Phù Vân Hoa

Chương 74: Phiên ngoại 16: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ



Giữa trưa hè, trời có nóng nhưng chuyện bán buôn ở chợ vẫn diễn ra tấp nập. Bên này bán củ cải 3 hào một cân, bên kia bán cá tươi 5 xu một lạng. Tiếng gọi khách, tiếng mời hàng, tiếng cò kè mặc cả, lâu lâu lại có tiếng mắng chửi của mấy bà đanh đá. Một đoàn xe xa hoa chen chúc trên con phố đông, tốc độ di chuyển chậm chạp. Người phu xe vừa đánh ngựa vừa lau mồ hôi nói:

-Công tử, đông đúc quá, ngài cố ngồi chờ một lát nhé.

Một thiếu niên chừng mười sáu mười lăm đưa quạt nan vén lên rèm cửa, mắt tò mò nhìn ra bên ngoài. Hạ nhân trong xe có chút lo lắng

-Ây da, ông trời của tôi ơi, ngài làm ơn đừng có nhìn lung tung, bên ngoài rất hỗn loạn.

Thiếu niên nọ chau mày

-Tiểu An Tử, ngươi im mồm không ai bảo ngươi câm!

Mấy tùy tùng lặng lẽ tiến gần hơn, bảo vệ quanh xe ngựa, bộ dạng hơi căng thẳng. Thiếu niên vẫn mở to mắt nhìn con phố nhộn nhịp, hắn tình cờ phát hiện ở sạp bán kẹo đường có một chuyện lạ. Kẹo đường là món đồ ăn vặt được ưa chuộng, nó thường có hình hài ngộ nghĩnh, màu sắc rực rỡ, ngậm que kẹo thì vị ngọt tan ra. Quầy bán kẹo trưng bày nào là mười hai con giáp, nào là đôi tân lang tân nương, còn có hoa lá, đồ vật mô phỏng rất giống. Ba người – một nữ nhân và hai tiểu hài tử đang ngồi xổm ngắm nghía. Đội hình cân đối từ cao xuống thấp. Phía sau có một nam nhân dịu dàng nhìn bọn họ.

-Chọn xong chưa?

Hắn hỏi, cả ba người đều đồng thanh:

-Lấy cái này!

Nữ nhân chỉ vào kẹo hình quả bí, nữ hài tử chỉ vào hình con thỏ, nam hài tử thì chọn một con rùa. Ba người nhìn nhau, có vẻ không ai nhường ai, kiên quyết chọn thứ mình thích

-Con thỏ này rất đẹp!

-Qủa bí dễ thương hơn!

-Đệ thích con rùa!

-Mẫu thân là người lớn, không được tranh với trẻ con!

-Đệ nhỏ nhất nhà, phải được ưu tiên!

-Nhưng tỉ là con gái, phụ thân đã dạy “Lady first!”

-Hai đứa không được ăn kẹo, ăn nhiều sẽ súng răng!

Ba mẹ con tranh giành một cây kẹo, khí thế bừng bừng. Bởi vì đấu khẩu không có kết quả, họ đồng loạt nhìn về phía nam nhân kia, ba cặp mắt long lanh mong chờ. Người nọ ho một tiếng, nói với chủ quầy:

-Lấy mỗi thứ một cây!

Thế là bọn họ mỗi người liếm một que kẹo, ba cặp mắt giống nhau híp lại thỏa mãn. Nam nhân nọ lại mua thêm hai cây, gói bằng giấy cẩn thận rồi đưa cho đứa bé trai nhỏ nhất

-Cái này cho đại ca và nhị ca của con.

Thằng bé gật gù, hai mắt tham lam dường như có tính toán riêng. Còn phái nữ nhà họ thì mãi mê liếm kẹo, không để ý trời đất gì nữa. Thiếu niên ngồi trong xe chưa từng gặp qua gia đình nào kì lạ như vậy. Đôi vợ chồng rất đẹp, tựa như thần tiên quyến lữ. Đôi hài tử rất xinh, như kim đồng và ngọc nữ. Vậy mà không có ai tò mò nhìn họ một cái. Thiếu niên nheo mắt, cố nhìn xem vấn đề nằm ở đâu. Nam nhân kia dịu dàng vừa ôm vừa kéo thê tử đã bị kẹo mê hoặc, cũng chu đáo trông chừng hai đứa bé lon ton đi trước. Hắn hờ hững quay đầu nhìn lại, ánh mắt như có như không dừng ở chiếc xe ngựa xa hoa, chạm trúng tầm nhìn của thiếu niên ngồi trong xe. Gửi lại một nụ cười nhạt quái lạ, hắn lại ôm nữ nhân kia cùng bọn trẻ biến mất, tựa như họ chưa từng xuất hiện.

Lúc này khu chợ cũng không đông đúc nữa, chiếc xe tuy chậm nhưng vẫn lăn bánh, từ từ hướng về phía kinh thành…

***

Vừa qua cổng lớn hoàng cung, đoàn người đã lập tức đổi cách xưng hô. Tiểu An Tử vui vẻ nói với thiếu niên

-Thái tử, lần này ngài lập công lớn trở về, nhất định bệ hạ sẽ trọng thưởng.

Thái tử không trả lời, hờ hững nhìn mái ngói đúc bạc sáng lấp lánh. Hoàng triều – đây mới là nơi thuộc về hắn, kiêu hãnh đứng nhìn thiên hạ, ung dung ngự ở ghế rồng – có một số người sinh ra chỉ để hoàn thành sứ mệnh đó.

Hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện lần này của con trai, tất nhiên lại thưởng xuống không ít của ngon vật lạ, mặc dù ở Đông cung, những thứ đó chẳng hiếm. Thái tử chưa từng ngắm nhìn phần thưởng của mình, mọi thứ giao cho Tiểu An Tử sắp xếp. Hắn thay ngoại bào sạch sẽ, từ tịnh phòng trở về tẩm cung. Một tên thái giám nhìn thấy hắn liền khom lưng đứng nép vào tường. Hạ nhân trong cung nhiều như kiến, Thái tử xưa nay không để mắt tới họ. Hắn thờ ơ đi ngang qua, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đôi chân bỗng nhiên dừng lại…

-Ngươi ôm cái gì?

Thái giám sợ run người, không dám chậm trễ giơ chiếc lồng ra

-Bẩm… bẩm… nô tài định đem con vật này đi tìm đại phu…

-Con gì?

-Dạ… là một giống chuột lông trắng quý hiếm… năm trước được phương Bắc cống qua.

-Để ta xem.

Thái tử đoạt cái lồng từ tay nô tài, đưa mắt nhìn con vật bé nhỏ nằm co ro một góc, bộ dạng ốm yếu, cái đuôi đã bị cụt.

-Nó làm sao?

Hắn thấy lòng mình xót xa không hiểu được. Cục lông bé này, rốt cuộc đã bị ai hại thê thảm như vậy?

-Dạ, chuyện là như vầy: Hai tháng trước nó bị con mèo hoa của Nhị công chúa bắt được, sau khi rượt đuổi một vòng thì bị thương. May mắn có người phát hiện cứu kịp thời. Vết thương lành rồi nhưng cái đuôi… cái đuôi không mọc lại được! Sau lần ấy nó hay bị bệnh, không chịu ăn nên ốm lại còn có nhiêu đó!

Thái tử nhíu mày. Hắn không biết trong Đông cung có một con chuột như vậy, mỗi năm kì trân dị bảo được cống tặng không ít, ai mà quan tâm tới một con thú chỉ bé bằng nắm tay? Chắc chắn nó đã bị hạ nhân truyền tay nhau nuôi giữ, bọn họ nhất định không chăm sóc tốt.

-Từ giờ ta sẽ nuôi nó, ngươi mau đi gọi Ngự y tới đây!

Thái giám gãi đầu, có chút ngớ ngẩn làm theo lệnh. Khi được hỏi “Thái tử ngã bệnh à?”, tên nô tài thật thà đáp:

-Dạ không, là con chuột ngã bệnh!

Từ đó, con chuột của Thái tử trở thành “khách hàng thân thiết” của Ngự y phòng. Mấy lão Thái y buộc phải học thêm lớp thú y để trị bệnh cho nó. Chỉ cần một ngày chuột ta tỏ vẻ ủ rũ không vui, cả đám thầy thuốc phải chạy đôn chạy đáo. Thái tử lại thích hỏi những câu quái lạ, kiểu như:

-Nó là chuột đực hay cái?

-Nó mất bao lâu để trưởng thành?

-Chu kì sinh lý của họ chuột là mấy ngày?

-Một lứa chuột sinh bao nhiêu em bé? 4 đứa được không? Ta thích bốn đứa…

Trông giấc mơ của hắn, có một con chuột nhỏ mang bộ lông bạch sắc trắng tinh, lúc nào cũng tha theo mẫu gỗ để mài răng. Rồi chuột con cũng lớn dần, hóa thành một cô gái đẹp. Nàng nói rằng sẽ đợi hắn trở về, sinh một bầy chuột con. Lời hứa đó tuy đã lâu rồi nhưng vẫn còn hiệu lực. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ tới cái tên “Tú Thanh”, thanh sạch như vòm trời, tú lệ như tạo hóa…

-Thanh nhi, nàng lại đây, trẫm sẽ ôm nàng…

Ở một góc nào đó trong hoàng cung lạnh lẽo, một thân long bào không còn tôn nghiêm quỳ xuống gầm giường, giơ tay chờ đợi cô bé sợ sệt, nhút nhát của ngài. Những lúc dịu dàng ngài thích ôm bé vào lòng, thủ thỉ nói với nó:

-Thanh nhi, trẫm chờ nàng thật lâu… phải sớm lớn lên trước khi trẫm già nhé!

HẾT!