Phù Thủy Xuyên Qua, Chi Nữ Phụ

Chương 18



Trong căn phòng lớn lấy tông màu trắng làm chủ đạo yên tĩnh dị thường, lúc này không dưới chục lão sư nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi cùng họ trên chiếc bàn dài .Có đánh giá,có kinh thường,có thưởng thức... nhưng cho dù họ có dùng đủ loại ánh mắt gì thì nữ sinh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ,nở nụ cười dịu dàng để đón tiếp.

Thầy Hiệu Trưởng nghiêm nghị nhìn Tư Đồ Lạp Vi một lúc,sau đó mới nghiêm khắc nói:

- Tư Đồ Lạp Vi chúng tôi nghi ngờ em gian lận trong kì thi vừa rồi!

Sau khi nghe được câu nói của Hiệu Trưởng,cô chỉ phát ra một tiếng "A" xem như đáp lại lời của Hiệu Trưởng sau đó cũng không phản ứng gì nhiều.Hiệu Trưởng nhìn Tư Đồ Lạp Vi giây lát sau đó lại nói tiếp:

- Theo thầy được biết thông qua các giáo viên đang dạy và kết quả những năm học vừa rồi của trò!Thì ngoại trừ môn ngữ văn có chút thành tựu ra thì hầu như thành tích các môn còn lại chỉ tương đối khả quan thậm chí môn toán và anh văn luôn nằm trong top cuối toàn trường.

- Nhưng kết quả thi lần này lại rất ngoài ý muốn,khiến chúng tôi rất bất ngờ.Em phải biết rằng người từng đạt điểm số cao nhất năm thứ 10 toàn trường chỉ vừa được 525 điểm.Trong khi em môn nào cũng được tối đa 150 điểm,tổng điểm là 750.

Thầy Hiệu Trưởng nói xong cùng các lão sư hướng ánh mắt tới trên người Tư Đồ Lạp Vi như đang chờ đợi cô cho họ một câu trả lời thỏa đáng.Tư Đồ Lạp Vi kể cả lúc này khóe môi vẫn tươi cười nhẹ nhàng như cũ, giọng điệu ngọt ngào ôn hòa nói:

- Gian lận?Vậy xin hỏi mọi người nói em gian lận bằng cách nào ạ?Em nhìn bài của ai dưới hai đôi mắt của hai vị giám thị đây!Nói em xem trộm đáp án?Trong khi em còn chưa biết được trong đề có bao nhiêu câu hỏi, xin hỏi em làm gì để lấy được tần ấy đáp án.

Tư Đồ Lạp Vi nhất thời các thầy cô hai mặt nhìn nhau,nhỏ giọng bàn tán.Sau đó một lão sư cất tiếng:

- Chúng tôi không biết em dùng bằng cách nào nhưng điều này cũng không thể chứng minh một người chưa từng lọt vào top 100 nay lại lấy được vị trí thứ nhất toàn trường.Điều này hoàn toàn không có khả năng!

Tư Đồ Lạp Vi nghe thế liền bình thản đáp:

- Nếu mọi người đã nói em gian lận.Vậy xin cho em được xem chứng cứ!

- Bằng chứng thì không nhưng nhân chứng thì lại có một mà người này chắc em cũng không xa lạ gì. - Hiệu Trưởng lão sư vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị nói chuyện với cô sau đó hướng ngoài cửa phòng nói.

- Được rồi!Em liền đi vào đi!

Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn về phía cửa phòng, người vừa tiến vào không ai khác chính là người bạn thân trên danh nghĩa của Tư Đồ Lạp Vi: nữ chính Bạch Băng Dao.

Bạch Băng Dao yếu đuối đi đến hướng về phía các thầy cô nhẹ cuối đầu chào , dáng vẻ khá tiều tụy đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng buồn bã giống như vừa mới khóc xong không lâu hướng Tư Đồ Lạp Vi nhìn đến chốc lát liền buông mắt.

Trong lòng Tư Đồ Lạp Vi hô hào:"Mới gặp không lâu trình độ diễn xuất của nữ chính đã nâng lên một tầm cao mới.Cái vai diễn học sinh ngoan ngoãn trong mắt thầy cô và cái vẻ đạo mạo vì lo lắng cho bạn tốt là cái gì thế này?"

Hiệu Trưởng dường như muốn nhanh chóng giải quyết nhẹ bảo Bạch Băng Dao:

- Em có thể nói rồi!Nói tất cả những gì em biết đừng che dấu, như thế không tốt lại càng hại bạn.

Bạch Băng Dao yếu ớt gật đầu sau đó lại nhìn Tư Đồ Lạp Vi lần nữa như hạ quyết tâm cắn môi nói:

- Ngày đầu tiên thi ngữ văn, trong khi em ngẩn đầu lên suy nghĩ vô tình thấy...Vi Vi không biết bằng cách nào lấy ra một đôi giấy đầy chữ để dưới lén lút ghi chép lên bài thi phía trên.Lúc đó,em cũng chỉ thấy có chút kỳ quái nhưng do không thấy rõ nên cũng không để ý lắm.Nhưng các môn tiếp theo cũng vậy...nhưng ngay cả môn anh văn thì em đã minh bạch.Lúc đó sau khi thi xong môn Anh Văn em đã cố ý đến khuyên bạn ấy nhưng...nhưng mà cậu ấy,cậu ấy... - Nói tới đây nước mắt trào ra muốn bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu làm cho người khác thấy liền muốn che trở.

Một vị lão sư khác nóng nảy hỏi:

- Làm sao?

Chỉ thấy Bạch Băng Dao cuối gầm mặt xuống nhẹ giọng nói:

- Cậu ấy chẳng những không nghe em khuyên can... mà còn uy hiếp em không được nói ra nếu không... nếu không sẽ cho các bạn cô lập em! - Giọng nói nhỏ dần nhỏ dần nước mắt như chuỗi ngọc thi nhau rớt xuống.

Đến thời điểm này ánh mắt mọi người dùng để nhìn Tư Đồ Lạp Vi cũng không đơn giản như trước hoàn toàn là tức giận ngay cả Hiệu Trưởng cũng không nhịn được phẫn nộ.

- Vi Vi tớ biết lúc này cậu rất hận tớ nhưng... nhưng mà cho dù từ nay cậu có cắt đứt quan hệ với tớ... mọi người xung quanh cậu xa lánh tớ... thì tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi!Dao Dao ,xin lỗi cậu. - Bạch Băng Dao dùng đôi mắt không thể chân thành hơn nhìn Tư Đồ Lạp Vi sau đó xoay người chạy khỏi phòng.

- Tư Đồ Lạp Vi, em còn gì để nói nữa hay không? - Thầy Hiệu Trưởng áp chế xuống giận giữ trong nội tâm,giữ vẻ bình tĩnh đối cô nói.

Vẻ tươi cười biến mất thay vào là sự lạnh nhạt, nghiêm túc nói:

- Em không phục!

Chưa đợi bất cứ ai phản bác liền nói tiếp:

- Em khẳng định lần nữa.Em - Tư Đồ Lạp Vi không hề dùng bất cứ biện pháp nào gian lận.Nếu đã không tin thì không bằng ngay bây giờ các thầy cô cứ ra đề đi em sẽ giải ngay lập tức!

Thầy Hiệu Trưởng cùng các thầy cô nói một hồi liền đưa ra quyết định:

- Tuy hơi đơn giản nhưng cũng xem là biện pháp tốt!Được rồi Trần lão sư ,thầy ra đề trước đi.

Trần lão sư là người dạy môn toán lớp Tư Đồ Lạp Vi nổi tiếng là dạy rất giỏi đồng thời cùng khó tính lại cổ hủ.Trần lão sư lôi từ trong cặp sách ra một quyển sổ, sợ gần nếu học sinh lâu năm học lão nhìn thấy ai cũng phải xanh mặt này chẳng phải là tổng những đề thi khó nhất do lão sưu tầm sao?Quyển này dùng để bồi dưỡng học sinh giỏi hay có công dụng dùng để trị những tên học trò lười có chút bản lĩnh.

Ông chọn vài phút liền viết một đề toán mà ông cho rằng cực khó lên bảng (bảng này là dùng để ghi kế hoạch nên không cần thắc mắc tại sao trong văn phòng lại có).Với cái đề này ngay cả lão cũng đã tốn không ít thời gian đau đầu mới làm ra được.

Trong mắt mọi người ,cô là mất gần nửa phút đơn thuần đi đến phía bảng trắng nhưng trong không biết rằng khoảng thời gian này Tư Đồ Lạp Vi đã giải xong đề bài trên bảng.Nếu Trần lão sư biết được sự thật không biết có bị cô làm cho hộc máu hay không.

Sau khi Tư Đồ Lạp Vi từ chỗ ghi đề về chỗ liền nhận được câu châm chọc của một lão sư:

- Sao rồi,có phải là không biết làm hay không?

Ngươi hỏi vì sao?Đương nhiên là vì Tư Đồ Lạp Vi trong mắt người khác chỉ mất tầm một phút để làm bài.Này nếu ngươi đã biết tính tình Trần lão sư liền biết cái đề này không đơn giản rồi!Làm sao chỉ mất nhiêu đó thời gian mà đã hoàn thành được.

Hiệu trưởng nhìn về phía Trần lão sư:

- Lão Trần, thế nào?

- Cái này...không thể nào?Để tôi xem kỹ lại một chút! - Trần lão sư hô to nói sau đó lại đi về phía bảng đẩy đẩy gọng kính săm soi từng chữ con số trên bảng.

Nhóm lão sư cùng hiệu trưởng đồng thời chờ câu phán xét của ông,thì chỉ thấy Trần lão sư đi về phía Tư Đồ Lạp Vi kích động nói:

- Em có đồng ý làm học trò của thầy?

Câu này nghe thì có vẻ không có gì đặc biệt nhưng phải biết rằng lão cổ hủ này không phải giáo viên bình thường.Học trò đã được lão nhận định không chín thì mười đều là những người có máu mặt hiện tại, nên không thể không nói Trần lão sư ở phương diện dạy học vô cùng nổi tiếng.