Phù Thế Phù Thành

Chương 6: Tàn cuộc của người con gái thứ hai



Ngày sinh nhật lần thứhai mươi nhăm của Thiệu Giai Thuyên, Tạ Bằng Ninh không báo cho cha mẹ biết, màchỉ mời mấy người bạn thân cùng trang lứa của anh và mấy người bạn cũ của ThiệuGiai Thuyên ở thành phố G. Địa điểm được chọn vẫn là Cẩm Di Hiên. Tạ Bằng Ninhđặt một phòng, tổ chức sinh nhật đơn giản nhưng rất vui nhộn cho Thiệu GiaiThuyên.

Trừ mấy người họ hàngcùng tuổi của gia đình họ Tạ ra, những người khác Tuần Tuần đều không biết vànhững người này dường như cũng không biết cô. Cô cầm đồ uống ngồi trong góc,nhìn mọi người ôn lại chuyện cũ, hàn huyên về đời sống xã hội. Cho dù rất khôngmuốn công nhận, nhưng xét ở góc độ nào đó, cô giống một người đứng ngoài cuộc,dù người đàn ông ấy đêm hôm qua còn nằm bên cạnh cô.

Trì Trinh thì có vẻ hứngthú với hoàn cảnh hiện tại tốt hơn cô, trò chuyện với những người tới dự khá tựnhiên, trong vai trò chồng chưa cưới của chủ nhân tiệc sinh nhật, Trì Trinh đãhoàn thành việc chăm sóc Giai Thuyên một cách cẩn thận và lịch lãm. Xem ra,những lời khuyên nhủ của Tuần Tuần hôm qua đã có tác dụng nhất định. Rất rõràng là, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy trong nhà hàng, khi trở về anh đãkhông nói gì với Thiệu Giai Thuyên, thậm chí không hề tỏ thái độ gì với Tạ BằngNinh, người mà ngày hôm qua anh còn tuyên bố sẽ đánh cho một trận thật đau, ítnhất là đến giờ phút này còn chưa có chuyện gì xảy ra.

Tuần Tuần thấy hơi hốihận. Nếu lúc đó cô không ngăn Trì Trinh lại thì sẽ như thế nào? Để mặc cho anhta làm ầm ĩ lên ngay tại đó liệu mình có thấy hả dạ hơn không? Nhưng, ngay lậptức cô thấy coi thường ý nghĩ đen tối đó của mình, cô đã không làm được, saolại đem hy vọng gửi gắm vào người khác, đúng là chẳng ra sao. Hơn nữa, giải quyếtmọi sự nhanh chóng cũng không phải là nguyên tắc xử sự của cô.

Đèn tắt, những ngọn nếnđược thắp sáng, khi những ngọn nến được thổi tắt, đèn lại bật sáng. Hát bài hátchúc mừng sinh nhật, cầu ước, thổi nến, cắt bánh sinh nhật, mọi người đồngthanh nói lời chúc mừng, hoàng tử hôn công chúa, không khí đang đến hồi caotrào, diễn viễn quần chúng Triệu Tuần Tuần cũng khẽ vỗ tay theo. Trì Trinh đeolên cổ Thiệu Giai Thuyên một sợi dây chuyền lấp lánh, tiếng huýt sáo vang lên,không cần hỏi cũng biết được rằng món quà ấy không rẻ chút nào, nữ chủ nhânhạnh phúc cũng nở nụ cười đẹp mê hồn đáp lại.

Một lúc sau, Thiệu GiaiThuyên quay sang Tạ Bằng Ninh đang đứng bên cạnh, mỉm cười như muốn hỏi anhrằng hôm nay định tặng cô món quà gì. Tạ Bằng Ninh khẽ bảo cô bước sang mộtbên, rồi lôi từ chỗ cất giấu ra một chiếc túi, và điều khiến cho người ta thấyhồi hộp là hình như trong chiếc túi ấu có một con vật sống, nó đang động đậy.

Ngay cả Tuần Tuần bấtgiác cũng nghển cổ nhìn và hồi hộp chờ đợi. Sau khi Thiệu Giai Thuyên xuấthiện, chồng cô đã cho cô thấy những cảm giác rất mới mẻ. Thế nhưng, vào đúnggiây phút Tạ Bằng Ninh kéo chiếc khoá túi, cô mới giật nảy người lên như giậtnắp lon nước ngọt. Trước khi ra khỏi cửa, cô cứ thấy bồn chồn, vì sáng ra khôngnhìn thấy con mèo già đâu, cô đã tưởng nó chui vào góc nào đó ngủ say rồi, thìra nó đã bị người có tâm địa đem đến đây.

Giây phút này, cô thực sựbuồn thương cho con mèo, nó đã bị nhốt trong túi suốt mấy tiếng đồng hồ, chắcđã rất khó chịu. Khi chiếc khoá chưa kéo ra hết, con mèo màu lông vàng mà TuầnTuần rất quen thuộc không chờ được nữa vội chui ra. Lúc đầu Thiệu Giai Thuyênhơi sững lại, giây sau đôi mắt bỗng bỗng đỏ hoe. Lúc đầu cô còn định giấu điềuđó, đôi mắt mở to biểu hiện niềm vui bất ngờ, nhưng có lẽ cô tự cảm thấy nụcười đó không đẹp, nên quay mặt đi hít một hơi thật sâu, giọng nói có phầnnghẹn ngào.

Thiệu Giai Thuyên chìabàn tay về phía con mèo, Tuần Tuần chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô:“Phoebe, ôi Phoebe của ta. Mấy năm rồi không nhìn thấy mày, mày đã già thế nàyrồi ư?”.

Tuần Tuần định lên tiếngkhuyên ngăn, nhưng đáng tiếc là không kịp. Con mèo được nuôi một thời gian dàitrong nhà vốn rất sợ ra ngoài, huống chi lại bị nhốt trong túi đen mấy tiếngđồng hồ, nên vừa được thả ra, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng nhiều người cũng vớiánh đèn chói mắt như vậy, nó sẽ hành động theo bản năng như thế nào không cầnnói cũng có thể hình dung ra.

“Ối!” Mọi người chỉ kịpnghe thấy tiếng kêu thất thanh của Giai Thuyên, quay sang nhìn thấy cô đang giữchặt tay, khi cô xoè bàn tay ra, lòng bàn tay đầy máu. Trong lúc hoảng sợ conmèo đã cào lên tay của Giai Thuyên ba nhát rất sâu, lộ cả thịt bên trong, nhìnmà phát sợ.

Tạ Bằng Ninh giận dữ, giơchân định đá con mèo, lập tức bị Thiệu Giai Thuyên giữ lại.

“Không phải tội của nóđâu!”

Con mèo nhân cơ hội ấychui ra ngoài, nó sợ chạy cuống cuồng trong không gian hoàn toàn lạ lẫm, rồi vavào đám cốc chén, bánh ga tô ở trên bàn, đang chuẩn bị nhảy lên mấy chiếc bànthấp ở góc tường – trên chiếc bàn thấp ấy đặt rất nhiều nến thơm, còn rèm cửathì lại ngay sát bàn.

Tuần Tuần lo sẽ xảy rahoả hoạn, nên chẳng kịp nghĩ ngợi gì vội chạy tới chộp lấy con mèo. Con mèocong người lên như chiếc cung trong thế tấn công, Tuần Tuần cố tránh, rồi ôm nóvào lòng, vuốt ve nó. Quả không uổng công chung sống ba năm, con mèo cảm nhậnđược hơi hướng của người quen, không quậy phá như trước nữa, một lát sau thìnằm gọn lỏn và run rẩy trong lòng Tuần Tuần.

“Chả trách mọi người đềunói, mèo là loại động vật không có tình cảm, uổng cả công nuôi dưỡng, đúng làđồ súc sinh!”, Tạ Bằng Ninh hướng về phía con mèo quát lên. Tuần Tuần ôm lấycon mèo, tự nhiên cô cảm thấy dường như mình cũng trở thành đồng minh của conmèo gây tai hoạ.

“Sao tự nhiên tôi lại nảysinh ra cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy nhỉ!” Tạ Bằng Ninh cầm lấy tay của GiaiThuyên kiểm tra vết thương, Thiệu Giai Thuyên cố nén đau rụt tay về, nhưngkhông chống lại được với sức mạnh của Tạ Bằng Ninh.

Thiệu Giai Thuyên nhìncon mèo trong lòng Tuần Tuần, khẽ nói như tự chế giễu: “Khi tôi nhặt nó về, nómới chỉ to bằng ngần này, cứ bám riết lấy tôi, có đuổi cũng không đi. Thế màgiờ đây nó đã quên tôi rồi, đến người đi xa lâu ngày, mọi thứ cũng còn quên,huống chi là một con mèo”.

Tạ Bằng Ninh xem kỹ vếtthương trên tay Thiệu Giai Thuyên, nói dứt khoát: “Bây giờ cô phải đi tới bệnhviện, nếu không xử lý kịp sẽ nguy hiểm đấy!”.

“Không cần đâu, băng bómột chút là được thôi. Hiếm khi mọi người đều có mặt đông đủ như thế này, việcgì phải vì một chuyện nhỏ như vậy mà mất cả vui?”, Thiệu Giai Thuyên từ chối.

“Tối thấy cô không hiểutình hình rồi, tỷ lệ chết vì bệnh dại là một trăm phần trăm. Để tôi đưa cô đi,đi ngay bây giờ!”, Tạ Bằng Ninh nói, tay vơ vội chiếc áo khoác của mình. Nhữngngười họ hàng có mặt ở đó đều khuyên Thiệu Giai Thuyên nên nghe lời của Tạ BằngNinh, cẩn thận vẫn hơn. Thiệu Giai Thuyên đưa mắt nhìn Trì Trinh, anh cho haitay vào túi quần, mặt không biểu lộ gì.

“Đi bệnh viện đi! Có cầnanh đi cùng em không?”, Trì Trinh hỏi.

“Không cần đâu, để tôiđưa cô ấy đi là được rồi”, nói xong Tạ Bằng Ninh đã nắm tay Thiệu Giai Thuyênđi ra tới cửa.

Giữa chừng xảy ra chuyện,nhân vật chính đã rời đi, một lúc sau những người khách còn lại cũng lục đụckéo nhau ra về, căn phòng bị con mèo làm cho rối tung chỉ còn lại hai ngườichẳng phải khách cũng chẳng phải chủ.

Trì Trinh lấy một miếngbánh ga tô, ngồi xuống ghế, nói với Triệu Tuần Tuần lúc đó đang mải dỗ dành conmèo chui vào trong túi, với vẻ châm biếm nhẹ nhàng: “Chồng cô quả là một ngườitrọng tình, trọng người”.

Tuần Tuần lườm anh ta mộtcái vẻ tức giận. Đúng lúc đó người phục vụ đẩy cửa bước vào, đưa mắt nhìn cảnhtượng trong phòng, hỏi: “Xin hỏi, ai là người thanh toán hoá đơn ạ?”.

Tuần Tuần ngớ người rađưa mắt nhìn sang người “đồng hành” bên cạnh, thì thấy Trì Trinh đang cúi đầunhặt những miếng hoa quả trên miếng bánh ga tô, làm như không nghe thấy gì,điệu bộ quý tộc, hào phóng trước đám đông giờ không biết biến đi đâu mất rồi.

Tuần Tuần nhắm mắt lạirồi lại mở mắt ra, để xác định rằng chắc chắn mình không thể thoát được, mớichìa tay cầm hoá đơn, khi những con số trên hoá đơn đập vào mắt cô, Tuần Tuầnlại cảm thấy một nỗi buồn bực khó nói.

Lúc này Trì Trinh mới tòmò vươn người ra nhìn, tặc lưỡi mấy cái, nói: “Chồng cô hào phóng thật đấy, chỉcó điều trí nhớ của anh ta không được tốt cho lắm”.

Tuần Tuần run run lục vícủa mình, Trì Trinh thấy cô lấy tiền từ bốn vị trí khác nhau, rồi đếm đi đếmlại, còn lấy thêm một cái thẻ ngân hàng một cách tuyệt vọng, như vậy mới thoátkhỏi cảnh bị giữ lại nhà hàng.

Trong lúc chờ nhân viênphục vụ viết biên lai, Tuần Tuần ôm con mèo, ngồi ủ rủ trên ghế, chẳng còn tâmtrí nào mà nghĩ đến điệu bộ, kiểu cách đoan trang, vẻ mặt cứ ngây ra.

Tuần Tuần chợt nhớ đếnmột bài hát, đó là bài Không giữ lại củaVương Phi, chỉ có điều ca từ phải thay mấy chữ.

Bài hát đó hát như thếnào nhỉ, à phải rồi…

Anh để lại cho em mườihai giờ, còn đôi giày thuỷ tinh thì dành cho người ấy,

Không một lời cho em,ngàn dặm xa hướng về người ấy,

Thể xác ở bên em, nhưngtrái tim thì dành cho người ấy,

Con mèo già để lại choem, nhưng trái tim thì dành cho người ấy,

Mọi việc trong nhà đểlại em lo, sự lãng mạn dành mang tặng cho người ấy,

Để lại cho em tờ hoá đơnthanh toán, còn sự vui vầy dành để cho người ấy

Để mặc chú rể họ ở lạivới em, anh – cháu trai họ đi cùng với người ấy.



Nếu còn có niềm vui, tôisẽ gặp ác quỷ!

Người xưa từng nói lấylời ca thay cho nước mắt, chắc cũng tương tự như chuyện này thôi.

Trì Trinh nhìn thấy vẻmặt của cô u ám, bèn hỏi có vẻ quan tâm: “Nhìn mặt cô không khác gì khi khó đẻ,suy cho cùng cũng chỉ là chuyện tiền nong chứ gì!”.

Tuần Tuần đáp: “Khôngliên quan gì đến anh”.

“Nào, lại đây, để tôi làmmột hiệp sĩ bàn tròn. Tôi sẽ đưa cô về.” Trì Trinh đặt miếng bánh ga tô xuống,phủi tay đứng dậy.

“Không cần đâu!”

“Đừng có cố tỏ ra mạnhmẽ. Hết xe buýt rồi, tôi nghĩ cô không còn đủ tiền để đi taxi đâu.”

“Tôi đã nói rồi, khôngcần anh phải lo cho tôi.”

“Can đảm đấy, ồ… đangnghĩ tới cái thẻ ngân hàng của cô à. Bây giờ mấy giờ rồi? Sắp đến cuối năm, vớitính cảnh giác như cô, chắc hẳn cô không thể không biết cảnh tượng một phụ nữđứng bên chiếc máy rút tiền giữa đêm khuya như thế nào, đúng không?”

Trì Trinh làm một độngtác bóp cổ, như kiểu bọn cướp hay làm. Bàn tay ôm mèo của Tuần Tuần cứ run lên,phong thái của Lưu Hồ Lan14 biếnmất, thay vào đó là hình ảnh của Lý Hương Lan15.

“Đi nào.” Trì Trinh nhâncơ hội ấy tiếp tục thuyết phục.

Tuần Tuần do dự nói: “Vẫncòn chưa viết xong hoá đơn”.

“Cô chỉ nghĩ được thếthôi sao, cô vẫn nghĩ rằng Tạ Bằng Ninh sẽ trả tiền lại cho cô ư?” Trì Trinhkhẽ đẩy lưng Tuần Tuần, thấy cô dịch về trước hai bước theo lực đẩy của mình,bèn châm biếm: “Có cần tôi phải lôi tay cô đi giống kiểu anh hùng cứu mỹ nhâncủa chồng cô không?”.

Tình thế đã thắng, nhữngbài điều tra về các vụ án cướp đêm của chuyên mục Pháp luật và Đời sống đã đánhbại ý chí của Tuần Tuần, cô ra khỏi nhà hàng cùng với Trì Trinh, anh ta đưa côđến một chiếc CC16phổbiến hạng thường.

“Hãy thử chiếc xe mới củatôi nhé”, Trì Trinh nói rồi đẩy cô ngồi vào vị trí ghế phụ, vẻ hứng khởi. Nhìnđiệu bộ vô tư của anh thì thấy dường như anh ta đã quên việc vừa mới đây ngườikhác đã mang bạn gái đi mất.

Tuần Tuần có cảm giác nhưlên phải thuyền giặc, nghi ngại hỏi: “Đưa Thiệu Giai Thuyên về thăm người thânmà anh mua xe làm gì?”. Ngầm ý trong câu hỏi của cô không cần nói cũng rõ, phảichăng là anh ta và Thiệu Giai Thuyên không có ý định thăm người thân xong rồicả hai cùng đi khỏi đây?

Trì Trinh nhíu mày, “Thămngười thân ư? Ai nói với cô như vậy? Tôi không muốn ở lại Thượng Hải để rồi cứphải nhìn ông già, càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy khi nhìn mẹ kế.Vì thế tôi chủ động đề xuất ý kiến tới đây để mở rộng thị trường Hoa Nam. Vìkhông đạt được như mong muốn, nên họ không nói thêm lời nào đưa cho ít tiền làmlộ phí để tôi đi ngay, như thể mong tôi đừng bao giờ quay trở về nữa”.

“Thế còn Thiệu GiaiThuyên thì sao?”, Tuần Tuần hỏi với vẻ bất an.

Trì Trinh đáp cho hợp lẽ:“Nếu cô ấy muốn ở cùng tôi thì tất nhiên sẽ ở lại”. Trì Trinh bắt đầu nổ máycho xe đi, miệng bổ sung: “Tất nhiên, nếu cô ấy đi theo người khác, thì chuyệncó ở lại hay không chẳng có liên quan gì đến tôi”.

Trời đất! Chút may mắntrong lòng Tuần Tuần đang lung lay sắp đổ khó có thể giữ được, cô buồn bã quayđầu đi.

Trì Trinh đã thấy đượcđiều đó, “Cô ghét tôi, cũng muốn tôi đi sớm cho khuất mắt, đúng không?” Vẻ châmbiếm của Trì Trinh khiến Tuần Tuần cảm thấy mình cũng tồi tệ chẳng kém gì chađẻ và mẹ kế của anh ta.

“Thành phố này khôngthuộc về tôi, anh đi hay ở không phải là chuyện của tôi.”

“Nếu là cô thì sao?”

Tuần Tuần không muốn dínhvào vấn đề này với Trì Trinh, nên đổi chủ đề câu chuyện: “… Quan hệ giữa chồngtôi và vợ chưa cưới của anh, chắc anh cũng thấy rồi đấy. Trước đây chắc chắn họkhông đơn thuần là cô với cháu họ, anh thấy thế nào?”.

“Tôi sợ gì?” Trì Trinhcười lạnh lùng với vẻ coi thường, “Tối hôm qua tôi tức giận là vì họ có nhữnghành động ám muội, coi tôi như là đồ ngốc. Sau đó thì cô một mực không để tôicho anh ta một trận và tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Cô ấy yêu ai, đó là chuyệncủa cô ấy, chẳng việc gì phải ép uổng”. Vừa nói, Trì Trinh vừa quay sang cườivới Tuần Tuần, điệu bộ ngây thơ như trẻ con, “Cô nói cần phải tính chuyện lâudài là đúng, chia tay, chẳng có vấn đề gì , nhưng tôi sẽ không để cho bọn họbỡn cợt mình như vậy. Bây giờ, tốt nhất là để mặc bọn họ, còn nếu họ làm thậtthì sau đó sẽ đá cô ấy, để cho đôi gian phu dâm phụ ấy biến thành hai con bướm.Cô nghĩ mà xem, như thế có phải khoái chí hơn không?”.

Tuần Tuần nghe mà muốnkhóc. Không thể trách cô luôn thận trọng, vì mọi chuyện trên đời thật khólường, người nào cũng thấy khó tin.

“Nói thì dễ, nhưng conngười phải có tình cảm, dù gì thì anh và Thiệu Giai Thuyên cũng là hai ngườiyêu lại sắp cưới, nếu anh thực sự không yêu cô ấy thì đã không nói những lờingốc nghếch như vậy.”

Trì Trinh đáp: “Tôi khôngphải là người đưa ra ý định kết hôn. Tôi thích cô ấy, thế nhưng cô ấy đã nắmtay người khác sau lưng tôi. Người xưa có câu: nếu em đã vô tình, tôi cũng sẽchấm dứt. Không có lẽ vì thế mà ngăn tôi thích người khác? Cô thấy đấy, tôi rấtthích cô”.

“…”

Tuần Tuần chỉ muốn lúc đóđôi tai mình bị điếc, để không phải nghe những lời linh tinh từ mồm của TrìTrinh, nhưng những điều Trì Trinh nói tiếp còn khiến cô phải vểnh tai lên.

“Có điều, cô ấy khônggiấu giếm tôi điều gì. Ngay từ hồi mới quen nhau, cô ấy cũng kể rằng cô ấy đãtừng yêu một người con trai, người con trai đó cũng rất yêu cô ấy. Nhưng do giađình phản đối kịch liệt nên họ phải chia tay. Lúc ấy tôi đã nghĩ, thời đại nàorồi mà còn có chuyện như thế, nhưng không ngờ, đó lại là Tạ Bằng Ninh. Bọn họcó mối quan hệ ấy, điều này không còn là lạ nữa. À phải rồi, cô ấy cũng nói,bọn họ cùng nuôi một con mèo hoang, sau này khi cô ấy rời đi, người con trai đóđã không cho cô mang nó theo. Có lẽ đó là con mèo mà cô đang ôm trong lòng.”

Những lời này hoàn toàngiống với những suy đoán của Tuần Tuần. Nếu như vậy thì những điều khác thườngcủa Tạ Bằng Ninh trước khi Thiệu Giai Thuyên trở về, thái độ tỏ ra thân thiếtnhưng luôn tìm cách ngăn cản hai người đó ở riêng với nhau của bố mẹ chồng, cảviệc một người không yêu quý động vật nhưng vẫn cứ cố giữ nuôi con mèo này… tấtcả đều được lý giải rất hợp lý. Tất nhiên, điều này cũng có thể giải thích vìsao ba năm trước Tạ Bằng Ninh lại nhanh chóng chấp nhận kết hôn với cô. Côchính là tấm bia đỡ đạn như trong phim ảnh tiểu thuyết, cả thế giới đều biết rõnội tình, chỉ có cô là cô gái ngốc, tự hát tự nghe, rồi vào lúc người ta đoàntụ đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn theo đôi trai gái biến mất trước mắt.

Trì Trinh cũng không chocô có dịp để mà tự khóc thương mình, anh ta tiếp tục với vẻ khinh rẻ.

“Tôi chợt nhớ ra mộtchuyện, lần trước tôi đã nói sẽ trả cô gấp mười lần tiền, nói được thì làmđược.”

Nói rồi, anh ta mở ví ra.

“Anh hãy nhìn đường đi…”Tuần Tuần ngồi bên, hốt hoảng kêu lên, “Anh làm gì đấy? Tôi không có ý địnhcùng chết với anh đâu đấy!”.

“Cô tiếc cuộc sống nhưvậy sao? Cả thế giới này đều đã chết rồi, chỉ còn lại một mình cô thì còn ýnghĩa gì nữa?”

“Như thế cũng phải tiếptục sống thì mới suy nghĩ được!”

Trì Trinh móc tiền ra đưacho Tuần Tuần.

Tuần Tuần chẳng còn tâmtrạng nào để mà giằng cô với anh ta, cô gạt tay anh ta ra và nói: “Không cần!”.

Trì Trinh lắc lắc bàn tayđau vì bị Tuần Tuần gạt đi, nhướn mày nói: “Không cần? Nói như vậy cũng cónghĩa là cô quyết định tặng chiếc quần lót đó? Đây là lần đầu tiên tôi được phụnữ tặng…”.

“Đưa đây.”

Tuần Tuần giằng lấy mớtiền trong tay Trì Trinh, định khiến cho anh ta dừng xe lại, còn cô sẽ tự đi vềnhà, cho dù có phải đi một mình trong đêm tối thì điều đó cũng không tệ hơn làbao so với tình hình hiện tại.

Trong khi Tuần Tuần đangđịnh tìm chỗ phù hợp để xuống xe, cô bỗng phát hiện ra, hướng của chiếc xe đangchạy ngược hẳn với đường về nhà cô, vì thế cảm giác bất an trong cô càng tănglên.

“Dừng xe lại! Anh lái xeđi đâu thế?” Cô trợn tròn mắt nhìn người bên cạnh, “Cho tôi xuống xe ngay bâygiờ!”. Trì Trinh đáp với vẻ thâm hiểm của những vai gian ác trong các bộ phimtruyền hình dài tập: “Vội gì nào, tôi sẽ đưa cô tới một nơi rất tuyệt”.

Không hiểu anh ra đangđùa hay nói thật, còn Tuần Tuần thì thực sự cuống quýt, cô đập vào vai anh ta,“Đừng đùa nữa, anh mà còn đùa nữa là tôi kêu lên đấy”.

Trì Trinh cười, “Cô phảiôm ngực, kẹp chặt chân lại, nếu không thì cô sẽ không giữ được trinh tiết đâu…Cô mà còn đập vào tay tôi nữa, tay lái bị nghiêng đi, thế là ‘rầm’ một cái, tấtcả đều chết, à không, xe hỏng người chết!”. Tuần Tuần nghe vậy thôi không đậpvào tay anh ta nữa, lúc này có lẽ không ai cảm thấy thất bại hơn cô. Ngườichồng ích kỷ của cô giờ này chắc đang quấn quýt cùng người tình cũ, còn cô thìbị một đứa trẻ trêu chọc như con khỉ.

“Thôi, không làm cho côsợ nữa, tôi đùa thôi”, Trì Trinh nói và dừng xe lại. Hơi thở của anh ta làm layđộng mấy sợi tóc bên mang tai Tuần Tuần, hình như anh ta ghé sát lại để xem cônhư thế nào, “Cô không sao đấy chứ? Nói gì đi. Thôi được rồi, tôi cho cô mắngmấy câu đấy… Cô khóc à? Bây giờ thì đến lượt cô làm cho tôi sợ rồi đấy!”.

“Không được động đậy!”Tuần Tuần buông hai tay, ngẩng đầu lên, không cho Trì Trinh lại kéo tay cô mộtlần nữa để xác định xem có đúng là cô khóc hay không.

Nhưng Trì Trinh chỉ thấytrong đôi mắt của cô là sự mệt mỏi mà không phải là những giọt nước mắt, anhthở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tuần Tuần nhìn ra ngoàicửa xe với vẻ hoang mang, anh ta đã không đưa cô tới nơi núi vắng khe sâu đểgiở trò. Nơi chiếc xe dừng lại là một bãi đổ xe rộng lớn, không có gì là quenthuộc, cho thấy cô đã từng đi qua.

Nhưng bây giờ, thậm chícô không còn muốn hỏi xem rốt cuộc anh ta đã đưa cô tới đâu. Cô luôn cho rằnggia đình nhỏ mà cô và Tạ Bằng Ninh cùng xây đắp là nơi ẩn mình yên ổn nhất,không ngờ đó cũng chỉ là ảo tưởng. Trái tim của Tạ Bằng Ninh là một ngôi thànhtrống giỏi che đậy, bây giờ thì ba bề bốn bên đã được mở ra, chỉ có Thiệu GiaiThuyên mới được tự do ra vào. Còn Tuần Tuần thì ở trong đó cứ ngước lên ngóngtrông và sầu não.