Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 31: Quẫn bách



Editor: Mèo mỡ

Sau tối nay, chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng chẳng còn.

Đoàn Chính Trung cởi xong quần áo, cúi người kéo Cầu Mộ Quân ra khỏi chăn, Cầu Mộ Quân sợ hãi hét lên một tiếng, liên tục xin lỗi nói:“Thực xin lỗi, ta sai rồi, lần sau ta cũng không dám nữa, thật ra ta không có ý gì khác, ta chỉ là...... chỉ là......”

Trong lúc Cầu Mộ Quân còn đang liều mạng nghĩ nên nói như thế nào thì Đoàn Chính Trung liếc nàng một cái, thổi tắt ngọn nến, kéo chăn nằm xuống.

Hắn ngủ.

Hắn cứ thế mà ngủ ở trên giường!

Cầu Mộ Quân vẫn sững sờ co rúm ở trong góc, nhất thời còn không biết đây là tình huống gì.

Hắn không đối phó nàng, hắn không phải muốn trói nàng, tra tấn nàng sao?

Cứ như vậy mà tha cho nàng à?

Hay hắn vốn chỉ muốn dọa nàng, căn bản không muốn làm gì nàng?

Hắn có thể cố ý đùa nàng, tựa như mèo vờn chuột, chờ nàng thả lỏng cho rằng không có việc gì, lại cho nàng một “niềm vui bất ngờ” hay không?

Hắn chắc là sẽ không nhàm chán như vậy đâu?

Cầu Mộ Quân ngồi nửa ngày, đoán nửa ngày, Đoàn Chính Trung cũng không có động tĩnh. Quần áo trên người bị xé không còn lại bao nhiêu khiến nàng thấy hơi lạnh, trong bóng đêm nhìn nhìn thân hình Đoàn Chính Trung trên giường, thử chậm rãi động đậy thân thể, không thấy hắn có động tĩnh gì mới dám nằm xuống, sau đó kéo một góc chăn đắp lên người.

Lén lút, nhẹ nhàng dịch vào bên trong, đến khi cả người đều nằm trong chăn ấm áp mới bắt đầu bình tĩnh lại.

Giường lớn thật tốt, khoảng cách giữa bọn họ gần như còn có thể nằm thêm một người.

Bình tĩnh nằm trên giường, Cầu Mộ Quân nghĩ rằng, thật ra vừa rồi hắn làm vậy nàng cũng không sợ.

Nàng gả cho hắn, cũng không có ý định tái giá với người khác, hắn cũng nhìn thấy thân thể của nàng rồi, hai người còn ngủ cùng giường mỗi ngày, cho dù hắn không phải thái giám, thật sự động tay động chân với nàng thì sao nào? Cũng không phải không thể chấp nhận?

Là do lúc ấy quá đột nhiên.

Đúng, là do quá đột nhiên.

Cầu Mộ Quân lẳng lặng ngắm hắn, nghĩ rằng, nàng vừa rồi sợ hãi như vậy là do nhất thời lung túng mà thôi, thật ra nàng không sợ. Thật ra hắn vốn không có gì đáng sợ.

***

Không ngờ buổi sáng tỉnh lại nàng lại ôm cánh tay hắn ngủ, đầu còn gối lên vai hắn.

Tình hình kia khiến nàng sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên.

Ông trời, bọn họ không phải cách rất xa sao? Hơn nữa theo tình hình này xem ra trăm phần trăm là nàng từ bên kia lăn qua ôm lấy hắn, hắn vẫn ngủ ở vị trí ngày hôm qua không thấy nhúc nhích chút nào.

Đoàn Chính Trung lúc ngủ khuôn mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không giống bộ dáng khi hắn tỉnh.

Tuy rằng bộ dáng hắn lúc này thực an toàn, thực mê người, rất đẹp, nhưng nàng hoàn toàn không có tâm tình tiếp tục thưởng thức.

Chậm rãi buông cánh tay hắn ra, lặng lẽ nằm dịch ra mép giường, tuy rằng mép ngoài chăn rất lạnh, chứng tỏ nàng lăn qua bên kia từ rất sớm, nhưng nàng vẫn cố gắng cách xa hắn một chút, để tránh khi hắn tỉnh lại bị phát hiện.

Rốt cục chuyển qua khoảng cách an toàn, thấy Đoàn Chính Trung còn ngủ, Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật may mắn, đột nhiên nghĩ tới buổi sáng ngày hôm qua.

Hôm nay hình như hắn không cần tiến cung cho nên không dậy sớm, nhưng ngày hôm qua hắn rời giường rất sớm. Ngày hôm qua hắn tỉnh dậy trước nàng, có lẽ nào...... ngày hôm qua khi hắn tỉnh lại nàng cũng đang ôm hắn hay không?