệ hiểu ý liền nhấc miếng vải đen ra, lộ ra thứ vừa bị che, mọi người thăm dò vừa thấy, nhất thời hít một ngụm khí, một cây thiết liên vừa dài vừa lớn a, không biết là nặng bao nhiêu a.

“Thứ này là huyền thiết liên, nặng 1000 lực (tương đương với 1000 cân ở hiện đại).” Hàn Thế Lưu mỉm cười giải thích; nói đến đây, bỗng nhiên lại ngừng lại, cúi người vẽ một cái tơ hồng trên mặt bạch ngọc thạch dưới chân bằng hồng bút (bút đỏ) mới tiếp tục nói: “Mười người ở mỗi gia tộc là một tổ đội, một chọi một, đứng ở hai bên tơ hồng, mỗi bên bắt lấy một đầu của huyền thiết liên, sau đó dùng lực kéo. Chỉ cần đội đối phương có một người vượt qua tơ hồng này, liền tính đối phương thua. Còn nữa, có bốn đội, mỗi đội đều phải tiến hành ba hiệp, mà mỗi lần thắng một hiệp, liền có được một cái danh ngạch, hy vọng mọi người cố hết sức.”

Tuyết Mị nghe vậy khóe miệng liền rút trừu (giật giật), cái này rõ ràng chính là trò kéo co phiên bản dị giới thôi, không biết là ai nghĩ ra cái phương pháp này, thật là nhàm chán. Đồng thời lúc này, trên lầu Phong Vân, hồng y lão giả ngồi ở ghế khách quý nhịn không được hắt hơi một cái, thật là! Cái tên kia lại nhắc đến lão phu a?

Hàn Thế Lưu vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, trận tỷ thí lập tức sẽ bắt đầu, bất quá trước khi bắt đầu, còn phải cho mỗi người ăn một viên phong linh đan này, nó dược tính ôn hòa, có thể lập tức phong ấn linh lực trong cơ thể các ngươi, ba canh giờ sau, dược tính sẽ tự động biến mất, sẽ không lưu lại di chứng gì.” Nói xong, liền đi tới phát cho mỗi người một viên, đến lượt Tuyết Mị thì thập phần khách khí nói: “Mị thiếu gia, cố lên.” Tuyết Mị cười tà hồi đáp: “Yên tâm, bản thiếu nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng.” Nói xong, ngửa đầu một cái, liền đem viên phong linh đan của Hàn Thế Lưu nuốt xuống. Hàn Thế Lưu phẫn nộ nhìn thiếu niên tuấn dật mặc tử y trước mắt này, mặt già không khỏi đỏ lên, gia chủ a, điều ngài thực hiện có phải hay không có điểm quá mức rồi?

Tuyết Mị sau khi ăn phong linh đan, cảm nhận được thần lực trong cơ thể vẫn có thể vận hành tự nhiên, trong lòng nhịn không được cười hắc hắc, các ngươi một lòng muốn đánh chủ ý lên bổn tiểu thư, kết quả lại ăn trộm gà bất thành, còn mất nắm gạo. Ha ha, các ngươi khẳng định không thể tưởng tượng được đi, một viên phong linh đan nho nhỏ kia căn bản không làm gì được bổn tiểu thư, bởi vì trong cơ thể của bổn tiểu thư không phải là linh lực, mà là thần lực cường đại hơn gấp trăm lần oa ha ha…

Thỉnh mọi người giúp Tuyết Y đề cử một chút, cám ơn. Chương tiếp theo lập tức sẽ được đăng, xin chờ.