Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 17: Một quỳ này



Editor: Masha

“Nhị đệ muội, các ngươi thật không biết suy nghĩ, nếu mua được ở phòng ở trong thị trấn mua, phòng ở này cũng nên là gia sản không phân ra, là sở hữu chung của cả nhà chúng ta, ta còn nói sao các ngươi lại hào phóng như vậy, phòng ở trong thôn cũng nhường ra, nói cái gì mà cho cha mẹ tiền dưỡng lão, không nghĩ tới, các ngươi cầm đầu to, chỉ đưa đầu nhỏ ra lừa gạt người, còn làm người trong thôn nói chúng ta khắc nghiệt các ngươi, các ngươi làm như vậy có còn lương tâm không?” Hà Thúy Cô lời lẽ chính đáng nói.

“Đúng vậy!” Triệu Xuân Hoa nói: “Có thể mua một phòng ở lớn như vậy, hẳn phải tích cóp được rất nhiều tiền riêng, cha và nương ngay cả cơm cũng ăn không no, hai người các ngươi lại ở trấn trên hưởng phúc, lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi sao?”

Lý Lê Hoa nghe xong, giật mình nói: “Ai nói với các ngươi, chúng ta mua phòng ở trong trấn trên?”

Triệu Xuân Hoa lập tức nói: “Đừng giả mù sa mưa, chúng ta đều đã biết, còn muốn gạt chúng ta, nói cho các ngươi, phòng ở này là của cả nhà, muốn ở cả nhà cùng nhau ở, các ngươi như vậy, quả thực rất quá đáng!”

Triệu bà tử càng lăn lộn trên mặt đất, kể ra mình làm nương ngậm đắng nuốt cay như thế nào nuôi lớn nhi tử, lại cưới tức phụ cho hắn, nhưng nhi tử vừa cưới tức phụ đã quên nương, lại có thể thiết kế để bọn họ được phân gia, làm như bọn họ bị đuổi khỏi nhà, kỳ thật đầu to đều bị hai kẻ không có lương tâm này cầm đi, sao bà lại mệnh khổ như vậy, gặp phải nhi tử và con dâu như thế.

Lý Lê Hoa nghe xong, đỏ hốc mắt, “Nương, chúng ta thật sự không có mua phòng ở trong trấn trên, ngài khẳng định là nghe lầm, nếu không thì là có người xúi giục ngài, chúng ta làm gì có tiền mua phòng ở chứ. Lúc trước, chúng ta đã đưa phòng ở duy nhất cho ngài và cha, xác thật đã nghĩ phòng ở là tiền dưỡng lão để hiếu kính hai người, chúng ta chỉ là phát hiện rất nhiều rết và loài bò sát trong căn nhà cũ, ở cả đêm sẽ không chịu nổi, cho nên mới nghĩ lên trấn trên tìm việc làm, thật sự không phải gạt các người cất giấu tiền riêng.”

“Ta phi! Nói thật dễ nghe, vậy các ngươi hiện tại đang ở trong cái gì? Chẳng lẽ ở trong nhà tranh? Ta và cha ngươi đều còn ở phòng đất đó, các ngươi lại có thể ở trong sân viện tốt như vậy, đem hai vợ chồng già chúng ta trở thành gì?”

Triệu Thủy Sinh nói: “Nương, đừng nói nữa, Lê Hoa nói không có sai, phòng ở này cũng không phải chúng ta mua. Vì sao một mảnh hiếu tâm của chúng ta, ở trong mắt ngài, lại thành đáng giận như vậy? Lúc trước ta chưa được Lê Hoa đồng ý, đã đưa phòng ở Lê Hoa dùng của hồi môn xây cho ngài và cha, là thật tâm muốn hiếu thuận với các người, Lê Hoa không nói một câu, đã đồng ý, cũng do nghĩ ngài và cha là cha mẹ chúng ta, ta thật rất xin lỗi Lê Hoa, về sau chúng ta không có chỗ ở, mới đến trấn trên, căn nhà cũ vài thập niên không có người ở, căn bản không ở được, chúng ta sợ người bị bệnh càng tốn nhiều tiền, cho nên mới chạy lên trấn trên, nhờ cơ duyên xảo mới kiếm được phòng ở này, nương, chúng ta sống tốt, cũng sẽ không lại đi phiền toái các người, ngài coi như đau lòng nhi tử đi.”

Vốn dĩ lần ầm ĩ này, hàng xóm chung quanh đều ra xem náo nhiệt, ban đầu nghe đám người Triệu bà tử nói, còn cảm thấy hai vợ chồng này làm việc không đạo nghĩa, là cái bạch nhãn lang, nhưng dáng vẻ hai vợ chồng này giống như không có nói dối, kỳ thật mọi người đều có thể biết được đúng sai qua cách nói chuyện, cũng rõ ràng chuyện rốt cuộc là như thế nào.

Hơn nữa ba người này diễn xuất rất đối lập với hai vợ chồng, hai vợ chồng chính là sơn dương đáng thương, ba người kia chính là sói đói hung thần ác sát, đến bây giờ cũng không buông tha hai người bọn họ.

“Ngươi có phải là mẹ không vậy, nhi tử người sống tốt, ngươi không thay hắn cao hứng, ngược làm ầm ĩ ở đây, ngươi có ý gì, ban ngày ban mặt, có còn để cho người khác an tĩnh hay không?”

“Còn có hai người các ngươi, một người là tẩu tử, đã phân gia rồi, một người là cô, đã là bát nước hắt ra ngoài, nếu là khuê nữ của ta đã gả chồng, còn trộn lẫn với nhà mẹ đẻ thế này, ta sẽ đuổi đến tận chân trời đi!”

“Ngươi không biết đấy thôi, đầu năm nay, gậy thọc phân đặc biệt nhiều, không chịu nổi người khác sống tốt, chính là tiện nhân!”

“Ngươi nói ai đó, nói ai đó, đây là chuyện nhà của chúng ta, các ngươi chen vào làm gì?” Hà Thúy Cô và Triệu Xuân Hoa nghe xong lời này cũng tức giận không chịu nổi.

“Các ngươi nháo lớn tiếng như vậy, làm ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta đương nhiên có thể nói!”

Ai sợ ai chứ, bọn họ chính là địa đầu xà! [1]

Triệu bà tử vừa thấy chuyện không thành, liền đứng lên, muốn vọt tới trong phòng, tìm cuộn dây thừng làm bộ muốn thắt cổ.

“Mau ngăn lại, thật chưa từng gặp qua ai như vậy!”

Lý Lê Hoa tức muốn nghẹt thở, Triệu bà tử này thật sự không muốn bọn họ sống an ổn một chút nào.

“Nương, bà rốt cuộc muốn như thế nào?” Triệu Thủy Sinh thực bình tĩnh hỏi, chẳng qua ánh mắt kia, làm Triệu bà tử nhìn thấy mà hơi run, bất quá bà ta cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, liền ngẩng đầu nói: “Ta cũng không cần gì, chính là phòng ở này nếu là mua trước khi phân gia, vậy nên là của ta và cha ngươi, các ngươi không có tư cách ở đây, nhanh đưa khế nhà cho ta, dọn ra đi, ta sẽ không so đo!”

“Vị lão thái thái này, ngươi bảo ai dọn ra vậy?” Bà chủ tú phô mang theo tiểu nhị cửa hàng tới, vừa lúc nghe được những lời này.

“Ngươi là ai? Quản chuyện nhàn sự làm gì?” Triệu Xuân Hoa không khách khí nói với bà chủ tú phô.

“Ha hả, thật là kỳ quái, các ngươi đến viện nhà ta gây chuyện, còn hỏi ta là ai, có phải chờ ta gọi người nha môn đến, các ngươi mới biết được ta là ai hay không.” Bà chủ tú phô cười lạnh nói.

“Nhà của ngươi? Sao có thể, đây rõ ràng là nhà của chúng ta!” Ngay cả Hà Thúy Cô cũng không nhịn được mở miệng, ả vốn chỉ nghĩ châm ngòi thổi gió, lấy được viện này vào tay, đây chính là một số tiền lớn, hai vợ chồng lão nhị nếu dám gạt mọi người, ở trong sân viện tốt như vậy, bắt họ phải nhả đồ ra.

Ai biết, hiện tại lại nghe được là nhà của người khác!

Chuyện này sao có thể?

“Nhà các ngươi? Thật nực cười! Viện này là ta dùng bạc để mua, trong nha môn đã có khế thư, muốn chúng ta cùng đi nha môn giằng co hay không, xem thử rốt cuộc là ai đang nói dối? Nếu là các ngươi nói dối, gậy gộc trong nha môn cũng không phải để không! Dám náo loạn trong viện của ta, cũng không hỏi thăm thử xem, ta là ai!”

Đám người Triệu bà tử nhìn bà chủ tú phô mặc đồ cũng tốt, mang trang sức cũng đẹp, rõ ràng là kẻ có tiền, bọn họ chỉ là nông dân chân đất, tất nhiên không thể so với bà.

Triệu bà tử cũng không nháo muốn thắt cổ nữa, ngoài miệng còn nói, “Ngươi nói là viện của ngươi, vậy vì sao nhi tử và tức phụ ta ở nơi này?”

Bà chủ tú phô nói: “Ta thích! Nhà của ta ta thích cho ai ở thì cho người đó ở, ngươi quản được sao?”

Làm ba người nghẹn muốn hộc máu!

Các nàng thật đúng là không quản được, nhà của người ta, thích cho ai ở thì cho người đó ở!

Bị nghẹn nên nhất thời xúc động Triệu bà tử lại nói với Triệu Thủy Sinh: “Thủy Sinh, ngươi nếu còn nhận ta là nương, thì không được phép ở trong cái nhà này! Dọn ra cho ta!”

Con mẹ nó! Khinh người quá đáng! Lý Lê Hoa quyết định bất chấp tất cả, đời trước nàng thật chưa từng quỳ trước mặt ai, cho dù là người nhà mẹ đẻ, cũng bởi vì thân phận nàng, cũng phải quỳ xuống trước nàng! Ngay cả Thái Hậu nàng cũng chỉ hành lễ.

“Nương, chúng ta thật sự không có nơi để đi, ngài không nên ép chúng ta rời đi.” Lý Lê Hoa “thình thịch” lập tức quỳ gối trước mặt Triệu bà tử. Trong mắt Triệu Thủy Sinh có hung quang, bất quá cũng làm theo quỳ gối trước mặt Triệu bà tử.

Người chung quanh xem náo nhiệt thật sự là không nhịn được, “Ngươi như vậy cũng gọi là nương sao? Ngươi không cho nhi tử và tức phụ ngươi ở nơi này, ngươi bắt bọn họ ở nơi nào, ở trong miếu hoang sao? Hay ngươi có chỗ nào cho bọn họ ở?”

“Đúng vậy, vì xả tức giận, làm cho nhi tử của mình không có chỗ ở, đây là mẹ ruột sao? Không phải là nhặt được chứ.”

“Các ngươi nhanh đứng lên, quỳ bà ta cũng vô dụng! Mọi người đều nói mẹ kế ác độc, không phải nữ nhân này là mẹ kế các ngươi chứ.”

“Mau cút đi, mau cút, chỗ của chúng ta không chào đón các ngươi!”

Ba người Triệu bà tử bị người một câu ta một câu, nhanh chóng không chịu nổi nữa.

Bà chủ tú phô xem như kiến thức được bà bà Lê Hoa muội tử là đức hạnh gì, quả thực là kẻ vô nhân tính!

“Ngươi nói không cho nhi tử và con dâu của ngươi ở đây thì không ở à? Ngươi thật là buồn cười, ngươi không cho nhi tử và con dâu nơi để ở, ta cho, ngươi còn không chịu. Phàm là làm mẹ, không có ai lại làm như vậy, Thủy Sinh huynh đệ, ngươi và tức phụ ngươi nhanh đứng lên đi, ta xem như hiểu rõ, người này không phải nương ngươi, bà ta là kẻ thù của ngươi. Ngươi cứ ở lại cho ta, ta xem bà ta có thể nói gì? Còn nói không nhận đứa con trai này, làm nương không giống nương, không nhận thì không nhận, ngươi không phải đã sớm đuổi người ta ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, hù dọa ai chứ. Bà ta ở thôn nào, đến nơi đó hỏi một câu, nói không chừng ngày thường còn ghê gớm lợi hại hơn nữa.”

“Vợ chồng các ngươi đừng sợ, chúng ta đều làm chứng cho các ngươi, không phải các ngươi không hiếu thuận, đầu năm nay, cha mẹ kỳ cục, là muốn bức tử con mình đang sống sờ sờ. Người ta đã quỳ xuống xin ngươi, ngươi còn muốn thế nào.”

Hà Thúy Cô thật sự không chịu nổi, nhỏ giọng nói với Triệu bà tử: “Nương, xem ra chuyện hôm nay chúng ta không chiếm được tiện nghi, vẫn nên chạy nhanh đi thôi.”

Viện này không phải của hai vợ chồng lão nhị, bọn họ náo loạn cũng vô dụng, nhưng vận khí của hai vợ chồng lão nhị này đúng là quá tốt, đã đến nông nỗi này, còn có người chia phòng cho bọn hắn ở, không phải nữ nhân này coi trọng lão nhị tiểu bạch kiểm đấy chứ.

Hà Thúy Cô càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng nghĩ, đến lúc thật sự là như vậy, Lý Lê Hoa chỉ có nước khóc.

Đến lúc đó, ả sẽ chờ chế giễu.

Hà Thúy Cô bổ não quá lợi hại, ngay cả việc này cũng nghĩ tới.

“Đi! Về sau ta sẽ không có đứa con trai này!” Triệu bà tử còn không quên buông lời hung ác.

Triệu Xuân Hoa cũng tung ta tung tăng đi theo rời đi.

Lần náo loạn này, Triệu Thủy Sinh cảm tạ hàng xóm hỗ trợ, bất quá cảm xúc của hắn không cao, mọi người đều biết, hôm nay hắn trải qua chuyện này, hẳn trong lòng rất khó chịu, đều an ủi hắn, bảo hắn nghĩ thoáng một chút. Đều nói con cái là nợ của cha mẹ, nhưng cha mẹ chưa chắc không phải là nợ của con cái.

“Hôm nay vì sao ngươi phải quỳ?” Hai người trăm miệng một lời hỏi đối phương. Không khỏi đều hơi buồn cười.

Lý Lê Hoa nói: “Lòng ta vẫn luôn nghẹn, cảm thấy mình không cần phải quỳ trước người khác, kỳ thật thân phận đã sớm không còn là thân phận trước kia, hiện giờ một quỳ này, xé rách kiêu ngạo trước kia của ta, đối với ta của hiện tại, chưa chắc không phải là chuyện tốt, còn nữa, khi đó ta quỳ, người khác đều đồng tình với chúng ta, nếu chỉ quỳ là có thể có hiệu quả tốt như vậy, ta quỳ cũng đáng.”

_________________

[1]:  Trích từ câu “Cường long bất áp địa đầu xà” – 强龙不压地头蛇 – qiáng lóng bù yā dì tóu shé (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương –> phép vua thua lệ làng là đây).

Ý trong truyện là thôn dân chính là địa đầu xà không sợ Triệu bà tử.