Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 43: Chúng ta yêu nhau đi



Lê Tố không có nơi để đi, ngoại trừ nhà và Lê Trường Ân ra, trên thế giới này, đâu còn địa phương nào để cậu nương tựa được nữa.

Có lẽ Lê Trường Ân cũng biết điều đó, vì thế trực tiếp lái xe trở về nhà, trên đường gọi điện thoại giải thích với Ân Nhan, Ân Nhan thực ôn hòa nói, cô có thể hiểu được Lê Tố, bảo Lê Trường Ân trước không cần quan tâm đến mình.

Lê Trường Ân về nhà, Mai Di đã đi ra ngoài không có ở đó, y mở cửa lên lầu, đến cửa phòng ngủ của Lê Tố, thấy cửa không khoá, Lê Tố đang nằm trên giường, không nhúc nhích.

Nhận thấy Lê Tố ở nhà an an toàn toàn, Lê Trường Ân mới nhẹ nhàng thở ra.

Vào phòng đóng cửa, chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên mép giường, vươn tay vỗ vỗ lưng Lê Tố, Lê Tố nằm úp sấp, không để ý đến y.

Lê Trường Ân nói, “Ngồi dậy, bảo bối, cho dù muốn nằm úp sấp, cũng phải kéo chăn đắp lên thân mình, không thì sẽ cảm lạnh. Sắp đến tết rồi, con đừng lại sinh bệnh.”

Lê Tố vẫn bất động, nhưng phát ra thanh âm, thanh âm khó chịu mà mang theo nghẹn ngào, “Tôi vốn vẫn còn bệnh, vốn chưa hề khỏi. Bất quá không cần cha lo, tôi bệnh cũng không cần cha lo.”

Lê Trường Ân thở dài, vươn tay ôm lấy Lê Tố, một bàn tay dìu bả vai cậu, tay kia xuyên qua dưới thân cậu, Lê Tố giãy dụa, “Không cần cha lo !”

Lê Trường Ân vẫn cứng rắn ôm lấy cậu, ôm vào lòng mình, lại khiến cậu nhìn vào mắt mình, đôi mắt Lê Tố đỏ bừng, mang theo lệ ý, nhưng nước mắt không chảy ra.

Lê Trường Ân nói, “Không cần cha quản, cha mặc kệ ngươi, thì cha quản ai đây? Ngươi không cần cha quản, ngươi muốn ai quản?”

Lê Tố muốn đẩy y ra, thanh âm bén nhọn nói, “Cha muốn tôi xuất ngoại, chính là để tái hôn phải không? Cái cô vừa rồi đó, cha muốn cưới cô ấy sao? Có phải hay không?”

Lê Trường Ân nhìn Lê Tố như vậy, lại là bất đắc dĩ, lại là sốt ruột, lại là đau lòng, lại không có biện pháp, đành phải ôm cậu đang giãy dụa không ngừng vào ngực, ôm chặt, khẽ vuốt lưng cậu, khiến cậu đang kích động từ từ bình tĩnh trở lại, nói, “Tố Tố, con hãy nghe cha nói, nghe ba ba nói được không?”

Lê Tố nói, “Không nghe, con không nghe. Con không muốn đi, ba ba, con không muốn rời xa người. Người không cần tìm người mới, người đừng tìm người mới, con sẽ yêu người, con thật sự rất yêu người, ba ba, con yêu người……”

Vẫn cố nén nước mắt chảy ra, hai mắt cậu đẫm lệ mông lung nhìn Lê Trường Ân. Trong mắt Lê Trường Ân tất cả đều là đau lòng, còn có phức tạp thống khổ.

Lê Trường Ân vươn tay lau khô nước mắt trên gương mặt Lê Tố, chính mình cũng xót xa đau lòng đến nổi hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên, nói, “Bảo bối, đừng khóc, con hãy nghe cha nói……”

“Không, đừng, xin người, người đừng nói.” Lê Tố nói, lại đột nhiên ôm lấy cổ Lê Trường Ân, kéo đầu y xuống, cứ như vậy khẩn cấp hôn lên, nước mắt từ môi cậu lây dính vào môi Lê Trường Ân, cậu bất chấp hôn Lê Trường Ân, “Ba ba, con yêu người, giống như một người phụ nữ yêu người, người đừng tìm nữ nhân, người đừng kết hôn với người khác, con xin người……”

Lê Trường Ân ôm gương mặt Lê Tố, đẩy cậu ra, trong mắt tất cả đều là thống khổ.

Tình yêu của y đối với Lê Tố, từ lâu đã không còn thuần túy nữa. Nhưng, làm một người trưởng thành, làm phụ thân của Lê Tố, y sao có thể khiến Lê Tố đi theo con đường này.

Lê Tố bây giờ còn nhỏ, sau này trưởng thành rồi, sẽ có suy nghĩ rằng, là mình đã khiến cậu làm ra cái loại chuyện này, cậu sẽ thống hận mình, sẽ trách mình một đời.

Y chỉ hy vọng Lê Tố có được một cuộc sống bình thường hạnh phúc.

Lời Lê Trường Ân thấm thía nói, “Tố Tố, con đừng như vậy. Con bây giờ còn nhỏ, con căn bản không hiểu được, chờ con lại lớn lên thêm một chút, con tiếp xúc với nhiều người hơn, thế giới rộng lớn, tâm của con sẽ thay đổi, con hẳn là nên đi ra ngoài, con đi nhìn đi, rồi mới lựa chọn, không phải sao? Không thì, con sẽ hận cha, con sẽ trách cứ cha, trách cứ cha đã hủy hoại con. Cha chỉ mong con có thể hạnh phúc vui vẻ, vô ưu bình an sống hết một đời, cha không hy vọng con sau này sẽ thống khổ. Bảo bối, con nghe cha khuyên được không……”

Lê Tố vẫn lắc đầu, “Cha căn bản không hiểu, con hiểu tâm của chính mình, con biết con muốn cái gì. Ba ba, cha không hiểu đâu, hiện tại con có thể chọn lựa rồi, con bây giờ đã có thể ……”

Cậu biết, biết Lê Trường Ân chỉ là muốn lừa cậu, y sẽ tái hôn, chờ khi y kết hôn, sẽ có một người phụ nữ, tựa như người phụ nữ xinh đẹp và có khí chất mà ngày trước đã chạm mặt ở khu mua sắm nọ, sẽ cắt ngang giữa cậu và phụ thân. Từ nay về sau, cậu rốt cuộc sẽ không thể đến gần phụ thân được nữa, không thể đến gần, là người phụ nữ kia sẽ đến gần y, được y ôm, nói không chừng, bọn họ còn có thể có thêm một đứa con. Đến lúc đó, Lê Trường Ân có con nhỏ của y, hoặc là y càng thích con gái hơn, y sẽ không để ý tới mình nữa, y sẽ nói, Tố Tố, ngươi đã trưởng thành rồi, phải thành gia lập nghiệp, ngươi không thể ở lại nhà của chúng ta, ngươi phải dọn ra ngoài, hoà nhập vào cuộc sống rộng lớn ngoài kia đi, ngươi hẳn là nên tìm một người phụ nữ để kết hôn, như vậy ngươi mới có thể hạnh phúc khoái hoạt……

Lê Tố nghĩ, cậu đều hiểu được, nếu chỉ cần lúc này mình buông Lê Trường Ân ra, thì về sau những chuyện như trên sẽ chờ đợi mình.

Đây là một con đường không có sự chọn lựa, không có !

Lê Tố nói, lại hôn môi Lê Trường Ân, ngón tay vuốt ve gương mặt y, “Ba ba, xin người, con yêu người ……”

Trong lòng Lê Trường Ân bi thương tột cùng, nhưng chỉ có thể cứng rắn đem Lê Tố đang dính chặt vào người mình đẩy ra, “Bảo bối, con đừng không có lý trí như vậy. Được rồi, thật ra ta muốn kết hôn, ta muốn kết hôn với Ân Nhan, con ra nước ngoài một thời gian đi……”

Lê Tố nghe y nói như vậy, lăng lăng nhìn y, vẻ mặt Lê Tố nhìn y trở nên ngây người, liền biết không xong, Lê Tố quả thực hung hăng đẩy y ra, người nghiêng ngả lảo đảo từ trong phòng mở cửa chạy ra ngoài. Lê Trường Ân kéo cậu lại nhưng không giữ chặt được, đuổi theo phía sau cậu, “Tố Tố, con hãy nghe cha nói !”

Lê Tố không đáp lời y, như một cơn gió, bay xuống lầu, chạy ra hướng cửa lớn, tại cửa gặp được Mai Di đã trở về, Mai Di đang muốn nói chuyện với cậu, thì đã trông thấy cậu chạy đi.

Lê Trường Ân đuổi xuống theo, Mai Di liền lo lắng hỏi, “Lê tiên sinh, Tố Tố đây là?”

Lê Trường Ân thở dài một hơi, không trả lời, chạy ra đuổi theo, Lê Tố đã biến mất trước sân cổng.

Lê Trường Ân chạy đuổi theo, nhưng Lê Tố đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Lê Trường Ân chạy ra cửa tiểu khu, hỏi bảo an, họ nói không thấy Lê Tố chạy ra ngoài, y đành phải trở về tìm cậu, cũng không thấy chung quanh.

Lê Trường Ân vừa sốt ruột vừa lo lắng, sợ cậu xảy ra chuyện gì.

Quả thực là muốn báo người đi tìm.

Các hộ gia đình trong tiểu khu đều nói không thấy Lê Tố, Lê Trường Ân hối hận tột cùng, nghĩ nếu Lê Tố lại muốn tự sát, thì phải làm sao đây?

May mắn đại não vừa chuyển, gọi điện thoại cho An Duy, An Duy nhận được điện thoại, nghe thấy thanh âm sốt ruột của Lê Trường Ân, mới nói, “Nếu Tố Tố có tới nhà của cháu, cháu sẽ báo cho thúc thúc người biết, nếu em ấy không đến, cháu sẽ lập tức qua nhà thầy Đường xem em ấy có ở đó không.”

“Ừ, cám ơn cháu.” Lê Trường Ân thoát lực nói.

Một lát sau, An Duy liền phát tin nhắn cho y, thực ngắn, “Em ấy đã đến đây, khóc, cháu khuyên em ấy.”

Lê Trường Ân nhẹ nhàng thở ra, phát tin nhắn nói, “Cháu thay ta an ủi an ủi thằng bé, bảo cậu không cần phải sợ hãi xuất ngoại.”

“Vâng.” An Duy hồi đáp.

Lê Tố không biết tại sao mình lại đến nơi này của An Duy, nhưng khiến An Duy trông thấy bộ dáng lệ rơi đầy mặt của mình thì thật sự là không xong, cậu tận lực khiến bản thân trấn định, ngồi ở phòng khách nhà An Duy, tiểu bảo mẫu bưng hồng trà và điểm tâm lên, An Duy ngồi bên người cậu, dùng khăn tay lau nước mắt cho cậu, lại đối tiểu bảo mẫu nói, “Đun sữa đi, làm một ly sữa nóng đến.”

Lê Tố lau nước mắt, không nói nữa, An Duy nói, “Sao khóc thành như vậy, mắt đều đỏ.”

Lê Tố trốn tránh, không để An Duy nhìn mình.

An Duy lại hỏi, “Là chuyện gì, nói cho tôi biết, tôi giúp em giải quyết.”

Lê Tố cũng không nói, khi sữa được bưng tới, cậu liền tiếp vào tay, làm ấm tay, lại chậm rãi uống hai hớp.

An Duy thấy khuyên không được, đành phải dẫn cậu lên lầu, nói, “Quên đi, không cần nhớ tới những chuyện khó chịu, chúng ta xem phim nha, hoặc là chơi trò chơi trên máy tính cũng được, em biết chơi trò chơi trên máy tính không?”

Lê Tố lắc đầu, An Duy hứng thú, “Tôi đây dạy em.”

An Duy dẫn Lê Tố vào phòng hắn, đó là một gian phòng rất lớn, giường lớn, tủ quần áo lớn, sô pha, còn có bàn, giá sách, máy tính, bàn máy tính.

An Duy bảo Lê Tố ngồi xuống, tự mình mở máy tính, chỉnh trò chơi, Lê Tố hít sâu hai cái, nói, “Không muốn chơi, xem phim đi.”

An Duy liền đưa Lê Tố vào phòng cách vách, đó là một gian tiểu thính được bố trí ấm áp, có máy chiếu phim dvd, hơn nữa có TV rất lớn, An Duy bảo cậu ngồi xuống sô pha, mang vài băng đĩa đến cho Lê Tố chọn, Lê Tố không biết xem cái gì, bảo An Duy đề cử, An Duy nói, “Vậy xem Harry Potter và hòn đá phù thuỷ đi? Ngày trước tôi rủ em cùng nhau đi xem ở rạp chiếu phim, nhưng em không đi.”

Lê Tố yên lặng không nói lời nào, An Duy đem đĩa phim bỏ vào máy, cùng ngồi bên Lê Tố, bắt đầu xem.

Phim xác thực rất hấp dẫn, nhưng Lê Tố căn bản xem không nổi, ánh sáng ảm đạm trong căn phòng, ánh sáng biến hoá thay đổi theo cảnh tượng trong phim. Trong đầu cậu có rất nhiều chuyện, đều là những chuyện như, không muốn rời khỏi cuộc sống cùng một chỗ của mình và Lê Trường Ân, nhưng mà, Lê Trường Ân muốn kết hôn, cậu phải làm sao đây?

Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên ôm lấy An Duy, An Duy cả kinh, nhìn cậu, “Xảy ra chuyện gì?”

Lê Tố nói, “An Duy, chúng ta yêu nhau đi, có được không?”

An Duy trở nên kinh hỉ không thôi, “Tố Tố, cuối cùng em đã nguyện ý đáp ứng tôi.”