Phu Quân, Chàng Là Đồ Cầm Thú!

Chương 11: Sinh cho ta một đứa con



" Ngươi...hay ngươi tự giải quyết đi..."

" Tuệ Nhi, ta không thể bắn vào trong nàng sao?"

" Không!! Ngươi... Ngươi....ta... Không được!!"

" Tuệ Nhi ~" Hắn thủ thỉ vào tai nàng

" Sinh cho ta một đứa con nhé ~ "

" Ngươi.... Ahhh.... Ta chưa sẵn sàng ahhh "

Nói rồi Lâm Tuệ đẩy hắn ngã xuống đất. Cô nhanh chóng vớ lấy cái chăn quấn quanh người mình rồi chạy ra khỏi phòng.

" Tuệ Tuệ cái gì vậy con!!! "

Lâm Tuệ trợn tròn mắt nhìn Tú Bà và hai cô kĩ nữ đang che miệng cười khúc khích. Áaaaaaaa!!! Loạn!! Loạn hết rồi!!!

Cô kêu lên một hơi dài rồi chạy thẳng xuống lầu trong sự ngạc nhiên của mọi người nơi trong kĩ viện.

....

" Tuệ "

" Lâm Tuệ!!"

" Cái gì? " cô nhìn sang cô gái áo xanh xinh đẹp vừa bước đến. Cô gái áo xanh có đôi mắt to tròn nhìn rất đáng yêu. Hơn nữa cô còn hát và đàn rất giỏi. Chẳng qua là gia đình nghèo khó nên cô ta mới phải vào kĩ viện bán thân. Nếu không thì Lâm Tuệ nghĩ cô gái này đã trở thành " hot gơn " nơi cổ đại rồi!

" Lâm Tuệ, sao trông cô thẫn thờ thế?"

Lâm Tuệ chả buồn đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Sau vài giây cô bỗng thở dài.

" Haizzzzz!"

Từ lúc quen Lâm Tuệ, cô gái áo xanh đã quen với việc Lâm Tuệ thường xuyên nói những từ khó hiểu nên cô cũng không để ý lắm.

Áo xanh ngồi xuống cạnh Lâm Tuệ, nhíu mày đáp

" Cô ý à, được một cậu công tử điển trai có gia thế để ý như vậy. Phải vui mới đúng chứ?"

" Hắn bảo tao sinh cho hắn một đứa con!"

" Cái gì! Sinh con á! Thế thì tốt quá còn gì. Chàng ấy sẽ không thể bỏ được cô "

" Hắn ta có vợ rồi!"

" Cô nói gì cơ?"

" HẮN TA CÓ THÊ TỬ RỒI!!!! Ahhhhh khó nghĩ quá!!!!"

" Thế thì cô có thể làm thiếp a~ này này Lâm Tuệ sao cô lại đá tôi. Oá, cô đi đâu đấy!!!"

Sáng hôm sau, khi Hạo đến tìm Lâm Tuệ, cô nhất thiết không chịu gặp hắn. 

Sáng hôm sau nữa, Hạo lại đến tìm Lâm Tuệ, nhưng cô cũng không chịu gặp hắn.

Trốn hắn được 3 ngày, Lâm Tuệ nhờ Tú Bà nói dối cô đang bị bệnh nặng, rồi hứng hởi đi chơi phố đêm một mình.

" Hạo chết tiệt, Hạo chó má!"

" Đồ khốn nạn, anh có biết thế này ở hiện đại tôi bị gọi là kẻ thứ ba không hả??"

" Lại còn bắt tôi sinh con? Con hoang sao? Mẹ kiếp! "

" Nàng chửi đủ chưa?"

" Á " Lâm Tuệ hét lên một tiếng, trợn tròn mắt nhìn cái người đã 3 ngày không gặp kia. Khốn thật! hắn vẫn đẹp trai như thế! Sau có 3 ngày mà nhìn hắn có vẻ thoát tục hơn?

Thoát tục???

" Tuệ Nhi à " Hắn kéo cô vào con hẻm tối. Áp sát cô vào tường rồi nhìn thẳng vào mắt cô

" Buông ta ra!! NGƯƠI CÓ BIẾT LÀM NHƯ VẬY LÀ QUẤY RỐI TÌNH DỤC KHÔNG?

" Ta không hiểu nàng đang nói gì. Nhưng không phải nàng đều rất vui khi ta " làm " sao?"

" Ngươi!! Đồ bỉ ổi!! Cầm thú!!!"

"..."

" Ngươi nghe cho rõ đây! Ta không muốn sinh con cho ngươi. Mà nếu có, ta muốn có một gia đình một người chồng... À nhầm một người phu quân đàng hoàng tử tế! Ta không muốn ưm ưm "

" Ồn ào quá Tuệ Nhi, thì ra nàng đang ghen à " Hắn hôn lên môi nàng, nuốt từng chữ một của nàng vào khoang miệng hắn. Đầu lưỡi khẽ cuốn lấy nhau truyền đến cảm giác tê dại khó thở nổi.

" Ta không.... Ghennn "

" Vốn dĩ ta đến để nói với nàng một tin vui... Nhưng nàng không chịu gặp ta.."

" Ta đã hưu Mai tiểu thư rồi. Giờ thì nàng có thể danh chính ngôn thuận sinh con cho ta rồi nhé!"

" Ngưoi.. ngươi..."

" Hạo?" Một tiếng nói khẽ  run run vang lên trước hẻm. Sau đó là hai bóng người một cao một thấp xuất hiện.

" Hạo là chàng sao?"

Mai tiểu thư thẫn thờ nhìn vào hai người bên trong hẻm nhỏ đang điên cuồng làm việc.

" Mai tiểu thư, cô không thấy ta và phu nhân của ta đang làm việc sao? "

Mai tiểu thư nước mắt lưng tròng nhìn họ đang say đắm hôn nhau. Trong đầu lại hiện lên tất cả hình ảnh đau thương ấy. Vài ngày trước, cô nhận được hưu thư trên bàn nhưng cô kiên quyết không chịu điểm chỉ. Nhưng chỉ mới đây, cô bị hạ thuốc mê. Tỉnh dậy đã thấy dấu tay của mình trên hưu thư ấy.

" Là chàng làm cả sao?"

"là chàng hạ thuốc mê ta?"

" Mai tiểu thư nếu cô không thấy phiền, mau biến khuất mắt ta đi. Phu nhân của ta không thích sự xuất hiện của cô đâu!" Hạo lạnh lùng liếc nhìn Mai, sau đó hắn kéo tay Lâm Tuệ còn đang đớ người ra khỏi hẻm. Mặc cho Mai tiểu thư khóc lóc ầm ĩ sau đó ngất xỉu.