Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 37: Vay tiền



Editor: Masha

“Ai nha, ta còn là bà mối của nhị tiểu tử Triệu gia và cô mà, bất quá cũng đã qua rất nhiều năm, cô không nhớ được cũng là bình thường.” Bà mối vui vẻ ra mặt, “Lúc trước ta đã cảm thấy cô và nhị tiểu tử Triệu gia là trời sinh một đôi, hiện tại hai người đều ở trấn trên sao? Xem đi, không phải đang sống rất tốt sao?”

Bà chủ tú phô kết bạn đều là người có tiền, bà mối còn tưởng rằng hai người Lý Lê Hoa cũng là có tiền, còn dọn tới trấn trên. Cho nên mới nói như vậy.

Lúc trước hai nhà đều không đồng ý hôn sự này, một bên ghét bỏ đối phương không phải người đọc sách, một bên ghét bỏ đối phương đọc sách làm trong nhà bại lụi, nữ nhi gả đến đây, khẳng định không có của hồi môn.

Hai nhà như vậy hai nhà thế nhưng bà có thể nói thành công, nhắc tới hôn sự này, bà mối cảm thấy nở mày nở mặt.

Cho nên dù đã qua mấy năm bà mối vẫn còn nhớ rõ Lý Lê Hoa.

Một nguyên nhân nữa là, cô nương Lý gia và tiểu tử Triệu gia, lớn lên đều thực không tồi, cùng ở nông thôn nhưng hai người này không giống những người khác, đều trắng nõn sạch sẽ.

Lý Lê Hoa vừa nghe, vậy mà còn gặp được bà mối của Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh ban đầu, người này làm mai cũng thật tốt. Lý Lê Hoa thầm nghĩ.

“Hóa ra là ngài sao, hiện tại ngài còn có thể làm mối ở trên, thật ấn tượng!”

Lời dễ nghe ai cũng thích, bà mối vui vẻ ra mặt, “Cũng vậy thôi, ta á, chỉ trông cậy vào miệng lưỡi để sinh sống, bằng không mấy miệng ăn trong nhà sống như thế nào, ta còn chờ làm mai được mười mấy hai mươi năm, đến lúc đó nói không chừng còn có thể làm mai cho con cái của cô đó. Cô có mấy đứa con?”

“Còn chưa có đâu.” Lý Lê Hoa nói.

Bà mối cảm thấy mình hỏi câu không nên hỏi, bất quá làm bà mối, đương nhiên biết lúc nào nói lời nào, “Ta cả đời này nhìn thấy chuyện này cũng nhiều, còn có rất nhiều người mười năm mà bụng còn không có động tĩnh, nhưng mười năm sau, cứ như sinh heo con, con cái mỗi năm một đứa, hai người đều còn trẻ, không chừng qua đoạn thời gian nữa liền có. Cô đó, có việc làm ăn gì thỉnh chiếu cố đến ta, ta làm mai, tuyệt đối sẽ làm hai bên đều vừa lòng.”

Bà mối quả là không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để kiếm tiền, thấy Lý Lê Hoa hiện giờ ở trấn trên, còn có quan hệ tốt với bà chủ tú phô, vì thế chủ động chào hỏi, sau đó thuận lý thành chương đem ý tứ của mình nói ra.

Bởi vì nàng và Triệu Thủy Sinh chính là do bà mối này làm mai, cho nên càng có sức thuyết phục lực.

Lý Lê Hoa cảm thấy, bà mối này sinh ý thịnh vượng, không phải không có đạo lý.

“Được, nếu thật có người muốn làm mai, ta nhất định đề cử bà.” Lý Lê Hoa cũng cười nói.

Từ nhà Lưu Đại tỷ trở về, thời tiết đã hơi hơi chuyển lạnh.

Trên đường người đi đường đã mặc áo kép.

Lý Lê Hoa nghĩ nghĩ, đi tiệm may, nàng muốn mua chút bông, năm nay làm nhiều thêm mấy cái chăn bông, chăn bông trước kia mang lại đây đã cũ, đã không còn ấm áp, cho dù thời điểm mùa hè nóng nhất, lấy ra phơi rồi vẫn không ấm áp bằng chăn bông mới.

Tiệm may bán bông, cũng có thể giao hàng tận nhà, Lý Lê Hoa mua mấy chục cân bông, lại chọn chăn, giao tiền đặt cọc trước, người của cửa hàng sẽ giao hàng tận nhà.

Chờ nàng về đến nhà, cha Lê Hoa đã đi rồi.

“Sao hôm nay cha không ở lại ăn cơm?” Lý Lê Hoa nhìn trong phòng không có người, nàng nhớ rõ cha mình hôm nay sẽ đến.

Triệu Thủy Sinh nói: “Nửa canh giờ trước ông ta đã đi trở về.”

Kỳ thật là bởi vì giữa trưa đã đến giờ ăn cơm, Triệu Thủy Sinh muốn đi nấu cơm, mà vị cha vợ kia cảm thấy quân tử xa nhà bếp, người đọc sách không nên đi phòng bếp nấu cơm, cho nên không đồng ý Triệu Thủy Sinh đi qua.

Nhưng cuối cùng không thắng nổi cơn đói, cho nên nhanhn chóng công đạo Triệu Thủy Sinh phải đọc sách cho tốt, đừng lãng phí công phu, mình thì đi về trước.

Lý Lê Hoa thực vô ngữ, “Vì sao không ra ngoài mua chút thức ăn?” Cho dù là bánh bao cũng được.

“Chắc là nhạc phụ không muốn tốn tiền của chúng ta?” Triệu Thủy Sinh nghĩ nghĩ nói.

“Vậy chàng vẫn chưa ăn gì?” Đừng nói với nàng là đến bây giờ còn chưa ăn cơm nhé. Thật là mười ngón không dính dương xuân thủy [1], cái gì mà quân tử xa nhà bếp, còn chưa trở thành quân tử đâu.

“Chờ nhạc phụ đi rồi, ta tự mình đi phòng bếp nấu một chén mì.” Chén mì này là hắn thật vất vả mới học được, nấu ăn nhìn thì đơn giản, kỳ thật với hắn mà nói, rất không dễ dàng, cũng may Triệu Thủy Sinh ban đầu biết nhóm lửa, bằng không ngay cả nước nóng hắn cũng không nấu được.

Triệu Thủy Sinh nhớ tới mẹ vợ mình, gả cho một trượng phu mà như nhiều thêm đứa con trai, đến bây giờ vẫn là mẹ vợ thêu thùa may vá nuôi sống cha vợ, hắn không hy vọng mình trở thành người như vậy, đương nhiên, cũng không hy vọng thê tử giống như mẹ vợ cực cực khổ khổ lo liệu việc nhà.

Mùa đông nông nhàn, phía trên lại bắt đầu chiêu mộ người đi đào lạch nước. Bởi vì năm nay trời hạn, phía trên cảm thấy do lạch nước không đủ nhiều, cho nên muốn đào thêm một cái lạch nước.

Thế nên, quan phủ lại bắt đầu tuyển người.

Đây mới là điển hình của lao dịch, ngày mùa đông, đi đào sẽ bị đông lạnh cả người, thật là chịu tội.

Lý Lê Hoa nghe ngóng được, lần này muốn không đi lao dịch, phải tốn hai lượng bạc mới có thể thoát. Thật là lòng dạ hiểm độc!

Hai lượng bạc, có người một năm còn kiếm không đến hai lượng bạc. Cho nên đại bộ phận người vẫn là lựa chọn đi lao dịch. Đại khái phải làm một tháng. Ăn ở đều trong túp lều.

Xem ra, đọc sách không đạt kết quả cao là không được, khó trách rất nhiều nhà cho dù không có tiền, cũng muốn cắn răng cung cấp cho hài tử trong nhà đọc sách, một khi thi đậu, tránh được lao dịch, có thể giảm được bao nhiêu tiền và phiền toái? Còn không có người nào dám tìm ngươi gây phiền toái.

Đoán chừng người Triệu Gia Trang đều chọn tự thân đi làm.

Thân thể của Triệu Thủy Sinh, đi làm công một tháng, còn không nằm liệt giường ư? Chuyện mất nhiều hơn được này, kiên quyết không thể làm.

Trước kia ai sẽ để hai lượng bạc ở trong mắt? Cho dù tùy tay thưởng cho hạ nhân, bọn họ cũng không chỉ thưởng hai lượng bạc.

Nhưng bây giờ thân phận bất đồng, hai lượng bạc là do bọn họ cực cực khổ khổ kiếm được, thật phải giao ra cảm thấy đau như cắt từng miếng thịt.

Nhưng người càng quan trọng hơn, Lý Lê Hoa cắn răng đem hai lượng bạc giao ra.

Không nghĩ tới nương Lê Hoa và tẩu tử Trần Thủy Liên cũng lại đây.

Trần Thủy Liên vừa thấy Lý Lê Hoa, liền lôi kéo tay nàng không bỏ, “Tiểu cô ơi, ngươi cần phải giúp giúp đại ca ngươi, chân hắn bị thương, nhà chúng ta chỉ có cha và đại ca ngươi hai nam đinh, phải có một người đi lao dịch, đại ca ngươi có thương tích, đi một tháng, trở về còn có thể lành lặn sao? Trước kia đều là đại tẩu không đúng, đại tẩu thực xin lỗi ngươi, nhưng Thạch Đầu và Tú Nhi không thể không có cha.”

Lý Lê Hoa sức lực lớn, rút tay khỏi tay Trần Thủy Liên, nghe xong Trần Thủy Liên nói, nàng có chút không cao hứng, chưa có chuyện gì mà đã đem đại ca mình trù ẻo?.

“Đại tẩu, ngươi phải nghĩ kỹ trước khi nói, đại ca ta đang tốt lành, sao lại kêu Thạch Đầu và Tú Nhi không có cha?”

Trù úm đại ca của mình, Lý Lê Hoa thực không cao hứng.

Nương Lê Hoa cũng khó chịu, cả đời bà chỉ có một nhi tử và một nữ nhi, lời nói còn chưa rõ ràng, đã khóc sướt mướt thành dáng vẻ gì vậy?

“Thủy liên, ngươi khóc như vậy làm gì?” Nương Lê Hoa tuy rằng cả đời hiền huệ, nhưng ngay lúc này, bà không thể bị con dâu chèn ép.

Triệu Thủy Sinh bởi vì không tiện, đi đến phòng khác tránh đi.

Nương Lê Hoa cũng ngượng ngùng, nói rõ mọi chuyện với Lý Lê Hoa.

Trước đó không lâu Lý Hạch Đào lên núi, bị một cục đá đè ép chân một chút, vốn dĩ lúc ấy cảm thấy không có gì, nhưng buổi tối khi rửa chân, đã bầm tím, qua mấy ngày, Lý Hạch Đào liền cảm thấy mơ hồ đau đau, mấy ngày nay càng đau đến không chịu nổi, lúc này mới thỉnh đại phu, vừa thấy, hóa ra là xương ngón chân cái bên phải bị nứt, lúc ấy không có chú ý, lúc này mới nghiêm trọng.

Ai biết lúc này, lí chính lại bắt người, mỗi nhà phải có một tráng nam đi đào lạch nước, tình huống Lý gia ai cũng biết, cha Lê Hoa căn bản không thể lao động, Lý Hạch Đào vốn có thể đi, nhưng hiện giờ nếu đi, chân hắn phải phế đi.

Chỉ là hai lượng bạc, bọn họ lấy từ nơi nào đây?

Vẫn là Trần Thủy Liên nghĩ đến Lý Lê Hoa bên này, cho rằng hiện tại trong nhà Lý Lê Hoa có tiền, cầu xin chút, là có thể bỏ ra.

Nương Lê Hoa vì nhi tử của mình, cũng đành bỏ qua mặt mũi lại đây.

Sự tình chính là như vậy, nương Lê Hoa nói: “Lê Hoa, nương biết các con đã phân gia cũng không nhận được gì, thân thể Thủy Sinh cũng không tốt, các con khẳng định cũng phải bỏ tiền, chúng ta lại cầu hai lượng bạc là quá khó xử cho các con. Chỉ là, con có thể nghĩ cách hay không, giúp chúng ta mượn hai lượng bạc, chờ về sau chúng ta sẽ trả lại, chân của đại ca con thật sự là không thể đi lao dịch.”

Trần Thủy Liên vừa nghe là mượn, liền có chút sốt ruột, hai lượng bạc, nói không chừng nói ngọt một chút, cô em chồng có thể cho không, nhưng mượn người khác, về sau không phải còn cần trả lại sao?

Nương Lê Hoa lại không để ý tới ánh mắt của Trần Thủy Liên, nhi tử và nữ nhi đều là cốt nhục của bà, cũng không thể vì nhi tử mà khiến cho nữ nhi cũng đi theo ăn muối với dưa.

Lại nói, lão nhân nhà mình khuyến khích con rể đọc sách, dẫn tới người nhà chồng nữ nhi đến náo loạn, bà còn cảm thấy thực xin lỗi nữ nhi và con rể, lại qua đây lấy tiền, Lý gia bọn họ đều thành người nào?

Nương Lê Hoa là người phân rõ thị phi, lúc trước con dâu đem nữ nhi con rể đuổi đi, bà còn cảm thấy áy náy đến tận bây giờ. Cho nên tiền lần này chỉ có thể là mượn.

Lý Lê Hoa nghe xong nói: “Nương, nữ nhi nhớ rõ tay nghề kim chỉ của nương cũng rất khá, như vậy đi, về sau nương làm việc thêu thùa, con giúp đỡ ngài nhận hàng của bà chủ tú phô để thêu, bà ấy xem ở phân lượng của con, sẽ ra giá cao hơn bình thường một chút.”

Nương Lê Hoa vội nói: “Tay nghề của nương có thể làm được sao?”

—————————

[1] Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.