Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân

Chương 34: Nếu Không Được Ta Sẽ Dẫn Cố Ngôn Chạy, Ngươi Nhớ Chạy Theo Sau Bọn Ta



Tiểu Bảo có không ít lần ngồi nghe Lưu Tốn đọc tiểu thuyết cho nhóc nghe, đều là về chuyện tình cảm, bên trong đó nữ nhân chẳng phải rất trắng hay sao? Làn da còn mịn màng một vết muỗi đốt cũng không có.

Nam nhân cũng rất trắng, chính là công tử nhà thế gia.

Tiểu Bảo nói lời này, Ân Ân liền đưa mắt nhìn Lưu Tốn, y nhận được ánh mắt từ tức phụ liền rụt cổ ngoan ngoãn mà ăn cơm.

Hay lắm.

Bắt y đọc cho nghe xong liền khai? Ngày mai để xem y xử lí nhóc thế nào.

Lí chính lại không cảm thấy có việc gì, còn cười ha hả hai câu.

Thê tử lí chính đem một đĩa rau đặt lên bàn:" Các ngươi mau ăn đi, đợi thêm mấy đợt hoa nữa chúng ta sẽ gom bạc trả cho nhà Tư An, ngày mai Tiểu Bảo đem há cảo ta làm đến cho Tư An đi."

Tiểu Bảo đối với chuyện này không phản đối còn nhiệt tình đồng ý.

Buổi tối Liêu Thần nằm trên tảng đó nhìn mặt hồ gợn sóng tay liền ngứa ngáy, buổi chiều tuy đã ăn rồi nhưng hiện tại y đã có chút đói.

Liêu Thần bẻ một nhánh cây, mài vào tảng đá để thành mũi nhọn mà làm thanh giáo, quần cũng xoắn lên đến đùi, giày rơm cũng không mang vào mà bước xuống nước.

Liêu Thần trước giờ không có tài năng bắt cá, gần nửa canh giờ cũng chỉ bắt được hai con, những con khác chưa đợi y tiếp cận đã chạy mất.



Liêu Thần dằn vặt nửa canh giờ đói càng đói hơn, y tìm lá cây với củi để mồi lửa, cá xiên qua thanh tre ghim xuống bên cạnh để nướng.

Con thứ nhất rất nhanh liền chính, Liêu Thần ăn xong liền dùng thanh tre xiên cá đào một cái hố nhỏ gần bờ xong mà bỏ vào.

- Ta chôn ngươi rồi, cho dù kiếp sau ngươi có trả thù ta, có ăn cũng phải chôn xác ta.

Liêu Thần đợi một lát con thứ hai cũng chín, y chỉ vừa ăn được một nửa phía sau bụi cây liền vang lên tiếng loạt xoạt, bóng đen xẹt tới bên cạnh Liêu Thần, cá trên tay cũng không còn.

Liêu Thần nhìn con khỉ toàn thân màu xám đứng trước mặt liền muốn giành lại cá.

Nhưng con khỉ nhanh hơn, nó phóng lên cây còn dùng tay bóc vào con cá đang xiên trên thanh tre.

Bởi vì còn nóng nó vừa dùng tay chạm vào liền bị phỏng làm cho buông thanh tre ra mà rớt xuống đất, Liêu Thần nhìn cá bị rơi mất liền tiết hùi hụi.

Không đợi y ra tay con khỉ liền chạy tới chỗ Liêu Thần, lại nhảy lên vai hắn mà đánh hai cái lên đầu y mà chạy mất.

Liêu Thần đứng đực tại chỗ nhìn bóng con khỉ biến mất trong bóng tối liền hô lớn:" Ngươi cái đồ không có lịch sự, cá của ta, ngươi lấy cá của ta, ngươi chạm vào nóng ngươi liền đập ta? Đừng để ta gặp lại ngươi nếu không ta nhất định nướng ngươi."

Liêu Thần chửi xong liền xoa xoa lên đỉnh đầu, dùng tay hốt một nắm cát để làm dập tắt lửa, rửa tay liền quay lại chỗ ngủ.

Lúc đầu người trong thôn biết được Tư An thu mua sơn tra có không ít người cười nhạo một hồi, nhưng hiện tại mứt sơn tra của Thượng Hiên có không ít người bỏ vài lượng ra để mua, cũng có người nhìn thấy Tư An nói chuyện rất thân thiết với Lưu chưởng quầy, Tư An cũng từng nói qua cô thu mua sơn tra để làm mứt, tuy bọn họ chưa thử qua nhưng được không ít người yêu thích như vậy, chắc chắn là mỹ vị, mứt sơn tra hiện tại chỉ cầu không đủ cấp mỗi ngày ở trước cửa Thượng Hiên xếp hàng dài đến 2km không biết đã hết chưa, cũng có người mặc kệ nắng nóng chỉ muốn được thử món mứt sơn tra kia thế nào, Thượng Hiên chia làm hai chỗ, một chỗ xếp hàng để dùng bữa còn chỗ thứ hai chính là chỗ để bán mứt, nơi nào cũng đều đứng rất đông, trước cửa Thượng Hiên lại ồn ào náo nhiệt không ít.

Tiền thị bên kia biết chuyện này liền tức muốn chết, nếu biết như vậy bà chắc chắn đòi thêm nhiều bạc một chút, làm ăn cùng Thượng Hiên, hiện tại mứt sơn tra nổi tiếng như vậy, cho dù bà có đòi một ngàn lượng phỏng chừng cô cũng có đi?



Tư An cuối tuần lên kết toán sổ sách cùng Lưu chưởng quầy, đến tối muộn mới trở về.

Buổi sáng đường đã khó đi buổi tối không có đèn đường như ở thời hiện đại, phía trước là một mảnh tối đen, chỉ có thể nhờ vào hai cái đèn dầu treo trên đầu xe để xác định đường đi.

Tư An ngồi bên trong, ở bên trong thùng xe không gian rất lớn còn đặt được một cái bàn, Tư An dùng đèn dầu soi lại dùng bút lông với giấy tuyên mà luyện chữ, Tư An thấy màn không bị vén lên liền lén lấy trong không gian ra một cây bút bi, dùng một tờ giấy mới mà vẽ vẽ lên.

Xe đột nhiên run lắc, bút bi trong tay Tư An rớt xuống bàn rơi vào một góc trong thùng xe, Tư An muốn cúi người nhặt, liền nghe tiếng ồn ào bên ngoài mà vén màn lên.

Bên ngoài Liêu Thần không biết từ lúc nào đã leo xuống khỏi xe bò mà đứng chặn trước đầu xe, Cố Ngôn nghe tiếng loạt xoạt liền quay đầu nhìn lại.

- Tiểu Liêu nói có người theo dõi chúng ta, thê tử đừng ra bên ngoài, nguy hiểm.

Tư An nheo mắt mới nhìn rõ, từ bên trong bóng đen có ba bốn người mặc áo đen đang đứng, khăn che hết mặt, trong tay còn cầm thứ gì đó mà vung tới vung lui, bởi vì quá xa nên Tư An nhất thời không nhìn ra được thứ gì.

- Cướp sao? Đông như vậy Liêu Thần có thể xử lí được hay không?

Liêu Thần lại làm ra không có việc gì, còn quay người lại vỗ ngực, nói:" Có gì mà không được, ta với Cố đại ca từng bị vây giữa trăm người nhưng vẫn có thể trở về được, đám người này căn bản không nhằm nhò gì."

Tư An nhìn Liêu Thần lại nhìn Cố Ngôn mà gật đầu:" Nếu không được ngươi hô lên một câu, ta sẽ dẫn Cố Ngôn chạy, ngươi nhớ chạy theo sau bọn ta."

Tư An không phải không tin vào Liêu Thần, nhưng bộ dáng y không lớn tướng, nhìn qua có phần giống đám công tử ăn chơi trác táng nhưng bởi vì đi nắng có chút nhiều nên da là màu bánh mật mà thôi căn bản không có cảm giác đáng tin khi nói câu này, lúc bị vây đánh cả trăm người, phỏng chừng Cố Ngôn là người giải vây cho cả hai đi? Tuy việc này có chút vô lý nhưng bộ dáng của Cố Ngôn nói ra lời này, dễ làm người khác tin tưởng hơn nhiều.