Phù Sinh Nhất Mộng

Chương 12: Tiếu bãi bôi tửu kỷ nhân túy



(Cười dừng ly rượu, mấy người say)

Vài chục năm ôn nhu cưng chiều, sẽ biến thành một chút cảm tình sâu đậm yên bình như ngày hôm nay vậy, cũng không kỳ lạ đi. Triển Chiêu không khỏi cúi đầu, bên môi kéo lên một tia nụ cười nhàn nhạt, rất êm dịu. Anh hai nói thích cậu, bản thân cậu nhưng thật ra cũng rất cao hứng mà, thì ra quyến luyến và cưng chiều cũng sẽ khiến cho người ta quen thuộc, thậm chí phát nghiện.



Sau khi tiệc cưới kết thúc, một đám thân bằng cố hữu quen biết cùng nhau kéo đến tân phòng của Bạch Cẩm Đường nháo tân lang tân nương, vô cùng náo nhiệt. Cố Hoài Y thay con trai chào hỏi quan khách, bận rộn cả ngày, thể chất vốn thiếu máu có chút không chịu được, có điều mặc dù mệt nhiều hay ít vẫn hết sức cao hứng. Một đám thanh niên vui đùa ở đàng kia, Cố Hoài Y ngồi trên ghế salon, vừa xoa bờ vai có chút đau nhức, vừa ôn nhu cười xem bọn trẻ náo loạn. Nhìn quanh quất một vòng, lại chú ý đế đứa con út Triển Chiêu của mình. Người khác nhìn đoán không ra, nhưng Cố Hoài Y lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra con trai có tâm sự, tuy rằng thằng bé vẫn luôn cười, nhưng trong nụ cười kia luôn luôn chứa một chút cảm giác không yên lòng. Cố Hoài Y trong ngực buồn bực, tiệc cưới kết thúc thật hoàn mỹ, vì sao lúc này nhìn bộ dạng thằng bé như là không mấy vui vẻ. Cũng do hôm nay thực sự là bận quá, khách khứa quá nhiều, bằng không với sự cẩn thận tỉ mỉ của Cố Hoài Y, sớm đã phát hiện vấn đề ở chỗ nào.

Lúc này Triển Chiêu vừa vặn thấy động tác của bà, có chút bận tâm, vì vậy bứt ra đi tới chỗ Cố Hoài Y ngồi xuống bên cạnh bà: “Mẹ, mẹ không thoải mái sao?” Cố Hoài Y cười cười nói: “Không có, chỉ là hơi mệt chút, người đã già rồi, không tránh được chuyện này.” Triển Chiêu vội vàng đặt tay lên hai vai của mẹ, lực đạo đều đều xoa bóp: “Con đến đây, mẹ, mẹ nghỉ một lát nha.” Cố Hoài Y triệt để thả lỏng cơ thể, hưởng thụ hiếu tâm của con trai, hai mắt nhắm nghiền, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tiểu Chiêu à, có phải là con có tâm sự gì hay không a?” Tay của Triển Chiêu khựng lại, lại tiếp tục xoa bóp, miễn cưỡng cười nói: “Nào có, mẹ à, sao mẹ lại hỏi như vậy nha?”

Cố Hoài Y vỗ vỗ tay con trai, mở mắt nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu từ ái: “Con à, mẹ là mẹ con, con sao có thể giấu diếm được mẹ chứ.” Thấy nét mặt Triển Chiêu hơi hiện ra vẻ thẹn thùng quẫn bách, Cố Hoài Y nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói: “Tiểu Chiêu, mẹ hỏi con cũng không bắt con nhất định phải trả lời mẹ, chỉ là muốn nói cho con biết, nếu có chuyện gì phiền lòng, đừng ngại tâm sự với mẹ nha. Lời khuyên của mẹ thật sự rất lợi hại đó.” Triển Chiêu nhìn biểu tình dí dỏm của bà, không khỏi cười. Người khác ở tuổi này làm ra vẻ mặt đó trông sẽ như thế nào, Triển Chiêu không biết, cậu chỉ biết là, thần thái của mẹ mình như vậy, không chỉ là không cảm thấy mất tự nhiên, trái lại còn có vẻ dị thường hồn nhiên thuần thiện.

Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, kêu một tiếng “Mẹ”, sau đó nhìn thoáng qua Triển Chiêu, thần tình xa xăm, người sau rũ mi mắt, không đối diện với tầm mắt của hắn. Cố Hoài Y thấy tình cảnh này, trong lòng khẽ động, chớ nói là hai anh em chúng nó cãi nhau đi? Có điều Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay đều cưng chiều Tiểu Chiêu nhất, khả năng này cũng không lớn a. “Ngọc Đường.” Cố Hoài Y âm thầm tự cười bản thân, trông nom nhiều như vậy làm gì, con cái nếu thật sự gặp chuyện, cũng sẽ không phải không đến nói với mình, đơn giản thuận theo tự nhiên là được rồi, nghĩ ngợi thông suốt rồi ôn tú cười, vẫy vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, “Ngồi đây nào, tâm sự với mẹ.”

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh mẹ, mẹ con ba người tùy ý trò chuyện một chút việc nhà, Triển Chiêu cũng rất ít mở miệng, thỉnh thoảng mới ứng tiếng một cái. Chỉ chốc lát sau, Cố Hoài Y cảm thấy mệt mỏi, có chút buồn ngủ.

“Mẹ,” Bạch Ngọc Đường có điểm đau lòng khe khẽ đẩy đẩy cánh tay mẹ mình, tận lực ép thanh âm xuống thật dịu nhẹ, “Mẹ, mẹ với ba đêm nay cũng đừng về nhà, ở lại nhà của anh cả đi, dù sao đi nữa cũng có phòng trống. Chạy tới chạy lui thật sự mệt người.”

Cố Hoài Y miễn cưỡng mở mắt: “Ừ… Nhưng không về thì ai trông nhà?” Bạch Ngọc Đường nhẹ cười nói: “Không sao đâu mẹ, con với Mèo con cùng về nhà, không mất đồ được, mẹ yên tâm. Ngày hôm nay mệt muốn chết rồi, nếu không bây giờ mẹ liền đi tắm một cái rồi ngủ đi, dù sao đi nữa cũng không còn việc gì cả, anh cả với chị dâu sẽ ứng phó được mà.” Cố Hoài Y đã cực kỳ mệt mỏi, còn đang suy nghĩ, liền nghe Triển Chiêu ở một bên ôn tồn khuyên nhủ: “Mẹ à, đi ngủ đi. Một lát nữa xong, con sẽ cùng anh hai về nhà.” Cố Hoài Y xoa xoa cái cổ, cười cười: “Được, nghe con mẹ, đi ngủ.”

Kết quả quậy một trận đến hừng đông mới giải tán, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng đi bộ về nhà, trên đường đi hai người đều không nói chuyện. Sau khi về đến nhà, đều tự tắm, trở về phòng riêng của mình. Triển Chiêu sau khi tắm xong lại ngồi xếp bằng trên giường, ngẩn người ra. Lúc này trong lòng cậu rất loạn, không biết là thất vọng nhiều hơn hay vẫn là kinh ngạc nhiều hơn, cậu vốn đang cho rằng đêm nay Bạch Ngọc Đường sẽ tới nói chuyện với cậu đây,

Kỳ thực lúc mới đầu khi nghe được Sở Thiên Thanh nói Bạch Ngọc Đường thích cậu, thứ cảm xúc ở sâu trong nội tâm dâng lên trước hết không phải là chống cự, mà là vui sướng mơ hồ. Sau lại nghe được những lời xác định của Bạch Ngọc Đường, bình tĩnh mà xem xét, cậu thật sự bất ngờ, nhưng lại không thể nào phủ nhận, cũng loáng thoáng có chút cảm giác nước chảy thành sông, đương nhiên phải vậy.

Vài chục năm ôn nhu cưng chiều, sẽ biến thành một chút cảm tình sâu đậm yên bình như ngày hôm nay vậy, cũng không kỳ lạ đi. Triển Chiêu không khỏi cúi đầu, bên môi kéo lên một tia nụ cười nhàn nhạt, rất êm dịu. Anh hai nói thích cậu, bản thân cậu nhưng thật ra cũng rất cao hứng mà, thì ra quyến luyến và cưng chiều cũng sẽ khiến cho người ta quen thuộc, thậm chí phát nghiện.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mở cửa đi tới bên cạnh Triển Chiêu, nhìn cậu cư nhiên không chú ý tới mình bước vào phòng, không khỏi khẽ cười hỏi: “Nghĩ gì thế, Mèo con? Mất hồn như thế.” Triển Chiêu giật mình tỉnh lại, lại càng hốt hoảng, nghe hắn hỏi, mặt hơi đỏ bừng lên, đầu càng cúi thấp hơn, cũng không thể đáp lại hắn rằng “Em đang nghĩ đến anh” chứ. Bạch Ngọc Đường như ngộ ra gì đó, hất rơi dép, cũng trèo lên giường ngồi xếp bằng xuống đối diện với cậu.

“Mèo con,” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng câu dẫn khóe môi, vươn ngón trỏ thon dài trắng nõn, nâng cằm cậu lên, trong thanh âm mang theo ý cười nồng đậm, “Làm chuyện xấu gì mà mặt đỏ như vậy, hử?” Triển Chiêu “chát” một tiếng đánh văng tay của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt liều mạng né tránh, sợ bị đối phương nhìn thấy tâm can: “Anh vừa mới làm chuyện xấu rồi đó!” Bạch Ngọc Đường nghiêng người, ngả đến bên tai cậu cúi đầu cười, nhiệt khí nóng rực phả lên vành tai của Triển Chiêu, không ngoài ý muốn nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ trên tai cậu bắt đầu tăng dần tăng dần: “Mèo con, không bằng để anh dạy em một chút xem cái gì mới gọi là làm chuyện xấu, có được không nào?”

Triển Chiêu trong cơn hoảng loạn đẩy người lui dần về sau, mặt đỏ đến xuất huyết, Bạch Ngọc Đường nhẹ bật cười, lấn người mà lên, rồi lại chầm chậm cúi người dán lên môi đối phương, trằn trọc cắn mút, cướp đoạt tất cả, lại vừa có dịu dàng mềm mại đến vô hạn, làm người ta không thể chống cự, triệt để rơi vào tay giặc. Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mù mịt, hoàn toàn không còn cách nào tự vấn, bản năng vịn vào trên vai Bạch Ngọc Đường. Thật vất vả đôi môi Bạch Ngọc Đường mới rời khỏi cậu, tầng ửng đỏ trên mặt càng sâu, khẩn trương đến nỗi nói không thành câu hoàn chỉnh: “Anh hai… Anh… Anh có thể nào… Dừng lại không…”

Bạch Ngọc Đường hôn vào bên tai Triển Chiêu, thanh âm trầm thấp êm ái của hắn lại ẩn chứa vị đạo mãnh liệt đầy mê hoặc: “Mèo con, đừng gọi anh là anh hai nữa. Gọi Ngọc Đường đi, có được không? Em gọi tên anh, anh sẽ dừng lại, nếu không sẽ tiếp tục nha. Em thử nói em, hửm?” Nói xong, hắn khẽ cười ngậm lấy vành tai Triển Chiêu, động tác hôn liếm càng lúc càng làm càn. Triển Chiêu liều mạng muốn né tránh, bất đắc dĩ bị Bạch Ngọc Đường khóa chặt vào trong ngực, làm cách nào cũng không trốn khỏi nụ hôn của hắn, thân thể run rẩy không ngừng. Bạch Ngọc Đường thấy gương mặt thanh tú như tranh vẽ của cậu trải rộng từng tầng mây đỏ rực, hơi thở có phần gấp gáp không tự chủ, mơ hồ toát ra nét phong tình nhàn nhạt, kèm thêm một chút ý tứ không muốn kháng cự, hắn không khỏi hôn môi càng sâu hơn, thanh âm trầm thấp thì thầm tỏa ra một loại mị hoặc sâu đậm: “Mèo con, em đang muốn anh tiếp tục nữa sao, hử?” Nương theo lời của hắn, môi hôn nóng cháy tiếp tục lan tràn thẳng đến cần cổ, áo ngủ vốn mỏng manh, lúc này nhưng thật ra dễ dàng bị Bạch Ngọc Đường chiếm tiện nghi thật lớn.

Triển Chiêu cũng không chịu nổi khiêu khích trêu đùa của Bạch Ngọc Đường nữa, ôm sát cổ hắn, ghé vào tai hắn run giọng gọi: “Ngọc Đường… Anh… anh dừng lại đi… được không?” Đôi con ngươi Bạch Ngọc Đường đột ngột đổi màu, ghì chặt lấy cậu, giữa đôi môi cậu tiến hành công thành chiếm đất. Đến tận khi Triển Chiêu không nhịn được nữa bật ra tiếng rên rỉ thật thấp, Bạch Ngọc Đường mới miễn cưỡng thả môi cậu ra, hai người vẫn đang thở dốc không ngừng.

“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vùi vào trong ngực, khẽ cười nhẹ, trong thanh âm ẩn chứa sung sướng và thỏa mãn không nói thành lời, “Mèo con, em có thích anh không vậy? Nói thật đi.” Triển Chiêu nhớ tới một màn mới vừa rồi, khốn quẫn đến nỗi không thốt nên lời, chỉ là đem đầu chôn vào ngực Bạch Ngọc Đường, một chữ cũng không chịu nói. Bạch Ngọc Đường tiến tới bên tai của cậu, không có hảo ý nhỏ giọng bảo: “Mèo con, không nói tiếng nào thì tức là em muốn thêm một lần nữa chứ gì, anh không phản đối đâu nha.” Nhiệt độ trên mặt Triển Chiêu như muốn nung cậu chảy tan ra, còn muốn nói gì. Bạch Ngọc Đường lại cúi đầu hô một tiếng: “Mèo con, nói cho anh nghe một chút đi, được không?” Nỗi dịu dàng trong giọng nói này khiến người ta không thể cự tuyệt nổi, Triển Chiêu chầm chậm tiến đến bên tai Bạch Ngọc Đường, hơi chần chờ một chút, rốt cuộc lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Em thích anh, Ngọc Đường, rất thích.” Nói xong mặt càng đỏ hơn, nhãn thần đảo tới đảo lui, cuối cùng vẫn nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, mặc dù vẫn có ngượng ngùng, cũng đầy ấp áp mềm mại không cách nào dứt bỏ, kiên định chân thành đủ để người ta vui vẻ yên tâm.

Bạch Ngọc Đường thỏa mãn thở dài một tiếng, lẳng lặng ôm cậu, đây là điều trân quý nhất trong cuộc đời này.