Phụ Tử Quan Hệ

Chương 4: Quần áo mới



Buổi sáng mùa hè nghe thấy chính là dưới lầu có tiếng rao bán bánh bao sữa đậu, âm thanh chuông xe đạp linh đinh vui tai, tiếng cười đùa của nhóm các bà từ chợ mua rau về cùng bạn bè trò chuyện, dung hợp ở một chỗ, đây chính là buổi sớm giản dị mà an nhàn.

Vu Phong trước nay ngủ rất ít, thời điểm mỗi lần tỉnh dậy cơ hồ còn chưa có hửng sáng, trong ánh mặt trời buổi sáng ngày hè này, anh lần đầu tiên tỉnh lại trong ánh ban mai, đây xem như là muộn hay là sớm, tạm coi là sớm, bởi vì hiện tại chẳng qua mới bảy giờ sáng.

Nhưng sớm hơn so với anh chính là bé con ở trong chăn đện mở lớn hai mắt nhìn anh, bé không dám động, ngay cả tiếng hít thở cũng là nhỏ như vậy, Vu Phong nhéo nhéo chóp mũi của bé, bé con nghẹn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu gọi, “Anh trai.”

Mang theo vài phần lo lắng cùng sợ hãi, lại mang theo đôi mắt ngập nước kỳ vọng nhìn Vu Phong, anh trước nay không mẫn cảm với con nít cũng không biết phát điên cái gì đem bé con này mang về nhà. Thanh âm nhỏ tinh tế yên lặng mà đánh vào trong lòng anh, rèm cửa sổ chỉ kéo ra một nửa, lại có thể nhìn thấy trời xanh bên ngoài, hôm nay hẳn là trời quang vạn dặm.

Buông cái tay kìm giữ cái mũi của bé con ra, Vu Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, mái tóc bị cắt xén lung tung bởi trường kỳ dinh dưỡng không đủ mà có chút vàng, nhưng lại mềm mại không tưởng tượng nổi, xoa lên rất thoải mái, mái tóc của bé con cũng không dài, “Nhớ phải dùng miệng để thở.”

Bé con tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu, quần áo chưa mặc theo Vu Phong rời giường, thấy anh trai xuống giường nó cũng để trần bàn chân nhỏ xuống giường, không chút nào cảm thấy không mặc quần áo thì làm sao cả, Vu Phong từ trong tủ quần áo của mình lấy ra chiếc áo T-shirt thời trung học, túm bé con qua ôm lên trên đùi, đem y phục trùm lên trên người bé, tạm nhìn xem, có chút buồn cười lại có chút khôi hài, nhưng mà đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, anh ở đây thực sự không có dư bộ quần áo cho trẻ em nào, sau bữa cơm sáng lại đi mua mấy bộ về.

Vu Phong mang bé con vào trong phòng tắm rửa ráy khuôn mặt nhỏ nhắn, không có bàn chải phù hợp chỉ đành để bé tùy tiện súc miệng, sau bữa sáng phải mua một bộ dụng cụ tắm rửa của nhi đồng cho bé con.

Trên mặt của bé con vẫn là có chút xanh tím, nhẹ nhàng vỗ về cái đầu nhỏ của bé con rồi đi về phòng bếp làm bữa sáng, căn bếp không thường xuyên sử dụng đều luôn không có mùi khói dầu, khí ga trong bình ga vẫn là đầy chặt, thủ nghệ của anh không tính là quá tệ cũng không coi là quá tốt, đơn giản luộc mì. Trong khi anh làm bữa sáng, bé con mặc quần áo của anh buông thõng vẫn luôn bám vào khung cửa nhìn anh ở trong nhà bếp bận rộn làm bữa sáng, chỉ yên lặng mà nhìn, không rời đi.

Thả mì rất đơn giản, Vu Phong làm hai bát, bé con một bát, bản thân một bát, bé con y phục quỷ dị khi ánh mắt anh ra hiệu mới cầm lấy đôi đũa, gắp lên một sợi mì bắt đầu ăn, mì rất nóng, bé con lấy tay đem sợi mì quấn vào đũa, lại dùng cái miệng nhỏ thổi nguội mới bắt đầu ăn, thổi thật lâu, Vu Phong cảm thấy sợi mì đó đã sắp lạnh rồi.

Vu Phong ăn xong phần mì của mình, bé con còn đang thổi sợi mì màu vàng nhạt quấn trên đũa, không khỏi hỏi bé, “Mì rất nóng sao?”

“Nóng lắm, nhưng mà ăn ngon.” Thanh âm bé con trả lời vẫn rất nhỏ như cũ, bé lại đem mì đã thổi nguội đưa vào trong miệng, Vu Phong cuối cùng cũng nhớ ra bé vì sao phải nói mì rất nóng, bé con trước giờ chưa từng được ăn thức ăn nóng, sẽ chỉ cảm thấy thức ăn có độ nóng đều rất nóng, bé căn bản cũng chưa từng ăn thức ăn bình thường, cuộc sống của bé cũng không bình thường, không phải sao?

Vu Phong ngồi vào bên người bé con, cầm đũa của mình gắp mì lên quấn ổn, thay bé đem mì thổi nguội, lại để bé con há miệng, khi chạm đến cái lưỡi nhỏ bé con đã ngửa đầu ra sau, sợi mì này quá nóng rồi, Vu Phong cũng không vì động tác nhỏ đó mà tức giận, anh tiếp tục thổi nguội mì trên tay, thẳng đến khi bé con có thể tiếp nhận.

Tuần hoàn như thế, Vu Phong dần dần nắm bắt được độ ấm mà bé con có thể tiếp thụ, dùng hết thời gian một tiếng đồng hồ mới đem mì trong bát ăn xong, bé con ngồi đến là nghiêm chỉnh, từng miếng ăn mì được bón qua, mãi đến khi ăn xong, bé ợ một cái, trong đôi mắt nhỏ viết rõ thỏa mãn bản thân không hay biết.

“Anh trai, anh thật tốt.”

Vu Phong bởi năm chữ này toàn thân chấn động một chút, anh thu dọn bát đũa ở trên bàn. Anh trước nay sắc mặt lạnh lùng chưa bao giờ nghe qua lời tán dương, hôm nay nghe được từ trong miệng của một đứa trẻ, có thể không chấn kinh sao, anh cũng không dễ dàng biểu lộ tình tự của bản thân, nhìn bé con đang hi vọng nhìn anh một cái, sắc mặt không thẹn khe khẽ mà ừm một tiếng.

Dùng xong bữa sáng, Vu Phong lại phải ra ngoài, bé con chỉ có thể để ở trong nhà, Vu Phong cũng không dặn dò ra sao, hoặc giả nói anh không hay biết có tồn tại loại căn dặn gì gì đó này, trước đây có ít người biết tình huống gia đình anh, chỉ biết anh rất tự do, thích làm gì liền làm cái đó, trước giờ cũng không có sự ràng buộc của người nhà, đúng vậy, người nhà gì gì đó trong khái niệm của anh cũng là cách anh rất xa.

Trước khi ra ngoài anh thay một chiếc áo sơ mi vừa người và quần bò đơn giản, là anh chàng đẹp trai thời thượng mà lại có phẩm vị, biểu tình trên khuôn mặt rất đơn điệu, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến dung mạo anh tuấn của anh, ngược lại lại tăng thêm vài phần sức hấp dẫn lãnh cảm và thành thục, bé con ở thời điểm anh thay quần áo cũng bám khung cửa nhìn, nó biết anh trai tốt bụng phải ra ngoài, lực đạo cái tay nhỏ bám vào khung cửa thêm vài phần.

“Ở lại trong nhà nhé.”

Đây là lời Vu Phong nói với bé con trước khi đem cửa nhà đóng lại, anh đem cửa sắt bên ngoài cũng đóng lại nốt, mơ hồ có thể nhìn thấy bé con đứng ở bên cửa ngẩng lên nhìn mình, anh như là cảm thấy được sợ hãi của bé, đem bé một mình để lại trong nhà sẽ ra sao đây.

Bé con trước nay không biết khi ly biệt thì nên nói lời gì, khi Vu Phong rời khỏi nhà phía sau lúc nào cũng trống rỗng, anh cũng không biết phải nói tạm biệt thế nào, kết quả quỷ dị chính là một lớn một nhỏ ngăn cách nhau cách không nhìn nhau.

Vu Phong vẫn là rời khỏi nhà đến trường học, anh hiện tại là sinh viên đại học năm nhất, khóa học vẫn là phải đến.

Tiến vào phòng học, Ninh Hiểu Dũng liền hướng anh vẫy vẫy tay, Vu Phong hướng bọn họ đi tới.

Ninh Hiểu Dũng vóc dáng cao, dáng người thuộc loại hình cường tráng, bản thân hắn cũng so ra lớn hơn nhiều, nói thẳng lời ngay, “Vu Phong, tối qua sao lại về sớm như vậy, mọi người sau đó có trò giải trí khác, cậu không tới đúng là đáng tiếc.”

Đặng Vũ Phong cũng gật gật đầu, Vu Phong đướng nhiên biết trò tiêu khiển của bọn họ chẳng gì khác ngoại loại đi quán bar khiêu vũ, liền không nói gì, anh từ trước đến nay là phần tử nhạt nhẽo, nhưng mà hôm nay trái lại lại mở miệng, “Về nhà nghỉ ngơi.”

Ninh Hiểu Dũng trợn lớn con mắt hệt như nhìn thấy quỷ, Vu Phong trước nay không có tính lệ thuộc nhất cư nhiên nói về nhà với bọn họ, đây đúng là chuyện kỳ lạ, nhưng mà hắn và Đặng Vũ Phong đều rất thức thời mà không hỏi thêm nữa.

Chỗ ngồi của đại học cùng cao trung so ra tự do hơn chút, bọn họ có thể lựa chọn bạn học thân thiết vớ mình cũng ngồi một dãy, thời điểm giáo sư ở trước mặt giảng bài cũng sẽ không có quá cố gắn đi tìm học sinh nào có đến hay không, đại học đều là dựa vào tự giác.

Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu Dũng hôm nay chiếm cứ một dãy bàn cuối cùng trong phòng học, bọn họ muốn thương lượng chuyện gì giáo sư cũng nghe không nổi, Vu Phong nói chuyện xưa nay là khuynh hướng ngữ khí ra lệnh, trong đám bạn anh là chủ đạo, Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu Dũng trước giờ sẽ không làm chút chuyện ngỗ nghịch, hoặc giả là nói những lời ngỗ nghịch, đây là phương thức đối xử với nhau trong đám bạn của bọn họ, kỳ thật Vu Phong đối với bọn họ cũng không tệ, trên mặt khí thế anh tóm lại là có khả năng áp chế bọn họ.

Khi tiết học được một nửa, Vu Phong đột nhiên báo cho bọn họ, “Tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ.”

Ninh Hiểu Dũng bởi buổi tối cả đêm không có ngủ đủ bị câu nói này làm tỉnh lại, Đặng Vũ Phong cố gắng giương mí mắt nghe giảng cũng lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn Vu Phong, trong phòng học vang lên tiếng giảng bài thông qua microphone như trước, những bọn họ ai cũng nghe không vào giáo sư đang nói cái gì, mặt trời buổi sáng cũng đang rất chói chang, lá cây đầy sức sống bắt đầu tiến vào trạng thái bị phơi nắng.

Đặng Vũ Phong đẩy đẩy cặp kính mắt trên mũi hắn, cặp kính này rất hợp khuôn mặt (?), đôi mắt khôn khéo trước nay bị giấu sau cặp kính, lấy hình tượng tư văn ôn hòa xuất hiện trước mắt người, rất nhiều sinh viên nữ thích loại hình như hắn yêu mến, thư tình lén lút sến súa gửi đến nhận được không ít.

“Cậu chưa tới ba mươi tuổi.” Đặng Vũ Phong đối với điều khoản pháp luật vẫn là có hiểu biết nhất định, mà Vu Phong cũng rõ ràng giống như vậy.

Vu Phong trầm mặc, anh xoay đầu hướng phía ngoài của sổ nhìn con chim sẻ đậu ở trên cành cây, nhớ đến bé con bám ở khung cửa nhìn anh, một mạt tình tự âm thầm dâng lên trong lòng, anh chậm rãi nói, “Đứa trẻ đó các cậu tối qua cũng gặp rồi.”

Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu Dũng hai mặt nhìn nhau, tin tức này đến quá nhanh, bọn họ còn chưa có tiêu hóa được. Nguồn :

Vu Phong không lên lớp tiết học buổi chiều, anh đến khu thương mại mua mấy bộ quần áo, tuổi tác của bé con tầm bốn năm tuổi như vậy, khi mua quần áo cũng là hỏi nhân viên bán hàng rõ ràng trước, người bán hàng trẻ tuổi ở lúc anh rời đi tiếc hận than thở, chàng trai trẻ tuổi như vậy cư nhiên có con trai bốn năm tuổi, đúng là bất khả tư nghị.

Đội nắng chói của ngày hè, Vu Phong trở về nhà đã là cả người mồ hôi, đương lúc anh mở cửa ra trong nhà so với thời điểm anh rời đi càng gọn gàng ngăn nắp hơn, bé con đang chổng cái mông nhỏ chuyển động qua lại, kéo theo quần quá dài quá khổ trên người bé dùng khăn ướt lau sàn, đôi tay bé xíu ra sức mà chà sát tấm ván, thật đúng là nhìn không ra thân thể nhỏ như vậy lại có khí lực lớn đến thế.

Thấy Vu Phong trở về, bé nửa quỳ ở trên mặt đất nắm lấy khăn lau xoay cổ nhìn hướng Vu Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi tràn đầy nét cười ngọt ngào, thanh âm của bé vẫn là thật nhỏ như vậy, “Anh trai, anh đã về rồi ạ.”

Một khắc ấy nhìn thấy nụ cười thuần khiết trên mặt bé con, Vu Phong không biết trên mặt mình là biểu tình gì, anh nhẹ ừ một tiếng coi như trả lời, tiện tay đóng cửa lại, đem những thứ trong tay thả lên chiếc sô pha cổ xưa, sàn nhà được lau đến bóng loáng sạch sẽ, nhìn thấy thực thoải mái.

Vu Phong về phòng thay bộ quần áo đã bị thấm ướt mồ hôi, thời điểm lần nữa đi ra thấy bé con đang cố sức mà bưng một chậu nước bẩn chạy đến phòng tắm, là đổ nước bẩn đi, nhìn thân hình nho nhỏ kia, không hiểu sao lại có tư vị không đúng, anh theo bé con đến phòng tắm, nước bẩn bị đổ hết, Vu Phong đoạt lấy cái chậu trong tay bé.

“Lại đây.” Vu Phong nói chuyện trước nay rất giống mệnh lệnh, bé con ngoan ngoãn mà đi đến bên người anh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.

Vạt dưới của quần áo bị bé con làm cho thật bẩn, Vu Phong đem quần áo bị ướt một nửa cởi xuống ném vào trong máy giặt, sau đó ôm lấy cơ thể nỏ bé trần trụi có mùi thuốc cao nhàn nhạt trên mình đi về phòng khách, quần áo mới mua về chưa giặt, nhưng hiện tại thời điểm đặc biệt, Vu Phong vẫn là lấy một bộ cho bé con mặc, kì thật chính là áo T-shirt nhỏ màu vàng có in hình Anh em Hải Nhĩ ở trần và quần cộc vải bông màu lam rộng rãi.

Bé con lần đầu tiên được mặc quần áo mới ngồi ở trên đùi Vu Phong cũng không dám động đậy, chớp đôi mắt to liền chảy xuống hai giọt nước mắt lóng lánh, bé đem nước mắt cọ lên trên quần áo của Vu Phong, ôm lấy cổ anh nhất định không buông tay.

Vu Phong nhìn đến bàn chân trần của bé mà không dám dùng sức vỗ lưng bé, khuôn mặt cứng ngắc nói, “Quên mua giày cho em rồi.”