Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 41-2



Ngày thứ hai, bị dày vò cả một buổi tối, Tô Tiểu Đại lười biếng nằm trên giường với cái lưng đau, còn ngược lại Lăng Duy Trạch tinh thần rất sáng lạn.

Cô nằm dài tức giận nhìn gã đàn ông tắm xong đang mặc quần áo, đeo cà vạt, trời cao chính là không công bằng, cho anh “nhan sắc xinh đẹp”, lại còn cho thể lực tốt như vậy. Cô thật không biết sao anh có thể làm lâu đến thế, ghét anh.

Mọi người đều nói khi dùng bữa no nê thì đàn ông tâm trạng thường rất tươi tỉnh, Lăng Duy Trạch cũng không ngoại lệ, giờ anh đang nhìn bà Lăng nằm vùi trên giường không chịu chui ra.

Lăng Duy Trạch bước đến bên giường, không đứng đắn đưa tay vào chăn sờ soạng chân Tô Tiểu Đại: “Còn không dậy anh gọi mẹ vào ngay.”

Người bên trong đỏ bừng mặt né tránh: “Đồ đầu gấu, đồ lưu manh!”

Người ta nói quả nhiên không sai, trước khi kết hôn đàn ông đều đàng hoàng, sau khi kết hôn thì lại vô sỉ không cách nào diễn tả. Mà Lăng Duy Trạch vốn dĩ bản chất là như vậy, trước kia do cô không phát hiện ra thôi, ngược lại cô còn nghĩ mình năm lần bảy lược xâm phạm anh, thật sự là nhiệm màu quá mức.

Bị vợ mắng, Lăng Duy Trạch chẳng tức giận mà còn kiêu ngạo trả lời: “Đàn ông không vô sỉ với vợ mới là đáng xấu hổ.” Anh không vô sỉ với cô, thì còn vô sỉ với ai đây?

“Anh ra ngoài cho em!!!”

Lăng Duy Trạch làm ngơ, chỉ duỗi tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ vào môi, bắt đầu sờ soạng lung tung. Đến lúc Tô Tiểu Đại mềm nhũn người thì anh mới buông tha cô.

“Anh đi làm đây, em nghỉ ngơi một lát mẹ sẽ dẫn em đi dùng bữa sáng.”

Xấu hổ đến ngón chân đều đỏ, Tô Tiểu Đại sao còn tâm trạng nghe anh nói gì, chỉ vùi mình vào chăn, lắc đầu đáp: “Biết rồi, anh đi nhanh giùm em.”

Nếu không phải có hội nghị khẩn cấp, Lăng Duy Trạch còn muốn ở cạnh cô lâu hơn nữa. Nhưng mà ngày còn dài, thời gian tính bằng cả cuộc đời thì sao phải vội. Vì thế anh vừa lái xe vừa huýt sáo ngâm nga.

Lát sau, mẹ anh đến.

“Tiểu Đại, con chuẩn bị xong chưa?”

Đã sớm ăn mặc chỉnh tề, Tô Tiểu Đại gật đầu một cái: “Vâng thưa bác.”

Nghe cô gọi vậy, Lăng Tô Mạn làm bộ bất mãn nói: “Đứa bé này, cũng sớm gả cho A Trạch mà vẫn gọi bác sao? Mẹ một tiếng xem nào.”

Thật ra so với con trai thì bà vẫn thích con gái, nhưng thể chất bà vốn yếu, lúc hạ sinh A Trạch thì không đủ điều kiện mang thai lần thứ hai, cho nên khi có con dâu bà muốn thương yêu nó một chút.

Thực ra Tô Tiểu Đại đặc biệt thích Lăng Tô Mạn, trong lòng anh, cô và mẹ cô không có gì khác biệt, chỉ là cô vừa mới đính hôn với anh, khoảng thời gian ngắn này có chút không quen, tuy nhiên Lăng Tô Mạn lại nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong.

Lắp bắp, Tô Tiểu Đại ngượng ngùng mở miệng: “Vâng, mẹ…”

Bà mỉm cười: “Tốt lắm, con ngoan. Chúng ta đi thôi.”

Cô bẽn lẽn theo chân mẹ chồng đi ra ngoài, hôm nay có một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, đó là chọn tiếp áo cưới. Nhưng trước tiên phải ăn sáng đã, ai bảo con trai căn dặn mẹ nó dẫn nàng dâu đi dùng bữa rồi hẵng tính đến việc khác. Quả nhiên, con lớn không cậy mẹ.

Thấy cô dâu nhỏ vui vẻ ăn, tâm trạng Lăng Tô Mạn cũng trở nên tươi tỉnh. Cầm khăn giấy lau khóe môi cho Tô Tiểu Đại, bà cười: “Đừng vội, ăn từ từ.”

Ai cũng thích được cảm giác yêu thương, Tô Tiểu Đại vâng một tiếng: “Cảm ơn mẹ.”

Việc cô gọi mẹ trơn tru không còn lấp vấp như ban nãy khiến bà rất vui.

Đang lúc cô dùng bữa vui vẻ, một làn gió thơm thổi qua, từ đâu vang lên một chất giọng dịu dàng.

“Bác gái, thật sự là bác?”

Tô Tiểu Đại ngẩng đầu nhìn lên, trời ơi, đại mỹ nhân, chiều cao mét bảy trở lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi anh đào xinh xinh, mũi nhỏ, hàng mi thanh tú, thậm chí đẹp hơn Dương Trừng Trừng. Người đẹp như vậy, phong cách tao nhã không nhiễm bụi trần, chỉ có thể hình dung là Cô Cô tái thế!

----

Cô cô: Tiểu Long Nữ đó mà.