Phu Quân Của Giáo Chủ

Chương 18: Thể tử độc ác



Uyển Uyển rất vất vả mới cứu được nghĩa muội mình, nhưng vô cùng tức giận. Mộng Nhật bị nhấn nước xém chết, nàng đùng đùng nổi giận, muốn đột nhập hoàng cung Thổ Quốc, thay nghĩa muội đòi lại công bằng.

Sắc trời bắt đầu ngả dần về chiều,cái nắng gay gắt trên đường bắt dầu dịu lại. Trong một tửu lâu vắng vẻ dưới chân núi Lãnh Nam, Tử Ni và Vô Tình đang ngồi nghỉ chân uống nước cho chuyến đi dài mệt mỏi. Một chú bồ câu từ đâu bỗng nhiên bay đến đậu lên vai Tử Ni. Vô Tình biết Bà trao đổi tin tức từ Ngũ Độc giáo, để biết được hành tung của Uyển Uyển. Trước đó bà đã gửi bồ câu đi, giờ nó mang tin trở về. Tuy không hỏi nhưng Vô Tình có thể đoán ra.Cũng phải, nếu không, một người làm việc bên ngoài trở về như Tử Ni, làm thế nào tìm được giáo chủ của mình. Đọc xong thư Tử Ni nói với hắn

- Chúng ta không về Tổng đàn nữa,chuyển hướng sang Hoàng cung Thổ Qốc thôi. Giáo chủ sẽ đột nhập Hoàng cung Thổ Quốc, một bằng hữu của ta kêu ta đi chi viện người. Tử Ni có vẻ rất gấp vừa nói vừa muốn lên đường ngay khiến Vô Tình đang uống trà cũng phải vội vàng đứng lên đuổi theo.

Hoàng cung Thổ Quốc là một hoàng cung rất nhỏ có lẽ vì lãnh thổ hạn hẹp nên hoàng cung của Thổ Quốc cũng không rộng bằng hoàng cung Bắc Quốc. Nhưng lại vô cùng lộng lẫy kiêu sa mà nếu so với Bắc Quốc thì gần như so nhà ngói với nhà rơm, so nhà phú hộ với nhà nông bàn cùng. Từng Viên gạch, từng tấm ngói ở đây đều được trạm trổ hết sức tỉ mỉ,tinh tế. Khắp hoàng cung toàn là kì trân dị thảo quý hiếm. Thế nhưng không vì thế kiến cho người ta choáng ngợp bở vẻ lộng lẫy của nơi này, dù lộng lẫy xa hoa nhưng vẫn giữ nét trang nhã hài hòa. Suốt dọc đường vào hoàng cung Thổ Quốc Vô Tình cảm thấy rất kì lạ, vì sao không thấy bóng dáng một binh sĩ nào.

Tử Ni quay sang đưa cho Vô Tình một viên thuốc khiến hắn kinh ngạc

- Là thuốc giải của Băng Hương. Tử Ni nhẹ giọng giải thích.Băng Hương là một loại độc dược kiến người ta không thể dộng đậy hay nhúc nhích gì trong một thời gian khá dài.

Vô Tình đón nhận lấy viên thuốc rồi cho vào miệng. Hèn gì mà cả hoàng cung Thổ Quốc lại yên ắng như vậy không có lấy một lính gác tuần tra.

Theo Tử Ni Đến vào Hoàng cung Thổ Quốc, trên đường họ thấy binh sĩ nằm la liệt dọc đường đi. Dù thấy Tử Ni và Vô Tình thế nhưng chẳng thể làm gì khác là trừng to mắt tức giận. Mất một lúc lâu lẩn quẩn Tử Ni cũng tìm ra một mật thất khá kín đáo. Hắn thấy bà ta rắc thứ bột gì đó màu ánh kim cũng nhờ thế bọn họ tìm được mật thất này.Vô Tình không nhịn được hỏi.

- Làm sao bà biết nàng ở đây?

- Giáo chủ có một thói quen, khi sử dũng Băng Hương, sẽ dùng Diệp Lang Tâm trên người.

- Diệp Lang Tâm…ý bà là loại độc dược dùng bản thân trở thành vũ khí. Hừ..yêu nữ đó hừ…hừ…….Vô Tình tức giận đến trơn tròn hai mắt nghẹn cả câu mắng trong miệng không thể thốt ra.

Đây là một mật thất kín đáo, rộng lớn đến khiến người ta kinh ngạc. Vì hoàng cung Thổ Quốc nằn đựa sát vách núi đá. Mật thất chình là phần núi đá phía sau hoàng cung Thổ quốc dựa vào. Bên trong có thể xem như một hoàng cung thổ quốc khác. Vừa bước vào phía trong họ đã đụng ngay lính gác. Qua hơi thở có thể nhận ra đám người này võ công rất khá. Nhưng tất cả cũng trúng Băng Hương nên không thể cử động được. Khi họ đuổi đến củng là lúc không đầu không duôi nghe Uyển Uyển đang nói chuyện với một nữ nhân trung niên.

- Đứa trẻ và Vĩnh Phi thế nào rồi…Hoàng hậu Thổ Quốc hỏi Uyển Uyển với vẻ quan tâm

- Sao? Bà hiếu kỳ à? Nếu ta nói nàng ta đã chết thì thế nào? Còn nếu còn sống thì sẽ thế nào?

- Nói, nàng hiện tại đang ở đâu? Thát Tử Khương nhị vương gia của Thổ Quốc bện cạnh bỗng nhiên nhào tới nắm lấy cổ Uyển Uyển hung dữ như muốn bóp chết nàng. Thế nhưng Uyển Uyển thậm chí không hoảng sợ mà còn nở nụ cươi câu hồn đoạt phách với hắn.

- Ồ ra ngươi chính là lý do để tẩu tẩu ngươi dùng tiền mua mạng thê nhi sao?quả nhiên là họa thủy…Vừa nói nàng vừa tỏ ra cợt nhà trên đùa kẻ kia, chẳng thèm để ý bàn tay đang nắm lấy cổ mình ngày một siết mạnh hơn.

- Nói, nàng hiện giờ ở đâu? Giọng nói kẻ kia nồng đượm tức giận như muốn bóp chết nàng ngay lập tức kiến Vô Tình vừa lo vừa giận. Giữa tình cảnh thế kia mà nhìn xem vẻ mặt của nàng kìa…Thật đang giận mà…

- Ồ…xin lỗi…Ngũ độc giáo ta không thích bị uy hiếp cho lắm…ngươi là đang hỏi thi hài thê nhi của mình à? Người đã mất tích trên 1 tháng rồi thì cũng có thể trở thành thi hài rồi lắm chứ? Vì sao không đi tìm nàng sớm hơn, nếu làm thế ngươi có khi sẽ cứu được nàng.

Uyển Uyển cười , giọng nói hờ hững, nhưng những biến đổi tình cảm trên khuôn mặt hắn, không thoát khỏi đôi mắt nheo lại mà vẫn chăm chú nhìn của nàng. Nàng muốn xác định kẻ kia liệu có xứng đang với nghĩa muội của nàng hay chăng. Ngay khi Tử Khương sững sờ chấn độngvì tưởng rằng thê nhi mình đã chết Uyển Uyển trượt khỏi tay hắn. Ngay sau đó nàng rơi vào vòng ôm của Vô Tình.

- Yêu nữ, nàng chẳng phải cũng đang mang thai sao, nữ nhân có thai mà nàng cũng giết, có phải quá độc ác rồi không? Vô Tình Tức giận, thế nhưng hắn còn giận hơn khi thấy nàng nhìn chằm chằm một nam nhân khác, nàng thậm chí còn chẳng phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

- Phải..ta độc ác thế đó…đâu phải chàng mới biết ta ngày hôm qua. Ta có gì mà không dám làm, đừng nói là phụ nữ có thai, ngay cả trẻ con ta cũng xuống tay được. Khi nghe hai từ Độc ác thốt ra từ miệng hắn ,cứ như một lưỡi dao nhọn xuyên thấu tim Uyển Uyển .Nàng trợn to mắt, tức giận nhìn hắn, trên môi là một nụ cười tự giễu…Nàng có lựa chọn hay sao, làm sát thủ vốn tàn nhẫn thế đó.Nghe người khác mắng chửi nhiều rồi, thế nhưng khi hắn mắng nàng lại đặc biệt đau hơn rất nhiều.

Thái độ đau lòng rất nhanh thay bằng gương mặt sắc lạnh. Nàng liếc nhìn về phía một nữ nhân đúng cách đó không xa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.

- Tất cả những kẻ đắc tội với ta chết còn thống khoái hơn cả sống ấy chứ nhất là Tử Kỳ tiểu thư đây…ha..ha… Sau tiếng cười khiến kẻ khác rợn người của Uyển Uyển, nữ tử kia bỗng nhiên phun ra một búng máu đen rồi lăn ra đất đau đớn….

- Ngươi yên tâm, ngươi chưa chết ngay đâu, phải đau đớn bảy ngày bảy đêm rồi mới đi hầu tổ tiên …ha…ha…Mọi người còn chưa biết xảy ra chuyện gì Uyển Uyển lại bồi thêm một câu khiến mọi người vỡ lẽ.

- Nàng lại tiếp tục hạ độc người ta? Đoạn Vô Tình giận đến mức khuôn mặt trằng bệch của hắn cũng hồng thuận lên. Lần này hắn thực sự tức giận, sao nàng có thể giết người độc ác đến thế.

- Ồ…chàng có cần kinh ngạc thế không giáo chủ ngũ đọc giáo không dùng độc thì dùng gì để giết người… Uyển Uyển làm như không có việc gì lớn nhìn hắn mỉm cười. Nhưng nụ cười kia càng khiến Vô Tình nổi điên hơn

- Giải độc cho nàng ta…Hắn rít lên giận dữ, hắn giận vì dường như thái độ kia của nàng khiến hắn bất an, vô cùng bất an…

- Ta không thích…Nàng hướng hắn dõng dạc tả lời…Vì cái gì nàng phải nghe lới hắn…

- Yêu nữ…sao nàng có thể độc ác đến thế…chỉ hở chút là giết người…Vô Tình quát lên giận dữ cố che dấu bất an bằng phẫn nộ của mình. Nhưng hắn cũng thật lòng giáo huấn nàng, không muốn nàng tiế tục coi thường mạng sống của kẻ khác.

- Chàng cứ một câu yêu nữ hai câu yêu nữ, ta có làm việc tốt nào chàng cũng xem thành việc xấu sao không nói là vì chàng có sẵn thành kiến với ta đi…nếu việc ta đeo bám chàng khiến chàng khó chịu như thế thì cứ nói ra đâu cần viện cớ…Uyển Uyển tức giận vừa gào lên vừa rơi lệ nàng nhịn hắn nhiều rồi, cùng lắm nàng từ bỏ là được chứ gì, từ bỏ việc bám theo bắt hắn cưới nàng làm thê tử.

- Ta viện cớ sao? Ta nói đều là thật, ta không thích thê tử mình là kẻ độc ác không xem trọng mạng người. Vô Tình hơi lúng túng khi thấy nàng rơi lệ thế nên hắn cũng bắt đầu hạ giọng muốn giải thích….

- Thê tử “độc ác”..ha…ha… Đoạn Vô Tình chàng nghe cho rõ đây ta từ nay cùng chàng không còn liên quan nữa, việc chạy theo ép chàng trở thành phu quân của ta ta từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ…ha…ha…

Lệ nàng rơi càng nhiều hơn, đột nhiên xoay mình biến mất. Uyển Uyển dường như vì quá nhạy cảm với hai chữ “độc ác” mà bỏ sót mất hai chữ đầu tiên trong câu nói của Vô Tình. Hắn đã chính thức thừa nhận nàng làm “thê tử” của mình. Đã giõng dạc thừa nhận cùng nàng, thế nhưng lời thừa nhận kia không được nữ chủ nhân phát giác. Bởi cơn giận dữ đã chiếm mất toàn bộ tâm trí Uyển Uyển lúc này.