Phù Vân Hoa

Chương 27: Hồi ức một vị thần (Hạ)



Mẫu thân và Bảo Bảo chờ rất lâu, cuối cùng ngươi kia cũng quay lại. Nhưnghắn không đi một mình. Bảo Bảo là bán thần thai, nó cực kì mạnh mẽ vànhạy cảm. Nó ngửi thấy sát khí.

“Trác sư huynh… đây là…?”

Giọng nói ngập ngừng, có chút bất lực và áy náy:

“Thanh Ngọc, tiên môn biết chuyện rồi. Các trưởng lão không muốn muội sinh đứa trẻ ra…”

Mẫu thân rất nhanh lùi ra sau, hai tay che chắn cho quả trứng

“Đừng mà… sư huynh… đừng đối xử với muội như vậy…”

Hai người khác mang sát khí tiến đến gần hơn, Bảo Bảo cuộn nắm tay bé nhỏ lại, co rúm rút trong quả trứng

“Đúng là kinh tởm, xem ngươi đi, người không phải người, ma không phải ma,tiên cũng không giống tiên. Ở lâu trong ma giới hóa ra thành cái dạngnày!”

“Diệp Thanh Ngọc, ta khuyên ngươi nên biết hợp tác, chẳng lẽ ngươi muốn để một ma đầu ra đời hãm hại nhân gian sao?”

“Không, hài tử của ta sẽ được nuôi dạy tử tế, nó là đứa trẻ ngoan, nó không hại người…”

“Ha ha ha, nực cười! Cốt nhục của Ma Thần không phải là hoàng tử của magiới hay sao? Sinh ra đã là yêu ma, không đi hại người chẳng lẽ cứu độchúng sinh?”

“Không, không phải đâu… van xin nhị vị thiên tôn, Ngọc nhi không thể giết con, xin hãy tha cho Ngọc nhi một mạng!”

Qủa trứng chấn động mạnh, mẫu thân bị ai đó bắt được, tàn nhẫn đẩy ngã.

“Ăn nằm với ma quỷ còn muốn đẻ ra một quái thai, ngươi không xứng là giáođồ của tiên môn! Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là bỏ cái thai và biếnđi. Hai là theo ta trở về làm con tin dụ Ma Thần nộp mạng. Ngươi chọnđi!”

Mẫu thân vừa khóc vừa quỳ lạy, ôm chân cầu xin người ta. Bảo Bảo cảm thấynơi này rất đáng sợ. Ai nói Ma giới tăm tối tanh hôi nhưng riêng nó lạinghĩ đó là nơi yên bình nhất, an toàn nhất. Sẽ có người xót xa cho từnggiọt nước mắt của mẫu thân, sẽ có người ôm nàng vào lòng, trách yêu rằng “Mặt đất rất lạnh, sao lại quỳ ở đây?”

Mẫu thân khóc nức nở, những vị tiên nhân kia không thèm xót thương. Bảo Bảo biết mẫu thân muốn bảo vệ cả phụ thân và Bảo Bảo, làm sao người chọnlựa được?

Bọn họ nghe nàng khóc mệt thì mất hết kiên nhẫn

“Được rồi, không phải suy nghĩ nữa, cứ giết cái thai trước để trừ hậu họa về sau!”

Sát khí ập tới quá nhanh, mẫu thân kịch liệt xoay người, Bảo Bảo không thấy đau nhưng mẫu thân ngã xuống đất, có mùi máu thoang thoảng, tiên khícủa người tổn hại nặng. Mẫu thân lấy lưng đỡ cho Bảo Bảo.

“Thiên tôn! Người làm vậy Thanh Ngọc sẽ chết mất!”

“Ta không muốn giết nó, là chính nó muốn bảo vệ nghiệt chủng kia!”

Mẫu thân nằm trên đất thoi thóp thở, tay giữ khư khư quả trứng. Nàng cố hết sức thều thào

“Đừng… đừng giết hài tử… ta nguyện ý… đi theo các người…”

Sau đó mẫu thân ngất đi. Bảo Bảo có Thần khí của phụ thân bảo vệ nên khôngnguy kịch nhưng cơ thể mẫu thân rất yếu, nó sợ hãi không dám cử động.Mẫu thân bị đem đi, suốt mấy ngày đều không vuốt ve quả trứng, bên trong nàng rất nóng, hơi thở rất mong manh. Bảo Bảo mở mắt nhìn trong bóngtối, nó động đậy ngón tay, đem Thần khí của mình chia sẻ cho mẫu thân để người sớm khỏi bệnh, đây chính là cách phụ thân vẫn dùng.

Bảo Bảo nằm im chờ mẹ tỉnh lại, nó nghe tiếng thì thầm nói chuyện ở gầnđấy. Có người đề nghị nhân lúc nàng mê mang giết Bảo Bảo trước, có người cho rằng phải lợi dụng cả hai thì Ma Thần mới chịu nhường bước. Bảo Bảo hiểu cả, họ không yêu mẫu thân và Bảo Bảo. Trên đời này chỉ có phụ thân mới là tốt nhất, chỉ có người yêu thương hai mẹ con không cần lý do.

Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, mẫu thân vẫn bị nhốt trong căn phòng nàođó, đúng giờ sẽ có người đem thuốc vào. Mẫu thân mê mang luôn bị dốcđắng dược vào miệng. Bảo Bảo không biết là thuốc gì nhưng xem ra có tácdụng tốt, tâm mạch của mẫu thân đã hài hòa hơn, kết hợp cùng Thần khícủa Bảo Bảo, mẫu thân sẽ không ngủ lâu nữa…

Nhưng rồi có một buổi sáng, người đem thuốc là một người lạ, Bảo Bảo ngửiđược thứ sát khí âm hàn, ngoan độc và mãnh liệt. Nó sợ hãi động đậy,muốn gọi mẫu thân tỉnh lại. Kẻ kia dường như cũng phát hiện ra phản ứng của Bảo Bảo, chỉ nghe giọng nói nữ nhân:

“Thần thai quả có khác. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp cả hai mẹ con an lành ra đi, không phải sống chịu khổ chịu cực nữa…”

Nữ nhân đó đến gần, lưu loát khống chế mẫu thân mở miệng ra. Dược lạ chảy thẳng vào trong, tan biến không còn dấu vết.

“Ngọc nhi, muội oán hận tỷ cũng không sao. Ta không thể đứng nhìn Trác Hiểnlao vào nguy hiểm cứu ngươi. Năm đó là ta quen Trác sư huynh trước, connhóc ngươi từ ngày vào tiên môn đoạt hết ưu ái của trưởng lão và Hiển ca ca. Vốn dĩ ngươi đã bị bắt đi Ma giới sao còn cố thoát ra? Khó khăn lắm ta với Trác Hiển mới thân hơn một chút, ta không thể để vuột cơ hộinày! Tự Tâm Độc là một trong tứ đại kì độc, ăn mòn từ phàm phách đếnTiên phách, Thần phách… cái chết sẽ nhẹ vô cùng, không đớn đau, khôngkhổ sở. Ta để đứa trẻ đi cùng ngươi, xem như có mẹ có con. Ta làm việcnày cũng bất đắc dĩ. Trác sư huynh đã lên kế hoạch giải cứu ngươi, cùngnhau lưu lạc bỏ trốn, ta sẽ không để huynh ấy vì ngươi liều mạng. Mà nếu ngươi sống sinh ra ma thai này, trần gian sẽ gặp họa. Ta hy sinh bảnthân gánh tiếng ác trừ họa về sau… Sư muội chết an ổn, không nên lấy oán báo ân tìm ta tính sổ. Mà vốn dĩ ngươi sẽ không tìm được… Tự Tâm Độc sẽ không đưa các người đến Minh giới, muốn trở lại e là khó!”

Giọng nói xa dần, Bảo Bảo cảm thấy không ổn. Có thứ gì đó chốc chốc sẽ tấncông vào vỏ bọc Thần khí xung quanh nó. Cường độ đang lớn dần, tần suấtđang nhiều lên. Đúng lúc Bảo Bảo vô cùng hoang mang thì mẫu thân độtnhiên tỉnh lại. Người kêu lên một tiếng, phun ra ngụm máu rồi cuống quít xoa vỏ trứng

“Bảo Bảo, Bảo Bảo, con có sao không?”

Bảo Bảo yếu ớt đáp lại. Nó thấy đau và mơ hồ. Mẫu thân rất nhanh sử dụngphép hộ thân, tụ hết tiên khí của người bao lấy Bảo Bảo.

“Vô ích thôi…”

Mẫu thân thở hổn hển, ai oán hỏi:

“Vì sao?”

“Chẳng sao cả, ngươi tồn tại trên đời là một sai lầm, ta thay trời đất sửa lại chỗ sai đó!”

“Dung sư tỷ… tỷ… thật ác độc!”

“Muốn mắng thế nào tùy ngươi. Ta khuyên ngươi nên thu phép hộ thân lại, nhưvậy thì còn sống được thêm 3 ngày. Đứa trẻ vốn chưa hoàn chỉnh, nó đitrước một bước chờ ngươi. Nếu ngươi chỉ lo bảo vệ nó, thời gian độc ngấm sẽ nhanh hơn, qua 1 ngày rưỡi là kết thúc. Mẹ chết thì con cũng chếtthôi!”

“Tỳ… xin tỷ… đưa giải dược cho ta, muốn mạng ta thì chờ ta sinh hài tử ra sẽ tự tìm tỷ giao nộp.”

“Hừ, không cần. Việc này ngươi cũng đừng phí công mách với tiên môn, cáctrưởng lão đã quyết đem ngươi nộp cho Thiên quân, họ không quan tâmngươi sống chết ra sao đâu!”

Sau đó có tiếng đóng cửa. Mẫu thân suy sụp rơi xuống giường, nàng vuốt ve vỏ trứng, khóc trong tuyệt vọng

“Mẹ xin lỗi… xin lỗi con Bảo Bảo. Mẹ sẽ bảo hộ con hết khả năng của mình…Bảo Bảo ngoan hãy ngủ một lát nhé, tiên khí của mẹ sẽ che chắn cho con,chúng ta chờ phụ thân tới đem con ra ngoài, như vậy con sẽ an toàn…”

Bảo Bảo muốn hỏi còn mẹ thì sao nhưng mà rất nhanh nó rơi vào mê mang.Trong giấc mơ dài chỉ cảm thấy hai luồng chân khí. Màu xanh lam lànhlạnh của cha mạnh mẽ và âu yếm. Màu trắng ngà ấm áp của mẹ dịu dàng vànâng niu. Bảo Bảo như viên kẹo nhỏ xoay tròn trong hai sắc thái hòaquyện, Tự Tâm Độc không chạm tới được nó. Bảo Bảo không lo lắng gì, chỉbâng khuâng một điều dường như Tiên khí đang thưa thớt dần.

Giấc mơ của nó chỉ quanh quẩn bên cái tổ chim, nơi nó đã sống hạnh phúc 2năm qua. Ở đó phụ thân sẽ ôm mẫu thân, để nàng nằm trên ngực mình ngủsay, Bảo Bảo chen ở giữa hai người, hai bên đều ấm, hai bên đều dễ chịu…

Giữa Bảo Bảo và phụ thân có rất nhiều bí mật mà mẹ không biết. Bởi vì BảoBảo thường dậy sớm hơn mẹ. Mỗi khi Bảo Bảo thức giấc, phụ thân luôn nhận ra trước tiên. Người sẽ nói rằng: “Dậy rồi phải nằm im, động đậy là bịđòn!”

Phụ thân rất thích dọa nạt trẻ con. Đã có lúc Bảo Bảo nghĩ rằng phụ thânkhông yêu mình, chỉ yêu mẫu thân thôi. Bảo Bảo tủi thân co người lại,tránh né sự thăm dò của phụ thân. Người dường như thấu hiểu cảm xúc củanó, ôn tồn bảo:

“Con là nam nhi, cần phải cứng rắn dạy dỗ. Sau này lớn lên còn phải bảo vệmuội muội, đệ đệ,… nếu con nghịch ngợm làm mệt mẫu thân, người sẽ khôngthích mang thai nữa. Đến lúc đó không có em trai em gái chơi với con.Bảo Bảo có vui không? Không vui chứ gì, bởi vậy con phải nghe lời ta,hai chúng ta cùng hợp tác để mẫu thân lại ấp thêm mấy quả trứng nữa,đồng ý không?”

Bảo Bảo thích trò chuyện sáng sớm như thế này. Phụ thân rất hiểu nó, bởihai người có sự tương thông về Thần khí. Phụ thân nói đây là bí mật giữa những người đàn ông, không thể nói với mẫu thân, nếu người nổi giận sẽkhông cho phụ thân ôm nữa, cũng không cho hôn, không cho chơi trò “runôi” nữa. Đến lúc đó phụ thân sẽ buồn đến ốm chết…

Bảo Bảo có hơi nghi ngờ, thì ra phụ thân rất ham chơi, cũng rất dễ bị bệnh, chỉ cần một ngày không âu yếm với mẫu thân thì sẽ “ốm chết”.

Bảo Bảo mơ lại tất cả những câu chuyện của quá khứ, những âm thanh, nhữngtiếng nói… tất cả đều hạnh phúc và vui tươi, cho tới khi nó nghe mộtloại tạp âm kì dị khác.

“Ngọc nhi! Ngọc nhi! Nàng mở mắt ra, đừng làm ta sợ… Ngọc nhi!”

“Cầu xin nàng, van xin nàng, đừng đối xử với ta như vậy…”

“Không, ta sẽ đem cả hai người đi, Bảo Bảo không sao, nàng cũng không việc gì…”

Có chuyện gì thế? Bảo Bảo mơ màng không tỉnh lại được.

“Phu quân, chàng đừng cố chấp…”

“Nàng… nàng vừa gọi ta cái gì?”

“Phu quân, chàng không biết sao, chàng vẫn luôn là phu quân của thiếp…”

“…”

“Có lẽ hơi muộn nhưng… thiếp muốn nói là… thiếp quả thực… có yêu chàng. Sau này chàng không cần xin thiếp bớt ghét chàng vì từ lâu thiếp đã khôngghét nữa… không ghét, không oán, không trách… chỉ yêu, chỉ mến, chỉthương… Chàng đem Bảo Bảo đi đi, thiếp sẽ chờ ở cầu Nại Hà, nhất địnhchàng sẽ gặp, chúng ta chỉ tạm xa nhau thôi… Phu quân, cứu con traitrước đã, không việc gì hết… hãy tin thiếp!”

Phụ thân im lặng, Bảo Bảo suy đoán người đang bị choáng. Thường ngày mẫuthân không gọi như vậy, chỉ có “ngươi”, “Ma Thần”, “Bệ hạ”. Lúc tức giận còn gọi thành “súc sinh”, “ác quỷ”, “yêu ma”… Phụ thần từng tâm sự vớiBảo Bảo: “Không sao, bị mẹ con mắng cũng là loại khoái cảm. Nàng mắngmệt rồi sẽ nằm im, thật ra rất tiện lợi!”

Bảo Bảo thấy phụ thân bị ngược đã quen, bây giờ thụ sủng nhược kinh, tựnhiên chỉ số IQ cũng tuột xuống Zero. Ây da, đừng hỏi vì sao Bảo Bảobiết mấy từ vựng mới này, Bảo Bảo thông minh mà, nghe chị HB nói một lần liền nhớ!

Phụ thân bị trúng mỹ nhân kế, lập tức ngoan như cún con, nghe lời mẫu thânkéo hồn phách của Bảo Bảo ra ngoài, nuôi bên trong tâm mạch. Bảo Bảokhông mê ngủ nữa, hóa ra phụ thân cũng có trứng để ấp, Bảo Bảo chuyểnnhà từ trứng mẹ sang trứng cha. Bây giờ phụ thân thay mẹ chăm sóc BảoBảo mỗi ngày!

Nhưng Bảo Bảo phát hiện mình không có thực thể. Tay và chân nó đâu rồi? Cònnữa, hôm qua đầu đã mọc thêm 1 sợi tóc, bây giờ không tìm thấy đầu nữa…huhuhu… không thích đâu nha…!

Khi hồn phách náu vào tâm mạch, Bảo Bảo không còn nghe thấy gì, chỉ tồn tại cùng mọi buồn vui của phụ thân. Nó thấy mỗi ngày trôi qua trong tịchmịch và cơn đau âm ỉ. Nếu bây giờ có mắt, nó nhất định sẽ khóc. Sao phụthân lại như vậy? Tâm hồn người giống một màn đêm âm u, đặc quánh trongtuyệt vọng và khổ sở. Bảo Bảo nghe hồn phách của một vị thần kêu gào,muốn nổ tung, muốn hủy diệt tất cả…

Không lâu sau đó, phụ thân đã đưa Bảo Bảo ra, Bảo Bảo nhìn thấy ánh sáng vàbắt đầu nghe được tiếng nói. Nó phát hiện mình là một cái cây mọc lên từ tuyết, tay hóa thành hai chiếc lá nhỏ, chân nằm bên dưới khối băng lạnh lẽo. Bảo Bảo không thích lạnh, Bảo Bảo chỉ thích quả trứng ấm áp củamẫu thân thôi…

Phụ thân đang áp má lên bông hoa Tuyết Liên – cũng chính là Bảo Bảo bây giờ, nó cảm thấy nước mắt nóng bỏng rơi nào trong nhụy

“Bảo Bảo, ở đây tuy lạnh nhưng con sẽ an toàn, hãy ngoan ngoãn đợi phụ thântrở về, có được không? Con chưa được chào đời, ta không thể ban cho con“lời chúc phúc” nhưng ta để lại bên cạnh con ân huệ lớn nhất – truyềncho con một nửa Thần mạch còn lại, bây giờ con là một “nguyên thần”, làmột ấu hồn không phải lo Thần kiếp, cũng thừa sức sống sót với cái lạnhBăng Lăng… Bảo Bảo, có thể con sẽ phải chờ rất lâu nhưng con mãi mãi bất tử. Thứ lỗi cho phụ thân ích kỷ, ta không hề muốn con cô đơn nhưng tacòn có việc phải hoàn thành… Bảo Bảo, con sẽ không hiểu nổi ta yêu nàngthế nào…”

Bảo Bảo không chút nghi ngờ biết rằng “nàng” chính là mẫu thân. Phụ thânlưu luyến vuốt ve lá xanh của Bảo Bảo, người cười rất đẹp, nụ cười đầutiên của người cha dành cho con trai, có sự dịu dàng, tự hào và cổ vũ.

“Bảo Bảo, cha nhất định sẽ tìm được mẹ con! Cũng sẽ đưa con ra ngoài…”

Phụ thân rời đi với một lời hứa nhưng đôi mắt không thấy niềm hy vọng. BảoBảo là đóa Tuyết Liên mãi mãi không tàn. Bảo Bảo không biết phụ thân vìnó từ bỏ cơ hội sống, đem cả Thần giới chôn theo vào ma vực. Nó cũngkhông biết mình vô tình trở thành nguyên thần cuối cùng trên trời đất,một thần linh toàn vẹn nhưng không thể sử dụng quyền năng.

Bảo Bảo là Thần hồn vĩnh hằng, không sợ Thần kiếp, không sợ sinh tử, không sợ gì hết trừ thời gian…